Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá
-
Chương 93: Quấn quýt si mê. Ép buộc
Hạnh Nhược Thủy biết có người theo dõi mình. Đã ba ngày rồi, người đó đều theo sát không gần không xa.
Bản thân cô không sợ nhưng lại lo lắng cho bé con kia. Vì vậy cô vội vàng gọi điện cho Trường không, anh lập tức tìm Hiên Viên Kỳ để phái người âm thầm bảo vệ hai mẹ con.
Từ phản ứng của Trường không, cô biết anh đã nắm rõ danh tính đối phương. Cô cũng vừa nghĩ liền đoán được, người đó cùng với thế lực ngăn cản đơn xin kết hôn của Trường không là một. không để cho bọn họ kết hôn tất nhiên chính là người phụ nữ có ý đồ với Ưng Trường không, nói cách khác thì là đào hoa của Thượng tá chọc vào họa.
Hạnh Nhược Thủy nhìn người ngăn cản trước mặt mình, tuyệt đối không ngoài ý muốn. Theo dõi nhiều ngày như vậy vốn đã nên ra tay. Huống chi, bọn họ không có bắt cóc, khách khí ngoài dự liệu của cô. Có lẽ, người ta không chút nào muốn phải động thủ với một cô gái yếu đuối.
“Chúng tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc, hi vọng Hạnh tiểu thư phối hợp. Nếu không phối hợp, chịu thiệt cũng chính là cô, rất mong cô có thể hiểu rõ.”
Hạnh Nhược Thủy mỉm cười, người này coi như lễ phép. nhưng mà, nhìn đến toàn thân quân trang này, anh ta quả thật nên tỏ ra có tư cách một chút.
“Hạnh tiểu thư, mời lên xe!” người nọ mở cửa xe, làm tư thế ‘xin mời’.
Hạnh Nhược Thủy không nói gì, phối hợp chui vào. Cô cũng muốn nhìn một chút xem số đào hoa của Thượng tá đã gây ra chuyện gì.
Đối phương không trói tay chân của cô, cũng không mơ hồ nhìn ánh mắt của cô. Có thể thấy được, người ta không hề sợ cô chạy trốn, có sự tự tin tuyệt đối.
Hạnh Nhược Thủy không nói một lời, không hỏi bất kỳ vấn đề gì. Cứ coi như cô hỏi thì người ta cũng chẳng chịu trả lời. Huống chi, hỏi cái người làm theo lệnh người khác nào, căn bản là chẳng ý nghĩa gì.
Xe đi về vùng ngoại ô, cuối cùng dừng lại tại ngoài cổng một biệt thự. Một biệt thự đơn độc, cũng không ở trong tiểu khu.
Cửa xe mở ra, Hạnh Nhược Thủy từ từ bước xuống. Đưa thân vào trong vườn hoa, ngẩng đầu lên là biệt thự ba tầng, phong cách Châu Âu, nội thất vô cùng tinh xảo, cầu kỳ. Rất có ý tứ, bên trong biệt thự có một bức điêu khắc, là một con chim ưng hùng dũng giương cánh.
Hạnh Nhược Thủy chậm rãi nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ con chim ưng này chính là Trường không? Thật sự si tình đến mức này sao?
Cô không có thời gian nghĩ nhiều, có người đi ra mời cô tiến vào. Lướt qua tầng một, trực tiếp lên tầng hai.
Hạnh Nhược Thủy vừa vào cửa liền nhìn thấy vị chủ nhân của tầng hai, đó là một người phụ nữ ngay cả ngồi cũng cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Cô ta có một mái tóc dài quăn cuộn sóng tôn lên khuôn mặt trái xoan đặc biệt tuyệt mỹ, cặp mắt sáng kia cũng rất sắc bén, đôi môi như được phác họa tinh xảo, tản ra nét sáng bóng hấp dẫn.
Vóc người cô ta khá cao, tầm một mét bảy trở lên. Ngực nâng cao, eo thon, chân dài, tuyên cáo cô ta chính là một con người ngạo nghễ.
Nói đơn giản, đây là một báu vật, hơn nữa, toàn thân đều tản ra ngạo khí.
Hạnh Nhược Thủy nghĩ thầm, cô ta quả thật là có tư cách để kiêu ngạo. Bề ngoài xuất sắc như vậy, kết hợp với gia thế hiển hách, không có ngạo khí mới là kì quái.
Cảm giác của phụ nữ thường rất chuẩn và trực giác của Hạnh Nhược Thủy nói cho cô biết: người này chính là Cổ Tranh!
người phụ nữ mà Ưng Trường không từng mê luyến quả nhiên không đơn giản! Chỉ là, hai người các cô không hề giống nhau, không có bất cứ chỗ nào tương tự. Nếu cứ cứng miệng nói giống thì cũng chỉ là hai người đều có khuôn mặt trái xoan, chỉ vậy mà thôi.
Hạnh Nhược Thủy nhớ tới Ưng Trường không từng nói qua: “Nếu em giống cô ta thì anh nhất định sẽ không chọn em.”
Cùng lúc đó, Cổ Tranh cũng âm thầm quan sát người phụ nữ trước mặt. Diện mạo vóc người cũng coi như là khá, nhưng so với cô thì còn kém xa vạn dặm. Ngược lại, thái độ bình tĩnh lại khiến cô hơi ngoài ý muốn. Một người phụ nữ bình thường như vậy làm thế nào mà chiếm được yêu thương của Ưng?
Cổ Tranh từng nghe nói qua, thời điểm cô vừa mới đi, Ưng Trường không đã trầm mặc một thời gian rất dài. Sau đó vẫn không tìm người phụ nữ nào khác, tinh thần đều tập trung vào quân đội. Tất cả mọi người nói trong lòng anh vẫn còn có cô, vẫn chờ đợi cô quay trở lại.
Chỉ là không biết vì sao anh đột nhiên ở cùng với một người phụ nữ đã từng ly dị, hơn nữa lại tính chuyện hôn nhân mà hoàn toàn không để ý tới sự phản đối của gia đình.
nhưng mà người phụ nữ bình thường trước mặt này lại khiến anh bất chấp tất cả như vậy? anh thật sự thích người phụ nữ này hay chỉ là làm trò cho cô nhìn? Nếu thế thì cô càng tin tưởng vế sau, anh quá cao ngạo, năm đó là cô sai lầm, anh chỉ là không chịu cúi đầu thôi.
“Cổ Tranh?” Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt cười rồi lại nhàn nhạt nói ra tên của cô ta. Biểu tình tựa như đang nghĩ tới nghĩ lui muôn ngàn việc hệ trọng của cô ta đều lọt vào mắt Nhược Thủy.
Nghe được cô nói tên của mình, Cổ Tranh rất hả hê. “Cô biết tôi? Xem ra, Ưng đã từng nhắc tới tôi với cô!” Cô nói rồi mà, Ưng không có khả năng quên được cô.
Hạnh Nhược Thủy cười thành tiếng, đối với cảm giác tốt của mình có chút yên lặng. “Trường không chưa từng đề cập với tôi về cô, ngược lại là Cố Chân Chân nhắc tới.”
Cố Chân Chân còn nói, hai người bọn họ dáng dấp rất giống nhau. Sự thật chứng minh, Trường không không nói dối, họ tuyệt đối không giống nhau.
Cổ Tranh ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Ưng đương nhiên sẽ không nhắc tới tôi trước mặt cô, anh ấy không phải là không muốn nói mà là không dám nói.”
“ không biết cô rút từ đâu ra cái kết luận này?” Hạnh Nhược Thủy rất muốn cười, nhưng để tránh cho người ta nghĩ là cô khiêu khích nên cô vẫn cố nhịn. Chẳng lẽ cô ta cho rằng Ưng Trường không cùng cô ở chung một chỗ là vì giận dỗi với cô ta?
Cổ Tranh hừ lạnh một tiếng, cũng không trở lại với vấn đề của Nhược Thủy ngay. “Tôi cùng Ưng có tình cảm, cô chẳng hiểu gì hết. Nếu như không phải tôi rời đi trước, cô cho rằng cô có cơ hội đến gần Ưng?”
Giọng nói gây sự này của cô ta, không biết là muốn thuyết phục người khác hay là thuyết phục chính mình đây!
Hạnh Nhược Thủy vẫn nhàn nhạt cười như cũ, thấy biểu hiện này của cô, Cổ Tranh dường như vùng vẫy giãy chết. “Cô nói không sai, nếu không phải cô rời đi, có lẽ anh ấy đến bây giờ vẫn chưa biết rõ mình muốn tình cảm gì. Nói vậy thì tôi nên cảm ơn cô, là cô đã khiến anh ấy thành thục hơn.”
Nếu như Cổ Tranh không rời bỏ Trường không, có lẽ hiện tại bọn họ đã sinh con dưỡng cái rồi. Mặc dù cô thấy loại chuyện này có tỷ lệ xảy ra rất thấp. Chỉ cần nhìn vào tính tình của Cổ Tranh để phán đoán, bọn họ sớm muộn gì cũng kết thúc.
Cổ Tranh bị lời của cô làm cho tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, rút ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào đầu Hạnh Nhược Thủy. “ không cần phải đấu võ mồm trước mặt tôi, có tin tôi một phát súng giết chết cô hay không?”
Hạnh Nhược Thủy tin tưởng, phụ nữ mà ghen tị thì thực đáng sợ.
”Tôi tin. nhưng mà tôi cũng tin, nếu như tôi chết, cả Cổ gia nhà các người đều được chôn theo tôi. Có lẽ, cô có thể thử khiêu chiến với vị trí của tôi trong lòng Ưng Trường không.”
Nếu Cổ Tranh bắn phát súng này, cô dám cam đoan, Trường không của cô sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần để đòi lại công bằng cho cô, dù cho phải liều với chính mạng sống của mình. Đây chính là Trường không của cô, cô hiểu rất rõ.
Bất quá, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn cứ oan khuất như vậy mà xuống Âm phủ làm quỷ hồn. Con đường của cô và anh còn rất dài, cô không bỏ được.
“Hạnh Nhược Thủy, cô thật là coi trọng chính mình! Tạm thời không nói tới chuyện cô có vị trí như thế nào trong lòng Ưng, nhưng mà cô cho rằng người Cổ gia ai cũng có thể động vào hay sao?” Thế lực Ưng gia đã rất cường đại rồi, Cổ gia so với Ưng gia còn mạnh hơn.
Hạnh Nhược Thủy cười nhạt, cô tin tưởng thế lực của Cổ gia. “Có lẽ vậy!”
Hiển nhiên, Cổ Tranh còn chưa hiểu rõ tính khí của Trường không.
“ nhưng mà tôi sẽ không giết cô, cô không xứng để cho tôi phải động thủ.” Cổ Tranh thu hồi súng, ném về cho người kia. Sau đó từ từ dạo bước vòng quanh Hạnh Nhược Thủy. “Hôm nay tôi để cô tới đây cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem Ưng lấy người phụ nữ thế nào tới chọc giận tôi mà thôi.”
Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, không nói gì. Cô và Cổ Tranh đã không còn lời nào để nói.
“Đồng thời, tôi cũng muốn nói với cô một câu: thông minh thì nhanh chóng rời khỏi Ưng đi. Nếu không, tôi sẽ cho cô biết tôi mà mất hứng thì sẽ làm ra loại chuyệng gì.” Lời này, cô ta cơ hồ là dán vào lỗ tai Hạnh Nhược Thủy mà nói.
Hạnh Nhược Thủy vẻ mặt không biến đổi, thậm chí nét cười nhạt nơi khóe miệng cũng không có rời đi.
Lúc này, dưới tầng vang lên tiếng động cơ.
Hạnh Nhược Thủy chậm rãi lộ ra nụ cười. anh đã tới. Thượng tá của cô cũng không khiến cô thất vọng.
không bao lâu, một bòng dáng cao lớn rắn rỏi liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Một thân trang phục huấn luyện, một thân mồ hôi, một thân nhếch nhách nhưng vẫn cao lớn bức người như trước.
“Vợ, anh tới đón em về nhà.” Trong mắt Ưng Trường không bây giờ chỉ có duy nhất một người là Hạnh Nhược Thủy. Thậm chí anh không cả Cổ Tranh, một liếc cũng không, hoàn toàn biến cô ta thành người vô hình.
Hạnh Nhược Thủy cũng không quan tâm trên người anh bẩn thành cái dạng gì, cô vẫn tới dựa vào. Tính khí Trường không của cô chính là như vậy, thời điểm yêu một người sẽ bất chấp tất cả, một khi đã buông tay thì sẽ không lưu lại cho người kia một chút vị trí nào.
“Ưng Trường không!”
Ưng Trường không khom lưng xuống ôm lấy Hạnh Nhược Thủy, giống như không hề nghe thấy cô ta gào thét, sải bước đi xuống tầng. Đặt cô vào trong Hummer, nổ máy rời đi.
Cổ Tranh ở phía sau kêu những gì, anh không nghe, cô cũng không nghe. Ánh mắt Cổ Tranh ở trên lầu không cam lòng cỡ nào, phẫn hận cỡ nào, bọn họ cũng không nhìn thấy.
Sau khi lên xe, Hạnh Nhược Thủy tựa vào ghế ngồi, nhìn Ưng Trường không, cười ngọt ngào. “Xem ra anh rất gấp.”
Ưng Trường không liếc mắt nhìn con đường phía trước, đưa một tay kéo cô qua, cắn một cái. Trẻ con!
Xe một đường phóng đi, trở về biệt thự.
Viên Mộng không có ở đây, chắc là đi ra ngoài đón con rồi.
Ưng Trường không ôm Hạnh Nhược Thủy một đường tiến thẳng vào phòng tắm, ném cô vào trong bồn tắm, tự mình cở sạch y phục dưới vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ.
Hạnh Nhược Thủy nằm yên trong bồn tắm, nhìn động tác Trường không gột rửa chính mình, khanh khách cười không ngừng. Trường không của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu!
Ưng Trường không bị tiếng cười của vợ trêu chọc khiến cho ngọn lửa trong lòng bùng lên, tiến vào bồn tắm. Đưa tay ôm lấy cô rồi gặm cắn.
Hạnh Nhược Thủy nhìn dáng vẻ anh vội vàng, không nhịn được lại cười không ngừng. “Ai, em nói này Trường không, anh có biết bộ dạng bây giờ của anh như thế nào không?”
Ưng Trường không cơ hồ cả miệng lẫn tay đều bận rộn, mơ hồ nói ra ba chữ: như thế nào?
“Giống như Tiểu Phúc An nhìn thấy đùi gà chiên của KFC! Ha ha ha.....” Hạnh Nhược Thủy cười đến cả người mềm nhũn, tới khi tay Trường không chạm vào nơi nhạy cảm của cô thì cô cũng không cười nổi nữa. Nhất thời, cả thân thể mềm thành một vũng nước, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Còn cười nữa không?” Ưng Trường không chống ở trên người cô cúi xuống, cười như sói xám.
Hạnh Nhược Thủy nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kiều mị như tơ, ngực theo hô hấp khẽ lên xuống, trêu chọc lực chú ý của Trường không.
anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, không đợi đáp án của cô nữa, một hớp ngậm lấy môi cô, hạ thân bắt đầu tiến vào công thành đoạt đất. Bộ dáng kia, còn không phải là sói đói bụng đã lâu sao?
Tay Hạnh Nhược Thủy lưu lại trên lưng anh một vết rồi lại một vết cào, đó là minh chứng cho mỗi lần Trường không yêu cô. Thần trí vẫn luôn là mê ly, các giác quan lại càng bị kích thích rõ nét, mỗi động tác đều lưu lại ấn ký thật sâu trên thân thể.
Trong phòng tắm rộng rãi, thanh âm cô nũng nịu khẽ kêu cùng thở dốc, xen lẫn với tiếng thở gấp, gầm nhẹ của anh không ngừng vang vọng.
Hai người không thể giống như những đôi vợ chồng khác triền miên hàng đêm nhưng mỗi lần triền miên, tình ý luôn nồng nàn tan không được. Trong không khí có một tư vị phiêu đãng, đó là hương vị tình yêu.
Cho tới khi khoái cảm bộc phát, Hạnh Nhược Thủy mềm mại ngã về phía sau. Ưng Trường không nhẹ nhàng đưa tay vịn lấy thân thể ấy, để cô rơi vào ngực mình. Mặt cô dính vào ngực anh, chân cùng chân quấn quýt ở chung một chỗ, dán sát vào nhau.
Ưng Trường không hôn hôn trán cô, anh luôn có cảm giác như cô sinh ra đã là người để anh ôm vào ngực.
Chờ đợi hơi thở từ từ hồi phục, Hạnh Nhược Thủy đẩy anh một cái. “Nên dậy rồi, Viên Mộng và bé con kia sắp trở lại rồi.”
“ anh có đóng cửa.” Dứt lời, môi anh lại bắt đầu tìm kiếm môi cô, thật sâu dây dưa. Suy nghĩ lâu như vậy, một lần làm sao đủ được!
“Umm, không......” Cô yếu ớt cự tuyệt, anh luôn luôn giả điếc.
......
Thời điểm Ưng Trường không thả cô ra thì Viên Mộng cùng cậu bé đã sớm trở lại, Viên Mộng đang tất bật ở trong bếp.
Hạnh Nhược Thủy tắm rửa sạch sẽ đi xuống, cố tìm cớ để biện minh cho da thịt phác hồng của mình. nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của Viên Mộng có chút mập mờ, mình thì lại không cẩn thận đỏ mặt, trốn tịt vào phòng khách chơi cùng nhóc con.
Ưng Trường không tiến vào phòng bếp, nói chuyện cùng Viên Mộng. anh phát hiện, trong thời gian ngắn, khí sắc của Viên Mộng đã tốt hơn nhiều. “Xem ra tâm tình cô đã tốt lên nhiều!”
“Đúng vậy. Phúc An rất ngoan, rất biết làm người khác vui vẻ, Nhược Thủy cũng rất tốt.” Viên Mộng cười cười với anh, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Ưng Trường không nhìn cô, đó là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm. Như vậy là tốt rồi, anh sẽ không phải cảm thấy tội lỗi với Khải Cánh nữa. “Vậy thì tốt.”
Viên Mộng chỉ cười, không nói gì. Đối với bọn họ, lời cảm tạ rất mờ nhạt, không nói cũng chẳng sao.
Một sau cô mới nói: “Cậu ra phòng khách với Nhược Thủy đi, hiếm lắm mới có dịp trở lại, quan tâm tới cô ấy hơn đi.”
“Được!” Trường không đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Viên Mộng nhìn bóng lưng của anh, nụ cười vẫn rực rỡ như cũ. Một mình bận rộn trong bếp cô cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại tâm tình càng ngày càng tốt. Cô thích cảm giác giúp đứa bé của mình rửa tay, nấu cơm, ấm áp và phong phú.
Hạnh Nhược Thủy đang cùng chơi với Tiểu Phúc An, nhìn thấy Trường không đi ra mặt lại đỏ.
Ưng Trường không ngồi ở bên cô, ôm eo của cô, dán vào lỗ tai của cô nói: “Cũng là vợ chồng rồi, sao mà mỗi lần yêu nhau vẫn còn đỏ mặt?”
Hạnh Nhược Thủy hung hăng trừng anh, cấu mu bàn tay của anh một cái, mắng: “Có phải ai cũng có da mặt dày như anh đâu, cái gì cũng không có cảm giác!”
“Da mặt dày mới có thể cưới được vợ. Vì vợ, da mặt dày đã coi là gì?” Ưng Trường không giương cằm lên, vô cùng hào hùng.
Hạnh Nhược Thủy nhìn bộ dáng ngu ngốc này của anh, cười hì một tiếng. Đưa tay cấu bắp đùi anh, sau đó lại chui vào lòng anh. Yêu một người, dù anh ấy có nói gì thì bạn đều cảm thấy ngọt tình mật ý, đây chính là điều kì diệu của tình yêu.
“Vợ?”
“Hả?” Hạnh Nhược Thủy dời tầm mắt, khó hiểu nhìn về phía anh.
Ưng Trường không bắt lấy tay cô, đưa lên khóe miệng hôn. “Cảm ơn em!”
“Sao lại cảm ơn em?” Hạnh Nhược Thủy nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, buồn cười sờ sờ cằm anh, râu ria mới nhú trong lòng bàn tay cô lưu lại xúc cảm quen thuộc.
Ưng Trường không cầm lấy tay cô, hôn rồi lại hôn. “Cảm ơn em đã đến với anh, cảm ơn em đã ở bên anh, cảm ơn em đã yêu thương Phúc An như vậy. Còn nữa, cảm ơn em đã vì Viên Mộng mà làm nhiều như vậy...... Tóm lại, cảm ơn em, vợ!”
Hạnh Nhược Thủy biết anh chủ yếu là bởi Cổ Tranh và Viên Mộng nên mới phát tiết cảm xúc. Cũng không nói thêm cái gì, chỉ là tiến lại gần anh hơn.
Hai cánh tay anh khóa chặt trên eo cô, cho đến khi Viên Mộng bưng thức ăn ra ngoài mới buông lỏng.
“Cảm ơn mẹ!” Tiểu Phúc An cười ngọt ngào, hướng về phía Viên Mộng cũng đang cười nheo cả mắt to.
Ưng Trường không ngạc nhiên nhìn bọn họ, anh không biết là nhóc con kia đã chịu kêu mẹ. Nhược Thủy chưa nói với anh lần nào. Nhìn Viên Mộng tỉ mỉ chăm sóc tiểu tử, anh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao thân thể Viên Mộng lại tốt lên nhanh chóng như vậy rồi. Tâm thoải mái nên thân thể cũng tốt lên thôi!
Ưng Trường không vừa quay đầu đã thấy vợ vừa cười vừa nhìn anh rồi còn nháy mắt mấy cái. Nhất thời, anh cảm thấy cả trái tim càng thêm mềm mại. Vợ của anh, luôn cho anh liên tiếp những niềm vui.
Ở dưới bàn, anh nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng thắt chặt. Cảm ơn em, bảo bối của anh!
Hạnh Nhược Thủy cũng cầm lấy tay anh, nhớ tới biểu hiện buổi chiều, lúc anh tới đón cô, trong lòng cũng là một mảnh mềm mại.
Hai người ở dưới bàn mờ ám, Viên Mộng đều nhìn thấy. Chỉ là vẫn làm bộ như không biết, chuyên tâm chăm sóc cho Phúc An. “Hai người ăn nhiều một chút, muốn nhìn nhau thì để ăn no rồi nhìn cho đủ!”
Ưng Thượng tá không có biểu hiện gì.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng rụt tay về, mặt lập tức hồng đến tận sau tai.
Buổi tối, nằm trên giường, Ưng Trường đem cả người cô ôm vào trong ngực. Nâng bàn tay của cô lên, chơi từng ngón, từng ngón tay mảnh khảnh của cô. “Vợ, em làm thế nào mà Phúc An chịu gọi Viên Mộng là mẹ?”
Làm cho cậu nhóc kia kêu thực không dễ dàng, đột nhiên có đến hai mẹ khiến nó khó chấp chận.
Hạnh Nhược Thủy nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, lè lưỡi. “ không nói cho anh đâu.”
Sau đó, cô nằm xuống, tựa đầu lên đùi anh, đổi lại cô vuốt vuốt ngón tay anh. “Cổ Tranh đến bộ đội tìm anh rồi, phải không?”
Ưng Trường không nhìn sắc mặt cô không có gì biến đổi mới trả lời. “Ừ! Cô ta gọi điện thoại cho lãnh đạo, lãnh đạo ra lệnh cho anh theo cô ta đi thăm trại lính. Sau đó chân cô ta lại bị trật, phải vào bệnh viện quân đội, sự tình anh cũng không rõ.”
Hạnh Nhược Thủy hơi nhíu mày, không nói gì, chuyên tâm miết miết mấy vết chai trên lòng bàn tay Trường không. Cô cảm thấy thật kì quái, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tự nhiên lại quay đầu dây dưa. Nếu nói những gì đã trôi qua không tốt, vậy tình cảm kia còn nguyên không? nhưng Cổ Tranh là một đại tiểu thư, muốn người nào mà chả được, sao cứ cố tình dây dưa với Trường không?
Dĩ nhiên không phải Nhược Thủy cảm thấy Trường không không tốt, mà là có hàng bao ‘phú nhị đại hồng tam đại’ chờ Cổ Tranh đi chọn, tại sao cứ phải lựa chọn người không có khả năng, Trường không của cô? Nếu như cô ta thích cuộc sống bên Trường không thì ban đầu đã không rời đi.
“Vợ, báo cáo kết hôn của anh không được phê chuẩn là do Cổ Tranh cho người nhúng tay vào.” Lý do của bọn họ là vợ anh với Thương Duy Ngã và Dã Lang có tiếp xúc, là thành phần không trong sạch.
“À! không sao, dù sao em cũng không tin bọn họ có thể ngăn cản cả đời.” Đối với hai người họ mà nói, cuộc sống bây giờ có khác gì cuộc sống hôn nhân đâu. Dù giấy kết hôn là một minh chứng, nhưng nếu mà không có tình cảm thì nó cũng chỉ là trò cười. Nếu như tình cảm luôn ở một chỗ thì cần gì phải nóng lòng nhất thời?
Trường không cúi người hôn môi cô. “Ừ! Cùng lắm thì anh không làm quân nhân nữa, đến lúc đó ai cũng không thể xen vào chuyện anh cưới em được nữa!”
Hạnh Nhược Thủy cầm tay anh đưa đến khóe miệng, cắn một cái, liếc anh nói: “Nói bừa! Yên tâm đi, Cổ Tranh cũng chỉ là cảm thấy không cam lòng thôi, rồi cô ấy sẽ suy nghĩ lại. Chúng ta phải kiên nhẫn hơn cả cô ấy.”
“em không thèm để ý là tốt rồi, anh chỉ sợ em suy nghĩ nhiều.” Dù sao thì đối với phụ nữ, danh phận là vô cùng quan trọng. nhưng mà, anh cũng muốn phải xác định sớm một chút, để tránh có kẻ dám tơ tưởng vợ của anh.
Hạnh Nhược Thủy trêu chọc anh, đưa tay chọc chọc vào ngực anh, liếc nhìn rồi hỏi: “em nói này, anh có thể giống những người đàn ông kia một chút không? Ăn xong phải chịu trách nhiệm chứ?”
“ anh ăn rồi sẽ nói cho em biết!” Lời còn chưa dứt, Trường không đã lật người đè lên thân cô. Tay sờ tới sờ lui ở bên hông nhạy cảm của cô.
Hạnh Nhược Thủy khanh khách cười không ngừng, lắc lắc thân thể muốn tránh bàn tay của anh. Cô sớm đoán được Trường không sẽ không trả lời, mà có trả lời cũng sẽ tỏ vẻ kiểu cách. “Ngừng! anh muốn cưỡng bức có phải không?”
“Muốn đấy, thì sao?” Trường không ôm hông của cô, đè cô xuống.
Hạnh Nhược Thủy kêu khẽ một tiếng, mị nhãn như tơ nhìn anh. “Thì sao? Thế này đi! Cắn anh!” Cô khom người một cái, hung hăng cắn đôi môi của anh.
Trường không ngậm cánh môi mềm mại của cô, không có khả năng buông ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bóng hình đối phương. Ngoài đối phương ra, những người khác đều không lọt được vào trong mắt của họ. Khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi. Cô cũng vậy, anh cũng vậy.
Chỉ một thoáng, nhiệt độ trong phòng ngủ đã tăng lên. Nồng tình mật ý, trong không khí đều là hương vị tình yêu.
......
Thành phố B, Tử Vân thủ phủ.
Dương Tử Vân đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc thì nghe nói tiểu thư Cổ gia tới, sợ run một hồi lâu mới nhớ ra là Cổ Tranh. Bà có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo rồi đi xuống lầu.
Năm đó, khi Trường không và Cổ Tranh vẫn còn ở bên nhau, Cổ Tranh thường đến đây. Cổ gia là nhà lớn, Cổ Tranh vóc người tốt, miệng cũng rất ngọt, hai người chung đụng rất hợp nhau. Họ thường cùng đi dạo phố, mắt nhìn của Cổ Tranh rất tốt, thường chọn đồ cho bà, còn tìm lý do để tranh trả tiền.
Bà còn nhớ rõ có lần chủ một cửa hàng bán quần áo nói: “Khuê nữ nhà bà thật thân thiết!”
Khi đó, tất cả mọi người đều nghĩ là hai nhà sẽ kết thông gia nên Dương Tử Vân liền cười trả lời: “Đây không phải khuê nữ nhà tôi, là con dâu của tôi đấy!”
Chủ tiệm quần áo vô cùng hâm mộ, nói bây giờ mẹ chồng nàng dâu thân thiết như thế này không nhiều lắm, bà thật là có phúc.
Chủ tiệm miệng ngọt, một phen nịnh nọt khiến cả hai người đều cao hứng đến cả lỗ chân lông cũng giãn ra.
Chỉ là, không có ai ngờ tới, đôi trẻ này đột nhiên tách ra. Cổ Tranh ra nước ngoài, Trường không trầm mặc đem toàn bộ tâm trí vào các nhiệm vụ huấn luyện. Suy nghĩ mãi đều cảm thấy đáng tiếc.
Bấm ngón tay tính toán, có vẻ cũng đã hơn sáu năm, thời gian trôi qua thật nhanh. Sáu năm trôi qua mà Cổ Tranh vẫn chưa trở về, Trường không cũng không nhắc tới. Hôm nay Cổ Tranh trở lại, còn đặc biệt tới tận cửa chào hỏi, chẳng lẽ hai người này có ý tái hợp?
Dương Tử Vân nhíu nhíu lông mày, cảm giác có chút là lạ. nhưng mà thôi, có lẽ người ta chi là đơn thuần tới thăm bà thôi, chưa chắc đã phức tạp như vậy.
“Ưng mẹ!” Dương Tử Vân vừa xuất hiện tại bậc cầu thang, Cổ Tranh đã vội vàng đứng lên, ngọt ngào gọi. Nụ cười xinh đẹp, thanh âm dễ nghe, vẻ ngoài xuất sắc.
Dương Tử Vân khẽ cười. “Ai da, nhiều năm không gặp, Tiểu Tranh càng ngày càng đẹp ra rồi. Ngay cả cô còn không rời được mắt, nói gì là đàn ông.”
“Ưng mẹ lại giễu cợt người ta.” Cổ Tranh mang bộ dạng con gái vội vàng nghênh đón, khoác cánh tay Dương Tử Vân.
Đi xuống cầu thang, Cổ Tranh ngồi đối diện Dương Tử Vân, lúm đồng tiền như hoa. “Ưng mẹ, cô thật là không thay đổi chút gì nha. Năm đó con với cô đi ra ngoài người ta còn nói giống hai chị em. Hôm nay chúng ta đi ra ngoài, con khẳng định người ta vẫn nói vậy! Bọn họ không phải vẫn hay nói tới truyền thuyết trẻ mãi không già Triệu Nhã Chi sao? Con thấy, Ưng mẹ cũng sánh bằng truyền thuyết này rồi.”
Lời ngọt người thích nghe. Mà những lời ngon tiếng ngọt về dung nhan thì phụ nữ cho tới bây giờ vẫn không cách nào chống cự, Dương Tử Vân cũng giống vậy.
Dương Tử Vân cười quan sát Cổ Tranh, nói: “Con không chỉ càng ngày càng xinh ra đâu, miệng cũng càng ngày càng ngọt, dụ dỗ Ưng mẹ của con rồi.”
“ không có đâu. Con nói là sự thật đấy, cô không tin thì chúng ta xuống đường cho người ta xem một chút?” Cổ Tranh kéo kéo tay bà, hai người bước đến sofa ngồi xuống.
Dương Tử Vân cười đến mắt cũng nheo lại, vỗ vỗ mu bàn tay của Cổ Tranh. “Được! Hơn nữa, chúng ta nhiều năm không cùng đi dạo phố rồi. Năm đó, cái cảm giác chúng ta cùng dạo phố, cô rất nhớ đấy.”
Năm đó, bà và Cổ Tranh đặc biệt hòa hợp, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi mà vẫn thật là hợp nhau.
Cổ Tranh buông cánh tay đang khoác tay bà ra, cầm lấy túi.
“Ưng mẹ, con còn mang mỹ phẩm dưỡng da cùng nước hoa của Pháp về tặng cô này. Con thấy, không cần dùng đến mỹ phẩm dưỡng da thì da cô cũng đã tuyệt vời rồi. Con mua hai hộp này là để làm cho da trở về tuổi thiếu niên, Ưng mẹ mà dùng thì không phải là so với da em bé còn mịn hơn sao? Đây là nước hoa có mùi thơm ngát ưu nhã, thích hợp với Ưng mẹ nhất!”
“Cũng chỉ con mới nói thế!” Dương Tử Vân điểm vào mi tâm của cô, vui mừng nhận lấy quà, nhìn qua xem lại. Đây chính là mỹ phẩm dưỡng da hàng đầu của Pháp, bộ Cổ Tranh mua còn là bản số lượng có hạn, toàn cầu cũng chỉ có mười bộ thôi. Đứa nhỏ này, thật là có tâm!
Cổ Tranh cười duyên dáng nhìn Dương Tử Vân, bộ dạng quen thuộc này giống như chưa từng có sáu năm trung gian trống rỗng.
Hai người hàn huyên một hồi rồi quyết định ra đường dạo phố.
Cổ Tranh không lái xe, cô để xe ở Tử Vân thủ phủ. Cô ngồi vào trong xe của Dương Tử Vân, kéo kéo cánh tay bà, dọc đường đi đem những chuyện hài trời nam biển bắc ra tán gẫu, khiến cho Dương Tử Vân cười vui vẻ không ngừng.
Xe dừng lại ở đầu khu phố buôn bán sa hoa nhất thành phố.
Cổ Tranh xuống xe trước, một tay đặt ở mui xe, cẩn thận vịn Dương Tử Vân ra ngoài. “Ưng mẹ, cẩn thận một chút!”
Dương Tử Vân không tính là người phụ nữ thích đi dạo phố. Bình thường, tâm tư của bà đều đặt trên người chồng, rất ít khi ra ngoài dạo phố. Trên thực tế mà nói, bà cũng không phải người phụ nữ xa xỉ.
“Ưng mẹ, lâu lắm rồi con không tới, phải nhờ vào cô dẫn đường rồi.” Cổ Tranh nhìn khu phố buôn bán trước mắt, đã thật là xa lạ. nhưng kỳ thật cô cũng không quá để mắt mấy cái thứ hàng hiệu này, ở Paris, thứ không thiếu nhất chính là xa xỉ phẩm, rất nhiều hàng hạn chế số lượng.
Dương Tử Vân nhìn bốn phía, lắc đầu một cái. “Cô cũng rất ít tới đây, không quen thuộc chỗ này.”
“Ưng mẹ, con có cách. Bây giờ chúng ta đi dạo dãy bên này, lát nữa lại quay lại từ phía bên kia, không phải là có thể sao?” Cổ Tranh tươi cười, cúi đầu nhìn đôi bàn chân đã đổi sang đi giày bệt, cười lại càng rực rỡ. Bởi vì vóc dáng Dương Tử Vân không tính là cao nên cô luôn đi giày bệt.
Dương Tử Vân gật đầu cười một cái. “Được!”
Vì vậy, hai người thân mật ở chung một chỗ, bắt đầu điên cuồng tiến vào cuộc hành trính mua sắm.
Cổ Tranh căn bản là không tìm được kiểu dáng thích hợp với mình, cố ý tìm đồ hợp với Dương Tử Vân.
Đi vào cửa hàng quần áo Đệ Nhất Gia, chủ cửa hàng là một người phụ nữ đã ba mấy tuổi, rất có nhan sắc. Rất biết quan tâm khách hàng, nhìn ra Cổ Tranh đều chọn y phục thay Dương Tử Vân, hơn nữa miệng rất ngọt như cố lấy lòng, lập tức đoán ra sự tình.
Thấy Cổ Tranh chọn cho Dương Tử Vân mộy cái váy, chủ tiệm nhanh chóng nhiệt tình giới thiệu. “Mắt nhìn của cô nương này thật tốt, chị của cô màu da đẹp, vóc người đẹp, phong cách cũng tuyệt, mặc cái váy này nhất định sẽ càng lộ vẻ cao quý hào phóng......”
“Ưng mẹ, cô xem đi, con nói rồi mà, người ta đều thấy chúng ta như hai chị em!” Cổ Tranh nháy mắt với chủ cửa hàng mấy cái, làm ra ánh mắt tán dương.
Dương Tử Vân cười đến rực rỡ nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Chủ tiệm cứ nói đùa!”
“Tôi không có nịnh nọt đâu, hai người thoạt nhìn y như chị em. Vừa vào cửa tôi đã nghĩ ngay, hai chị em này dáng dấp không quá giống nhau nhưng lại xinh đẹp như nhau. Cô chưa thấy mấy người đàn ông bị mê hoặc kia, mắt sắp rớt cả ra rồi.”
Mấy người mở cửa hàng, nói chuyện tự nhiên đều như rót mật vào tai, làm người nghe như mở cờ trong bụng.
Đi dạo đoạn đường này, Dương Tử Vân tựa một đóa hoa kiêu ngạo mà chập chờn, cả người nhẹ nhàng.
Cổ Tranh mua đồ không chút do dự nào. Chỉ cần Dương Tử Vân tỏ ra vẻ hơi thích là cô liền mua. Đa phần là lặng lẽ mua, Dương Tử Vân không hề hay biết.
Hai người đi dạo xong lại đến một nhà hàng Ý ăn bữa trưa.
Về phần những bộ y phục kia đều đã được đưa tới nhà rồi. Dương Tử Vân trở về sẽ có một đại kinh hỉ.
Cổ Tranh nhếch miệng, thích chí mà cười.
“Tiểu Tranh, Ưng mẹ hỏi con một chuyện được không?” Dương Tử Vân nhìn Cổ Tranh trước mắt, càng ngày càng cảm thấy dáng dấp cô thật tốt, cũng rất thân thiện.
Cổ Tranh cười ngọt ngào. “Ưng mẹ còn khách khí với con gì nữa, mẹ cứ hỏi đi, con nhất định sẽ trả lời hết.”
“Được! Con kết hôn chưa?” Đã sáu năm rồi. nhưng mà bà vẫn chưa nghe nói tiểu thư Cổ gia kết hôn.
Cổ Tranh có chút khổ sở dẩu môi, lắc lắc đầu. “ không có. Một mực tìm nhưng vẫn không tìm được người thích hợp. Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, nếu không thì đã không chia tay Ưng ca ca. Đúng rồi Ưng mẹ, Ưng ca ca chắc là thành gia lập nghiệp rồi nhỉ?”
“Chuyện này......” Dương Tử Vân cũng không biết phải nói như thế nào. Mặc dù chưa làm hôn lễ nhưng nhìn ý định của Trường không thì đám cưới là chuyện đã được xác định rồi.
Cổ Tranh lập tức chuyển sang bộ mặt quan tâm, nhỏ giọng hỏi: “Sao ạ? Chị dâu với Ưng mẹ không hợp nhau sao?”
“Một lời khó nói hết.” Dương Tử Vân thở dài một tiếng, chân mày khẽ nhíu.
Cái tín hiệu này đối với Cổ Tranh mà nói là vô cùng quan trọng. “Ưng mẹ, vậy chúng ta đừng nói. Thật xin lỗi, lẽ ra con không nên hỏi loạn. Ưng mẹ, mau ăn đi, cô nhất định là rất đói bụng rồi.”
“Ai, yes sir.” Dương Tử Vân nhìn Cổ Tranh trước mắt, ngẫm lại Hạnh Nhược Thủy, cảm thấy hai người thực kém xa.
“Ưng mẹ, có rảnh rỗi thì đi Paris chơi đi, con sẽ làm người dẫn đường cho cô. Có con ở đây, đảm bảo cô sẽ được chơi tận hứng!” Cổ Tranh mạo hiểm đề nghị.
Dương Tử Vân lập tức lộ ra nụ cười. Mặc dù gia cảnh tốt nhưng bà chưa từng được ra nước ngoài du lịch, Thượng tướng quá bận rộn, cũng không nguyện ý đi ra ngoài. “Được, có rảnh nhất định có sẽ đi!”
“Ưng mẹ, cô đừng thấy bộ dạng mấy người ngoại quốc trên TV mà nhầm, thật ra đều là do trang điểm hết. Hai chúng ta mà đi Paris sẽ trở thành một cặp chị em đẹp như hoa.
“Lại dụ dỗ Ưng mẹ rồi!”
“Con nói thật!”
Cố Tranh lựa vài chuyện lý thú ở Paris mà nói, trêu chọc cho Dương Tử Vân cười đến miệng không khép lại được. Bữa ăn nhà hàng Ý, thật sửng sốt với những sơn hào hải vị.
Hai người ngồi xe trở về Tử Vân thủ phủ, Cổ Tranh lấy cớ có chuyện, không vào nhà rồi lái xe của mình đi thẳng.
Dương Tử Vân vừa vào nhà liền phát hiện ra trên sàn đầy những túi và túi. “A Tuệ, chuyện gì thế này?”
Dương Tử Vân cầm một cái túi lên, mở ra nhìn, chính là bộ y phục đã thử qua hôm này. “Đây là.....” Ngay sau đó, vừa nghĩ cũng biết là Cổ Tranh mua rồi.
Lắc đầu một cái, bà có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn vui mừng. “Cái đứa nhỏ Tiểu Tranh này, thật là càn quấy. Nhiều quần áo như vậy sao cô mặc được hết đây.”
Lúc A Tuệ đi ra, bà đã cầm một bộ y phục lên ướm trên người. “A Tuệ, cô xem cái váy này như thế nào?”
“Rất đẹp, phu nhân dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp hết!”
“Xem cô nói kìa, miệng ngọt y như Tiểu Tranh!”
......
Hạnh Nhược Thủy đang chuyên chú nhìn tổng kết hạng mục thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. “Mời vào!”
Vừa ngẩng đầu, thì ra là Lâm Bội Bội.
Lâm Bội Bội ngồi xuống đối diện cô, tựa hồ có điều gì cần nói nhưng lại khó nói ra. “Tỷ......”
“Sao vậy?” Hạnh Nhược Thủy có chút kỳ quái nhìn cô. Cô nương này luôn tùy tiện, rất ít khi có tình huống muốn nói lại thôi như thế này.
Lâm Bội Bội gãi đầu, trong lòng rất giãy giụa. “Có mấy lời nhưng em không biết có nên nói hay không.” Mai Ngạn Đình là bạn tốt của tỷ, mọi người đều biết.
Hạnh Nhược Thủy đóng laptop lại, nhìn cô. “Nói đi. Chị thấy bình thường em trêu chị lớn tiếng như vậy, sao bây giờ lại phải ngại ngùng như thế?”
Mấy nhân viên này thường xuyên cùng cô nói giỡn, tuyệt không sợ cô.
“Vậy thì được rồi, em nói.” Lâm Bội Bội quay đầu liếc nhìn rồi làm thanh cổ họng. “ là về Ngạn Đình. Tỷ, không phải là em bảo cô ấy không tốt, cô ấy làm việc vừa nghiêm túc lại vừa chịu khó, cũng rất hiếu học. nhưng mà... có lúc cô ấy hiếu học hơi quá.”
Lâm Bội Bội cẩn thận nhòm ngó sắc mặt Hạnh Nhược Thủy, cẩn thận dùng từ.
“ là sao?” Hạnh Nhược Thủy hơi bất ngờ. Cô cũng thấy Mai Ngạn Đình rất nghiêm cẩn, cùng mọi người chung đụng không tồi.
“em biết là cô ấy muốn học hỏi thêm, cho nên chỉ cần có cơ hội thì sẽ hỏi mọi người, lại còn nghiêm túc nhớ kĩ. nhưng mà... có lúc, cô ấy... cô ấy học hỏi quá mức, cho nên, cho nên quên mất người khác cũng có công việc. Cô ấy ở đây không có kinh nghiệm gì, rất nhiều vấn đề muốn giải thích cho cô ấy không hề dễ dàng chút nào. Cô ấy hỏi một vấn đề, chúng em trả lời, rồi cô ấy lại theo đấy mà hỏi nhiều hơn. Bọn em mà giành thời gian để giải thích cho cô ấy thì công việc phải làm thế nào?”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra rồi mới gật đầu một cái. “Bội Bội, chị hiểu rồi. em yên tâm, chị sẽ nói chuyện với Ngạn Đình một chút.”
“Tỷ, không phải em nói cô ấy như vậy không tốt, bọn em cũng rất muốn giúp đỡ cô ấy, để cho cô ấy có thể trở thành một trợ thủ tốt của bọn em. nhưng em cảm thấy việc gì cũng cần thỉnh giáo như vậy thì không ổn lắm, đúng không?”
Hạnh Nhược Thủy cười gật đầu một cái. “Đúng. Chị sẽ xuống tìm cô ấy nói chuyện. Còn có việc nào khác không?”
“ không có. Tỷ, vậy em ra ngoài làm việc đây.”
“Được!”
Cửa đóng lại, Hạnh Nhược Thủy chậm rãi thở dài một tiếng.
Xem ra, Ngạn Đình hiếu học lại cản trở công việc của những nhân viên khác. nhưng tinh thần chăm chỉ ham học hỏi của tiểu cô nương này là điều cô muốn nhìn thấy, phải nói thế nào để không đánh vào sự tích cực của cô ấy đây?
Hạnh Nhược Thủy còn chưa nghĩ ra thì Hạ Mặc lại tiến vào bàn chuyện với cô, vấn đề kia tạm thời bị hạ xuống.
“Hạ Mặc, cậu gọi Ngạn Đình vào đây!”
“Được!”
không bao lâu sau, Mai Ngạn Đình đã gõ cửa tiến vào. “Chị Tích Mộng, chị tìm em à?”
Hạnh Nhược Thủy ngoắc ngoắc tay với cô. “Tới đây, ngồi đi.”
“Vâng!” Mai Ngạn Đình hào hứng đi tới, có thể thấy được tâm tình của cô ấy rất tốt. Có thể như những thành phần tri thức tới văn phòng làm việc, còn học được rất nhiều điều, cô rất thích. Mặc dù lương chỉ có nghìn sáu, nhưng so với thành phố Y thì cao hơn rồi. Căn phòng mà chị Tích Mộng thuê rất tốt, không bị áp lực tiền phòng, cuộc sống nhẹ nhõm hơn nhiều.
“em đã làm một thời gian rồi mà chị vẫn chưa có cơ hội cùng nói chuyện. Cảm giác thế nào?” Khí sắc cô nhóc này đã khá hơn nhiều, cũng khôi phục sự hoạt bát trước kia.
“Tốt vô cùng. Công việc rất thoải mái, mọi người đều thân thiện, dạy em rất nhiều điều.” Lúc mới bắt đầu cô luôn thận trọng, chỉ sợ chọc cho người khác mất hứng. Chung sống mấy ngày liền phát hiện tất cả mọi người đều rất thân thiện, hình thức chung đụng cũng rất tùy ý. Thời gian dài còn có thể cùng đi chơi với bọn họ, có lúc còn vừa làm việc vừa nói giỡn.
Hạnh Nhược Thủy nhìn ra được, tiểu cô nương rất thích công việc này, cũng rất muốn học hỏi. “Vậy thì tốt. Chị cũng thường thấy em thỉnh giáo những đồng nghiệp khác, việc này rất tốt. nhưng chị vừa phát hiện trước kia chị đã phạm một sai lầm.”
“Vâng.” Mai Ngạn Đình hiển nhiên có chút khẩn trương, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Hạnh Nhược Thủy cười cười. “ không cần khẩn trương như vậy, chị chỉ muốn cùng em chia sẻ một chút, hi vọng em không phạm vào sai lầm giống chị. Khi đó chị đang đi học, nghỉ hè nên đến một công ty quảng cáo học tập. Chị chỉ muốn có thêm kiến thức nên cứ có thời gian là quấn lấy đồng nghiệp hỏi cái này kia, bọn họ cũng rất nghiêm túc mà giải đáp. nhưng sau lại có một đồng nghiệp đi gặp lãnh đạo cáo trạng, em biết cô ấy nói gì không?”
Mai Ngạn Đình lắc đầu một cái, hai tay theo bản năng đan chặt vào nhau.
“Cô ấy nói chị học hỏi là không sai, nhưng có lúc người ta rất bận, chị quấn lấy người ta hỏi thì không tốt, làm ảnh hưởng đến công việc của người ta. Cô ấy hi vọng chị tìm lúc người ta rảnh rỗi hẵng hỏi, như vậy mọi người nhất định sẽ đáp lại, cũng không ảnh hưởng đến công việc của bất kì ai. Sau này chị ngẫm lại, cảm thấy cô ấy nói rất đúng, chúng ta không thể để cho sự ham học của mình làm ảnh hưởng tới những người khác.”
“Chị Tích Mộng, em biết rồi. Về sau nhất định em sẽ chú ý nhiều hơn.”
Hạnh Nhược Thủy không nhịn được than thở trong lòng, tiểu cô nương cười, nhưng rõ ràng nụ cười có chút cứng ngắc. Quả nhiên, cô ấy còn quá nhạy cảm.
Quả nhiên, mình còn chưa biết phải làm việc này thế nào cho tốt.
Bản thân cô không sợ nhưng lại lo lắng cho bé con kia. Vì vậy cô vội vàng gọi điện cho Trường không, anh lập tức tìm Hiên Viên Kỳ để phái người âm thầm bảo vệ hai mẹ con.
Từ phản ứng của Trường không, cô biết anh đã nắm rõ danh tính đối phương. Cô cũng vừa nghĩ liền đoán được, người đó cùng với thế lực ngăn cản đơn xin kết hôn của Trường không là một. không để cho bọn họ kết hôn tất nhiên chính là người phụ nữ có ý đồ với Ưng Trường không, nói cách khác thì là đào hoa của Thượng tá chọc vào họa.
Hạnh Nhược Thủy nhìn người ngăn cản trước mặt mình, tuyệt đối không ngoài ý muốn. Theo dõi nhiều ngày như vậy vốn đã nên ra tay. Huống chi, bọn họ không có bắt cóc, khách khí ngoài dự liệu của cô. Có lẽ, người ta không chút nào muốn phải động thủ với một cô gái yếu đuối.
“Chúng tôi chỉ nghe lệnh mà làm việc, hi vọng Hạnh tiểu thư phối hợp. Nếu không phối hợp, chịu thiệt cũng chính là cô, rất mong cô có thể hiểu rõ.”
Hạnh Nhược Thủy mỉm cười, người này coi như lễ phép. nhưng mà, nhìn đến toàn thân quân trang này, anh ta quả thật nên tỏ ra có tư cách một chút.
“Hạnh tiểu thư, mời lên xe!” người nọ mở cửa xe, làm tư thế ‘xin mời’.
Hạnh Nhược Thủy không nói gì, phối hợp chui vào. Cô cũng muốn nhìn một chút xem số đào hoa của Thượng tá đã gây ra chuyện gì.
Đối phương không trói tay chân của cô, cũng không mơ hồ nhìn ánh mắt của cô. Có thể thấy được, người ta không hề sợ cô chạy trốn, có sự tự tin tuyệt đối.
Hạnh Nhược Thủy không nói một lời, không hỏi bất kỳ vấn đề gì. Cứ coi như cô hỏi thì người ta cũng chẳng chịu trả lời. Huống chi, hỏi cái người làm theo lệnh người khác nào, căn bản là chẳng ý nghĩa gì.
Xe đi về vùng ngoại ô, cuối cùng dừng lại tại ngoài cổng một biệt thự. Một biệt thự đơn độc, cũng không ở trong tiểu khu.
Cửa xe mở ra, Hạnh Nhược Thủy từ từ bước xuống. Đưa thân vào trong vườn hoa, ngẩng đầu lên là biệt thự ba tầng, phong cách Châu Âu, nội thất vô cùng tinh xảo, cầu kỳ. Rất có ý tứ, bên trong biệt thự có một bức điêu khắc, là một con chim ưng hùng dũng giương cánh.
Hạnh Nhược Thủy chậm rãi nhíu mày, nghĩ thầm, chẳng lẽ con chim ưng này chính là Trường không? Thật sự si tình đến mức này sao?
Cô không có thời gian nghĩ nhiều, có người đi ra mời cô tiến vào. Lướt qua tầng một, trực tiếp lên tầng hai.
Hạnh Nhược Thủy vừa vào cửa liền nhìn thấy vị chủ nhân của tầng hai, đó là một người phụ nữ ngay cả ngồi cũng cho người ta một loại cảm giác cao cao tại thượng.
Cô ta có một mái tóc dài quăn cuộn sóng tôn lên khuôn mặt trái xoan đặc biệt tuyệt mỹ, cặp mắt sáng kia cũng rất sắc bén, đôi môi như được phác họa tinh xảo, tản ra nét sáng bóng hấp dẫn.
Vóc người cô ta khá cao, tầm một mét bảy trở lên. Ngực nâng cao, eo thon, chân dài, tuyên cáo cô ta chính là một con người ngạo nghễ.
Nói đơn giản, đây là một báu vật, hơn nữa, toàn thân đều tản ra ngạo khí.
Hạnh Nhược Thủy nghĩ thầm, cô ta quả thật là có tư cách để kiêu ngạo. Bề ngoài xuất sắc như vậy, kết hợp với gia thế hiển hách, không có ngạo khí mới là kì quái.
Cảm giác của phụ nữ thường rất chuẩn và trực giác của Hạnh Nhược Thủy nói cho cô biết: người này chính là Cổ Tranh!
người phụ nữ mà Ưng Trường không từng mê luyến quả nhiên không đơn giản! Chỉ là, hai người các cô không hề giống nhau, không có bất cứ chỗ nào tương tự. Nếu cứ cứng miệng nói giống thì cũng chỉ là hai người đều có khuôn mặt trái xoan, chỉ vậy mà thôi.
Hạnh Nhược Thủy nhớ tới Ưng Trường không từng nói qua: “Nếu em giống cô ta thì anh nhất định sẽ không chọn em.”
Cùng lúc đó, Cổ Tranh cũng âm thầm quan sát người phụ nữ trước mặt. Diện mạo vóc người cũng coi như là khá, nhưng so với cô thì còn kém xa vạn dặm. Ngược lại, thái độ bình tĩnh lại khiến cô hơi ngoài ý muốn. Một người phụ nữ bình thường như vậy làm thế nào mà chiếm được yêu thương của Ưng?
Cổ Tranh từng nghe nói qua, thời điểm cô vừa mới đi, Ưng Trường không đã trầm mặc một thời gian rất dài. Sau đó vẫn không tìm người phụ nữ nào khác, tinh thần đều tập trung vào quân đội. Tất cả mọi người nói trong lòng anh vẫn còn có cô, vẫn chờ đợi cô quay trở lại.
Chỉ là không biết vì sao anh đột nhiên ở cùng với một người phụ nữ đã từng ly dị, hơn nữa lại tính chuyện hôn nhân mà hoàn toàn không để ý tới sự phản đối của gia đình.
nhưng mà người phụ nữ bình thường trước mặt này lại khiến anh bất chấp tất cả như vậy? anh thật sự thích người phụ nữ này hay chỉ là làm trò cho cô nhìn? Nếu thế thì cô càng tin tưởng vế sau, anh quá cao ngạo, năm đó là cô sai lầm, anh chỉ là không chịu cúi đầu thôi.
“Cổ Tranh?” Hạnh Nhược Thủy nhàn nhạt cười rồi lại nhàn nhạt nói ra tên của cô ta. Biểu tình tựa như đang nghĩ tới nghĩ lui muôn ngàn việc hệ trọng của cô ta đều lọt vào mắt Nhược Thủy.
Nghe được cô nói tên của mình, Cổ Tranh rất hả hê. “Cô biết tôi? Xem ra, Ưng đã từng nhắc tới tôi với cô!” Cô nói rồi mà, Ưng không có khả năng quên được cô.
Hạnh Nhược Thủy cười thành tiếng, đối với cảm giác tốt của mình có chút yên lặng. “Trường không chưa từng đề cập với tôi về cô, ngược lại là Cố Chân Chân nhắc tới.”
Cố Chân Chân còn nói, hai người bọn họ dáng dấp rất giống nhau. Sự thật chứng minh, Trường không không nói dối, họ tuyệt đối không giống nhau.
Cổ Tranh ngẩn ra, ngay sau đó nói: “Ưng đương nhiên sẽ không nhắc tới tôi trước mặt cô, anh ấy không phải là không muốn nói mà là không dám nói.”
“ không biết cô rút từ đâu ra cái kết luận này?” Hạnh Nhược Thủy rất muốn cười, nhưng để tránh cho người ta nghĩ là cô khiêu khích nên cô vẫn cố nhịn. Chẳng lẽ cô ta cho rằng Ưng Trường không cùng cô ở chung một chỗ là vì giận dỗi với cô ta?
Cổ Tranh hừ lạnh một tiếng, cũng không trở lại với vấn đề của Nhược Thủy ngay. “Tôi cùng Ưng có tình cảm, cô chẳng hiểu gì hết. Nếu như không phải tôi rời đi trước, cô cho rằng cô có cơ hội đến gần Ưng?”
Giọng nói gây sự này của cô ta, không biết là muốn thuyết phục người khác hay là thuyết phục chính mình đây!
Hạnh Nhược Thủy vẫn nhàn nhạt cười như cũ, thấy biểu hiện này của cô, Cổ Tranh dường như vùng vẫy giãy chết. “Cô nói không sai, nếu không phải cô rời đi, có lẽ anh ấy đến bây giờ vẫn chưa biết rõ mình muốn tình cảm gì. Nói vậy thì tôi nên cảm ơn cô, là cô đã khiến anh ấy thành thục hơn.”
Nếu như Cổ Tranh không rời bỏ Trường không, có lẽ hiện tại bọn họ đã sinh con dưỡng cái rồi. Mặc dù cô thấy loại chuyện này có tỷ lệ xảy ra rất thấp. Chỉ cần nhìn vào tính tình của Cổ Tranh để phán đoán, bọn họ sớm muộn gì cũng kết thúc.
Cổ Tranh bị lời của cô làm cho tức giận đến sắc mặt cũng thay đổi, rút ra một khẩu súng lục, chĩa thẳng vào đầu Hạnh Nhược Thủy. “ không cần phải đấu võ mồm trước mặt tôi, có tin tôi một phát súng giết chết cô hay không?”
Hạnh Nhược Thủy tin tưởng, phụ nữ mà ghen tị thì thực đáng sợ.
”Tôi tin. nhưng mà tôi cũng tin, nếu như tôi chết, cả Cổ gia nhà các người đều được chôn theo tôi. Có lẽ, cô có thể thử khiêu chiến với vị trí của tôi trong lòng Ưng Trường không.”
Nếu Cổ Tranh bắn phát súng này, cô dám cam đoan, Trường không của cô sẽ trả lại gấp mười, gấp trăm lần để đòi lại công bằng cho cô, dù cho phải liều với chính mạng sống của mình. Đây chính là Trường không của cô, cô hiểu rất rõ.
Bất quá, Hạnh Nhược Thủy cũng không muốn cứ oan khuất như vậy mà xuống Âm phủ làm quỷ hồn. Con đường của cô và anh còn rất dài, cô không bỏ được.
“Hạnh Nhược Thủy, cô thật là coi trọng chính mình! Tạm thời không nói tới chuyện cô có vị trí như thế nào trong lòng Ưng, nhưng mà cô cho rằng người Cổ gia ai cũng có thể động vào hay sao?” Thế lực Ưng gia đã rất cường đại rồi, Cổ gia so với Ưng gia còn mạnh hơn.
Hạnh Nhược Thủy cười nhạt, cô tin tưởng thế lực của Cổ gia. “Có lẽ vậy!”
Hiển nhiên, Cổ Tranh còn chưa hiểu rõ tính khí của Trường không.
“ nhưng mà tôi sẽ không giết cô, cô không xứng để cho tôi phải động thủ.” Cổ Tranh thu hồi súng, ném về cho người kia. Sau đó từ từ dạo bước vòng quanh Hạnh Nhược Thủy. “Hôm nay tôi để cô tới đây cũng chỉ là muốn nhìn một chút xem Ưng lấy người phụ nữ thế nào tới chọc giận tôi mà thôi.”
Hạnh Nhược Thủy nhìn cô, không nói gì. Cô và Cổ Tranh đã không còn lời nào để nói.
“Đồng thời, tôi cũng muốn nói với cô một câu: thông minh thì nhanh chóng rời khỏi Ưng đi. Nếu không, tôi sẽ cho cô biết tôi mà mất hứng thì sẽ làm ra loại chuyệng gì.” Lời này, cô ta cơ hồ là dán vào lỗ tai Hạnh Nhược Thủy mà nói.
Hạnh Nhược Thủy vẻ mặt không biến đổi, thậm chí nét cười nhạt nơi khóe miệng cũng không có rời đi.
Lúc này, dưới tầng vang lên tiếng động cơ.
Hạnh Nhược Thủy chậm rãi lộ ra nụ cười. anh đã tới. Thượng tá của cô cũng không khiến cô thất vọng.
không bao lâu, một bòng dáng cao lớn rắn rỏi liền xuất hiện trước mặt bọn họ. Một thân trang phục huấn luyện, một thân mồ hôi, một thân nhếch nhách nhưng vẫn cao lớn bức người như trước.
“Vợ, anh tới đón em về nhà.” Trong mắt Ưng Trường không bây giờ chỉ có duy nhất một người là Hạnh Nhược Thủy. Thậm chí anh không cả Cổ Tranh, một liếc cũng không, hoàn toàn biến cô ta thành người vô hình.
Hạnh Nhược Thủy cũng không quan tâm trên người anh bẩn thành cái dạng gì, cô vẫn tới dựa vào. Tính khí Trường không của cô chính là như vậy, thời điểm yêu một người sẽ bất chấp tất cả, một khi đã buông tay thì sẽ không lưu lại cho người kia một chút vị trí nào.
“Ưng Trường không!”
Ưng Trường không khom lưng xuống ôm lấy Hạnh Nhược Thủy, giống như không hề nghe thấy cô ta gào thét, sải bước đi xuống tầng. Đặt cô vào trong Hummer, nổ máy rời đi.
Cổ Tranh ở phía sau kêu những gì, anh không nghe, cô cũng không nghe. Ánh mắt Cổ Tranh ở trên lầu không cam lòng cỡ nào, phẫn hận cỡ nào, bọn họ cũng không nhìn thấy.
Sau khi lên xe, Hạnh Nhược Thủy tựa vào ghế ngồi, nhìn Ưng Trường không, cười ngọt ngào. “Xem ra anh rất gấp.”
Ưng Trường không liếc mắt nhìn con đường phía trước, đưa một tay kéo cô qua, cắn một cái. Trẻ con!
Xe một đường phóng đi, trở về biệt thự.
Viên Mộng không có ở đây, chắc là đi ra ngoài đón con rồi.
Ưng Trường không ôm Hạnh Nhược Thủy một đường tiến thẳng vào phòng tắm, ném cô vào trong bồn tắm, tự mình cở sạch y phục dưới vòi hoa sen tắm rửa sạch sẽ.
Hạnh Nhược Thủy nằm yên trong bồn tắm, nhìn động tác Trường không gột rửa chính mình, khanh khách cười không ngừng. Trường không của cô, nhìn thế nào cũng thấy đáng yêu!
Ưng Trường không bị tiếng cười của vợ trêu chọc khiến cho ngọn lửa trong lòng bùng lên, tiến vào bồn tắm. Đưa tay ôm lấy cô rồi gặm cắn.
Hạnh Nhược Thủy nhìn dáng vẻ anh vội vàng, không nhịn được lại cười không ngừng. “Ai, em nói này Trường không, anh có biết bộ dạng bây giờ của anh như thế nào không?”
Ưng Trường không cơ hồ cả miệng lẫn tay đều bận rộn, mơ hồ nói ra ba chữ: như thế nào?
“Giống như Tiểu Phúc An nhìn thấy đùi gà chiên của KFC! Ha ha ha.....” Hạnh Nhược Thủy cười đến cả người mềm nhũn, tới khi tay Trường không chạm vào nơi nhạy cảm của cô thì cô cũng không cười nổi nữa. Nhất thời, cả thân thể mềm thành một vũng nước, để mặc anh muốn làm gì thì làm.
“Còn cười nữa không?” Ưng Trường không chống ở trên người cô cúi xuống, cười như sói xám.
Hạnh Nhược Thủy nhìn anh chằm chằm, ánh mắt kiều mị như tơ, ngực theo hô hấp khẽ lên xuống, trêu chọc lực chú ý của Trường không.
anh phát ra một tiếng gầm nhẹ, không đợi đáp án của cô nữa, một hớp ngậm lấy môi cô, hạ thân bắt đầu tiến vào công thành đoạt đất. Bộ dáng kia, còn không phải là sói đói bụng đã lâu sao?
Tay Hạnh Nhược Thủy lưu lại trên lưng anh một vết rồi lại một vết cào, đó là minh chứng cho mỗi lần Trường không yêu cô. Thần trí vẫn luôn là mê ly, các giác quan lại càng bị kích thích rõ nét, mỗi động tác đều lưu lại ấn ký thật sâu trên thân thể.
Trong phòng tắm rộng rãi, thanh âm cô nũng nịu khẽ kêu cùng thở dốc, xen lẫn với tiếng thở gấp, gầm nhẹ của anh không ngừng vang vọng.
Hai người không thể giống như những đôi vợ chồng khác triền miên hàng đêm nhưng mỗi lần triền miên, tình ý luôn nồng nàn tan không được. Trong không khí có một tư vị phiêu đãng, đó là hương vị tình yêu.
Cho tới khi khoái cảm bộc phát, Hạnh Nhược Thủy mềm mại ngã về phía sau. Ưng Trường không nhẹ nhàng đưa tay vịn lấy thân thể ấy, để cô rơi vào ngực mình. Mặt cô dính vào ngực anh, chân cùng chân quấn quýt ở chung một chỗ, dán sát vào nhau.
Ưng Trường không hôn hôn trán cô, anh luôn có cảm giác như cô sinh ra đã là người để anh ôm vào ngực.
Chờ đợi hơi thở từ từ hồi phục, Hạnh Nhược Thủy đẩy anh một cái. “Nên dậy rồi, Viên Mộng và bé con kia sắp trở lại rồi.”
“ anh có đóng cửa.” Dứt lời, môi anh lại bắt đầu tìm kiếm môi cô, thật sâu dây dưa. Suy nghĩ lâu như vậy, một lần làm sao đủ được!
“Umm, không......” Cô yếu ớt cự tuyệt, anh luôn luôn giả điếc.
......
Thời điểm Ưng Trường không thả cô ra thì Viên Mộng cùng cậu bé đã sớm trở lại, Viên Mộng đang tất bật ở trong bếp.
Hạnh Nhược Thủy tắm rửa sạch sẽ đi xuống, cố tìm cớ để biện minh cho da thịt phác hồng của mình. nhưng cô luôn cảm thấy ánh mắt của Viên Mộng có chút mập mờ, mình thì lại không cẩn thận đỏ mặt, trốn tịt vào phòng khách chơi cùng nhóc con.
Ưng Trường không tiến vào phòng bếp, nói chuyện cùng Viên Mộng. anh phát hiện, trong thời gian ngắn, khí sắc của Viên Mộng đã tốt hơn nhiều. “Xem ra tâm tình cô đã tốt lên nhiều!”
“Đúng vậy. Phúc An rất ngoan, rất biết làm người khác vui vẻ, Nhược Thủy cũng rất tốt.” Viên Mộng cười cười với anh, động tác trên tay vẫn không ngừng.
Ưng Trường không nhìn cô, đó là sự vui vẻ phát ra từ nội tâm. Như vậy là tốt rồi, anh sẽ không phải cảm thấy tội lỗi với Khải Cánh nữa. “Vậy thì tốt.”
Viên Mộng chỉ cười, không nói gì. Đối với bọn họ, lời cảm tạ rất mờ nhạt, không nói cũng chẳng sao.
Một sau cô mới nói: “Cậu ra phòng khách với Nhược Thủy đi, hiếm lắm mới có dịp trở lại, quan tâm tới cô ấy hơn đi.”
“Được!” Trường không đáp một tiếng, đi ra ngoài.
Viên Mộng nhìn bóng lưng của anh, nụ cười vẫn rực rỡ như cũ. Một mình bận rộn trong bếp cô cũng không thấy mệt mỏi, ngược lại tâm tình càng ngày càng tốt. Cô thích cảm giác giúp đứa bé của mình rửa tay, nấu cơm, ấm áp và phong phú.
Hạnh Nhược Thủy đang cùng chơi với Tiểu Phúc An, nhìn thấy Trường không đi ra mặt lại đỏ.
Ưng Trường không ngồi ở bên cô, ôm eo của cô, dán vào lỗ tai của cô nói: “Cũng là vợ chồng rồi, sao mà mỗi lần yêu nhau vẫn còn đỏ mặt?”
Hạnh Nhược Thủy hung hăng trừng anh, cấu mu bàn tay của anh một cái, mắng: “Có phải ai cũng có da mặt dày như anh đâu, cái gì cũng không có cảm giác!”
“Da mặt dày mới có thể cưới được vợ. Vì vợ, da mặt dày đã coi là gì?” Ưng Trường không giương cằm lên, vô cùng hào hùng.
Hạnh Nhược Thủy nhìn bộ dáng ngu ngốc này của anh, cười hì một tiếng. Đưa tay cấu bắp đùi anh, sau đó lại chui vào lòng anh. Yêu một người, dù anh ấy có nói gì thì bạn đều cảm thấy ngọt tình mật ý, đây chính là điều kì diệu của tình yêu.
“Vợ?”
“Hả?” Hạnh Nhược Thủy dời tầm mắt, khó hiểu nhìn về phía anh.
Ưng Trường không bắt lấy tay cô, đưa lên khóe miệng hôn. “Cảm ơn em!”
“Sao lại cảm ơn em?” Hạnh Nhược Thủy nhìn gương mặt nghiêm túc của anh, buồn cười sờ sờ cằm anh, râu ria mới nhú trong lòng bàn tay cô lưu lại xúc cảm quen thuộc.
Ưng Trường không cầm lấy tay cô, hôn rồi lại hôn. “Cảm ơn em đã đến với anh, cảm ơn em đã ở bên anh, cảm ơn em đã yêu thương Phúc An như vậy. Còn nữa, cảm ơn em đã vì Viên Mộng mà làm nhiều như vậy...... Tóm lại, cảm ơn em, vợ!”
Hạnh Nhược Thủy biết anh chủ yếu là bởi Cổ Tranh và Viên Mộng nên mới phát tiết cảm xúc. Cũng không nói thêm cái gì, chỉ là tiến lại gần anh hơn.
Hai cánh tay anh khóa chặt trên eo cô, cho đến khi Viên Mộng bưng thức ăn ra ngoài mới buông lỏng.
“Cảm ơn mẹ!” Tiểu Phúc An cười ngọt ngào, hướng về phía Viên Mộng cũng đang cười nheo cả mắt to.
Ưng Trường không ngạc nhiên nhìn bọn họ, anh không biết là nhóc con kia đã chịu kêu mẹ. Nhược Thủy chưa nói với anh lần nào. Nhìn Viên Mộng tỉ mỉ chăm sóc tiểu tử, anh rốt cuộc cũng hiểu được vì sao thân thể Viên Mộng lại tốt lên nhanh chóng như vậy rồi. Tâm thoải mái nên thân thể cũng tốt lên thôi!
Ưng Trường không vừa quay đầu đã thấy vợ vừa cười vừa nhìn anh rồi còn nháy mắt mấy cái. Nhất thời, anh cảm thấy cả trái tim càng thêm mềm mại. Vợ của anh, luôn cho anh liên tiếp những niềm vui.
Ở dưới bàn, anh nắm lấy tay vợ, nhẹ nhàng thắt chặt. Cảm ơn em, bảo bối của anh!
Hạnh Nhược Thủy cũng cầm lấy tay anh, nhớ tới biểu hiện buổi chiều, lúc anh tới đón cô, trong lòng cũng là một mảnh mềm mại.
Hai người ở dưới bàn mờ ám, Viên Mộng đều nhìn thấy. Chỉ là vẫn làm bộ như không biết, chuyên tâm chăm sóc cho Phúc An. “Hai người ăn nhiều một chút, muốn nhìn nhau thì để ăn no rồi nhìn cho đủ!”
Ưng Thượng tá không có biểu hiện gì.
Hạnh Nhược Thủy vội vàng rụt tay về, mặt lập tức hồng đến tận sau tai.
Buổi tối, nằm trên giường, Ưng Trường đem cả người cô ôm vào trong ngực. Nâng bàn tay của cô lên, chơi từng ngón, từng ngón tay mảnh khảnh của cô. “Vợ, em làm thế nào mà Phúc An chịu gọi Viên Mộng là mẹ?”
Làm cho cậu nhóc kia kêu thực không dễ dàng, đột nhiên có đến hai mẹ khiến nó khó chấp chận.
Hạnh Nhược Thủy nghịch ngợm nháy mắt mấy cái, lè lưỡi. “ không nói cho anh đâu.”
Sau đó, cô nằm xuống, tựa đầu lên đùi anh, đổi lại cô vuốt vuốt ngón tay anh. “Cổ Tranh đến bộ đội tìm anh rồi, phải không?”
Ưng Trường không nhìn sắc mặt cô không có gì biến đổi mới trả lời. “Ừ! Cô ta gọi điện thoại cho lãnh đạo, lãnh đạo ra lệnh cho anh theo cô ta đi thăm trại lính. Sau đó chân cô ta lại bị trật, phải vào bệnh viện quân đội, sự tình anh cũng không rõ.”
Hạnh Nhược Thủy hơi nhíu mày, không nói gì, chuyên tâm miết miết mấy vết chai trên lòng bàn tay Trường không. Cô cảm thấy thật kì quái, cũng đã nhiều năm như vậy rồi, tự nhiên lại quay đầu dây dưa. Nếu nói những gì đã trôi qua không tốt, vậy tình cảm kia còn nguyên không? nhưng Cổ Tranh là một đại tiểu thư, muốn người nào mà chả được, sao cứ cố tình dây dưa với Trường không?
Dĩ nhiên không phải Nhược Thủy cảm thấy Trường không không tốt, mà là có hàng bao ‘phú nhị đại hồng tam đại’ chờ Cổ Tranh đi chọn, tại sao cứ phải lựa chọn người không có khả năng, Trường không của cô? Nếu như cô ta thích cuộc sống bên Trường không thì ban đầu đã không rời đi.
“Vợ, báo cáo kết hôn của anh không được phê chuẩn là do Cổ Tranh cho người nhúng tay vào.” Lý do của bọn họ là vợ anh với Thương Duy Ngã và Dã Lang có tiếp xúc, là thành phần không trong sạch.
“À! không sao, dù sao em cũng không tin bọn họ có thể ngăn cản cả đời.” Đối với hai người họ mà nói, cuộc sống bây giờ có khác gì cuộc sống hôn nhân đâu. Dù giấy kết hôn là một minh chứng, nhưng nếu mà không có tình cảm thì nó cũng chỉ là trò cười. Nếu như tình cảm luôn ở một chỗ thì cần gì phải nóng lòng nhất thời?
Trường không cúi người hôn môi cô. “Ừ! Cùng lắm thì anh không làm quân nhân nữa, đến lúc đó ai cũng không thể xen vào chuyện anh cưới em được nữa!”
Hạnh Nhược Thủy cầm tay anh đưa đến khóe miệng, cắn một cái, liếc anh nói: “Nói bừa! Yên tâm đi, Cổ Tranh cũng chỉ là cảm thấy không cam lòng thôi, rồi cô ấy sẽ suy nghĩ lại. Chúng ta phải kiên nhẫn hơn cả cô ấy.”
“em không thèm để ý là tốt rồi, anh chỉ sợ em suy nghĩ nhiều.” Dù sao thì đối với phụ nữ, danh phận là vô cùng quan trọng. nhưng mà, anh cũng muốn phải xác định sớm một chút, để tránh có kẻ dám tơ tưởng vợ của anh.
Hạnh Nhược Thủy trêu chọc anh, đưa tay chọc chọc vào ngực anh, liếc nhìn rồi hỏi: “em nói này, anh có thể giống những người đàn ông kia một chút không? Ăn xong phải chịu trách nhiệm chứ?”
“ anh ăn rồi sẽ nói cho em biết!” Lời còn chưa dứt, Trường không đã lật người đè lên thân cô. Tay sờ tới sờ lui ở bên hông nhạy cảm của cô.
Hạnh Nhược Thủy khanh khách cười không ngừng, lắc lắc thân thể muốn tránh bàn tay của anh. Cô sớm đoán được Trường không sẽ không trả lời, mà có trả lời cũng sẽ tỏ vẻ kiểu cách. “Ngừng! anh muốn cưỡng bức có phải không?”
“Muốn đấy, thì sao?” Trường không ôm hông của cô, đè cô xuống.
Hạnh Nhược Thủy kêu khẽ một tiếng, mị nhãn như tơ nhìn anh. “Thì sao? Thế này đi! Cắn anh!” Cô khom người một cái, hung hăng cắn đôi môi của anh.
Trường không ngậm cánh môi mềm mại của cô, không có khả năng buông ra.
Bốn mắt nhìn nhau, trong mắt tràn đầy bóng hình đối phương. Ngoài đối phương ra, những người khác đều không lọt được vào trong mắt của họ. Khát nước ba ngày chỉ lấy một muôi. Cô cũng vậy, anh cũng vậy.
Chỉ một thoáng, nhiệt độ trong phòng ngủ đã tăng lên. Nồng tình mật ý, trong không khí đều là hương vị tình yêu.
......
Thành phố B, Tử Vân thủ phủ.
Dương Tử Vân đang ở trong phòng thu dọn đồ đạc thì nghe nói tiểu thư Cổ gia tới, sợ run một hồi lâu mới nhớ ra là Cổ Tranh. Bà có chút ngoài ý muốn, nhưng vẫn sửa sang lại quần áo rồi đi xuống lầu.
Năm đó, khi Trường không và Cổ Tranh vẫn còn ở bên nhau, Cổ Tranh thường đến đây. Cổ gia là nhà lớn, Cổ Tranh vóc người tốt, miệng cũng rất ngọt, hai người chung đụng rất hợp nhau. Họ thường cùng đi dạo phố, mắt nhìn của Cổ Tranh rất tốt, thường chọn đồ cho bà, còn tìm lý do để tranh trả tiền.
Bà còn nhớ rõ có lần chủ một cửa hàng bán quần áo nói: “Khuê nữ nhà bà thật thân thiết!”
Khi đó, tất cả mọi người đều nghĩ là hai nhà sẽ kết thông gia nên Dương Tử Vân liền cười trả lời: “Đây không phải khuê nữ nhà tôi, là con dâu của tôi đấy!”
Chủ tiệm quần áo vô cùng hâm mộ, nói bây giờ mẹ chồng nàng dâu thân thiết như thế này không nhiều lắm, bà thật là có phúc.
Chủ tiệm miệng ngọt, một phen nịnh nọt khiến cả hai người đều cao hứng đến cả lỗ chân lông cũng giãn ra.
Chỉ là, không có ai ngờ tới, đôi trẻ này đột nhiên tách ra. Cổ Tranh ra nước ngoài, Trường không trầm mặc đem toàn bộ tâm trí vào các nhiệm vụ huấn luyện. Suy nghĩ mãi đều cảm thấy đáng tiếc.
Bấm ngón tay tính toán, có vẻ cũng đã hơn sáu năm, thời gian trôi qua thật nhanh. Sáu năm trôi qua mà Cổ Tranh vẫn chưa trở về, Trường không cũng không nhắc tới. Hôm nay Cổ Tranh trở lại, còn đặc biệt tới tận cửa chào hỏi, chẳng lẽ hai người này có ý tái hợp?
Dương Tử Vân nhíu nhíu lông mày, cảm giác có chút là lạ. nhưng mà thôi, có lẽ người ta chi là đơn thuần tới thăm bà thôi, chưa chắc đã phức tạp như vậy.
“Ưng mẹ!” Dương Tử Vân vừa xuất hiện tại bậc cầu thang, Cổ Tranh đã vội vàng đứng lên, ngọt ngào gọi. Nụ cười xinh đẹp, thanh âm dễ nghe, vẻ ngoài xuất sắc.
Dương Tử Vân khẽ cười. “Ai da, nhiều năm không gặp, Tiểu Tranh càng ngày càng đẹp ra rồi. Ngay cả cô còn không rời được mắt, nói gì là đàn ông.”
“Ưng mẹ lại giễu cợt người ta.” Cổ Tranh mang bộ dạng con gái vội vàng nghênh đón, khoác cánh tay Dương Tử Vân.
Đi xuống cầu thang, Cổ Tranh ngồi đối diện Dương Tử Vân, lúm đồng tiền như hoa. “Ưng mẹ, cô thật là không thay đổi chút gì nha. Năm đó con với cô đi ra ngoài người ta còn nói giống hai chị em. Hôm nay chúng ta đi ra ngoài, con khẳng định người ta vẫn nói vậy! Bọn họ không phải vẫn hay nói tới truyền thuyết trẻ mãi không già Triệu Nhã Chi sao? Con thấy, Ưng mẹ cũng sánh bằng truyền thuyết này rồi.”
Lời ngọt người thích nghe. Mà những lời ngon tiếng ngọt về dung nhan thì phụ nữ cho tới bây giờ vẫn không cách nào chống cự, Dương Tử Vân cũng giống vậy.
Dương Tử Vân cười quan sát Cổ Tranh, nói: “Con không chỉ càng ngày càng xinh ra đâu, miệng cũng càng ngày càng ngọt, dụ dỗ Ưng mẹ của con rồi.”
“ không có đâu. Con nói là sự thật đấy, cô không tin thì chúng ta xuống đường cho người ta xem một chút?” Cổ Tranh kéo kéo tay bà, hai người bước đến sofa ngồi xuống.
Dương Tử Vân cười đến mắt cũng nheo lại, vỗ vỗ mu bàn tay của Cổ Tranh. “Được! Hơn nữa, chúng ta nhiều năm không cùng đi dạo phố rồi. Năm đó, cái cảm giác chúng ta cùng dạo phố, cô rất nhớ đấy.”
Năm đó, bà và Cổ Tranh đặc biệt hòa hợp, không nghĩ tới nhiều năm như vậy rồi mà vẫn thật là hợp nhau.
Cổ Tranh buông cánh tay đang khoác tay bà ra, cầm lấy túi.
“Ưng mẹ, con còn mang mỹ phẩm dưỡng da cùng nước hoa của Pháp về tặng cô này. Con thấy, không cần dùng đến mỹ phẩm dưỡng da thì da cô cũng đã tuyệt vời rồi. Con mua hai hộp này là để làm cho da trở về tuổi thiếu niên, Ưng mẹ mà dùng thì không phải là so với da em bé còn mịn hơn sao? Đây là nước hoa có mùi thơm ngát ưu nhã, thích hợp với Ưng mẹ nhất!”
“Cũng chỉ con mới nói thế!” Dương Tử Vân điểm vào mi tâm của cô, vui mừng nhận lấy quà, nhìn qua xem lại. Đây chính là mỹ phẩm dưỡng da hàng đầu của Pháp, bộ Cổ Tranh mua còn là bản số lượng có hạn, toàn cầu cũng chỉ có mười bộ thôi. Đứa nhỏ này, thật là có tâm!
Cổ Tranh cười duyên dáng nhìn Dương Tử Vân, bộ dạng quen thuộc này giống như chưa từng có sáu năm trung gian trống rỗng.
Hai người hàn huyên một hồi rồi quyết định ra đường dạo phố.
Cổ Tranh không lái xe, cô để xe ở Tử Vân thủ phủ. Cô ngồi vào trong xe của Dương Tử Vân, kéo kéo cánh tay bà, dọc đường đi đem những chuyện hài trời nam biển bắc ra tán gẫu, khiến cho Dương Tử Vân cười vui vẻ không ngừng.
Xe dừng lại ở đầu khu phố buôn bán sa hoa nhất thành phố.
Cổ Tranh xuống xe trước, một tay đặt ở mui xe, cẩn thận vịn Dương Tử Vân ra ngoài. “Ưng mẹ, cẩn thận một chút!”
Dương Tử Vân không tính là người phụ nữ thích đi dạo phố. Bình thường, tâm tư của bà đều đặt trên người chồng, rất ít khi ra ngoài dạo phố. Trên thực tế mà nói, bà cũng không phải người phụ nữ xa xỉ.
“Ưng mẹ, lâu lắm rồi con không tới, phải nhờ vào cô dẫn đường rồi.” Cổ Tranh nhìn khu phố buôn bán trước mắt, đã thật là xa lạ. nhưng kỳ thật cô cũng không quá để mắt mấy cái thứ hàng hiệu này, ở Paris, thứ không thiếu nhất chính là xa xỉ phẩm, rất nhiều hàng hạn chế số lượng.
Dương Tử Vân nhìn bốn phía, lắc đầu một cái. “Cô cũng rất ít tới đây, không quen thuộc chỗ này.”
“Ưng mẹ, con có cách. Bây giờ chúng ta đi dạo dãy bên này, lát nữa lại quay lại từ phía bên kia, không phải là có thể sao?” Cổ Tranh tươi cười, cúi đầu nhìn đôi bàn chân đã đổi sang đi giày bệt, cười lại càng rực rỡ. Bởi vì vóc dáng Dương Tử Vân không tính là cao nên cô luôn đi giày bệt.
Dương Tử Vân gật đầu cười một cái. “Được!”
Vì vậy, hai người thân mật ở chung một chỗ, bắt đầu điên cuồng tiến vào cuộc hành trính mua sắm.
Cổ Tranh căn bản là không tìm được kiểu dáng thích hợp với mình, cố ý tìm đồ hợp với Dương Tử Vân.
Đi vào cửa hàng quần áo Đệ Nhất Gia, chủ cửa hàng là một người phụ nữ đã ba mấy tuổi, rất có nhan sắc. Rất biết quan tâm khách hàng, nhìn ra Cổ Tranh đều chọn y phục thay Dương Tử Vân, hơn nữa miệng rất ngọt như cố lấy lòng, lập tức đoán ra sự tình.
Thấy Cổ Tranh chọn cho Dương Tử Vân mộy cái váy, chủ tiệm nhanh chóng nhiệt tình giới thiệu. “Mắt nhìn của cô nương này thật tốt, chị của cô màu da đẹp, vóc người đẹp, phong cách cũng tuyệt, mặc cái váy này nhất định sẽ càng lộ vẻ cao quý hào phóng......”
“Ưng mẹ, cô xem đi, con nói rồi mà, người ta đều thấy chúng ta như hai chị em!” Cổ Tranh nháy mắt với chủ cửa hàng mấy cái, làm ra ánh mắt tán dương.
Dương Tử Vân cười đến rực rỡ nhưng vẫn khiêm tốn nói: “Chủ tiệm cứ nói đùa!”
“Tôi không có nịnh nọt đâu, hai người thoạt nhìn y như chị em. Vừa vào cửa tôi đã nghĩ ngay, hai chị em này dáng dấp không quá giống nhau nhưng lại xinh đẹp như nhau. Cô chưa thấy mấy người đàn ông bị mê hoặc kia, mắt sắp rớt cả ra rồi.”
Mấy người mở cửa hàng, nói chuyện tự nhiên đều như rót mật vào tai, làm người nghe như mở cờ trong bụng.
Đi dạo đoạn đường này, Dương Tử Vân tựa một đóa hoa kiêu ngạo mà chập chờn, cả người nhẹ nhàng.
Cổ Tranh mua đồ không chút do dự nào. Chỉ cần Dương Tử Vân tỏ ra vẻ hơi thích là cô liền mua. Đa phần là lặng lẽ mua, Dương Tử Vân không hề hay biết.
Hai người đi dạo xong lại đến một nhà hàng Ý ăn bữa trưa.
Về phần những bộ y phục kia đều đã được đưa tới nhà rồi. Dương Tử Vân trở về sẽ có một đại kinh hỉ.
Cổ Tranh nhếch miệng, thích chí mà cười.
“Tiểu Tranh, Ưng mẹ hỏi con một chuyện được không?” Dương Tử Vân nhìn Cổ Tranh trước mắt, càng ngày càng cảm thấy dáng dấp cô thật tốt, cũng rất thân thiện.
Cổ Tranh cười ngọt ngào. “Ưng mẹ còn khách khí với con gì nữa, mẹ cứ hỏi đi, con nhất định sẽ trả lời hết.”
“Được! Con kết hôn chưa?” Đã sáu năm rồi. nhưng mà bà vẫn chưa nghe nói tiểu thư Cổ gia kết hôn.
Cổ Tranh có chút khổ sở dẩu môi, lắc lắc đầu. “ không có. Một mực tìm nhưng vẫn không tìm được người thích hợp. Bây giờ suy nghĩ lại, khi đó còn trẻ tuổi không hiểu chuyện, nếu không thì đã không chia tay Ưng ca ca. Đúng rồi Ưng mẹ, Ưng ca ca chắc là thành gia lập nghiệp rồi nhỉ?”
“Chuyện này......” Dương Tử Vân cũng không biết phải nói như thế nào. Mặc dù chưa làm hôn lễ nhưng nhìn ý định của Trường không thì đám cưới là chuyện đã được xác định rồi.
Cổ Tranh lập tức chuyển sang bộ mặt quan tâm, nhỏ giọng hỏi: “Sao ạ? Chị dâu với Ưng mẹ không hợp nhau sao?”
“Một lời khó nói hết.” Dương Tử Vân thở dài một tiếng, chân mày khẽ nhíu.
Cái tín hiệu này đối với Cổ Tranh mà nói là vô cùng quan trọng. “Ưng mẹ, vậy chúng ta đừng nói. Thật xin lỗi, lẽ ra con không nên hỏi loạn. Ưng mẹ, mau ăn đi, cô nhất định là rất đói bụng rồi.”
“Ai, yes sir.” Dương Tử Vân nhìn Cổ Tranh trước mắt, ngẫm lại Hạnh Nhược Thủy, cảm thấy hai người thực kém xa.
“Ưng mẹ, có rảnh rỗi thì đi Paris chơi đi, con sẽ làm người dẫn đường cho cô. Có con ở đây, đảm bảo cô sẽ được chơi tận hứng!” Cổ Tranh mạo hiểm đề nghị.
Dương Tử Vân lập tức lộ ra nụ cười. Mặc dù gia cảnh tốt nhưng bà chưa từng được ra nước ngoài du lịch, Thượng tướng quá bận rộn, cũng không nguyện ý đi ra ngoài. “Được, có rảnh nhất định có sẽ đi!”
“Ưng mẹ, cô đừng thấy bộ dạng mấy người ngoại quốc trên TV mà nhầm, thật ra đều là do trang điểm hết. Hai chúng ta mà đi Paris sẽ trở thành một cặp chị em đẹp như hoa.
“Lại dụ dỗ Ưng mẹ rồi!”
“Con nói thật!”
Cố Tranh lựa vài chuyện lý thú ở Paris mà nói, trêu chọc cho Dương Tử Vân cười đến miệng không khép lại được. Bữa ăn nhà hàng Ý, thật sửng sốt với những sơn hào hải vị.
Hai người ngồi xe trở về Tử Vân thủ phủ, Cổ Tranh lấy cớ có chuyện, không vào nhà rồi lái xe của mình đi thẳng.
Dương Tử Vân vừa vào nhà liền phát hiện ra trên sàn đầy những túi và túi. “A Tuệ, chuyện gì thế này?”
Dương Tử Vân cầm một cái túi lên, mở ra nhìn, chính là bộ y phục đã thử qua hôm này. “Đây là.....” Ngay sau đó, vừa nghĩ cũng biết là Cổ Tranh mua rồi.
Lắc đầu một cái, bà có chút bất đắc dĩ nhưng vẫn vui mừng. “Cái đứa nhỏ Tiểu Tranh này, thật là càn quấy. Nhiều quần áo như vậy sao cô mặc được hết đây.”
Lúc A Tuệ đi ra, bà đã cầm một bộ y phục lên ướm trên người. “A Tuệ, cô xem cái váy này như thế nào?”
“Rất đẹp, phu nhân dáng người đẹp nên mặc gì cũng đẹp hết!”
“Xem cô nói kìa, miệng ngọt y như Tiểu Tranh!”
......
Hạnh Nhược Thủy đang chuyên chú nhìn tổng kết hạng mục thì đột nhiên có tiếng gõ cửa. “Mời vào!”
Vừa ngẩng đầu, thì ra là Lâm Bội Bội.
Lâm Bội Bội ngồi xuống đối diện cô, tựa hồ có điều gì cần nói nhưng lại khó nói ra. “Tỷ......”
“Sao vậy?” Hạnh Nhược Thủy có chút kỳ quái nhìn cô. Cô nương này luôn tùy tiện, rất ít khi có tình huống muốn nói lại thôi như thế này.
Lâm Bội Bội gãi đầu, trong lòng rất giãy giụa. “Có mấy lời nhưng em không biết có nên nói hay không.” Mai Ngạn Đình là bạn tốt của tỷ, mọi người đều biết.
Hạnh Nhược Thủy đóng laptop lại, nhìn cô. “Nói đi. Chị thấy bình thường em trêu chị lớn tiếng như vậy, sao bây giờ lại phải ngại ngùng như thế?”
Mấy nhân viên này thường xuyên cùng cô nói giỡn, tuyệt không sợ cô.
“Vậy thì được rồi, em nói.” Lâm Bội Bội quay đầu liếc nhìn rồi làm thanh cổ họng. “ là về Ngạn Đình. Tỷ, không phải là em bảo cô ấy không tốt, cô ấy làm việc vừa nghiêm túc lại vừa chịu khó, cũng rất hiếu học. nhưng mà... có lúc cô ấy hiếu học hơi quá.”
Lâm Bội Bội cẩn thận nhòm ngó sắc mặt Hạnh Nhược Thủy, cẩn thận dùng từ.
“ là sao?” Hạnh Nhược Thủy hơi bất ngờ. Cô cũng thấy Mai Ngạn Đình rất nghiêm cẩn, cùng mọi người chung đụng không tồi.
“em biết là cô ấy muốn học hỏi thêm, cho nên chỉ cần có cơ hội thì sẽ hỏi mọi người, lại còn nghiêm túc nhớ kĩ. nhưng mà... có lúc, cô ấy... cô ấy học hỏi quá mức, cho nên, cho nên quên mất người khác cũng có công việc. Cô ấy ở đây không có kinh nghiệm gì, rất nhiều vấn đề muốn giải thích cho cô ấy không hề dễ dàng chút nào. Cô ấy hỏi một vấn đề, chúng em trả lời, rồi cô ấy lại theo đấy mà hỏi nhiều hơn. Bọn em mà giành thời gian để giải thích cho cô ấy thì công việc phải làm thế nào?”
Hạnh Nhược Thủy ngẩn ra rồi mới gật đầu một cái. “Bội Bội, chị hiểu rồi. em yên tâm, chị sẽ nói chuyện với Ngạn Đình một chút.”
“Tỷ, không phải em nói cô ấy như vậy không tốt, bọn em cũng rất muốn giúp đỡ cô ấy, để cho cô ấy có thể trở thành một trợ thủ tốt của bọn em. nhưng em cảm thấy việc gì cũng cần thỉnh giáo như vậy thì không ổn lắm, đúng không?”
Hạnh Nhược Thủy cười gật đầu một cái. “Đúng. Chị sẽ xuống tìm cô ấy nói chuyện. Còn có việc nào khác không?”
“ không có. Tỷ, vậy em ra ngoài làm việc đây.”
“Được!”
Cửa đóng lại, Hạnh Nhược Thủy chậm rãi thở dài một tiếng.
Xem ra, Ngạn Đình hiếu học lại cản trở công việc của những nhân viên khác. nhưng tinh thần chăm chỉ ham học hỏi của tiểu cô nương này là điều cô muốn nhìn thấy, phải nói thế nào để không đánh vào sự tích cực của cô ấy đây?
Hạnh Nhược Thủy còn chưa nghĩ ra thì Hạ Mặc lại tiến vào bàn chuyện với cô, vấn đề kia tạm thời bị hạ xuống.
“Hạ Mặc, cậu gọi Ngạn Đình vào đây!”
“Được!”
không bao lâu sau, Mai Ngạn Đình đã gõ cửa tiến vào. “Chị Tích Mộng, chị tìm em à?”
Hạnh Nhược Thủy ngoắc ngoắc tay với cô. “Tới đây, ngồi đi.”
“Vâng!” Mai Ngạn Đình hào hứng đi tới, có thể thấy được tâm tình của cô ấy rất tốt. Có thể như những thành phần tri thức tới văn phòng làm việc, còn học được rất nhiều điều, cô rất thích. Mặc dù lương chỉ có nghìn sáu, nhưng so với thành phố Y thì cao hơn rồi. Căn phòng mà chị Tích Mộng thuê rất tốt, không bị áp lực tiền phòng, cuộc sống nhẹ nhõm hơn nhiều.
“em đã làm một thời gian rồi mà chị vẫn chưa có cơ hội cùng nói chuyện. Cảm giác thế nào?” Khí sắc cô nhóc này đã khá hơn nhiều, cũng khôi phục sự hoạt bát trước kia.
“Tốt vô cùng. Công việc rất thoải mái, mọi người đều thân thiện, dạy em rất nhiều điều.” Lúc mới bắt đầu cô luôn thận trọng, chỉ sợ chọc cho người khác mất hứng. Chung sống mấy ngày liền phát hiện tất cả mọi người đều rất thân thiện, hình thức chung đụng cũng rất tùy ý. Thời gian dài còn có thể cùng đi chơi với bọn họ, có lúc còn vừa làm việc vừa nói giỡn.
Hạnh Nhược Thủy nhìn ra được, tiểu cô nương rất thích công việc này, cũng rất muốn học hỏi. “Vậy thì tốt. Chị cũng thường thấy em thỉnh giáo những đồng nghiệp khác, việc này rất tốt. nhưng chị vừa phát hiện trước kia chị đã phạm một sai lầm.”
“Vâng.” Mai Ngạn Đình hiển nhiên có chút khẩn trương, lập tức ngồi nghiêm chỉnh.
Hạnh Nhược Thủy cười cười. “ không cần khẩn trương như vậy, chị chỉ muốn cùng em chia sẻ một chút, hi vọng em không phạm vào sai lầm giống chị. Khi đó chị đang đi học, nghỉ hè nên đến một công ty quảng cáo học tập. Chị chỉ muốn có thêm kiến thức nên cứ có thời gian là quấn lấy đồng nghiệp hỏi cái này kia, bọn họ cũng rất nghiêm túc mà giải đáp. nhưng sau lại có một đồng nghiệp đi gặp lãnh đạo cáo trạng, em biết cô ấy nói gì không?”
Mai Ngạn Đình lắc đầu một cái, hai tay theo bản năng đan chặt vào nhau.
“Cô ấy nói chị học hỏi là không sai, nhưng có lúc người ta rất bận, chị quấn lấy người ta hỏi thì không tốt, làm ảnh hưởng đến công việc của người ta. Cô ấy hi vọng chị tìm lúc người ta rảnh rỗi hẵng hỏi, như vậy mọi người nhất định sẽ đáp lại, cũng không ảnh hưởng đến công việc của bất kì ai. Sau này chị ngẫm lại, cảm thấy cô ấy nói rất đúng, chúng ta không thể để cho sự ham học của mình làm ảnh hưởng tới những người khác.”
“Chị Tích Mộng, em biết rồi. Về sau nhất định em sẽ chú ý nhiều hơn.”
Hạnh Nhược Thủy không nhịn được than thở trong lòng, tiểu cô nương cười, nhưng rõ ràng nụ cười có chút cứng ngắc. Quả nhiên, cô ấy còn quá nhạy cảm.
Quả nhiên, mình còn chưa biết phải làm việc này thế nào cho tốt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook