Cô Vợ Quyến Rũ Của Trùm Hắc Đạo
-
Chương 24: Con người hai mặt.
Một lúc sau khi Tần Viễn Tư bước vào với dáng vẻ vội vã, đầu thì chảy mồ hôi nhưng vẫn giữ nét đẹp trầm tĩnh, tao nhã và hết sức lôi cuốn nhưng thực chất lại là sói đội lớp cừu, mang bản tính phong lưu đào hoa và còn ranh ma như một con hồ ly vậy.
Tần Viễn Tư vẻ mặt lo lắng cho Liệt Dật, vừa bước lên lầu thì đập vào mắt là thân hình của Hi Tuyết. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đứng ngay cửa sổ, vẻ mặt lạnh băng khiến người ta khiếp sợ.
Cô đã thay đi một chiếc váy trắng dài tới đầu gối lộ ra đôi chân trắng mịn, nhìn cô như thiên sứ giữa màn đêm. Nhưng hình xăm hoa Bỉ ngạn ngay lưng cô làm cô tà mị hơn, xinh đẹp hơn.
Tần Viễn Tư khượng người trong vài phút sau đó trở lại như bình thường. Anh ta cảm thấy bóng lưng của cô rất cô đơn, tĩnh mịch, có phải hay chăng, cô đã trải qua nỗi đau nào đó. Cô đứng ngay cửa sổ, ánh trăng tròn như đang soi vào bóng hình xinh đẹp của cô. Bình lặng, như bị động.
Hi Tuyết đang đứng ngẫm nghĩ thì thấy sau lưng có tiến động, đó chỉ là tiếng động nho nhỏ nhưng cô có thể nghe được. Đó là điều quan trọng trong việc làm sát thủ. Hi Tuyết xoay người lại, nhìn vào người gây ra tiếng động đó.
" Trễ 10 phút rồi... "
Hi Tuyết liếc nhìn đồng hồ đang kêu tí tách, ánh mắt tĩnh lặng nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận. Tầm Viễn Tư đầu chảy mồ hôi càng nhiều, cảm thấy sát khí của cô ngày càng lớn, các bộ phận trên cơ thể như muốn rớt xuống.
Đùa sao! Tại sao anh lại sợ một người phụ nữa chứ.
Quá vô lí
Trong lòng thì tỏ ra giễu cợn nhưng bên ngoài, Tần Viễm Tư nở nụ cười sát thương người ra, vẻ mặt ba hoa của Tần Viễn Tư ra sức nịnh nọt:
" Chị dâu nhỏ a ~, thật ra người ta... "
" Câm miệng, vào phòng khám cho Dật, nói nhiều "
Không đợi anh ta nói hết, cô lạnh nhạt cắt lời anh ta ngay tức khắc. Cô không muốn tên này lãi nhão cằn nhằn trước mặt cô. Nếu không phải nể anh ta là bạn của Dật, cô đã thiến anh ta lâu rồi. Hi Tuyết xoa xoa hai bên thái dương của mình, thật nhức đầu.
Anh ta lập tức im bặt mồm, vẻ mắt ụ dột, méo mó khó coi. Dù gì thì cũng cho anh ta nói hết câu đi chứ. Cứ mỗi lần bước vào căn nhà này là coi như vô âm bặt tín, mình không nói cũng không ai để ý. Tần Viễn Tư thở dài rõ một hơi. Thôi vậy, dù chọc giận ai cũng được chứ đừng chọc vào ' Hai trái bom ' này. Thật khiếp.
Tần Viễn Tư bĩu môi không cam lòng một cái rồi di chuyển bước chân theo hướng phòng của Dật rồi sau đó bước vào . Hi Tuyết cũng không vội đi vào theo anh ta, cô lẳng lặng đứng đợi bên ngoài chờ.
Khoảng mấy phút sau, Tần Viễn Tư từ trong phòng đi ra, nét mặt nghiêm túc trầm tư, đôi mắt giấu sau đôi kính trắng ẩn ra vẻ thăng trầm, lành lạnh như người khi nãy không phải là anh ta.
Cô đứng nhìn anh ta đang tiến tới gần chỗ mình, âm thanh lạnh nhạt trong trẻo vang lên:
" Sao rồi? "
Một câu ngắn gọn súc tích, không nóng không lạnh hỏi Tần Viển Tư và vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của anh ta. Tại sao anh ta lại mang bộ mặt như vậy, hay tình trạng của Dật... Hi Tuyết nhíu mày, định lên tiếng đánh thức suy tư của Tần Viển Tư thì giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên:
" Chị dâu nhỏ, có vẻ có cái gì đó không ổn. Xuân dược Dật mang trong người là một loại cực mạnh, không thể điều khiển được cơ thể mà dục vọng sẽ trỗi dậy. Đặc biệt, xuân dược này trong thế giới ngầm rõ ràng là... hàng cấm buôn và sử dụng. Bởi vì nếu sử dụng nhiều lần sẽ làm cho cơ thể tổn hại rất nhiều. Chị dâu, ai là người đã hạ dược vậy "
Tần Viễn Tư mím môi, đôi mắt hồ ly híp lại trong rất nguy hiểm. Hi Tuyết nhướng mày ngài xinh đẹp lên, vẻ mặt không cảm xúc nói:
" Kim Thụy Du "
Vẻ mặt cô nhăn lại, mặt âm u vài phần. Mỗi lần nhắc đến cái tên này, Hi Tuyết cực kì câm ghét nhưng cũng có vài phần hơi bất ngờ. Tại sao cô ta lại có hàng cấm đó trong tay.
Tần Viễn Tư nhăn mày rồi lại ngẫm nghĩ. Xuân dược, cô ta là từ đâu mà có chứ. Dạo này Dật ít hoạt động trong hắc đạo, cả anh cũng tập trung vào phía bệnh viện nên căn bản quên mất chuyện ở đó. Xem ra đợi Dật khỏe thì cần phải điều tra một số chuyện rồi.
Tần Viễn Tư đút tay vào túi quần, vẻ mặt cười như không cười nói với cô:
" Chị dâu nhỏ đừng lo lắng, Dật không bị sao đâu, tôi đã cho Dật ngâm vào nước lạnh rồi nên chị đừng lo lắng. Nhưng vẫn cần sự " Trợ giúp " của chị dâu nha... Nếu nhịn là sẽ không tốt cho cơ thể. Phần này nhờ chị vậy. "
Tần Viễn Tư cười gian tà một cái, vẻ mặt không đúng đắn nhìn cô rồi khẽ nháy mắt một cái có chủ ý. Sau đó anh ta nói tiếp:
" Còn về chuyện dược, đợi Dật tỉnh thì hai chúng tôi sẽ đi về trụ sở để điều tra ra vụ này. Vì thế, chị dâu đừng lo lắng, dạo này Dật không hay về trụ sở nên có vẻ ngông cuồng rồi đây, hahaha "
Anh ta cười lạnh, Hàn khí lại trỗi dậy xung quanh anh ta. Cô nhìn hắn ta rồi khẽ lắc đầu, trong người anh ta mang hai bản tính hay sao . Y như lời cô nói, anh ta đã nhanh chóng lấy lại sự ranh ma như lúc ban đầu. Vừa đi vừa nói với cô chỉ có một câu " Dật phụ thuộc vào chị ", vẻ mặt còn bỡn cợt.
Đúng là Tên hồ ly biến thái.
Tần Viễn Tư vẻ mặt lo lắng cho Liệt Dật, vừa bước lên lầu thì đập vào mắt là thân hình của Hi Tuyết. Cô vẫn giữ nguyên tư thế đứng ngay cửa sổ, vẻ mặt lạnh băng khiến người ta khiếp sợ.
Cô đã thay đi một chiếc váy trắng dài tới đầu gối lộ ra đôi chân trắng mịn, nhìn cô như thiên sứ giữa màn đêm. Nhưng hình xăm hoa Bỉ ngạn ngay lưng cô làm cô tà mị hơn, xinh đẹp hơn.
Tần Viễn Tư khượng người trong vài phút sau đó trở lại như bình thường. Anh ta cảm thấy bóng lưng của cô rất cô đơn, tĩnh mịch, có phải hay chăng, cô đã trải qua nỗi đau nào đó. Cô đứng ngay cửa sổ, ánh trăng tròn như đang soi vào bóng hình xinh đẹp của cô. Bình lặng, như bị động.
Hi Tuyết đang đứng ngẫm nghĩ thì thấy sau lưng có tiến động, đó chỉ là tiếng động nho nhỏ nhưng cô có thể nghe được. Đó là điều quan trọng trong việc làm sát thủ. Hi Tuyết xoay người lại, nhìn vào người gây ra tiếng động đó.
" Trễ 10 phút rồi... "
Hi Tuyết liếc nhìn đồng hồ đang kêu tí tách, ánh mắt tĩnh lặng nhưng trong lòng lại âm thầm tức giận. Tầm Viễn Tư đầu chảy mồ hôi càng nhiều, cảm thấy sát khí của cô ngày càng lớn, các bộ phận trên cơ thể như muốn rớt xuống.
Đùa sao! Tại sao anh lại sợ một người phụ nữa chứ.
Quá vô lí
Trong lòng thì tỏ ra giễu cợn nhưng bên ngoài, Tần Viễm Tư nở nụ cười sát thương người ra, vẻ mặt ba hoa của Tần Viễn Tư ra sức nịnh nọt:
" Chị dâu nhỏ a ~, thật ra người ta... "
" Câm miệng, vào phòng khám cho Dật, nói nhiều "
Không đợi anh ta nói hết, cô lạnh nhạt cắt lời anh ta ngay tức khắc. Cô không muốn tên này lãi nhão cằn nhằn trước mặt cô. Nếu không phải nể anh ta là bạn của Dật, cô đã thiến anh ta lâu rồi. Hi Tuyết xoa xoa hai bên thái dương của mình, thật nhức đầu.
Anh ta lập tức im bặt mồm, vẻ mắt ụ dột, méo mó khó coi. Dù gì thì cũng cho anh ta nói hết câu đi chứ. Cứ mỗi lần bước vào căn nhà này là coi như vô âm bặt tín, mình không nói cũng không ai để ý. Tần Viễn Tư thở dài rõ một hơi. Thôi vậy, dù chọc giận ai cũng được chứ đừng chọc vào ' Hai trái bom ' này. Thật khiếp.
Tần Viễn Tư bĩu môi không cam lòng một cái rồi di chuyển bước chân theo hướng phòng của Dật rồi sau đó bước vào . Hi Tuyết cũng không vội đi vào theo anh ta, cô lẳng lặng đứng đợi bên ngoài chờ.
Khoảng mấy phút sau, Tần Viễn Tư từ trong phòng đi ra, nét mặt nghiêm túc trầm tư, đôi mắt giấu sau đôi kính trắng ẩn ra vẻ thăng trầm, lành lạnh như người khi nãy không phải là anh ta.
Cô đứng nhìn anh ta đang tiến tới gần chỗ mình, âm thanh lạnh nhạt trong trẻo vang lên:
" Sao rồi? "
Một câu ngắn gọn súc tích, không nóng không lạnh hỏi Tần Viển Tư và vừa hỏi vừa quan sát nét mặt của anh ta. Tại sao anh ta lại mang bộ mặt như vậy, hay tình trạng của Dật... Hi Tuyết nhíu mày, định lên tiếng đánh thức suy tư của Tần Viển Tư thì giọng nói trầm thấp của anh ta vang lên:
" Chị dâu nhỏ, có vẻ có cái gì đó không ổn. Xuân dược Dật mang trong người là một loại cực mạnh, không thể điều khiển được cơ thể mà dục vọng sẽ trỗi dậy. Đặc biệt, xuân dược này trong thế giới ngầm rõ ràng là... hàng cấm buôn và sử dụng. Bởi vì nếu sử dụng nhiều lần sẽ làm cho cơ thể tổn hại rất nhiều. Chị dâu, ai là người đã hạ dược vậy "
Tần Viễn Tư mím môi, đôi mắt hồ ly híp lại trong rất nguy hiểm. Hi Tuyết nhướng mày ngài xinh đẹp lên, vẻ mặt không cảm xúc nói:
" Kim Thụy Du "
Vẻ mặt cô nhăn lại, mặt âm u vài phần. Mỗi lần nhắc đến cái tên này, Hi Tuyết cực kì câm ghét nhưng cũng có vài phần hơi bất ngờ. Tại sao cô ta lại có hàng cấm đó trong tay.
Tần Viễn Tư nhăn mày rồi lại ngẫm nghĩ. Xuân dược, cô ta là từ đâu mà có chứ. Dạo này Dật ít hoạt động trong hắc đạo, cả anh cũng tập trung vào phía bệnh viện nên căn bản quên mất chuyện ở đó. Xem ra đợi Dật khỏe thì cần phải điều tra một số chuyện rồi.
Tần Viễn Tư đút tay vào túi quần, vẻ mặt cười như không cười nói với cô:
" Chị dâu nhỏ đừng lo lắng, Dật không bị sao đâu, tôi đã cho Dật ngâm vào nước lạnh rồi nên chị đừng lo lắng. Nhưng vẫn cần sự " Trợ giúp " của chị dâu nha... Nếu nhịn là sẽ không tốt cho cơ thể. Phần này nhờ chị vậy. "
Tần Viễn Tư cười gian tà một cái, vẻ mặt không đúng đắn nhìn cô rồi khẽ nháy mắt một cái có chủ ý. Sau đó anh ta nói tiếp:
" Còn về chuyện dược, đợi Dật tỉnh thì hai chúng tôi sẽ đi về trụ sở để điều tra ra vụ này. Vì thế, chị dâu đừng lo lắng, dạo này Dật không hay về trụ sở nên có vẻ ngông cuồng rồi đây, hahaha "
Anh ta cười lạnh, Hàn khí lại trỗi dậy xung quanh anh ta. Cô nhìn hắn ta rồi khẽ lắc đầu, trong người anh ta mang hai bản tính hay sao . Y như lời cô nói, anh ta đã nhanh chóng lấy lại sự ranh ma như lúc ban đầu. Vừa đi vừa nói với cô chỉ có một câu " Dật phụ thuộc vào chị ", vẻ mặt còn bỡn cợt.
Đúng là Tên hồ ly biến thái.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook