Cô Vợ Thế Thân
-
Chương 33: Gia đình
Ngô Gia Huy suy sụp ngồi xuống sàn sát tường, bà Trình Uyên cũng không dám nói gì thêm, sợ anh sẽ kích động. Một lúc sau anh ngẩng lên hỏi:
- Gia Hào sao rồi?
- Nó...không nguy hiểm tính mạng.
- Ha...thật tốt!...
Gia Huy cười nhẹ, Ngô Gia Hưng đi vào, anh ngước nhìn ông, chậm rãi hỏi:
- Tôi sẽ bị giam bao lâu?
- Con tự do rồi.
Gia Huy cười nhạt:
- Không phải ông muốn tôi ngồi tù sao?
- Nếu Gia Hào xảy ra chuyện, ta đương nhiên sẽ làm vậy, giờ nó đã không sao, ta không muốn truy cứu. Nó xem con như anh trai chắc chắn cũng không muốn làm khó dễ.
Không gian lại trở nên trầm mặc, một lúc sau chủ tịch Ngô nói:
- Ra ngoài thôi.
Gia Huy vừa ra gặp được Kiều Khả Vy, hai người nhìn nhau. Gia Huy lảng tránh ánh mắt lo lắng của cô.
- Huy... - Khả Vy khẽ gọi, cô thấy tay anh bị thương, vội đến xem xét. -Anh không sao chứ?
Gia Huy nhẹ gạt tay cô ra, lạnh nhạt nói:
- Không sao, em về đi, sau này chúng ta...đừng gặp nhau nữa...
Cô không thể biết anh đau lòng thế nào khi thốt ra bốn chữ cuối. Giờ anh không thể cho cô hạnh phúc, anh đã phạm tội, cô đơn thuần chỉ nghĩ anh ép Gia Hào đến kí giấy chuyển nhượng, không ngờ anh đã lên kế hoạch giết người...
Khóe mắt Khả Vy rưng rưng:
- Anh...-cô nghẹn lời, nếu là trước kia với tính cách của cô nhất định cô sẽ làm um lên, đem mọi chuyện phủi khỏi mình sạch sẽ, nhưng bây giờ...-tại sao?
Gia Huy vẫn không nhìn cô, anh nói:
- Vì bây giờ anh là kẻ đã phạm tội, anh không thể ảnh hưởng đến em, em về đi.
Khả Vy nhìn anh, bi phẫn nói:
- Huy, anh phạm tội thì em cũng là đồng phạm...
- Nhưng anh là kẻ suýt nữa giết người... Anh đã giấu em, anh đã nhận tội hết rồi, không liên quan đến em, em mau về đi!
Kiều Khả Vy vẫn bướng bỉnh nắm cánh tay anh, quay sang phía cảnh sát:
- Ông cảnh sát, anh ấy bị phạt bao lâu, tôi cũng cùng chịu phạt với anh ấy.
Mọi người nãy giờ chứng kiến vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghe cô nói vậy tất cả đều sửng sốt, chỉ có Gia Huy là bình tĩnh, anh vừa đẩy cô ra phía cửa vừa nói:
- Khả Vy, đủ rồi, em đừng nháo nữa! Mau về đi!
Khả Vy không chịu, gạt tay anh ra:
- Em không có nháo, em nói thật đó, Huy, anh...- sau đó ôm mặt ngồi xuống òa khóc.
Ngô Gia Huy bất đắc dĩ nhìn mọi người vẫn đang ngơ ngác, rồi lại nhìn Kiều Khả Vy đang dốc hết sức lực mà khóc, anh vạn lần không ngờ cô chấp nhận chịu tội cùng anh, cũng không thể ngờ cô lại vì anh mà khóc.
Cuối cùng anh thở dài, ngồi xuống nói với cô:
- Khả Vy, anh nói em nghe một chuyện...-anh ghé sát vào tai Khả Vy, nói nhỏ cho cô nghe thân thế của mình, Kiều Khả Vy nghe xong, kinh ngạc một lúc quên cả khóc. Trong lúc để cô xử lí thông tin vừa nhận được, anh giải thích quan hệ giữa hai người cho ba mẹ nghe. Bà Trình Uyên rất vui mừng khi nghe tin, rồi tâm trạng lại chùng xuống khi bây giờ cả hai lâm vào tình cảnh này... Chủ tịch Ngô khá bất ngờ, trước đây Khả Vy muốn hẹn hò với Gia Hào ông cũng có nghe nói, nhưng bây giờ lại thấy cô vì Gia Huy khóc đau thương như vậy, còn nguyện ý chịu phạt chung, chứng tỏ cô thật lòng yêu Gia Huy.
Khả Vy đứng dậy quệt ngang nước mắt, ngoắc Gia Huy lại, nói chỉ hai người nghe:
- Em không quan tâm anh có phải con chủ tịch hay không, cũng không cần biết anh có những gì, nhưng chắc chắn một điều là: anh có em!
Cô hài lòng nhìn biểu cảm ngây ngốc của Gia Huy, khóe môi khẽ cong, cô vỗ vỗ mặt anh, lại thì thầm:
- Anh muốn trốn ư? Đừng hòng!
- Em...em...- Ngô Gia Huy không nói nên lời. Ý cô như vậy là không chê bai anh sao? Cho dù anh không có gì cả thì cô vẫn bên anh sao? Đùa ư? Có mơ anh cũng không dám mơ tới! Anh thừa biết những cô gái xinh đẹp rất chuộng tiền tài địa vị, anh ngầm đánh đồng Khả Vy với họ, cô nói vậy anh cũng bán tín bán nghi, cho đó là lời nói trong lúc bốc đồng. Với lại, cho dù là cô nói thật đi nữa thì anh cũng không nhẫn tâm để cô cùng anh chịu khổ. Anh nói tiếp:
- Khả Vy...anh nói thật đấy, giờ anh là kẻ trắng tay, anh không thể cho em địa vị như em mong muốn, không cho em được cuộc sống sung sướng như đã hứa... Anh...anh...thất bại rồi! Anh xin lỗi! Anh nghĩ...mình nên chia tay...
Kiều Khả Vy cúi mặt sụt sịt, rồi ngẩng lên, môi cong lên một nụ cười ngọt ngào, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng từng chữ:
- Lời em đã nói, cũng là nói thật. Từ khi gặp anh, anh đã cho em biết tình yêu là thế nào. Chuyện đã tới nước này, Gia Huy, chúng ta cùng chịu phạt xong có thể không cần danh vọng địa vị gì nữa...sau đó đến một nơi xa, sống một cuộc sống giản dị không đua chen...được không anh?
Câu nói của cô khiến anh chấn động. Kiều Khả Vy đưa tay áp lên mặt anh, nói tiếp:
- Giờ em chỉ muốn bên anh, những thứ khác em không cần nữa!
Ngô Gia Huy lặng nhìn giọt nước lăn từ khóe mắt cô, nhẹ nhàng lau đi rồi gắt gao ôm cô vào lòng. Mọi người xung quanh đều vỗ tay mừng cho hai người, bà Trình Uyên vui mừng khẽ lau nước mắt, Ngô Gia Hưng mỉm cười ôm vai bà vỗ về. Giữa những tiếng ồn ào, lời Gia Huy thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng mà chắc chắn:
- Được!
Cô cũng chỉ cần có vậy.
Sau đó Khả Vy biết Gia Huy không bị phạt, khỏi phải nói cô vui mừng thế nào. Bà Trình Uyên trong lòng nở hoa, cuối cùng con trai bà cũng có người yêu, có lẽ bà nên đi chùa thắp nhang cảm tạ trời phật.
Bên này Lý Lam cùng Lâm Tiểu Vũ ngồi đợi Gia Hào tỉnh lại, chợt dạ dày Tiểu Vũ sôi réo, cô xấu hổ nhìn đi chỗ khác, Lý Lam khẽ cười, bà nắm tay cô đứng dậy:
- Chúng ta đi ăn chút gì đi.
- Dạ. - Tiểu Vũ ngoan ngoãn đứng dậy, hai người ra ngoài, Lý Lam nói với Jessica và Lục Nam:
- Nhờ hai cháu trông Gia Hào hộ ta một chút!
- Vâng, phu nhân yên tâm ạ. - Jessica nói, rồi cùng Lục Nam vào phòng bệnh.
Lý Lam nhìn Tiểu Vũ ăn không ngon miệng liền hỏi:
- Tiểu Vũ, thức ăn không ngon sao con?
Tiểu Vũ giật mình:
- Dạ? À...ngon ạ...
- Vậy ăn nhiều một chút! - vừa nói bà vừa gắp thịt vào bát của cô, Lý Lam biết cô đang lo lắng cho Gia Hào, càng thương cô hơn. Tiểu Vũ thật sự rất đói, từ lúc bị Gia Huy bắt đến giờ cô chưa ăn gì, nhưng hiện tại Gia Hào chưa tỉnh, cô ăn không thấy ngon...
Hai người ăn xong cũng đã khuya, chủ tịch Ngô trở lại, Tiểu Vũ nói Lý Lam về nghỉ ngơi trước, cũng nói Lục Nam và Jessica về luôn. Một lúc sau mọi người về hết, chỉ còn cô và Gia Hào trong phòng. Tiểu Vũ ngồi xuống cạnh giường, cô nắm tay Gia Hào nhìn sang thấy anh đang nhìn cô. Lâm Tiểu Vũ mừng rỡ:
- Anh tỉnh rồi!
Người trên giường chật vật muốn ngồi dậy, nhưng động vết thương khiến anh nhíu mày, Tiểu Vũ hốt hoảng giữ anh lại:
- Khoan đã, anh chưa được cử động đâu, để em gọi bác sĩ!
Cô nhấn chuông, rất nhanh bác sĩ và y tá trực đến, kiểm tra lại cho Gia Hào một lượt rồi nói:
- Tình trạng bệnh nhân đã ổn định, nhưng vẫn phải theo dõi thêm, hạn chế cử động vài ngày.
- Cảm ơn bác sĩ!
Tiểu Vũ tiễn họ ra ngoài xong, đóng cửa, cô trở lại ngồi bên cạnh giường.
- Anh còn đau không?
Gia Hào lắc đầu, anh nhìn cô lạnh lùng, Lâm Tiểu Vũ chột dạ, dè dặt hỏi:
- Anh giận em hả?
Gia Hào không nói gì xòe tay ra, cô bèn đặt tay mình vào đó, anh nắm lại, ngón cái miết nhẹ mu bàn tay, cau mày:
- Lại gầy đi. Rốt cuộc em đã đi đâu? Ăn ngủ ở đâu? À không, anh muốn nghe giải thích mọi chuyện. Tại sao em lại bỏ đi?
Tiểu Vũ thở dài, cô kể lại toàn bộ sự việc, giấu đi chuyện cô nhảy sông tự tử, cũng vắn tắt lý do cô bỏ đi vì thấy không xứng với anh, kể xong cô nói:
- Nếu anh không muốn em ở lại thì em sẽ đi...anh không cần phải thương hại em...
Gia Hào với tay cốc đầu cô một cái, Tiểu Vũ nhăn nhó ôm đầu, anh lườm cô một cái:
- Anh không có thương hại em, anh liều mạng cứu em rồi để em đi dễ dàng vậy sao? Thật ra vài ngày trước anh nhận được tin em không phải Phương Ngọc Vân, nhưng anh muốn biết rõ ràng mọi chuyện, bởi vì anh yêu em, cũng bởi vì em là vợ anh. Em lần này được lắm, hại anh mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Tiểu Vũ cúi mặt:
- Em xin lỗi... Em thấy mình thật sự không xứng với anh...
Ngô Gia Hào thiếu chút nữa bị cô chọc tức chết, tại sao trong cái đầu nhỏ ấy lại đầy cái suy nghĩ đó vậy? Anh thấy đâu có gì không ổn, sao mọi người lại quan tâm quá mức đến chuyện đó vậy?
Anh bất lực nhìn cô:
- Em làm ơn dẹp cái suy nghĩ phiền phức đó giúp anh. Chỉ cần nghĩ làm vợ anh cho tốt, làm sao mỗi ngày yêu anh nhiều hơn là được rồi. Với lại ba mẹ cũng đã chấp nhận, em lo cái gì chứ!
Tiểu Vũ thở dài, Gia Hào nhìn cô ấm áp:
- Thật muốn ôm em!
Tiểu Vũ bật cười khẽ, giường VIP bệnh viện lớn nên cũng to hơn êm hơn phòng thường, cô chạy đến mở cửa nhìn qua lại, xác định không có ai, đóng cửa rồi nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh Gia Hào, gối đầu lên cánh tay bên không bị thương, ngước nhìn anh nói khẽ:
- Hào, em yêu anh!
Ngô Gia Hào cúi xuống hôn tóc cô, mỉm cười:
- Lâm Tiểu Vũ...anh cũng yêu em!
Tiểu Vũ cảm thấy trong lòng thực ấm áp, anh gọi tên thật của cô, người anh yêu là chính cô, không vì cái gì khác. Tiểu Vũ trong họa có phúc, cuối cùng cô cũng có được một gia đình...
Sáng hôm sau Tiểu Vũ dậy trước, cô vội xuống giường, thầm nghĩ nếu dậy trễ chút nữa có người đến thăm chắc xấu hổ chết mất. Gia Hào cũng thức giấc, anh làu bàu:
- Sớm vậy...anh chưa ôm đã...
Tiểu Vũ lườm anh, cô vừa cột lại tóc thì các bác sĩ đến gõ cửa, cô mở cửa cho họ vào kiểm tra vết thương cho Gia Hào rồi ra ngoài. Ngô Gia Huy và Kiều Khả Vy đến, Tiểu Vũ dè chừng nhìn hai người, không biết họ lại đến đây làm gì, định tiếp tục hại Gia Hào sao? Cô liều chết cũng sẽ ngăn cản họ! Nghĩ vậy nên cô đứng chắn trước cửa phòng, hừ, muốn hại Gia Hào thì bước qua xác cô trước đã!
Ngô Gia Huy đến trước mặt cô, Khả Vy đứng sau anh, Gia Huy nói:
- Lâm...Tiểu Vũ... Tôi...xin lỗi, tôi đã hành động sai lầm, xin lỗi cô.
Khả Vy cũng chắp tay thành khẩn lên tiếng:
- Chúng tôi thật lòng xin lỗi cô, mong cô tha thứ!
Lâm Tiểu Vũ kinh ngạc tròn mắt nhìn, họ lại đang lừa cô sao? Lúc này chủ tịch Ngô và Lý Lam cùng Trình Uyên đến, chủ tịch Ngô nói:
- Hai đứa nó đến để xin lỗi thật đấy!
Lâm Tiểu Vũ lúc này mới nói:
- Không sao, chuyện cũng qua rồi.
Thực sự cô rất muốn trừng phạt họ vì đã làm Gia Hào bị thương, nhưng nghĩ lại thì anh ta cũng rất đáng thương nên thôi bỏ qua vậy.
Lâm Tiểu Vũ nói:
- Ba mẹ, Gia Hào đã tỉnh rồi, hiện các bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy!
Mọi người đều thở phào, các bác sĩ xong việc ra ngoài, họ nói Gia Hào một tuần nữa là có thể xuất viện.
Mọi người vào thăm, Gia Hào nhìn thấy Gia Huy, vẫn bình tĩnh gọi:
- Anh...
Gia Huy ngắt lời anh:
- Tôi không phải là anh trai ruột của cậu, Gia Hào, tôi sai rồi, tôi thực xin lỗi!
- Anh nói gì? Không phải anh trai...là sao?
Lâm Tiểu Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, cô nhìn Gia Huy, anh ta nhìn Trình Uyên một cái rồi thở dài:
- Tôi là con riêng của mẹ, không cùng huyết thống với cậu. Vậy nên đừng gọi tôi là anh trai nữa!
Gia Hào nhíu mày:
- Lớn lên cùng nhau bao nhiêu năm, em cũng đã coi anh như anh trai, em hiểu cảm giác của anh, em không trách anh. Em vẫn xem anh là anh trai của em.
Gia Huy kinh ngạc:
- Sau tất cả mọi chuyện, cậu còn xem tôi là anh trai? Thật khó tin!
Gia Hào cười:
- Tại sao không? Giờ em không sao, Tiểu Vũ cô ấy cũng không sao, haiz, thật ra cũng phải cảm ơn anh bắt được cổ, nếu không em không biết phải tìm cô ngốc này đến bao giờ!
Gia Hào nhìn Tiểu Vũ, cô xấu hổ đỏ mặt, haiz anh cứ trêu cô hoài vậy chứ!
Gia Huy mỉm cười nhẹ nhõm:
- Vậy là tôi mãn nguyện rồi...- anh nắm tay Khả Vy -Tôi và Khả Vy sẽ sang Mỹ kết hôn rồi định cư bên đó luôn...nhân đây cũng tạm biệt mọi người...
Gia Hào ngạc nhiên:
- Vậy sao? Anh ở lại cũng được mà, sao phải đi?
Chủ tịch Ngô lên tiếng:
- Con quyết định đi thật ư? -không bàn với ai tiếng nào nói đi là đi.
- Vâng...con không còn mặt mũi nào ở lại, sang đó tụi con sẽ bắt đầu lại từ đầu, tiện thể lui tới chăm sóc cha và mẹ con.
- Aizz, vậy chúc anh hạnh phúc nhé!
Gia Hào nói, Gia Huy cười:
- Cảm ơn, em trai...
Mọi người cùng cười vui vẻ, không khí trong phòng trở nên ấp áp thân thiết. Mọi chuyện đã qua, những khúc mắc đã được giải quyết, Lâm Tiểu Vũ nhìn "gia đình" hiện tại của mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn độn. Trong kí ức của cô, bầu không khí như thế này là một điều xa xỉ, mua không được, tìm không có. Ba mẹ cô hễ gặp là mẹ cô sẽ kiếm chuyện cãi nhau với ba, ba cô yêu mẹ, luôn luôn nhường nhịn. Cô lớn lên trong sự chăm sóc yêu thương của ba, mẹ thì mải mê cờ bạc rồi vay nợ, đến nỗi ba cô phải làm việc cật lực đến chết vẫn chưa trả hết nợ. Cô hận mẹ, nhưng dù sao bà cũng là người sinh ra cô, giờ cũng không biết bà sao rồi...
Nghĩ đến đó, Tiểu Vũ quay đi lén lau nước mắt, mọi người đang rất vui vẻ, cô không muốn làm hỏng bầu không khí này. Chỉ có Gia Hào thấy được, nhưng anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô. Tiểu Vũ cũng đặt tay mình lên tay anh, đây là món quà lớn nhất ông trời ban cho cô, có mơ cũng chưa từng dám mơ tới, một người chồng cực phẩm, một gia đình chồng tuyệt vời, cô sẽ cố gắng để làm vợ anh cho tốt, mỗi ngày đều sẽ yêu anh nhiều hơn!...
End Chương 33.
- Gia Hào sao rồi?
- Nó...không nguy hiểm tính mạng.
- Ha...thật tốt!...
Gia Huy cười nhẹ, Ngô Gia Hưng đi vào, anh ngước nhìn ông, chậm rãi hỏi:
- Tôi sẽ bị giam bao lâu?
- Con tự do rồi.
Gia Huy cười nhạt:
- Không phải ông muốn tôi ngồi tù sao?
- Nếu Gia Hào xảy ra chuyện, ta đương nhiên sẽ làm vậy, giờ nó đã không sao, ta không muốn truy cứu. Nó xem con như anh trai chắc chắn cũng không muốn làm khó dễ.
Không gian lại trở nên trầm mặc, một lúc sau chủ tịch Ngô nói:
- Ra ngoài thôi.
Gia Huy vừa ra gặp được Kiều Khả Vy, hai người nhìn nhau. Gia Huy lảng tránh ánh mắt lo lắng của cô.
- Huy... - Khả Vy khẽ gọi, cô thấy tay anh bị thương, vội đến xem xét. -Anh không sao chứ?
Gia Huy nhẹ gạt tay cô ra, lạnh nhạt nói:
- Không sao, em về đi, sau này chúng ta...đừng gặp nhau nữa...
Cô không thể biết anh đau lòng thế nào khi thốt ra bốn chữ cuối. Giờ anh không thể cho cô hạnh phúc, anh đã phạm tội, cô đơn thuần chỉ nghĩ anh ép Gia Hào đến kí giấy chuyển nhượng, không ngờ anh đã lên kế hoạch giết người...
Khóe mắt Khả Vy rưng rưng:
- Anh...-cô nghẹn lời, nếu là trước kia với tính cách của cô nhất định cô sẽ làm um lên, đem mọi chuyện phủi khỏi mình sạch sẽ, nhưng bây giờ...-tại sao?
Gia Huy vẫn không nhìn cô, anh nói:
- Vì bây giờ anh là kẻ đã phạm tội, anh không thể ảnh hưởng đến em, em về đi.
Khả Vy nhìn anh, bi phẫn nói:
- Huy, anh phạm tội thì em cũng là đồng phạm...
- Nhưng anh là kẻ suýt nữa giết người... Anh đã giấu em, anh đã nhận tội hết rồi, không liên quan đến em, em mau về đi!
Kiều Khả Vy vẫn bướng bỉnh nắm cánh tay anh, quay sang phía cảnh sát:
- Ông cảnh sát, anh ấy bị phạt bao lâu, tôi cũng cùng chịu phạt với anh ấy.
Mọi người nãy giờ chứng kiến vẫn chưa hiểu chuyện gì, nghe cô nói vậy tất cả đều sửng sốt, chỉ có Gia Huy là bình tĩnh, anh vừa đẩy cô ra phía cửa vừa nói:
- Khả Vy, đủ rồi, em đừng nháo nữa! Mau về đi!
Khả Vy không chịu, gạt tay anh ra:
- Em không có nháo, em nói thật đó, Huy, anh...- sau đó ôm mặt ngồi xuống òa khóc.
Ngô Gia Huy bất đắc dĩ nhìn mọi người vẫn đang ngơ ngác, rồi lại nhìn Kiều Khả Vy đang dốc hết sức lực mà khóc, anh vạn lần không ngờ cô chấp nhận chịu tội cùng anh, cũng không thể ngờ cô lại vì anh mà khóc.
Cuối cùng anh thở dài, ngồi xuống nói với cô:
- Khả Vy, anh nói em nghe một chuyện...-anh ghé sát vào tai Khả Vy, nói nhỏ cho cô nghe thân thế của mình, Kiều Khả Vy nghe xong, kinh ngạc một lúc quên cả khóc. Trong lúc để cô xử lí thông tin vừa nhận được, anh giải thích quan hệ giữa hai người cho ba mẹ nghe. Bà Trình Uyên rất vui mừng khi nghe tin, rồi tâm trạng lại chùng xuống khi bây giờ cả hai lâm vào tình cảnh này... Chủ tịch Ngô khá bất ngờ, trước đây Khả Vy muốn hẹn hò với Gia Hào ông cũng có nghe nói, nhưng bây giờ lại thấy cô vì Gia Huy khóc đau thương như vậy, còn nguyện ý chịu phạt chung, chứng tỏ cô thật lòng yêu Gia Huy.
Khả Vy đứng dậy quệt ngang nước mắt, ngoắc Gia Huy lại, nói chỉ hai người nghe:
- Em không quan tâm anh có phải con chủ tịch hay không, cũng không cần biết anh có những gì, nhưng chắc chắn một điều là: anh có em!
Cô hài lòng nhìn biểu cảm ngây ngốc của Gia Huy, khóe môi khẽ cong, cô vỗ vỗ mặt anh, lại thì thầm:
- Anh muốn trốn ư? Đừng hòng!
- Em...em...- Ngô Gia Huy không nói nên lời. Ý cô như vậy là không chê bai anh sao? Cho dù anh không có gì cả thì cô vẫn bên anh sao? Đùa ư? Có mơ anh cũng không dám mơ tới! Anh thừa biết những cô gái xinh đẹp rất chuộng tiền tài địa vị, anh ngầm đánh đồng Khả Vy với họ, cô nói vậy anh cũng bán tín bán nghi, cho đó là lời nói trong lúc bốc đồng. Với lại, cho dù là cô nói thật đi nữa thì anh cũng không nhẫn tâm để cô cùng anh chịu khổ. Anh nói tiếp:
- Khả Vy...anh nói thật đấy, giờ anh là kẻ trắng tay, anh không thể cho em địa vị như em mong muốn, không cho em được cuộc sống sung sướng như đã hứa... Anh...anh...thất bại rồi! Anh xin lỗi! Anh nghĩ...mình nên chia tay...
Kiều Khả Vy cúi mặt sụt sịt, rồi ngẩng lên, môi cong lên một nụ cười ngọt ngào, cô nhìn thẳng vào mắt anh, nói rõ ràng từng chữ:
- Lời em đã nói, cũng là nói thật. Từ khi gặp anh, anh đã cho em biết tình yêu là thế nào. Chuyện đã tới nước này, Gia Huy, chúng ta cùng chịu phạt xong có thể không cần danh vọng địa vị gì nữa...sau đó đến một nơi xa, sống một cuộc sống giản dị không đua chen...được không anh?
Câu nói của cô khiến anh chấn động. Kiều Khả Vy đưa tay áp lên mặt anh, nói tiếp:
- Giờ em chỉ muốn bên anh, những thứ khác em không cần nữa!
Ngô Gia Huy lặng nhìn giọt nước lăn từ khóe mắt cô, nhẹ nhàng lau đi rồi gắt gao ôm cô vào lòng. Mọi người xung quanh đều vỗ tay mừng cho hai người, bà Trình Uyên vui mừng khẽ lau nước mắt, Ngô Gia Hưng mỉm cười ôm vai bà vỗ về. Giữa những tiếng ồn ào, lời Gia Huy thì thầm bên tai cô, nhẹ nhàng mà chắc chắn:
- Được!
Cô cũng chỉ cần có vậy.
Sau đó Khả Vy biết Gia Huy không bị phạt, khỏi phải nói cô vui mừng thế nào. Bà Trình Uyên trong lòng nở hoa, cuối cùng con trai bà cũng có người yêu, có lẽ bà nên đi chùa thắp nhang cảm tạ trời phật.
Bên này Lý Lam cùng Lâm Tiểu Vũ ngồi đợi Gia Hào tỉnh lại, chợt dạ dày Tiểu Vũ sôi réo, cô xấu hổ nhìn đi chỗ khác, Lý Lam khẽ cười, bà nắm tay cô đứng dậy:
- Chúng ta đi ăn chút gì đi.
- Dạ. - Tiểu Vũ ngoan ngoãn đứng dậy, hai người ra ngoài, Lý Lam nói với Jessica và Lục Nam:
- Nhờ hai cháu trông Gia Hào hộ ta một chút!
- Vâng, phu nhân yên tâm ạ. - Jessica nói, rồi cùng Lục Nam vào phòng bệnh.
Lý Lam nhìn Tiểu Vũ ăn không ngon miệng liền hỏi:
- Tiểu Vũ, thức ăn không ngon sao con?
Tiểu Vũ giật mình:
- Dạ? À...ngon ạ...
- Vậy ăn nhiều một chút! - vừa nói bà vừa gắp thịt vào bát của cô, Lý Lam biết cô đang lo lắng cho Gia Hào, càng thương cô hơn. Tiểu Vũ thật sự rất đói, từ lúc bị Gia Huy bắt đến giờ cô chưa ăn gì, nhưng hiện tại Gia Hào chưa tỉnh, cô ăn không thấy ngon...
Hai người ăn xong cũng đã khuya, chủ tịch Ngô trở lại, Tiểu Vũ nói Lý Lam về nghỉ ngơi trước, cũng nói Lục Nam và Jessica về luôn. Một lúc sau mọi người về hết, chỉ còn cô và Gia Hào trong phòng. Tiểu Vũ ngồi xuống cạnh giường, cô nắm tay Gia Hào nhìn sang thấy anh đang nhìn cô. Lâm Tiểu Vũ mừng rỡ:
- Anh tỉnh rồi!
Người trên giường chật vật muốn ngồi dậy, nhưng động vết thương khiến anh nhíu mày, Tiểu Vũ hốt hoảng giữ anh lại:
- Khoan đã, anh chưa được cử động đâu, để em gọi bác sĩ!
Cô nhấn chuông, rất nhanh bác sĩ và y tá trực đến, kiểm tra lại cho Gia Hào một lượt rồi nói:
- Tình trạng bệnh nhân đã ổn định, nhưng vẫn phải theo dõi thêm, hạn chế cử động vài ngày.
- Cảm ơn bác sĩ!
Tiểu Vũ tiễn họ ra ngoài xong, đóng cửa, cô trở lại ngồi bên cạnh giường.
- Anh còn đau không?
Gia Hào lắc đầu, anh nhìn cô lạnh lùng, Lâm Tiểu Vũ chột dạ, dè dặt hỏi:
- Anh giận em hả?
Gia Hào không nói gì xòe tay ra, cô bèn đặt tay mình vào đó, anh nắm lại, ngón cái miết nhẹ mu bàn tay, cau mày:
- Lại gầy đi. Rốt cuộc em đã đi đâu? Ăn ngủ ở đâu? À không, anh muốn nghe giải thích mọi chuyện. Tại sao em lại bỏ đi?
Tiểu Vũ thở dài, cô kể lại toàn bộ sự việc, giấu đi chuyện cô nhảy sông tự tử, cũng vắn tắt lý do cô bỏ đi vì thấy không xứng với anh, kể xong cô nói:
- Nếu anh không muốn em ở lại thì em sẽ đi...anh không cần phải thương hại em...
Gia Hào với tay cốc đầu cô một cái, Tiểu Vũ nhăn nhó ôm đầu, anh lườm cô một cái:
- Anh không có thương hại em, anh liều mạng cứu em rồi để em đi dễ dàng vậy sao? Thật ra vài ngày trước anh nhận được tin em không phải Phương Ngọc Vân, nhưng anh muốn biết rõ ràng mọi chuyện, bởi vì anh yêu em, cũng bởi vì em là vợ anh. Em lần này được lắm, hại anh mất ăn mất ngủ mấy ngày.
Tiểu Vũ cúi mặt:
- Em xin lỗi... Em thấy mình thật sự không xứng với anh...
Ngô Gia Hào thiếu chút nữa bị cô chọc tức chết, tại sao trong cái đầu nhỏ ấy lại đầy cái suy nghĩ đó vậy? Anh thấy đâu có gì không ổn, sao mọi người lại quan tâm quá mức đến chuyện đó vậy?
Anh bất lực nhìn cô:
- Em làm ơn dẹp cái suy nghĩ phiền phức đó giúp anh. Chỉ cần nghĩ làm vợ anh cho tốt, làm sao mỗi ngày yêu anh nhiều hơn là được rồi. Với lại ba mẹ cũng đã chấp nhận, em lo cái gì chứ!
Tiểu Vũ thở dài, Gia Hào nhìn cô ấm áp:
- Thật muốn ôm em!
Tiểu Vũ bật cười khẽ, giường VIP bệnh viện lớn nên cũng to hơn êm hơn phòng thường, cô chạy đến mở cửa nhìn qua lại, xác định không có ai, đóng cửa rồi nhẹ nhàng leo lên giường nằm cạnh Gia Hào, gối đầu lên cánh tay bên không bị thương, ngước nhìn anh nói khẽ:
- Hào, em yêu anh!
Ngô Gia Hào cúi xuống hôn tóc cô, mỉm cười:
- Lâm Tiểu Vũ...anh cũng yêu em!
Tiểu Vũ cảm thấy trong lòng thực ấm áp, anh gọi tên thật của cô, người anh yêu là chính cô, không vì cái gì khác. Tiểu Vũ trong họa có phúc, cuối cùng cô cũng có được một gia đình...
Sáng hôm sau Tiểu Vũ dậy trước, cô vội xuống giường, thầm nghĩ nếu dậy trễ chút nữa có người đến thăm chắc xấu hổ chết mất. Gia Hào cũng thức giấc, anh làu bàu:
- Sớm vậy...anh chưa ôm đã...
Tiểu Vũ lườm anh, cô vừa cột lại tóc thì các bác sĩ đến gõ cửa, cô mở cửa cho họ vào kiểm tra vết thương cho Gia Hào rồi ra ngoài. Ngô Gia Huy và Kiều Khả Vy đến, Tiểu Vũ dè chừng nhìn hai người, không biết họ lại đến đây làm gì, định tiếp tục hại Gia Hào sao? Cô liều chết cũng sẽ ngăn cản họ! Nghĩ vậy nên cô đứng chắn trước cửa phòng, hừ, muốn hại Gia Hào thì bước qua xác cô trước đã!
Ngô Gia Huy đến trước mặt cô, Khả Vy đứng sau anh, Gia Huy nói:
- Lâm...Tiểu Vũ... Tôi...xin lỗi, tôi đã hành động sai lầm, xin lỗi cô.
Khả Vy cũng chắp tay thành khẩn lên tiếng:
- Chúng tôi thật lòng xin lỗi cô, mong cô tha thứ!
Lâm Tiểu Vũ kinh ngạc tròn mắt nhìn, họ lại đang lừa cô sao? Lúc này chủ tịch Ngô và Lý Lam cùng Trình Uyên đến, chủ tịch Ngô nói:
- Hai đứa nó đến để xin lỗi thật đấy!
Lâm Tiểu Vũ lúc này mới nói:
- Không sao, chuyện cũng qua rồi.
Thực sự cô rất muốn trừng phạt họ vì đã làm Gia Hào bị thương, nhưng nghĩ lại thì anh ta cũng rất đáng thương nên thôi bỏ qua vậy.
Lâm Tiểu Vũ nói:
- Ba mẹ, Gia Hào đã tỉnh rồi, hiện các bác sĩ đang kiểm tra cho anh ấy!
Mọi người đều thở phào, các bác sĩ xong việc ra ngoài, họ nói Gia Hào một tuần nữa là có thể xuất viện.
Mọi người vào thăm, Gia Hào nhìn thấy Gia Huy, vẫn bình tĩnh gọi:
- Anh...
Gia Huy ngắt lời anh:
- Tôi không phải là anh trai ruột của cậu, Gia Hào, tôi sai rồi, tôi thực xin lỗi!
- Anh nói gì? Không phải anh trai...là sao?
Lâm Tiểu Vũ cũng cảm thấy khó hiểu, cô nhìn Gia Huy, anh ta nhìn Trình Uyên một cái rồi thở dài:
- Tôi là con riêng của mẹ, không cùng huyết thống với cậu. Vậy nên đừng gọi tôi là anh trai nữa!
Gia Hào nhíu mày:
- Lớn lên cùng nhau bao nhiêu năm, em cũng đã coi anh như anh trai, em hiểu cảm giác của anh, em không trách anh. Em vẫn xem anh là anh trai của em.
Gia Huy kinh ngạc:
- Sau tất cả mọi chuyện, cậu còn xem tôi là anh trai? Thật khó tin!
Gia Hào cười:
- Tại sao không? Giờ em không sao, Tiểu Vũ cô ấy cũng không sao, haiz, thật ra cũng phải cảm ơn anh bắt được cổ, nếu không em không biết phải tìm cô ngốc này đến bao giờ!
Gia Hào nhìn Tiểu Vũ, cô xấu hổ đỏ mặt, haiz anh cứ trêu cô hoài vậy chứ!
Gia Huy mỉm cười nhẹ nhõm:
- Vậy là tôi mãn nguyện rồi...- anh nắm tay Khả Vy -Tôi và Khả Vy sẽ sang Mỹ kết hôn rồi định cư bên đó luôn...nhân đây cũng tạm biệt mọi người...
Gia Hào ngạc nhiên:
- Vậy sao? Anh ở lại cũng được mà, sao phải đi?
Chủ tịch Ngô lên tiếng:
- Con quyết định đi thật ư? -không bàn với ai tiếng nào nói đi là đi.
- Vâng...con không còn mặt mũi nào ở lại, sang đó tụi con sẽ bắt đầu lại từ đầu, tiện thể lui tới chăm sóc cha và mẹ con.
- Aizz, vậy chúc anh hạnh phúc nhé!
Gia Hào nói, Gia Huy cười:
- Cảm ơn, em trai...
Mọi người cùng cười vui vẻ, không khí trong phòng trở nên ấp áp thân thiết. Mọi chuyện đã qua, những khúc mắc đã được giải quyết, Lâm Tiểu Vũ nhìn "gia đình" hiện tại của mình, trong lòng tràn ngập cảm xúc hỗn độn. Trong kí ức của cô, bầu không khí như thế này là một điều xa xỉ, mua không được, tìm không có. Ba mẹ cô hễ gặp là mẹ cô sẽ kiếm chuyện cãi nhau với ba, ba cô yêu mẹ, luôn luôn nhường nhịn. Cô lớn lên trong sự chăm sóc yêu thương của ba, mẹ thì mải mê cờ bạc rồi vay nợ, đến nỗi ba cô phải làm việc cật lực đến chết vẫn chưa trả hết nợ. Cô hận mẹ, nhưng dù sao bà cũng là người sinh ra cô, giờ cũng không biết bà sao rồi...
Nghĩ đến đó, Tiểu Vũ quay đi lén lau nước mắt, mọi người đang rất vui vẻ, cô không muốn làm hỏng bầu không khí này. Chỉ có Gia Hào thấy được, nhưng anh không nói gì, chỉ nhẹ nhàng nắm tay cô. Tiểu Vũ cũng đặt tay mình lên tay anh, đây là món quà lớn nhất ông trời ban cho cô, có mơ cũng chưa từng dám mơ tới, một người chồng cực phẩm, một gia đình chồng tuyệt vời, cô sẽ cố gắng để làm vợ anh cho tốt, mỗi ngày đều sẽ yêu anh nhiều hơn!...
End Chương 33.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook