Cô Vợ Thần Bí Của Ông Hoàng Làng Giải Trí
-
Chương 4: Gia Duyên ra mặt
Trương Diệu nhìn thấy ánh mắt say mê của Ngạn Thắng nhìn chằm chằm vào Crystal, trong lòng cô tức đến nghiến răng kèn kẹt.
“Cảm ơn Ngạn Thiếu, Crystal chỉ là biệt danh do fan hâm mộ đặt cho tôi mà thôi.
Anh có thể gọi tôi là Gia Duyên.”
Gia Duyên nhìn Ngạn Thắng nói, nhưng lời nói của cô là nói cho tất cả mọi người, không chỉ nói riêng cho Ngạn Thắng mà thôi.
“Crystal.....Crystal!
Tại sao fan hâm mộ lại đặt cho cô một cái tên như vậy?.”
Ngạn Thắng lập lại cái tên Crystal của Gia Duyên trong miệng của mình rồi nhìn cô thắc mắc hỏi.
Có rất nhiều tên nhưng tại sao họ phải chọn cái tên Crystal này.
Nghe Ngạn Thắng nói vậy Châu Ân đứng một bên liền lên tiếng.
“Fan hâm mộ đặt tên cho Gia Duyên là Crystal cũng chính là Pha Lê.
Gia Duyên giống y như là Pha Lê khi chị ấy lên sàng catwalk sẽ phát ra ánh sáng lung linh đẹp mê hồn.
Làm người ta nhìn vào thật muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại e dè không dám chạm đến sợ đụng mạnh vào pha lê liền vỡ tan.”
“À, thì ra là vậy.
Vậy sau này anh sẽ gọi em là Gia Duyên.”
Trịnh Phó Hàn nhìn Gia Duyên cười tươi nói, đúng như vậy nếu Gia Duyên chịu làm người phụ nữ của anh, anh nhất định nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Trương Diệu nghe Châu Ân khoác lác về Gia Duyên trong lòng càng thêm khinh thường, đúng như câu 'hữu danh vô thực', những người không có tài năng thật sự thường hay khoe khoang.
Trong lúc này Kiều Nhi đang dùng cặp mắt sắc bén của mình để quan sát Gia Duyên từ trên xuống dưới.
Cô không khác gì với lần gặp mặt ở Italy, chỉ là mái tóc dài màu vàng của cô đã nhuộm thành màu nâu.
Mái tóc dài màu nâu càng khiến khuôn mặt của Gia Duyên xinh đẹp và thu hút hơn nhiều.
Kiều Nhi nhìn sang cô quản lý của Gia Duyên, trong ánh mắt của cô hiện lên tia sáng khi nhìn thấy Châu Ân mặc trên người váy dạ hội Chanel mau đỏ, y như cái mà Lý Kỳ đang mặc.
Kiều Nhi không thích tính tình kiêu căng ỷ thế hiếp người của Lý Kỳ nên muốn mượn chuyện này cho cô ta một bài học.
Cô nhìn Lý Kỳ nói với giọng vô tội.
“Cô Lý, sao váy của cô và quản lý của Gia Duyên, lại giống y như nhau vậy?.”
Nghe Kiều Nhi nói vậy lúc này mọi người đứng chung quanh mới chú ý đến cô quản lý của Gia Duyên.
Tuy hai bộ váy giống y như nhau nhưng thân hình của Lý Kỳ đẹp hơn nên khi mặc vào cũng thấy gợi cảm hơn.
Lý Kỳ nghe Kiều Nhi nói vậy liền nhìn sang Châu Ân, cô thật kinh ngạc váy này là hàng phát hành có số lượng làm sao một quản lý nhỏ nhôi như Châu Ân có thể mua nổi.
Lý Kỳ là người rất côi trọng mặt mũi, thứ cô có được phải là đồ tốt nhất người đàn ông của cô phải là người xuất sắc nhất, địa vị của cô trong làng giải trí phải là cao nhất.
Cái gì thuộc về Lý Kỳ cô đều phải là hạng nhất.
Lý Kỳ cảm thấy mất thể diện trước mặt bao nhiêu người, nhất là ở trước mặt của đám phóng viên.
“Váy của tôi là hàng phát hành có số lượng của Chanel, do Hạo cố tình đặt từ Paris về.
Thì làm sao một người quản lý nhỏ nhoi như cô ta có thể mua nổi.”
Lý Kỳ nâng cằm nói với giọng hống hách.
Thật ra thì Tràn Hạo không thích tính hay lên mặt ta đây với người mới của Lý Kỳ, nhưng vì người này là Gia Duyên nên Tràn Hạo không nói gì để mặc cho Lý Kỳ muốn làm gì thì làm.
“Hùng cô ta thật là phách lối, không biết tại sao Hạo lại thích cô ta nữa.”
Kiều Nhi bực bội trong lòng cô đã gặp rất nhiều người hống hách, nhưng chưa thấy ai lại ăn nói xấc xược như Lý Kỳ vậy.
Châu Ân là một người rất chuyên nghiệp cô đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt, dù ở trong hoàn cảnh gì cô cũng không hề tỏ ra hỏang loạn, mặt cũng không hề đổi sắc.
Mạnh Hùng và Tràn Hạo hơi kinh ngạc với khuôn mặt không cảm xúc của Châu Ân.
Đổi lại là người khác không tức giận thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt biết bao nhiêu người.
Mọi người chung quanh nghe Lý Kỳ nói vậy liền gật đầu đồng ý với cô.
“Đến nơi quan trọng như thế này mà lại dám mặc hàng nhái.
Cô là người đầu tiên.”
Trương Diệu đứng bên cạnh nhìn Châu Ân bằng ánh mắt xem thường
nói.
Trương Diệu ghét cay ghét đắng Gia Duyên vì đã giành mất hợp đồng người đại diện của Tân Mạnh Thị vốn dĩ đã thuộc về cô.
Mạnh Hùng không nói gì anh muốn xem cô siêu mẫu Crystal, nổi tiếng không sợ trời không sợ đất này sẽ làm như thế nào với kẻ bắt nạt mình.
“Cô Lý đối với cô bộ váy này rất quý giá, nhưng đối với tôi thì nó đã là hàng lỗi thời của mùa trước.
Tôi không muốn lãng phí nên mới tặng cho trợ lý của mình.
Cô còn có gì thắc mắc nữa không?.”
Gia Duyên chỉ vào bộ váy trên
người của Lý Kỳ, dùng giọng thản nhiên mà nói.
Kiều Nhi nghe Gia Duyên nói vậy liền gật đầu tỏ ra thưởng thức, cuối cùng cũng có người ăn nói sắc bén hơn cô.
Kiều Nhi bắt đầu thích cô siêu mẫu Crystal này.
Lý Kỳ bị lời nói sắc bén của Gia Duyên làm tức đến sắc mặt cũng trở nên tái mét.
Lý Kỳ nhìn vào bộ váy trên người của Gia Duyên, ánh mắt kinh ngạc của cô không thể giấu được.
Trong lòng Lý Kỳ thầm nghĩ.
“Bộ váy mà cô vừa mới nhìn thấy trên tạp chí, mùa sau mới tung ra thị trường tại sao lại mặc trên người cô ta?.”
Không chỉ Lý Kỳ mà ngay cả Kiều Nhi, Trương Diệu và Cẩm Tú cũng kinh ngạc không thôi.
Kiều Nhi quan sát Gia Duyên, trên người cô tỏa ra sự sang trọng cao quý mà không một ai ở đây có thể sánh bằng.
Lý Kỳ tức đến không nói nên lời đành choàng tay mình qua tay của Tràn Hạo nói.
“Hạo chúng ta ra mở màn buổi khiêu vũ ngày hôm nay.”
Gia Duyên nhìn thấy hai người, không biết vì sao lại cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Có hai loại người mà Gia Duyên ghét nhất.
Một là loại đàn ông phong lưu bay bướm như Tràn Hạo.
Hai là lọai người ỷ mạnh hiếp yếu như Lý Kỳ vậy.
“Cảm ơn Ngạn Thiếu, Crystal chỉ là biệt danh do fan hâm mộ đặt cho tôi mà thôi.
Anh có thể gọi tôi là Gia Duyên.”
Gia Duyên nhìn Ngạn Thắng nói, nhưng lời nói của cô là nói cho tất cả mọi người, không chỉ nói riêng cho Ngạn Thắng mà thôi.
“Crystal.....Crystal!
Tại sao fan hâm mộ lại đặt cho cô một cái tên như vậy?.”
Ngạn Thắng lập lại cái tên Crystal của Gia Duyên trong miệng của mình rồi nhìn cô thắc mắc hỏi.
Có rất nhiều tên nhưng tại sao họ phải chọn cái tên Crystal này.
Nghe Ngạn Thắng nói vậy Châu Ân đứng một bên liền lên tiếng.
“Fan hâm mộ đặt tên cho Gia Duyên là Crystal cũng chính là Pha Lê.
Gia Duyên giống y như là Pha Lê khi chị ấy lên sàng catwalk sẽ phát ra ánh sáng lung linh đẹp mê hồn.
Làm người ta nhìn vào thật muốn chiếm làm của riêng, nhưng lại e dè không dám chạm đến sợ đụng mạnh vào pha lê liền vỡ tan.”
“À, thì ra là vậy.
Vậy sau này anh sẽ gọi em là Gia Duyên.”
Trịnh Phó Hàn nhìn Gia Duyên cười tươi nói, đúng như vậy nếu Gia Duyên chịu làm người phụ nữ của anh, anh nhất định nâng niu cô trong lòng bàn tay.
Trương Diệu nghe Châu Ân khoác lác về Gia Duyên trong lòng càng thêm khinh thường, đúng như câu 'hữu danh vô thực', những người không có tài năng thật sự thường hay khoe khoang.
Trong lúc này Kiều Nhi đang dùng cặp mắt sắc bén của mình để quan sát Gia Duyên từ trên xuống dưới.
Cô không khác gì với lần gặp mặt ở Italy, chỉ là mái tóc dài màu vàng của cô đã nhuộm thành màu nâu.
Mái tóc dài màu nâu càng khiến khuôn mặt của Gia Duyên xinh đẹp và thu hút hơn nhiều.
Kiều Nhi nhìn sang cô quản lý của Gia Duyên, trong ánh mắt của cô hiện lên tia sáng khi nhìn thấy Châu Ân mặc trên người váy dạ hội Chanel mau đỏ, y như cái mà Lý Kỳ đang mặc.
Kiều Nhi không thích tính tình kiêu căng ỷ thế hiếp người của Lý Kỳ nên muốn mượn chuyện này cho cô ta một bài học.
Cô nhìn Lý Kỳ nói với giọng vô tội.
“Cô Lý, sao váy của cô và quản lý của Gia Duyên, lại giống y như nhau vậy?.”
Nghe Kiều Nhi nói vậy lúc này mọi người đứng chung quanh mới chú ý đến cô quản lý của Gia Duyên.
Tuy hai bộ váy giống y như nhau nhưng thân hình của Lý Kỳ đẹp hơn nên khi mặc vào cũng thấy gợi cảm hơn.
Lý Kỳ nghe Kiều Nhi nói vậy liền nhìn sang Châu Ân, cô thật kinh ngạc váy này là hàng phát hành có số lượng làm sao một quản lý nhỏ nhôi như Châu Ân có thể mua nổi.
Lý Kỳ là người rất côi trọng mặt mũi, thứ cô có được phải là đồ tốt nhất người đàn ông của cô phải là người xuất sắc nhất, địa vị của cô trong làng giải trí phải là cao nhất.
Cái gì thuộc về Lý Kỳ cô đều phải là hạng nhất.
Lý Kỳ cảm thấy mất thể diện trước mặt bao nhiêu người, nhất là ở trước mặt của đám phóng viên.
“Váy của tôi là hàng phát hành có số lượng của Chanel, do Hạo cố tình đặt từ Paris về.
Thì làm sao một người quản lý nhỏ nhoi như cô ta có thể mua nổi.”
Lý Kỳ nâng cằm nói với giọng hống hách.
Thật ra thì Tràn Hạo không thích tính hay lên mặt ta đây với người mới của Lý Kỳ, nhưng vì người này là Gia Duyên nên Tràn Hạo không nói gì để mặc cho Lý Kỳ muốn làm gì thì làm.
“Hùng cô ta thật là phách lối, không biết tại sao Hạo lại thích cô ta nữa.”
Kiều Nhi bực bội trong lòng cô đã gặp rất nhiều người hống hách, nhưng chưa thấy ai lại ăn nói xấc xược như Lý Kỳ vậy.
Châu Ân là một người rất chuyên nghiệp cô đã được huấn luyện rất nghiêm ngặt, dù ở trong hoàn cảnh gì cô cũng không hề tỏ ra hỏang loạn, mặt cũng không hề đổi sắc.
Mạnh Hùng và Tràn Hạo hơi kinh ngạc với khuôn mặt không cảm xúc của Châu Ân.
Đổi lại là người khác không tức giận thì cũng sẽ cảm thấy xấu hổ trước mặt biết bao nhiêu người.
Mọi người chung quanh nghe Lý Kỳ nói vậy liền gật đầu đồng ý với cô.
“Đến nơi quan trọng như thế này mà lại dám mặc hàng nhái.
Cô là người đầu tiên.”
Trương Diệu đứng bên cạnh nhìn Châu Ân bằng ánh mắt xem thường
nói.
Trương Diệu ghét cay ghét đắng Gia Duyên vì đã giành mất hợp đồng người đại diện của Tân Mạnh Thị vốn dĩ đã thuộc về cô.
Mạnh Hùng không nói gì anh muốn xem cô siêu mẫu Crystal, nổi tiếng không sợ trời không sợ đất này sẽ làm như thế nào với kẻ bắt nạt mình.
“Cô Lý đối với cô bộ váy này rất quý giá, nhưng đối với tôi thì nó đã là hàng lỗi thời của mùa trước.
Tôi không muốn lãng phí nên mới tặng cho trợ lý của mình.
Cô còn có gì thắc mắc nữa không?.”
Gia Duyên chỉ vào bộ váy trên
người của Lý Kỳ, dùng giọng thản nhiên mà nói.
Kiều Nhi nghe Gia Duyên nói vậy liền gật đầu tỏ ra thưởng thức, cuối cùng cũng có người ăn nói sắc bén hơn cô.
Kiều Nhi bắt đầu thích cô siêu mẫu Crystal này.
Lý Kỳ bị lời nói sắc bén của Gia Duyên làm tức đến sắc mặt cũng trở nên tái mét.
Lý Kỳ nhìn vào bộ váy trên người của Gia Duyên, ánh mắt kinh ngạc của cô không thể giấu được.
Trong lòng Lý Kỳ thầm nghĩ.
“Bộ váy mà cô vừa mới nhìn thấy trên tạp chí, mùa sau mới tung ra thị trường tại sao lại mặc trên người cô ta?.”
Không chỉ Lý Kỳ mà ngay cả Kiều Nhi, Trương Diệu và Cẩm Tú cũng kinh ngạc không thôi.
Kiều Nhi quan sát Gia Duyên, trên người cô tỏa ra sự sang trọng cao quý mà không một ai ở đây có thể sánh bằng.
Lý Kỳ tức đến không nói nên lời đành choàng tay mình qua tay của Tràn Hạo nói.
“Hạo chúng ta ra mở màn buổi khiêu vũ ngày hôm nay.”
Gia Duyên nhìn thấy hai người, không biết vì sao lại cảm thấy chướng mắt vô cùng.
Có hai loại người mà Gia Duyên ghét nhất.
Một là loại đàn ông phong lưu bay bướm như Tràn Hạo.
Hai là lọai người ỷ mạnh hiếp yếu như Lý Kỳ vậy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook