Lúc này Tràn Hạo phong độ bước đến bên cạnh của Lý Kỳ.

Anh dùng ánh mắt hiếu kỳ để nhìn Gia Duyên, chuyện đời tư của Lý Kỳ cô đã nhờ anh ém nhẹm.

Làm sao Gia Duyên lại có năng lực để soi mói lên những tư liều này.

Anh về nhất định sẽ cho Tạ Chánh điều tra về thân phận thật sự của cô.

Tràn Hạo tin chắc thân thế của Gia Duyên không đơn giản, với tính cách ương ngạnh không sợ trời không sợ đất của cô, không phải vì được nổi tiếng mà tạo thành.

Nhất định cô đã lớn lên trong môi trường như vậy.

“Gia Duyên tiểu thư, tôi là một người công tư phân minh coi trọng nhất là nhân tài.

Tôi thấy Lý Kỳ có tài năng diễn xuất nên mới giúp cô ấy một tay để phát huy năng lực tiềm ẩn của mình.

Chứ không như lời của cô vừa nói, vì tình cảm riêng tư nên mới làm như vậy.”

Tràn Hạo lên tiếng phản bác lại lời nói của Gia Duyên, làm cho Lý Kỳ vui mừng trong lòng.

Cô biết trong lòng của anh cô rất quan trọng.

Mấy người đứng chung quanh nghe Tràn Hạo lên tiếng bênh vực Lý Kỳ, liền cảm giác thương xót cho Gia Duyên.

Họ biết Lý Kỳ là người ngang ngược, ỷ mình được Tràn Thiếu dung túng nên tung hoành ngang dọc trong làng giải trí.

Có rất nhiều người bất mãn với hành vi của cô ta, nhưng vẫn im hơi lặng tiếng không dám đắc tội.

Nhưng Siêu mẫu Crystal này dù có ăn gan hùm mật gấu cũng không nên chống đối với Tràn Thiếu ông hoàng làng giải trí này.

Họ tin chắc chỉ trong nay mai Gia Duyên nhất định sẽ bị công ty đóng băng.

Trịnh Phó Hàn đứng bên cạnh của Mạnh Hùng, anh muốn bước tới giải vây cho Gia Duyên nhưng bị Mạnh Hùng chận lại.

Cặp mắt hứng thú cùng với nụ cười gian tà của Mạnh Hùng nhìn thẳng vào Tràn Hạo và Gia Duyên.

Trong lòng anh thầm nghĩ, đúng như lời của Kiều Nhi nói, phân nửa kia của Tràn Hạo thật sự đã xuất hiện.

Anh đứng đút hai tay vào túi quần tây của mình, chờ xem Gia Duyên bắt bẻ lại Tràn Hạo như thế nào.

“Trịnh tổng, cậu chờ thêm một chút nhất định có một màn kịch đặc sắc để cậu xem.”

Trịnh Phó Hàn không hiểu Mạnh Hùng đang nói gì, nhưng vẫn đứng yên tại chổ không động tĩnh.

Gia Duyên nhìn Tràn Hạo bằng ánh mắt châm biếm, cô nở một nụ cười khinh miệt.

Gia Duyên tao nhã đi đến ghế sopha bên cạnh thoải mái ngồi xuống.

“Tràn Thiếu, anh nói sao dể nghe như vậy, trong làng giải trí này tôi tin chắc không chỉ riêng cô Lý mới có tài năng tiềm ẩn.

Sao anh không chiếu cố những người khác, như anh đã chiếu cố cô Lý.”

Gia Duyên nói đến đây chợt ngừng một chút, cô dùng tay chỉnh lại y phục trên người mình không đợi Tràn Hạo hay Lý Kỳ phản kích liền cắt giọng cao ngạo của mình lên nói tiếp.

“Theo như tôi được biết thì 3 năm trước sau khi cô Lý qua đêm tại biệt thự bên thành tay của Tràn Thiếu.

Từ lúc đó trở đi sự nghiệp của cô Lý, phát triển một cách thuận buồm xuôi gió.

Nếu đổi lại là Tràn Thiếu, anh nghĩ trong việc này không có chút gì là mờ ám hay sao?.”

Gia Duyên nâng khuôn mặt kiều diễm của mình lên, cô dùng ánh mắt quật cường nhìn thẳng vào mắt của Tràn Hạo.

Thật ra thì mấy tháng trước sau khi cô trở về từ khách sạn the Palm bên Italy, không biết vì sao trong lòng cô luôn nhớ đến ánh mắt của người đàn ông mình đụng phải vừa rồi.

Trong ánh mắt của anh chứa đựng tia vui mừng, nhưng đồng thời cũng hiện lên nỗi chua xót cùng với thù hận, làm cô cảm giác hiếu kỳ muốn tìm hiểu thêm về anh.

Gia Duyên ra lệnh cho thuộc hạ của mình điều tra thân phận của người đàn ông đó.

Sau khi thuộc hạ của cô điều tra được người đàn ông đó chính là Tràn Hạo, chủ tịch của công ty giải trí Minh Hạo.

Họ còn điều tra tất cả mọi việc có liên quan đến anh.

Sau khi cô nghe thuộc hạ của mình báo cáo về lai lịch của anh, trong lòng cô cảm giác thất vọng vô cùng.

Tràn Hạo là người đầu tiên có thể gợi lên sự chú ý của cô.

Nhưng anh lại là một người chơi bời trăng hoa, nổi tiếng nhất tại Thành Phố S.

Nghe được những gì Gia Duyên vừa mới nói, không chỉ Tràn Hạo mà ngay cả Mạnh Hùng và Trịnh Phó Hàn cũng kinh nhạc không thôi.

Mạnh Hùng nghĩ chắc sau lần gặp mặt đó ở Italy, Gia Duyên đã cho người điều tra Tràn Hạo.

Vậy cũng có nghĩa là Gia Duyên đã để ý đến Tràn Hạo, từ lần đầu tiên hai người gặp gỡ.

Trong ánh mắt của Mạnh Hùng hiện lên ý cười, nếu hai người mà yêu nhau quả thật là xứng đôi vừa lứa.

Với thân phận của Gia Duyên, anh tin chắc không ai xứng với Tràn Hạo hơn cô.

Trịnh Phó Hàn thì tâm trạng hơi hoang mang, Gia Duyên vừa mới tới Thành Phố S này hai tháng.

Tại sao cô biết rõ về Tràn Hạo đến

như vậy, chẳng lẽ cô đến đây là có mục đích.

Thật ra thì Trịnh Phó Hàn đã mời Gia Duyên hợp tác với công ty của anh rất nhiều lần.

Nhưng lần nào Châu Ân cũng thay cô từ chối, không biết tại sao lần này Gia Duyên lại đồng ý đến Thành Phố S này.

Tràn Hạo nhìn vào ánh mắt của Gia Duyên, anh không hiểu sao trong lòng mình lại hơi dao động.

Không lẽ vì cô có vài phần giống Sở Hương hay sao, Tràn Hạo thật sự không hiểu tâm tư của chính mình.

Nhưng anh biết chắc một điều, đó là Gia Duyên đã cho người điều tra anh, bằng không cô không thể nào biết được chuyện riêng tư của anh.

Trong lúc này đột nhiên một cậu thanh niên của cửa hàng hoa Romance (cũng tức là cửa hàng hoa lãng mạn) nổi tiếng nhất tại Thành Phố S bước vào đại sảnh.

Trên tay cậu ấy cầm một bó (hoa hồng Juliet) trị giá liên thành.

*Fact: David Austin là nhà thực vật học nổi tiếng ở Anh, ông đã dùng thời gian 15 năm để tự tay chăm sóc cho những cây hoa hồng độc đáo này mà ông đã đặc tên là hoa hồng Juliet.

Loại hoa hồng này không chỉ có vẻ đẹp sang trọng mà nó còn là loại hoa hồng đắt tiền nhất trên thới giới.

Bó hoa hồng Juliet đầu tiên được bán ra với giá 15 triệu đô (tương đương với 330 tỷ đồng).

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương