Trong thư phòng có bốn người đối diện với nhau, ba người đàn ông không rời mắt khỏi người phụ nữ khúm núm ở đằng kia.

Cô ta ngồi rất xa bọn họ, dường như không dám ngẩng mặt lên nhìn ai.

“Cô là Trịnh Lan Hương, con gái của Trịnh Văn Nhân?” Tống Thần Vũ là người lên tiếng trước, giọng anh khản đặc, hai mắt cứ luôn nhìn chăm chăm vào đối phương.

“Phải, là, là tôi.” Giọng nói của Trịnh Lan Hương có phải phần run rẩy, đúng vậy, cô chính là cô, vốn dĩ là Trịnh Lan Hương, bản thể và linh hồn đều là một người.

Tống Thần Vũ nghe vậy chẳng khác nào từ thiên đường rơi xuống địa ngục: “Sao có thể như vậy? Sao có thể là cô? Cô ấy đâu rồi? Đi đâu rồi?”
Lúc anh tỉnh dậy một lần nữa tinh thần có vẻ đã tỉnh táo hơn, lại nhìn bộ dạng sợ sệt của người bên cạnh anh đột nhiên nhớ đến Trịnh Lan Hương thuở ban đầu và không ngoài dự đoán người này đúng thật là cô ta.

Điều này khiến anh càng không thể nào chấp nhận được, anh đã vực dậy rồi lại suy sụp, tại sao, tạo sao mọi chuyện lại thế này? Tại sao ông trời lại đối với anh tàn nhẫn như vậy?
Lan Hương cũ quay về vậy Lan Hương của anh đi đâu rồi?
Trịnh Lan Hương im thin thít không biết phải trả lời thế nào, bởi vì chính bản thân cô cũng không muốn tin vào điều này.

“Thần Vũ, xin lỗi vì cắt ngang nhưng mà cậu đang nói gì vậy? Cậu dọa vợ cậu sợ rồi kìa.” Hoàng Khang hiếm khi nhìn thấy Trịnh Lan Hương rụt rè nên đã mở miệng nhắc nhở.

Nào ngờ Tống Thần Vũ phớt lờ còn lạnh lùng nói: “Cô ta không phải vợ tôi.”
“Cái gì?” Hoàng Khang chẳng hiểu cái gì lại nhìn sang Lê Vương, người uyên bác tri thức.

Lê Vương cũng chỉ trầm ngầm nhìn sự việc như đang phân tích điều gì đó.


Tống Thần Vũ đột nhiên đứng dậy tiến về phía Trịnh Lan Hương, gương mặt sa sầm, âm u, anh giữ hai vai cô thật chặt nói: “Làm sao cô có thể quay về thân xác này, vợ tôi đâu? Cô đã đưa cô ấy đi đâu?”
Tinh thần của Tống Thần Vũ có chút bấn loạn, anh không biết phải hỏi ai về điều này chỉ có thể chất vấn người trước mặt.

“Đau, đau, anh buông tôi ra, tôi không biết gì hết, tôi muốn về với chồng tôi, buông tôi ra.” Trịnh Lan Hương cũng bỗng chốc rối ren, sợ hãi, cố gắng đẩy Tống Thần Vũ ra lại không được, cô muốn về với Thiên Ân, chỉ có anh ấy mới yêu thương cô, người đàn ông này chỉ biết hành hạ cô mà thôi, cô không muốn bên cạnh ta.

“Chồng? Chồng nào? Nếu cô không đưa linh hồn vợ tôi trở về tôi sẽ không tha cho đâu, có tin không?” Bàn tay của Tống Thần Vũ đột nhiên chuyển lên bóp lấy cổ Trịnh Lan Hương.

Phút chốc Trịnh Lan Hương cảm thấy cổ họng đau đớn, cô muốn giãy dụa nên sau đó lại nghĩ nếu chết đi rồi sẽ được trở về thân xác kia thì sao?
Thế nên cô thà chịu đau cũng không phản kháng.

Hai người đàn ông ngoài cuộc nhìn vậy vội vàng ngăn cản: “Thần Vũ, cậu làm gì vậy? Mau dừng lại đi, còn siết nữa cô ấy sẽ chết đấy.”
Tống Thần Vũ nghe từ chết bừng tỉnh đại ngộ, anh dần dần buông lỏng tay ra, suy sụp ngồi xuống mặt sàn.

Hoàng Khang vội vàng đỡ lấy anh: “Thần Vũ, cậu không sao chứ?”
“Cô ấy, cô ấy đâu rồi? Tìm cô ấy, tôi phải đi tìm cô ấy.” Tống Thần Vũ lẩm bẩm trong miệng, đầu óc bấn loạn không còn nghĩ được gì.

“Cậu bình tĩnh chút đi, sao tôi không hiểu chuyện gì hết vậy?” Hoàng Khang nhăn mày đỡ trán.

Trịnh Lan Hương họ khụ khụ mấy cái, cứ tưởng mình chết rồi không ngờ lại thoát chết nhưng cô không muốn như vậy, ngay tức khắc Trịnh Lan Hương đứng dậy muốn đâm đầu vào cột nhà.

Lê Vương luôn quan sát thành hành động này lập tức ngăn cản: “Cô đang làm chuyện ngu ngốc gì vậy?”
“Bỏ, bỏ tôi ra, tôi muốn chết các người không ai có thể cản tôi.” Trịnh Lan Hương dãy dụa đến cùng nhưng sức của cô hiển nhiên không bằng một người đàn ông mạnh mẽ, lực lưỡng như Lê Vương.

“Mặc dù không biết cô đang nói gì nhưng tôi xin lỗi tôi không thể để cô chết.” Lê Vương thấy cô đã mất đi lý trí liền lập tức đánh ngất cô.

Đúng lúc này bên ngoài thư phòng có tiếng gõ cửa: “Cốc cốc cốc.”
“Ai? Có chuyện gì?” Lê Vương lên tiếng.

“Tôi là người canh cổng, có một cô gái muốn gặp thiếu gia, tự xưng là Lệ Thủy.” Người bên ngoài không mở cửa chỉ trả lời vào.

Lê Vương nghe vậy lập tức nói: “Cho cô ta vào.”
……………………………………………………….

Trong một căn phòng được trang trí giản dị, trang nhã có một cô gái mặc váy ngủ màu hồng nằm yên tĩnh trên giường vừa tầm được giăng màn lụa màu vàng, cô ngủ rất say, dường như không biết chuyện gì.

Bên ngoài đột nhiên có tiếng vọng vào: “Hương ơi, dậy chưa con? Dậy ăn sáng thôi nào, mẹ nấu đồ ăn xong rồi.”
Cô gái dường như bị tiếng ồn làm cho khó chịu, cô giật giật mí mắt sau đó mới có thể mở mắt.


Nhìn khung cảnh quen thuộc đến mức không thể quen thuộc hơn cô bàng hoàng tỉnh dậy, hai mắt trợn tròn khó có thể tin.

“Hương ơi, còn chưa ra sao con?” Giọng nói bên ngoài tiếp tục vọng vào.

Mẹ, đây là giọng nói của mẹ cô mà?
Đỗ Lan Hương sững người, rốt cuộc đây là chuyện gì?
Trong khi cô còn đang mơ màng thì cánh cửa được mở ra, một người phụ nữ tầm 40 tuổi mặc tạp dề màu đỏ trên tay cầm một cái muôi xuất hiện trước mặt cô.

“Dậy rồi sao còn chưa ra, mẹ sắp trễ giờ làm rồi đây này.” Người phụ nữ mở miệng nói, giọng hơi lớn một chút, không dịu dàng cũng không gay gắt.

Đỗ Lan Hương nhìn bà hai mắt không chớp được, cổ họng nghẹn ứ mãi mới nói ra một câu: “Mẹ, mẹ là mẹ con ư?”
“Con bé này, mới sáng sớm mà nói linh tinh cái gì vậy hả con, mẹ không phải là mẹ con thì là ai? Còn chưa tỉnh phải không? Mau, mau dậy cho mẹ, đánh răng rửa mặt rồi ra ăn sáng đi.” Người phụ nữ nói một tràng dài xong thì ra khỏi phòng cô.

Đỗ Lan Hương lập tức bước xuống giường chạy vào trong phòng tắm, khi nhìn thấy khuôn mặt trong gương cô đã vô cùng kinh ngạc.

Đây, đây là khuôn mặt ban đầu của cô mà.

Lẽ nào lại như vậy, cô trở về rồi sao? Linh hồn cô không tiêu tán mà trả về với thân thể ban đầu sao?
Đây là thật hay mơ vậy?
Đỗ Lan Hương học theo trong phim nhéo mình một cái, lại kêu lên một tiếng: “A.”
Có cảm giác đau, vậy đây không phải là mơ rồi, cô đã trở về.

Nhưng, làm sao có thể?
Đỗ Lan Hương đưa tay sờ khuôn mặt mình có chút chưa thể tiếp thu, mấy tháng qua cô đã quen với khuôn mặt kia giờ về với chính mình cô cảm thấy vừa quen thuộc lại vừa xa lạ.

Khoan đã, đây không phải vấn đề.


Cô không kịp đánh răng rửa mặt mà lập tức trở lại cầm lấy điện thoại trên bàn mở màn hình lên.

Thứ cô muốn xem chính là thời gian, trên màn hình ghi rõ ngày 12/5/2021.

Chúa ơi, đây rõ ràng là ngày cô xuyên đến thế giới kia mà, làm sao lại như vậy.

Nếu như ngày tháng không thay đổi vậy những thứ cô trải qua là thật hay mơ?
Không, không thể nào là mơ được, mọi thứ đều diễn ra một cách chân thật bao gồm của Tống Thần Vũ.

Những hình ảnh cô ở bên anh phút chốc hiện ra trong đầu.

Cô bàng hoàng, sửng sốt, không xác định được mình đang ở đâu, là ai?
Miệng chỉ lẩm bẩm được cái tên: “Thần Vũ.”
Phải rồi, Thần Vũ của cô, anh là một tồn tại chân thật, đã cùng nhau trải qua bao nhiêu chuyện, sao có thể nói mơ là mơ được.

Vậy chuyện gì đang diễn ra, ai nói cho cô biết được không?
Giờ phút này cô chỉ muốn đến bên Tống Thần Vũ, muốn nhận được sự an ủi của anh, thế nhưng cô đi đâu tìm anh đây?
Liệu ở thế giới kia cô còn sống hay đã chết, còn nữa anh hiện giờ ra sao? Đau lòng vì mất đi cô hay giận dữ vì cô lừa dối anh?
Bao nhiêu nghi hoặc hiện lên trong đầu Đỗ Lan Hương nhưng chẳng ai trả lời cô..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương