Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 262: Hơi Thở Ấm Áp
Qúy Chỉ Nhã rất thông minh, ngây ngốc hôn lên cằm của anh ta, đầu lưới mớm trơn, “ Xem anh nói kìa, tất nhiên là em vui vẻ rồi, em yêu anh, Trạm Vũ, cả trái tim đều ở chỗ của anh mà.”
Cố Trạm Vũ cười cợt nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt của anh ta lại sáng lên, anh ta biết vĩnh viễn sẽ không có một ai nói với anh ta những lời như thế này nữa, lúc nghe thấy lời này, có một loại cảm giác cô ta nóiđều chỉ là ảo giác, anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt cô ta, hạ giọng lạnh lùng hỏi, “ Thật sự là yêu sao?”
Đôi mắt của Qúy Chỉ Nhã sáng lên, đầu lưỡi cô ta nhẹ nhàng luồn vào trong miệng anh ta, “ Chỉ là tính cách của anh hơi tệ một chút, bao nhiêu năm qua Vân Khanh dày vò anh thành bộ dạng như thế này, Trạm Vũ, ở bên cạnh em đi, em sẽ chữa lành cho anh, anh phải tin em…..”
Những ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới kéo khoá chiếc quần tây rồi lại luồn vào trong.
Cố Trạm Vũ có chút lơ đễnh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng.
Anh mà lại đi cự tuyệt sự vui vẻ, có thì sợ đó chỉ là nhất thời.
Trong xe không khí ấm áp, xem lẫn tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ ngọt ngào, két thúc, Cố Trạm Vũ cài lại cúc áo, ánh mắt lạnh lùng, hoàng hôn buông xuống, chiếc điện thoại ở ghế xe vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, anh ta lập tức bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn người phụ nữa đanhg xúc miệng, “ Cô xuống xe.”
Qúy Chỉ Nhã cũng đã nhìn thấy số điện thoại, kỳ lạ, “ Sao lại tìm anh rồi?”
Cố Trạm Vũ cũng không rõ có chuyện gì, gọi điện cho Lục Nhu Hi, bên đó nói cái gì,khiến cho gương mặt anh ta lặng hẳn xuống, nhanh chóng bé lái đi.
Đi được vài mét, Qúy Chỉ Nhã bị đuổi xuống xe, “ Trạm Vũ có chuyện gì thì nói với em, lúc này rồi thì không cần đề phòng em nữa, em đi bàn chuyện này với mẹ, đôi với Lục Mặc Trầm, mẹ em hiểu rõ hơn anh.”
Cố Trạm Vũ mặt tối xầm nhìn chằm chằm cô ta, giống như muốn nhìn xuyên qua cô ta, không đồng ý cũng không cự tuyệt, lái xe đi mất.
Qúy Chỉ Nhã đứng trong gió, trên mặt vẫn còn đỏ vì chuyện lúc nãy, một lúc sau mới gọi điện thoại cho Bạch vũ Linh, “ Mẹ, Cố TrạmVũ và Vân Khanh sắp ly hôn rồi, ông cụ Lục tự mình ra lệnh.Lục Mặc Trầm trong nguy hiểm lại chiến thắng, chiến thắng rồi”
“Từng hành động của anh ta dần dần rõ ràng hơn, lúc nãy con cố ý kéo Cố Trạm Vũ lại dò hỏi, anh ta trầm lặng, dương như là thừa nhận rồi. Sau tất cả anh ấy đã vấp ngã và mất đi vị trí cũ, dưới quyền lực của ông cụ Lục, anh ấy biết cùng chúng ta sẽ có phần trăm thắng lợi nhiều hơn, con cũng đã nắm bắt lấy trái tim anh ta. Chỉ còn có Vân Khanh, mãi không chịu chết đi!”
Phía bên kia điện thoại, Bạch Vũ Hi chau mày nói, “ Cái tâm vương bài Tô Gia Ngọc này, chúng ta dùng sai lúc, có điều đối với Vân Khanh mà nói thì đó là một sự dày vô công kích lớn. Vì Vân Khanh mà Lục Mặc Trầm động tay chân với con, mẹ sẽ không bỏ qua chyện này, ép mẹ đen mứca không buông không được cái cây to lớn này. Chỉ Nhã, nhìn sự việc phải triệt để, cái gì cũng phải nói cho mẹ, anh ta biết khá nhiều rồi, còn có một chuyện con nói không sai, Ông cụ Lục thật sự rất thương yêu Cố Trạm Vũ, có chuyện xấu như này xảy ra, mẹ con Lục Nhu Hi vẫn không bị sao. Nếu như mẹ dự đoán không sai, ông cụ Lục vẫn sẽ để cho nó một kết cục tốt đẹp nhất.”
“ Mẹ, ý mẹ là….”
…….
Khi bắt đầu có đèn hiệu, binh lính lái xe dàn hàng ngang trên đường.
A Quan lái xe, nhìn thấy ông chủ ngồi phía sau nhắm mắt, nghe điện thoại, 20 giấy sau, bỏ tay xuống.
Rõ ràng là đối phương đã không nhe máy.
A Quan đoán được là ông chủ gọi điện cho ai.
Buổi chiều cũng đã gọi một lần, nhưng đối phương cũng không nghe máy.
Ngước đầu nhìn gương chiếu hậu, bóng dáng đẹp trai của ông chủ điềm tĩnh trong ánh sáng mập mờ, không đoán được là đang có tâm trạng gì.
A Quan nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “ Giám đốc Lục, có cần phái người đi xem xem Vân tiểu thư đang ở đâu không?”
Lục Mặc Trầm chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt sắc như dao, tàn thuốc giữa ngón tay rơi xuống, thu tay đang vắt lên cửa sổ xe lại đặt lên hau chân đang vắt chéo.
Giọng bình thường nhẹ nhàng nói, “ Không cần”
Xe vừa đến cồng của quân khu đại viện, A Quan xuống, chạy đến mở cửa sau.
Người đàn ông xuống xe, gió làm bay đi mùi thuốc lá, anh cài lại chiếc cúc áo duy nhất của áo vest, đi vào trong sân.
Lão quản gia đợi ở cửa chào đón, gọi hai tiếng Thiếu Gia.
Lục Mặc Trầm liếc nhìn bốn phía đại sảnh, cười nói, “ Trong nhà đã ăn tối hết chưa?”
“ Thiếu gia, đã ăn rồi ạ.”
“ Ông đến nhà bếp kêu người chuẩn bị cho tôi một chút, tôi vẫn chưa ăn.”
Ông cụ Lục đang chống gậy đứng trước nàm hình nghe thấy vậy, liền vẫy tay với người phục vụ, “ Mau đi”
Cố Trạm Vũ cười cợt nhìn chằm chằm cô ta, đôi mắt của anh ta lại sáng lên, anh ta biết vĩnh viễn sẽ không có một ai nói với anh ta những lời như thế này nữa, lúc nghe thấy lời này, có một loại cảm giác cô ta nóiđều chỉ là ảo giác, anh ta cúi đầu nhìn khuôn mặt cô ta, hạ giọng lạnh lùng hỏi, “ Thật sự là yêu sao?”
Đôi mắt của Qúy Chỉ Nhã sáng lên, đầu lưỡi cô ta nhẹ nhàng luồn vào trong miệng anh ta, “ Chỉ là tính cách của anh hơi tệ một chút, bao nhiêu năm qua Vân Khanh dày vò anh thành bộ dạng như thế này, Trạm Vũ, ở bên cạnh em đi, em sẽ chữa lành cho anh, anh phải tin em…..”
Những ngón tay nhẹ nhàng trượt xuống phía dưới kéo khoá chiếc quần tây rồi lại luồn vào trong.
Cố Trạm Vũ có chút lơ đễnh, nhìn ra phía ngoài cửa sổ xe, ánh mắt trống rỗng.
Anh mà lại đi cự tuyệt sự vui vẻ, có thì sợ đó chỉ là nhất thời.
Trong xe không khí ấm áp, xem lẫn tiếng thở dốc và những tiếng rên rỉ ngọt ngào, két thúc, Cố Trạm Vũ cài lại cúc áo, ánh mắt lạnh lùng, hoàng hôn buông xuống, chiếc điện thoại ở ghế xe vang lên.
Nhìn thấy tên người gọi, anh ta lập tức bình tĩnh lại, nhíu mày nhìn người phụ nữa đanhg xúc miệng, “ Cô xuống xe.”
Qúy Chỉ Nhã cũng đã nhìn thấy số điện thoại, kỳ lạ, “ Sao lại tìm anh rồi?”
Cố Trạm Vũ cũng không rõ có chuyện gì, gọi điện cho Lục Nhu Hi, bên đó nói cái gì,khiến cho gương mặt anh ta lặng hẳn xuống, nhanh chóng bé lái đi.
Đi được vài mét, Qúy Chỉ Nhã bị đuổi xuống xe, “ Trạm Vũ có chuyện gì thì nói với em, lúc này rồi thì không cần đề phòng em nữa, em đi bàn chuyện này với mẹ, đôi với Lục Mặc Trầm, mẹ em hiểu rõ hơn anh.”
Cố Trạm Vũ mặt tối xầm nhìn chằm chằm cô ta, giống như muốn nhìn xuyên qua cô ta, không đồng ý cũng không cự tuyệt, lái xe đi mất.
Qúy Chỉ Nhã đứng trong gió, trên mặt vẫn còn đỏ vì chuyện lúc nãy, một lúc sau mới gọi điện thoại cho Bạch vũ Linh, “ Mẹ, Cố TrạmVũ và Vân Khanh sắp ly hôn rồi, ông cụ Lục tự mình ra lệnh.Lục Mặc Trầm trong nguy hiểm lại chiến thắng, chiến thắng rồi”
“Từng hành động của anh ta dần dần rõ ràng hơn, lúc nãy con cố ý kéo Cố Trạm Vũ lại dò hỏi, anh ta trầm lặng, dương như là thừa nhận rồi. Sau tất cả anh ấy đã vấp ngã và mất đi vị trí cũ, dưới quyền lực của ông cụ Lục, anh ấy biết cùng chúng ta sẽ có phần trăm thắng lợi nhiều hơn, con cũng đã nắm bắt lấy trái tim anh ta. Chỉ còn có Vân Khanh, mãi không chịu chết đi!”
Phía bên kia điện thoại, Bạch Vũ Hi chau mày nói, “ Cái tâm vương bài Tô Gia Ngọc này, chúng ta dùng sai lúc, có điều đối với Vân Khanh mà nói thì đó là một sự dày vô công kích lớn. Vì Vân Khanh mà Lục Mặc Trầm động tay chân với con, mẹ sẽ không bỏ qua chyện này, ép mẹ đen mứca không buông không được cái cây to lớn này. Chỉ Nhã, nhìn sự việc phải triệt để, cái gì cũng phải nói cho mẹ, anh ta biết khá nhiều rồi, còn có một chuyện con nói không sai, Ông cụ Lục thật sự rất thương yêu Cố Trạm Vũ, có chuyện xấu như này xảy ra, mẹ con Lục Nhu Hi vẫn không bị sao. Nếu như mẹ dự đoán không sai, ông cụ Lục vẫn sẽ để cho nó một kết cục tốt đẹp nhất.”
“ Mẹ, ý mẹ là….”
…….
Khi bắt đầu có đèn hiệu, binh lính lái xe dàn hàng ngang trên đường.
A Quan lái xe, nhìn thấy ông chủ ngồi phía sau nhắm mắt, nghe điện thoại, 20 giấy sau, bỏ tay xuống.
Rõ ràng là đối phương đã không nhe máy.
A Quan đoán được là ông chủ gọi điện cho ai.
Buổi chiều cũng đã gọi một lần, nhưng đối phương cũng không nghe máy.
Ngước đầu nhìn gương chiếu hậu, bóng dáng đẹp trai của ông chủ điềm tĩnh trong ánh sáng mập mờ, không đoán được là đang có tâm trạng gì.
A Quan nghĩ ngợi một lúc rồi nói, “ Giám đốc Lục, có cần phái người đi xem xem Vân tiểu thư đang ở đâu không?”
Lục Mặc Trầm chau mày nhìn ra ngoài cửa sổ, gương mặt sắc như dao, tàn thuốc giữa ngón tay rơi xuống, thu tay đang vắt lên cửa sổ xe lại đặt lên hau chân đang vắt chéo.
Giọng bình thường nhẹ nhàng nói, “ Không cần”
Xe vừa đến cồng của quân khu đại viện, A Quan xuống, chạy đến mở cửa sau.
Người đàn ông xuống xe, gió làm bay đi mùi thuốc lá, anh cài lại chiếc cúc áo duy nhất của áo vest, đi vào trong sân.
Lão quản gia đợi ở cửa chào đón, gọi hai tiếng Thiếu Gia.
Lục Mặc Trầm liếc nhìn bốn phía đại sảnh, cười nói, “ Trong nhà đã ăn tối hết chưa?”
“ Thiếu gia, đã ăn rồi ạ.”
“ Ông đến nhà bếp kêu người chuẩn bị cho tôi một chút, tôi vẫn chưa ăn.”
Ông cụ Lục đang chống gậy đứng trước nàm hình nghe thấy vậy, liền vẫy tay với người phục vụ, “ Mau đi”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook