Cô Vợ Quyến Rũ: Ông Xã Đại Nhân Yêu Em Nữa Đi
-
Chương 221: Chim Lớn Cay Cả Mắt
Một giây yên lặng lạ lùng, Vân Khanh nhanh chóng quay mặt đi.
Người đàn ông ho khan một tiếng: “Lăn sang đây.”
Vân Khanh đẩy cậu bé: “Con sang với cha đi.”
“Nhưng mà trước đây bảo mẫu đều cho con vào nhà vệ sinh nữ! Hơn nữa Tiểu Vân Vân, dẫn người đàn ông dì yêu đi tè không phải là điều gì nên làm sao?”
Vân Khanh nhéo gương mặt bầu bĩnh của cậu: “Nam nữ khác biệt, các em gái khác mà thấy con vào là sẽ báo cảnh sát đó, con ngoan ngoãn một chút.”
Cậu bé bĩu môi, uốn éo cái mông đi sang bên cha.
Vân Khanh nhắc nhở người đàn ông nào đó một câu: “Ôm thằng bé lên, đừng để nó tè ướt quần đấy.”
Lục Mặc Trầm quay đầu liếc cô một cái.
Cô nhanh chóng mang Thập Tứ vào toilet nữ, nhớ lại câu nói vô tình của Thập Tam, chim lớn đến cay mắt… Gương mặt cô đỏ bừng lên.
Lúc đi ra thì đã có một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ nhận sẵn hành lý, lịch sự dẫn Vân Khanh ra ngoài.
Một chiếc Lincoln đậu ở lối đi.
Bây giờ đã là chạng vạng.
Lục Mặc Trầm cho hai đứa trẻ vào trong xe, sau đó một tay mở cửa xe, một tay đỡ trên đầu xe, để Vân Khanh vào.
Xe lăn bánh đến một khu đô thị, tuyết dày đặc, không có bóng người.
Vân Khanh che miệng ngáp một cái, quay đầu nhìn thành phố Boston xinh đẹp phủ đầy tuyết trắng, đã lâu rồi cô không đến đây.
Không ngờ năm năm trước cô và Lục Mặc Trầm lại sống cùng một thành phố.
Bọn họ đã từng đi lướt qua nhau chưa? Hay là một năm ngắn ngủi đó họ không hề gặp gỡ?
Khác với suy nghĩ của anh, lục Mặc Trầm thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt không nhìn ra cảm xúc.
Anh lúc nào cũng là người khó đoán.
Thực ra kỉ nghỉ phép cũng không phải nghỉ phép.
Đến trước một ngôi biệt thự yên tĩnh, chiếc Lincoln chậm rãi dừng lại.
Vân Khanh nhìn tòa biệt thự này,kiến trúc không lớn lắm, nhưng rất tinh xảo, chung quanh cũng không có hộ gia đình nào khác.
Đèn cửa rất sáng.
Hai đứa trẻ xuống xe, nhảy nhót trên con đường quen thuộc đi đến cửa: “Tiểu Vân Vân, đây là biệt thự mà trước đây lão Lục hay đưa chúng con đến vào dịp cuối tuần, nó không giống biệt thự của chúng con ở thành phố, nó chỉ là một ngôi nhà gỗ nhỏ, lái xe lên phía bắc một chút là có thể đến khu trượt tuyết!”
“Hihi, hoan nghênh Tiểu Vân Vân đến nhà chúng con làm khách!”
Thập Tam đắc ý dẫn cô vào nhà.
Mọi đồ vật trong phòng đều được phủ một tấm vải trắng, trông hơi lạnh lẽo, bộ bàn ghế Baroque, thảm lông dê màu nâu nhạt, còn có một lò sưởi lớn.
Vân Khanh hơi phiền muộn.
Nói là đi du lịch, cô cứ nghĩ sẽ được đến khách sạn năm sao ở trung tâm Boston.
Không ngờ lại đến nhà anh, hơn nữa còn không phải nhà chính mà chỉ là một ngôi nhà nhỏ trong một khu rừng hẻo lánh.
Cô quay đầu lại, Lục Mặc Trầm đang đứng bên hàng rào màu trắng, áo khoác dài tới mắt cá chân, đôi giày da thủ công hoàn toàn chìm trong lớp tuyết dày, lạnh lùng nói gì đó với người đàn ông đội mũ.
Nhận thấy ánh mắt cô, người đàn ông nhìn qua một cái.
Người thanh niên đội mũ quay đầu rời đi.
Lục Mặc Trầm thoải mái xách theo hai chiếc vali vào nhà, nhẹ nhàng nói với cô: “Sao thế?”
Vân Khanh siết chặt hai tay, chỉ vào mấy tấm vải trắng ở khắp nơi, không vui: “Đây là đãi ngộ tốt của Lục tiên sinh đấy à?”
Lục Mặc Trầm nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, nheo mắt hỏi: “Sao thế, không chịu được khổ?”
Người đàn ông ho khan một tiếng: “Lăn sang đây.”
Vân Khanh đẩy cậu bé: “Con sang với cha đi.”
“Nhưng mà trước đây bảo mẫu đều cho con vào nhà vệ sinh nữ! Hơn nữa Tiểu Vân Vân, dẫn người đàn ông dì yêu đi tè không phải là điều gì nên làm sao?”
Vân Khanh nhéo gương mặt bầu bĩnh của cậu: “Nam nữ khác biệt, các em gái khác mà thấy con vào là sẽ báo cảnh sát đó, con ngoan ngoãn một chút.”
Cậu bé bĩu môi, uốn éo cái mông đi sang bên cha.
Vân Khanh nhắc nhở người đàn ông nào đó một câu: “Ôm thằng bé lên, đừng để nó tè ướt quần đấy.”
Lục Mặc Trầm quay đầu liếc cô một cái.
Cô nhanh chóng mang Thập Tứ vào toilet nữ, nhớ lại câu nói vô tình của Thập Tam, chim lớn đến cay mắt… Gương mặt cô đỏ bừng lên.
Lúc đi ra thì đã có một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ nhận sẵn hành lý, lịch sự dẫn Vân Khanh ra ngoài.
Một chiếc Lincoln đậu ở lối đi.
Bây giờ đã là chạng vạng.
Lục Mặc Trầm cho hai đứa trẻ vào trong xe, sau đó một tay mở cửa xe, một tay đỡ trên đầu xe, để Vân Khanh vào.
Xe lăn bánh đến một khu đô thị, tuyết dày đặc, không có bóng người.
Vân Khanh che miệng ngáp một cái, quay đầu nhìn thành phố Boston xinh đẹp phủ đầy tuyết trắng, đã lâu rồi cô không đến đây.
Không ngờ năm năm trước cô và Lục Mặc Trầm lại sống cùng một thành phố.
Bọn họ đã từng đi lướt qua nhau chưa? Hay là một năm ngắn ngủi đó họ không hề gặp gỡ?
Khác với suy nghĩ của anh, lục Mặc Trầm thỉnh thoảng lại liếc nhìn ngoài cửa sổ, ánh mắt không nhìn ra cảm xúc.
Anh lúc nào cũng là người khó đoán.
Thực ra kỉ nghỉ phép cũng không phải nghỉ phép.
Đến trước một ngôi biệt thự yên tĩnh, chiếc Lincoln chậm rãi dừng lại.
Vân Khanh nhìn tòa biệt thự này,kiến trúc không lớn lắm, nhưng rất tinh xảo, chung quanh cũng không có hộ gia đình nào khác.
Đèn cửa rất sáng.
Hai đứa trẻ xuống xe, nhảy nhót trên con đường quen thuộc đi đến cửa: “Tiểu Vân Vân, đây là biệt thự mà trước đây lão Lục hay đưa chúng con đến vào dịp cuối tuần, nó không giống biệt thự của chúng con ở thành phố, nó chỉ là một ngôi nhà gỗ nhỏ, lái xe lên phía bắc một chút là có thể đến khu trượt tuyết!”
“Hihi, hoan nghênh Tiểu Vân Vân đến nhà chúng con làm khách!”
Thập Tam đắc ý dẫn cô vào nhà.
Mọi đồ vật trong phòng đều được phủ một tấm vải trắng, trông hơi lạnh lẽo, bộ bàn ghế Baroque, thảm lông dê màu nâu nhạt, còn có một lò sưởi lớn.
Vân Khanh hơi phiền muộn.
Nói là đi du lịch, cô cứ nghĩ sẽ được đến khách sạn năm sao ở trung tâm Boston.
Không ngờ lại đến nhà anh, hơn nữa còn không phải nhà chính mà chỉ là một ngôi nhà nhỏ trong một khu rừng hẻo lánh.
Cô quay đầu lại, Lục Mặc Trầm đang đứng bên hàng rào màu trắng, áo khoác dài tới mắt cá chân, đôi giày da thủ công hoàn toàn chìm trong lớp tuyết dày, lạnh lùng nói gì đó với người đàn ông đội mũ.
Nhận thấy ánh mắt cô, người đàn ông nhìn qua một cái.
Người thanh niên đội mũ quay đầu rời đi.
Lục Mặc Trầm thoải mái xách theo hai chiếc vali vào nhà, nhẹ nhàng nói với cô: “Sao thế?”
Vân Khanh siết chặt hai tay, chỉ vào mấy tấm vải trắng ở khắp nơi, không vui: “Đây là đãi ngộ tốt của Lục tiên sinh đấy à?”
Lục Mặc Trầm nhìn cô, ánh mắt mang theo ý cười, nheo mắt hỏi: “Sao thế, không chịu được khổ?”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook