Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 249: Say Thì Đi Tiểu Cũng Không Biết Hả
“ Nhưng sau đó tớ phát hiện tớ đã có thai, lúc đi phá bác sỹ có hỏi tớ đã nghĩ kỹ hay chưa, tử cung của tớ rất mỏng, lần mang thai đầu tiên đã phá thì sau này sẽ rất khó có thai. Thật ra tớ học y nên tớ cũng biết… khụ….tớ cũng biết mẹ tớ cũng như thế này, tớ đã đấu tranh trong một thời gian dài, sợ hãi nhưng lại không có ai có thể nói chuyện, tớ đã nghĩ cả đời này tớ sẽ phải chịu trừng phạt, trừng phạt lỗi lầm của tớ khi cùng với Cố Trạm Vũ, tớ không thể kết hôn, tớ không xứng kết hôn,nhưng già rồi thì phải làm thế nào? Tớ sợ cô độc không có chỗ dựa, tớ đã ích kỷ một chút, tớ đã giữ lại đứa trẻ,nó ngày càng lớn dần,động đậy trong bụng tớ, năng động như vậy, giống như đang xin tớ, đừng có bỏ nó, đừng không muốn nó.Tớ liền hạ quyết tâm không bỏ nó đi nữa. Khanh Khanh…. Đây là lỗi lầm lớn nhất của tớ đối với cậu, nhưng con người ai cũng ích kỷ, tớ biết tớ vô sỉ, cuối cùng lại không nỡ, nghĩ đến sau này tớ không thể có con nữa, tớ đau lòng vô cùng, tớ nên làm sao đây? Thanh xuân của tớ đã bị hủy đi rồi, tớ không biết làm sao lại bị hủy đi, khổ sở sao cứ giáng lên đầu của tớ như vậy? Nhưng tớ đúng là đã sai rồi. Tớ xin lỗi cậu…..sau khi sinh con tớ định cao chạy xa bay,nhưng lúc đó lại không liên lạc được với cậu, tớ lo cậu ở nước ngoài gặp chuyện, liền đợi cậu. Sau khi đợi cậu trở về, thì tớ lại thành thế này…..”
Tô Gia Ngọc đột ngột ngưng lại, nhìn Vân Khanh và Hạ Thủy Thủy đang trầm lặng chìm trong suy nghĩ, bỏ qua những lời đường mật, sắc bén nói,” Sau đó cậu đều biết rồi, cuộc sống của tớ khó khăn, bệnh viện Bắc Nhân cho tớ một vị trí thực tập, để giúp tớ có tiền mua sữa cho con, từng ngày từng ngày trôi qua, cậu và Tiểu Đào lại tốt như vậy, mỗi lần thấy cậu đối với nó tốt như vậy, lòng tớ đau như dao cắt,hận không thể đưa Tiểu Đào rời đi,sau này tình cảm sâu đậm, lại không đưa đi được,tớ luôn nghĩ, ở lại là đền tội, tớ sẽ đối với cậu thật tốt thật tốt, tớ muốn chúc phúc thật nhiều cho cậu và Cố Trạm Vũ, nhưng sự việc không như mong muốn. cậu và Cố Trạm Vũ….”
Cổ họng của Tô Gia Ngọc nghẹn lại, nói không thành lời.
Vân Khanh mín chặt môi mặc cho hai hàng nước mắt lăn trên gò má, sống mũi, lạng lùng sờ vào cổ áo, đến khi đau nhức vào tim.
Thảo nào bao nhiêu năm qua Gia Ngọc đối với cô lại vô cùng để ý, cô cảm cúm thì cô ta lén lấy thuốc ở phòng bệnh đem qua cho cô giữa đêm khuya.
Có lần cô đùa, hỏi cô ta hồi cấp ba cũng không thấy cô ta đối tốt với mình như vậy, mấy năm qua sao lại như này?
Tô Gia Ngọc luôn luôn né tránh, không nói.
Mỗi lần cô và Cố Trạm Vũ có chuyện, Tô Gia Ngọc đều lập tức đến chăm sóc cô không rời.
Hóa ra là như vậy.
Cô còn có thể nói gì đây?
Những chuyện sai lầm của năm đó, cô là người bị hại, nhưng chuyện này, cô không chịu được nữa.
Vân Khanh thờ ơ đứng dậy, nhìn cô như già đi mấy năm, tan nát cõi lòng, không thể có cách nào cứu vớt được nữa,” Cô nói cô không có ý thức không biết gì, vậy thì là do rượu đi. Nhưng mà Tô Gia Ngọc à, tôi và cô không thể tiếp tục nữa rồi, sự tồn tại của Tiểu Đào như nhắc nhở tôi từng giây từng phút chuyện sai lầm năm đó, hủy hoại cô, cũng hủy hoại cả tôi, càng hủy hoại đi mười năm tình cảm của chúng ta. Vẫn là câu đó, ân đoạn nghĩa tuyệt, đến chết cũng không muốn có liên quan đến cô.”
Tô Gia Ngọc ôm đầu khóc nức nở, rầu rĩ nói, “ Tớ biết, tở biết……tớ càng không có mặt mũi gặp cậu, tớ khiến cậu bồn nôn và bản thân tớ cũng rất buồn nôn chính mình. Sự ích kỷ của năm đó, sự dung túng của bản thân tớ đã dẫn đến ngày hôm nay tớ phải tự chịu lấy, tớ hận không thể giết chết chính mình. Có thể do Tiểu Đào bị bệnh, cũng chính là sự trùng phạt của ông trời đối với tớ…….tớ chạy đến đấy để nói với cậu mấy lời này, là muốn cậu bỏ qua chính bản thân cậu, Khanh Khanh, những năm qua cậu quá khổ sở rồi, tớ một lòng muốn cậu vui vẻ, nhưng lại không biết sự đau khổ của cậu cũng có tớ trong đó.”
Vân Khanh lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cắn chặt răng, “ Chuyện năm đó, cô tốt nhất là nên đi tìm Cố Trạm Vũ để làm rõ, đừng có giấu diếm gì nữa.”
Trong lòng của cô biết, sự đau khổ trong lòng của Tô Gia Ngọc cũng không kém gì cô.
Năm đó Tô Gia Ngọc mới 20 tuổi, trẻ như vậy.
Nhưng Vân Khanh không có cách nào đồng cảm với cô ta, cô là đương sự.
Hạ Thủy Thủy nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng đau đớn như dao cứa, mắt đỏ hoe.
Cô ta là nhờ Tô Gia Ngọc mới quen biết Vân Khanh, đã từng một cái quần mà ba người chia nhau mặc, vậy mà lại có ngày hôm nay, chết tiệt!
Nhưng mà bất cứ một lời nói nào cũng không có tác dụng, không thể khôi phục lại tâm huyết lâu nay.
Vân Khanh lạnh lùng, cứ như vừa bị tê liệt, nhìn Hạ Thủy Thủy dìu Tô Gia Ngọc sụp đổ suy sụp rời đi, từng bước từng bước…..
Buổi tối, trời vẫn còn mưa lớn, ánh sét như xé toạc bầu trời, nháy lên một ánh sáng, quẹt ngang qua một ngọn cây cao.
Trời chạng vạng, sương mù dày đặc.
Lục Mặc Trầm đậu xe trước biệt thự, không lái xe vào bãi đậu xe ngầm.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác dài xuống xe, đi trong mưa nhưng giống như không vướng chút bụi trần, gương mặt sắc lạnh như đêm đen.
Anh đang cầm điện thoại, giọng trầm lạnh lùng, “ Đội cảnh sát giao thông bên đó đã ổn định, sự cố trên cầu không cho phét bất cứ một thông tin nào được lộ ra ngoài. Ừ…..cậu bắt đầu như sắp xếp đi,ảnh của Cố Trạm Vũ ở viện chụp rõ một chút, báo cáo kiểm tra của anh ta và cô bé kia đã nhận được. Phần đại lễ này, nghĩ là ông cụ nhận được sẽ rất vui vẻ, ly hôn, tôi phải thật khéo léo.”
Điếu thuốc lá ngậm trên miệng bị mưa dập tắt, ngón tay dài của anh lấy ra, vứt vào bồn hoa bên cạnh.
Hàn khí nặng nề, mở cửa.
Tô Gia Ngọc đột ngột ngưng lại, nhìn Vân Khanh và Hạ Thủy Thủy đang trầm lặng chìm trong suy nghĩ, bỏ qua những lời đường mật, sắc bén nói,” Sau đó cậu đều biết rồi, cuộc sống của tớ khó khăn, bệnh viện Bắc Nhân cho tớ một vị trí thực tập, để giúp tớ có tiền mua sữa cho con, từng ngày từng ngày trôi qua, cậu và Tiểu Đào lại tốt như vậy, mỗi lần thấy cậu đối với nó tốt như vậy, lòng tớ đau như dao cắt,hận không thể đưa Tiểu Đào rời đi,sau này tình cảm sâu đậm, lại không đưa đi được,tớ luôn nghĩ, ở lại là đền tội, tớ sẽ đối với cậu thật tốt thật tốt, tớ muốn chúc phúc thật nhiều cho cậu và Cố Trạm Vũ, nhưng sự việc không như mong muốn. cậu và Cố Trạm Vũ….”
Cổ họng của Tô Gia Ngọc nghẹn lại, nói không thành lời.
Vân Khanh mín chặt môi mặc cho hai hàng nước mắt lăn trên gò má, sống mũi, lạng lùng sờ vào cổ áo, đến khi đau nhức vào tim.
Thảo nào bao nhiêu năm qua Gia Ngọc đối với cô lại vô cùng để ý, cô cảm cúm thì cô ta lén lấy thuốc ở phòng bệnh đem qua cho cô giữa đêm khuya.
Có lần cô đùa, hỏi cô ta hồi cấp ba cũng không thấy cô ta đối tốt với mình như vậy, mấy năm qua sao lại như này?
Tô Gia Ngọc luôn luôn né tránh, không nói.
Mỗi lần cô và Cố Trạm Vũ có chuyện, Tô Gia Ngọc đều lập tức đến chăm sóc cô không rời.
Hóa ra là như vậy.
Cô còn có thể nói gì đây?
Những chuyện sai lầm của năm đó, cô là người bị hại, nhưng chuyện này, cô không chịu được nữa.
Vân Khanh thờ ơ đứng dậy, nhìn cô như già đi mấy năm, tan nát cõi lòng, không thể có cách nào cứu vớt được nữa,” Cô nói cô không có ý thức không biết gì, vậy thì là do rượu đi. Nhưng mà Tô Gia Ngọc à, tôi và cô không thể tiếp tục nữa rồi, sự tồn tại của Tiểu Đào như nhắc nhở tôi từng giây từng phút chuyện sai lầm năm đó, hủy hoại cô, cũng hủy hoại cả tôi, càng hủy hoại đi mười năm tình cảm của chúng ta. Vẫn là câu đó, ân đoạn nghĩa tuyệt, đến chết cũng không muốn có liên quan đến cô.”
Tô Gia Ngọc ôm đầu khóc nức nở, rầu rĩ nói, “ Tớ biết, tở biết……tớ càng không có mặt mũi gặp cậu, tớ khiến cậu bồn nôn và bản thân tớ cũng rất buồn nôn chính mình. Sự ích kỷ của năm đó, sự dung túng của bản thân tớ đã dẫn đến ngày hôm nay tớ phải tự chịu lấy, tớ hận không thể giết chết chính mình. Có thể do Tiểu Đào bị bệnh, cũng chính là sự trùng phạt của ông trời đối với tớ…….tớ chạy đến đấy để nói với cậu mấy lời này, là muốn cậu bỏ qua chính bản thân cậu, Khanh Khanh, những năm qua cậu quá khổ sở rồi, tớ một lòng muốn cậu vui vẻ, nhưng lại không biết sự đau khổ của cậu cũng có tớ trong đó.”
Vân Khanh lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt, cắn chặt răng, “ Chuyện năm đó, cô tốt nhất là nên đi tìm Cố Trạm Vũ để làm rõ, đừng có giấu diếm gì nữa.”
Trong lòng của cô biết, sự đau khổ trong lòng của Tô Gia Ngọc cũng không kém gì cô.
Năm đó Tô Gia Ngọc mới 20 tuổi, trẻ như vậy.
Nhưng Vân Khanh không có cách nào đồng cảm với cô ta, cô là đương sự.
Hạ Thủy Thủy nhìn thấy tình hình như vậy, trong lòng đau đớn như dao cứa, mắt đỏ hoe.
Cô ta là nhờ Tô Gia Ngọc mới quen biết Vân Khanh, đã từng một cái quần mà ba người chia nhau mặc, vậy mà lại có ngày hôm nay, chết tiệt!
Nhưng mà bất cứ một lời nói nào cũng không có tác dụng, không thể khôi phục lại tâm huyết lâu nay.
Vân Khanh lạnh lùng, cứ như vừa bị tê liệt, nhìn Hạ Thủy Thủy dìu Tô Gia Ngọc sụp đổ suy sụp rời đi, từng bước từng bước…..
Buổi tối, trời vẫn còn mưa lớn, ánh sét như xé toạc bầu trời, nháy lên một ánh sáng, quẹt ngang qua một ngọn cây cao.
Trời chạng vạng, sương mù dày đặc.
Lục Mặc Trầm đậu xe trước biệt thự, không lái xe vào bãi đậu xe ngầm.
Người đàn ông mặc chiếc áo khoác dài xuống xe, đi trong mưa nhưng giống như không vướng chút bụi trần, gương mặt sắc lạnh như đêm đen.
Anh đang cầm điện thoại, giọng trầm lạnh lùng, “ Đội cảnh sát giao thông bên đó đã ổn định, sự cố trên cầu không cho phét bất cứ một thông tin nào được lộ ra ngoài. Ừ…..cậu bắt đầu như sắp xếp đi,ảnh của Cố Trạm Vũ ở viện chụp rõ một chút, báo cáo kiểm tra của anh ta và cô bé kia đã nhận được. Phần đại lễ này, nghĩ là ông cụ nhận được sẽ rất vui vẻ, ly hôn, tôi phải thật khéo léo.”
Điếu thuốc lá ngậm trên miệng bị mưa dập tắt, ngón tay dài của anh lấy ra, vứt vào bồn hoa bên cạnh.
Hàn khí nặng nề, mở cửa.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook