Cô Vợ Thần Y Của Cậu Hạ Là Học Sinh Cấp Ba
-
Chương 1203
Chương 1203
Tuy dụng cụ không vừa tay, sử dụng cũng bất tiện nhưng mà tốt hơn là không có.
Mười centimet.
Một mét.
Hai mét.
Đông người nên dù còn bị sợ độ cao, mọi người vẫn hợp lực quét đi mười mấy mét tuyết.
Phụ nữ chịu trách nhiệm dọn tuyết, đàn ông thì phụ trách lái xe.
Thật sự là di chuyển từng mét một.
Thế nhưng Tô Nhược Hân chỉ mới quét vài cái đã bị chị Vũ mời về xe.
Cô vẫn còn bị thương cơ mà.
Đã bị thương còn để cô phải dọn tuyết, thật quá đáng.
Tuy nhiên, di chuyển chiếc xe theo cách này chẳng đi được bao xa trong một giờ.
Trái lại, không bao lâu sau mọi người đã kiệt sức.
Dù sao, ngoại trừ chị, anh rể và Tô Nhược Hân ra thì tất cả đều sợ độ cao.
Cuối cùng, Tô Nhược Hân đành chỉ thị ở tại chỗ đợi lệnh.
Không biết có phải vì mệt mỏi hay không mà hơn phân nửa số người quay lại xe đã ngủ mất.
Tô Nhược Hân vẫn không thấy buồn ngủ, cô ngây người nhìn gió tuyết bên ngoài.
Cô nhớ Hạ Thiên Tường.
Hắn là bây giờ anh đã xem được danh sách những đồ vật mà cô gửi để nhờ anh chuyển tới.
Chắc anh đã trả lời lại rồi, tiếc rằng trên núi này không có tín hiệu, cô không thể nhìn thấy câu hồi đáp của anh.
Nhưng không sao, cô sẽ coi như mình nhìn thấy rồi.
Hôm nay anh sai người đi mua, ngày mai hoặc ngày kia là có thể đưa đến.
Cô hiểu rất rõ về năng lực hành động của Hạ Thiên Tường, hiệu suất cực kỳ nhanh.
Vì vậy, đồ vật mà cô cần sẽ nhanh chóng đến thôi.
Nếu Hạ Thiên Tường cũng có thể đi cùng thì tốt biết mấy.
Có anh cùng chăm sóc Hạ Thiên Hương thì cô sẽ không cần phải mạnh mẽ nữa, sẽ không quan tâm đến thứ gì nữa, chỉ cần vùi vào lồng ngực anh, thoải mái tận hưởng.
Nhưng bây giờ cô thậm chí còn không thể liên lạc được với Hạ Thiên Tường.
“Hạ Tam, nếu lần sau anh ra ngoài cùng tôi, nhất định phải bảo Hạ Thiên Tường cho anh và Hạ Tứ mỗi người một cái điện thoại vệ tinh để dự phòng.”
Nếu không, cảm giác bị cô lập với thế giới như hiện tại thật sự rất tệ, rất tồi tệ.
Cô cảm thấy mình sắp điên luôn rồi.
Trong xe rất lạnh.
Nên cô mở lò sưởi.
Đi kèm với sự ấm áp, chính là tâm trạng lo âu khắc khoải.
Muốn ấm phải hao xăng, muốn tiết kiệm xăng thì phải chịu rét.
Sự đời không thể song toàn, là đang ám chỉ bọn họ ngay lúc này.
Thời tiết lạnh, lại bất động trên xe, có thể không muốn uống nước nhưng đồ ăn thì vẫn phải đầy đủ.
Bởi vì không ăn sẽ không có calo, không có calo thì sẽ chỉ thấy lạnh hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook