“Tôi cũng tốt nghiệp ở đó, học viện kinh tê không có thi vào kỳ nghỉ, Mẫn Tây đến trường học lĩnh giấy khen, có phải là gạt mẹ ra ngoài chơi không?
Nhưng cũng có thê là trường học đã thay đôi quy củ, cũng thay đôi lộ tuyên.”
Tạ Mẫn Hành không quan tâm, cũng không để ở trong lòng: “Không sao, có thê con bé không muốn học đàn nên ra ngoài chơi rồi.”
“Ừm.”
Tạ Mẫn Hành yên tâm đến công ty, Vân Thư lại đau đầu chuyện công việc.

Vẫn chưa suy nghĩ ra, thì đêm đến lại xảy ra chuyện lớn..

Mẫn Tây mắt tích rồi.
Chuyện này khiến Vẫn Thư rất được đê cao ở nhà họ Tạ.


Đồng thời cũng được ba người họ công nhận.
Ông nội Tạ ngồi ở giữa sô pha, tay chồng nạng, lâm nguy không loạn, hai bên mặt cần cơ nhô ra, tiết lộ giờ phút này rất bắt an.
Ông Tạ cũng lập tức về nhà, trên người còn mang theo mùi rượu chưa tan, từ xa đã có thể ngửi được, Vân Thử với Tạ phu nhân ngồi cạnh nhau, Tạ phu nhân không ngừng lau nước mắt, ông Tạ thây vậy phiền não rắn.
dạy Tạ phu nhân: “Đừng khóc nữa.”
Tạ phu nhân hoàn toàn không kìm được nước mắt, nước mắt lau xong còn có nước mắt khác chảy ra.
Vân Thư thấy vậy ôm lấy Tạ phu nhân, không ngừng võ nhẹ cánh \ tay bà ây: “Mẹ, đừng quá lo lắng, Mẫn Hành đã ra ngoài tìm.

Mẫn Tây sẽ ổn thôi.”
Lúc này Tạ phụ nhân mới nhìn Vân Thư, nhìn ra vẻ lo lắng trong mắt Vân Thư, cảm giác lo âu sắp bao phủ bà ây.

Vân Thư vẫn vỗ nhẹ lựng đề an ủi mẹ chồng: “Mẹ, có thể Mẫn Tây đang trên đường trở về.”
“Mẹ lo Mẫn Tây bị bọn buôn người bắt đi bán, mẹ còn lo Mẫn Tây sẽ bị kẻ, xấu sát hại, lầy nội tạng trong cơ thể, mẹ còn Ìo lỡ gặp phải kẻ thù, Mẫn Tây mới mười mấy tuổi, kinh nghiệm xã hội rất ít, lỡ như không tìm thấy Mẫn Tây thì làm sao đây?”
Tạ phu nhân không dám tưởng tượng nêu con gái mình gặp phải tât cả những nôi đau đó, bà ây hận không thể giêt chết mình.
Ông Tạ nghe được gan lập tức nóng lên.

ông ây đứng lên: “Làm phụ nữ, có thời gian suy nghĩ nhiều như vậy, chỉ bằng suy nghĩ Mân Tây sẽ đi đâu.”
Nhà họ Tạ đèn đuốc sáng trưng, trên mặt mỗi người đều tràn đầy khẩn trương, ông nội Tạ ngồi ngay ngắn ở giữa phòng khách, nhắm mắt năm chặt nạng với hạt hạch đào trong tay, hôm nay quản gia còn móc cả điện thoại ra…
“Tôi có việc, đi trước.” Ông Tạ ở nhà như ngôi châm cứu, nên quyết định đứng dậy đi tìm con trai mình.
Tạ phu nhân nghe được chồng muốn rời đi, thân thê bà ây không khỏi run rầy, trong giọng nói khàn khàn mang theo thất vọng hỏi ông Tạ: “Ông lại đi tìm cô ta, tiện nhân đó.

Tạ Đình, Mẫn Tây là con gái ông đó.”
Tìm ai vậy? Vân Thư khó hiểu, cô nhìn về phía ông nội Tạ, giờ phút này ông nội Tạ mở mắt, đáy mặt đen tôi lệ lên tức giận khiến Vân Thư không dám mở miệng hỏi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương