Cô Vợ Nhỏ Yêu Nghiệt
276: Trận Nôn Mửa Tạm Thời


Nhưng vừa mới nhích ra xa một chút thì lập tức lại bị anh kéo về, ôm cô vào lòng: “Nhóc con, muốn trốn đi đâu thế? Hả?”
“Buông ra, anh buông tôi ra…” Cô đẩy tay của anh, muốn đẩy cánh tay anh đang đặt ngang eo ra.
Nhưng anh làm ngơ, đột nhiên cúi đầu xuống bịt kín đi đôi môi anh đào của cô, hăng say chui vào trong miệng của cô, điên cuồng chiếm lấy hương thơm ngọt ngào trong miệng cô.
Mùi vị của cô quá ngon lành, anh quả thực muốn thôi cũng không được.
Anh hôn cô thật sâu, tiện thể đè cô xuống dưới, giữ chặt cô ở trên giường.
“Á… Ôi, đừng, đừng như vậy, như vậy.” Cô biết anh muốn làm gì nên hơi luống cuống, cái tay nhỏ đặt ở trước ngực anh yếu ớt đẩy ra, và đôi mắt hơi mơ hồ mang theo hơi nước mới tỉnh dậy, tội nghiệp nhìn anh: “Buông tôi ra, anh buông tôi ra…”
Nhưng nào ngờ, sự vô tội như vậy của cô đã trở thành sự quyến rũ lớn nhất trong mắt anh!
“Đúng là một tiểu yêu tinh!” Anh thấp giọng mắng một câu, hôn cô càng sâu hơn, bàn tay to lớn đặt lên vòng eo thon thả của cô, say mê vuốt ve lấy, cảm giác như sờ vào tơ lụa thượng hạng vậy, vừa mềm vừa mịn, xúc cảm thực sự là loại tốt nhất!
Cô bị hôn đến sắp ngạt thở, trên cơ thể lại gặp phải sự xâm phạm xấu xa của anh, lập tức không thể chịu đựng được và đau khổ mà nức nở thành tiếng: “Á, ư ư, buông ra… Ưm ư ư…” Cô không thể thở được, thậm chí đến nói chuyện cũng mơ hồ không rõ ràng.
Đôi mắt xanh lạnh như băng, nhưng giờ đây cũng nhuốm lên một tia nóng rực, hồi lâu mới buông cô ra, nhìn khuôn mặt nhỏ ửng đỏ của cô, không ngừng thở hổn hển, khóe miệng nở ra một nụ cười: “Bé cưng, tôi thấy em thực sự rất thoải mái đấy.”
Con mắt nào của anh nhìn thấy cô thoải mái?
Nhưng cô bây giờ không có chút sức lực nào, chẳng thèm phản bác lại anh, đợi từ từ lấy lại hơi thở thì cô lập tức sột soạt bò dậy, chuẩn bị thoát khỏi hiện trường có thể gây ra ngọn lửa chiến tranh bất cứ lúc nào.
Nhưng đã bị anh dễ dàng nắm lấy mắt cá chân và kéo trở về trong vòng tay.
“Em thoải mái rồi, nhưng còn tôi thì chưa.” Anh nhướng mày, trong giọng điệu mang theo vẻ châm chọc: “Bé cưng, em nghĩ rằng em chạy thoát được sao?”
“Ơ… Đừng, đừng chạm vào tôi.”

“Như vậy không được, vẫn chưa làm xong mà.” Trực tiếp đè cô xuống dưới người.
Da thịt dính chặt vào nhau, không có cánh tay nào cả, thân mật như thế…
“Nặng quá, anh nặng quá!” Lồng ngực cô bị đè đến không thể thở được.

Sau cơn say rượu và cộng thêm cơn khuấy động vừa nãy, dạ dày cô lại bắt đầu trở nên đau đớn.
Dư vị khó chịu sau cơn say rượu thường là chuyện đau khổ hơn so với lúc đang say rượu: “Anh, anh mau đứng dậy!” Cô kinh ngạc thốt lên.
Thấy sắc mặt của cô đột nhiên hơi thay đổi, đôi mắt xanh tối sầm lại: “Bé cưng, em không phải chứ!”
“Ưm…” Ngực cô lập tức dựng thẳng lên, hai má căng phồng.
Anh trở mình đứng dậy khỏi người cô, lập tức túm cô dậy.
Sau khi bị anh túm dậy: “Ưm ọe…” Chất nôn trào ra khỏi miệng, không có thức ăn gì cả, chỉ là nôn ra một đống rượu mà thôi.
Cô khó chịu chạy xuống giường.
Trong lồng ngực vẫn đang trào dâng, cô chạy thẳng vào phòng tắm, vung tay đóng sầm cửa lại rồi bò đến bồn cầu, điên cuồng nôn mửa.
Hạ Ngôn bước xuống giường, nhìn cái bãi đó… Anh cau mày, bé cưng chết tiệt này, thực sự muốn, muốn lấy mạng của anh sao?
Đôi mắt xanh lạnh lẽo nhìn về phía phòng tắm, không khỏi nhớ đến ký ức vào tối qua.
Màn đêm tĩnh lặng.

Hạ Ngôn vác Cố Tích Niên đã ngủ say về nhà.

Trở về phòng ngủ, anh trực tiếp ném người phụ nữ này lên ghế sofa, anh mệt mỏi vào phòng tắm để tắm rửa.
Đang tắm nửa chừng.

Cửa phòng tắm bị đá văng ra, Cố Tích Niên đứng ở cửa, đôi mắt híp đến mức sắp nhắm lại: “Tắm.

Tôi cũng muốn tắm.”
Không nói lý do cởi bỏ quần áo của mình, xông thẳng vào chỗ anh đang tắm vòi sen.
Trần như nhộng cướp chỗ của anh, để nước rơi vào làn da mịn màng đó của cô.
“Cô biết cô đang làm gì không?”
“Tắm.”
“Nhóc con, cô đang quyến rũ tôi đấy!” Hạ Ngôn trở mình đè cô vào tường, nước của vòi hoa sen phun lên cơ thể hai người, làn sương nóng mông lung khiến cảnh tượng này đẹp như tranh vẽ.
“Hắt xì!” Cô hắt xì vào mặt anh, khịt mũi như không có chuyện gì xảy ra: “Anh nói gì?”

‘Rầm!’ Anh đấm một phát vào tường, sau khi người phụ nữ này tỉnh táo thì anh chắc chắn sẽ hành hạ cô đến chết!
Cố Tích Niên hất cằm lên: “Vớ vẩn!” Cúi người xuống, chui ra ngoài từ dưới cánh tay của anh, ra khỏi chỗ tắm vòi sen, lấy khăn tắm của anh lau người, sau đó vênh váo bước ra ngoài.
Hạ Ngôn anh đây đã bao giờ bị một người phụ nữ đối xử như vậy? Nhưng khi anh tắm xong, ra khỏi phòng tắm thì cô đã cuộn tròn nằm trên giường anh, ngủ ngon hơn bất kỳ ai khác.
Anh chu đáo thay quần áo cho cô, khiến người ta muốn bóp chết cô mà cũng không thể xuống tay được!
“Ôi!” Hạ Ngôn thở dài một hơi nặng nề, nằm bên cạnh cô và ngủ thiếp đi.
Từ ký ức kéo trở về hiện thực.
Trong phòng tắm, sau khi Cố Tích Niên nôn đã đời rồi thì nhanh chóng đi tắm, muốn rửa sạch những dấu vết sau khi bị anh hôn, cô gần như không dám nhắm mắt lại.

Bởi vì chỉ cần nhắm mắt lại thì cảnh tượng vừa nãy sẽ điên cuồng chui vào trong tâm trí.
Cô đã dùng gần hết nửa chai sữa tắm, sáng nay cũng đã như thế rồi, vậy không biết tối qua mây mưa tráo trở như thế nào, quên đi! Quên nó đi!
Cô nhất định phải quên hết đi mọi chuyện của sáng nay và tối qua, tự thôi miên bản thân và cuối cùng cũng sắp xếp lại tâm trạng của mình.
Tìm một khăn tắm lớn để lau người, sau đó dùng khăn tắm quấn mình.

Cẩn thận bước ra ngoài.
Thò đầu ra ngoài nhìn xem, hay lắm, Hạ Ngôn đã không còn ở trong phòng ngủ nữa, lúc này cô mới yên tâm ra ngoài, mà phát hiện quần áo của cô được xếp ngay ngắn trên ghế sofa.
Dường như còn được giặt sạch rồi.
Cô mau chóng mặc quần áo vào rồi đi xuống lầu.

Trong phòng khách ở lầu dưới, Hạ Ngôn ngồi trên ghế sofa uống đồ, hình như anh đã đến nơi khác để rửa mặt chải đầu rồi, bây giờ trông giống hệt bình thường.
“Cái đó…” Đứng bên cạnh ghế sofa, đầu óc hơi tắc nghẽn, có vẻ như nhất thời không biết mình nên nói cái gì.
“Ngồi đi.” Đặt tách cà phê xuống, anh lạnh lùng nói.
Tích Niên ngồi xuống một bên của ghế sofa, hôm qua lại chỉ lo chuyện uống rượu mà đã quên đi việc chính rồi, cô đến đây tìm Hạ Ngôn là để nói chuyện quan trọng mà.
Cô người làm kính cẩn bưng một tách cà phê mới đặt xuống trước mặt cô.
“Cảm ơn.”
Hạ Ngôn chống một tay lên trán nhìn cô: “Tối qua…”
Anh vừa mới thốt ra những từ này thì Tích Niên lập tức thần kinh phản xạ duỗi năm ngón tay ra, quay đầu sang một bên: “Đừng nói, tuyệt đối đừng nói chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua.” Để cô tự nhớ lại đi, có lẽ tự mình nhớ lại, cô còn có thể cố gắng hết sức thuyết phục bản thân không có chuyện gì xảy ra cả.
Đôi mắt xanh lạnh băng của anh không hề lo lắng đến cô, lạnh lùng nói: “Tối qua cô đã nói rất nhiều thứ.”
“Hả?” Theo tính cách của Hạ Ngôn, sẽ không phải lại muốn nói những lời khiến người ta xấu hổ chứ đúng không? Đừng nghe, đừng nghe, cô thà cắt đi tai của mình cũng không muốn nghe mỗi một chữ anh nói!
Nhưng mà…
Nói đi thì phải nói lại, vẻ mặt hiện giờ của anh rất nghiêm túc, không giống như muốn nói những chuyện lung tung đó.
Đôi môi lạnh lùng khẽ mở ra: “Cô nói, nếu thời gian quay ngược lại thì tốt rồi.

Nếu thời gian có thể quay ngược lại thì cô sẽ không ghét tôi đến thế.”
Cả người cô cứng đờ, hôm qua cô đã lảm nhảm cái gì vậy? Chẳng lẽ đã kể ra mọi thứ rồi sao? Mặc dù bây giờ đúng là phải giúp Hạ Ngôn khôi phục lại trí nhớ, nhưng trước khi anh tự khôi phục lại trí nhớ thì cô không muốn anh nhận ra bất kỳ mối quan hệ thể xác nào trước đây của họ: “Tôi đã nói những lời này sao? A ha ha ha ha.”.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương