Cô Vợ Nhỏ Xinh Của Thượng Tá
-
Chương 34: Nửa đêm tụ tập giở trò lưu manh
Ở bên ngoài đi dạo hơn nửa ngày, hai mẹ con vừa đói bụng vừa mệt mỏi, liền đi về nhà.
Vừa về tới dưới lầu, nhìn thấy Đàm Bội Thi ở vườn hoa, trong miệng ngậm một cọng cỏ, hai chân tréo nguẩy lắc lư. Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, lập tức xông lên trước đầu xe, ôm cậu nhóc lên quay mấy vòng liên tục.
Cậu nhóc cười khanh khách, Đàm Bội Thi cũng vui mừng chỉ có Nhược Thủy sợ đến tim đập bang bang, chỉ sợ cô ấy làm té đứa trẻ: “ Bội Thơ cậu bế nhóc con cẩn thận coi chừng té!”
Đàm Bội Thi xoay đủ rồi, lảo đảo đứng vững lại, thở hổn hển: “ Yên tâm đi, cậu đừng xem thường tớ, đúng không tiểu Phúc An”
Nhóc con toét miệng cười khoe cả cái lợi non nớt cho mọi người xem. Kích động tiếng cười cạc cạc nghe như tiếng kêu của chú vịt con.
Nhược Thủy cũng không nói gì đối với hai người chỉ đành lắc đầu: “ Sao cậu lại ở chỗ này?”
Đàm Bội Thi chống nạnh, bĩu môi: “Phó Bồi Cương vừa đi tớ tìm cậu trò chuyện đi dạo”
Nhược Thủy nghe vậy cười trêu chọc: “ Cậu tới nhà tớ ăn chực thì có”
Đàm Bội Thi ôm cô Nhược Thủy la hét: “ Nhược Thủy cậu rất hiểu tớ! Thật ra thì, tớ cũng không hoàn toàn đến ăn chực đâu, chủ yếu là tớ tới kiểm tra đội trưởng không có ở nhà tài nấu nướng của cậu có tiến bộ không”
“ Chỉ có cậu mới có thể nói được như vậy. Được rồi vào đi thôi, có phải chờ lâu rồi không? Sao lại không gọi điện thoại cho tớ?”
“ Cũng không lâu lắm, tớ gọi cậu cũng không nhận máy” Đàm Bội Thi ôm cậu nhóc, để cho nó cưỡi trên vai mình.
Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ: “ Thật xin lỗi tớ không nghe thấy”
“ không cần gấp. Lại nói, các người đi chơi ở đâu giờ mới về?” Nhược Thủy vẫn chưa trả lời, ngược lại cậu nhóc ở trên vai cô hươ tay múa chân kêu la: “ Bánh ngọt, ăn bánh ngọt dì ư dì dì”
Đàm Bội Thi bị nó lộn xộn lung tung làm cho buồn cười: “ Tiểu Phúc An con nói ngôn ngữ của nước nào vậy, dì nghe không hiểu. Dì dì là người nào a?”
“ Cố Chân Chân”
Đàm Bội Thi bĩu môi: “ Hai chị em đó như âm hồn không tan thật phiền! Bọn họ không nói gì khó nghe chứ?”
Nhược Thủy cười cười lắc đầu một cái đi mở cửa: “ Cũng không có chỉ cùng mình nói chuyện nữ nhân trước kia của Ưng Trường không”
“ Mẹ nó” Đàm Bội Thi để cậu nhóc xuống, mắng to: “ Hai chị em, một người thì khỏi cần nói tới, một người không biết xấu hổ. Tớ nói Nhược Thủy cậu vạn lần đừng nghe họ nói, đội trưởng đối với cậu tuyệt đối là thật lòng”
Nhược Thủy bị bộ dạng vỗ ngực đảm bảo của cô ấy làm cho tức cười: “ Mình biết mà, chuyện đã qua mình sẽ không so đo”
Chỉ cần Dư Tương không liên quan, cô sẽ không so đo. Ưng Trường không có thể không so đo quá khứ của cô, cô làm sao có thể còn không biết quý trọng”
“ Cái này đúng rồi! Lần sau gặp hai chị em đó, nhất định phải mắng chết họ!” Đàm Bội Thi nhận lấy cốc nước từ tay cô, nhưng lòng vẫn tràn đầy căm phẫn.
Nhược Thủy cười cười, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “ Được rồi, đừng vì những thứ không liên quan mà tức giận”
“ Hắc hắc, cũng đúng ha” Đàm Bội Thi le lưỡi, Nhược Thủy đã không chú ý cô lại càng không quan tâm. Chỉ là hai chị em đó thật đáng ghét, lần sau gặp nhất định cho họ một bài học.
Chỉ là nàng suy nghĩ, một bên kéo tiểu Phúc An qua: “ Tiểu Phúc An a, dì hỏi con một vấn đề có được hay không?”
Cậu nhóc đang ôm món đồ chơi, chớp đôi mắt to, cười híp mắt gật đầu: “ Được ạ”
“ Ngoan quá” Đàm Bội Thi tâm tình thật tốt: “ Nếu có người muốn đuổi mẹ con đi thì làm thế nào?”
“ Bội Thi đừng nói lung tung với trẻ con”
Đàm Bội Thi khoát khoát tay ý bảo cô yên tâm. Nhược Thủy không biết nhưng cô biết. Tiểu Phúc An là bảo bối của Ưng gia, ủng hộ của nó đối với Nhược Thủy rất có ích.
Cậu nhóc chớp mắt một hồi, đột nhiên vứt bỏ món đồ chơi, vui vẻ chạy tới ôm chân Nhược Thủy: “ Mẹ không được đi!”
“ Phốc” Đàm Bội Thi phun, đứa nhỏ này không bắt được trọng điểm.
Nhược Thủy vội vàng đem đứa trẻ ôm lên, trợn mắt nhìn đầu sỏ gây nên: “ Bảo bảo ngoan, mẹ không có đi! Dì lừa con đó”
Miệng Tiểu Phúc An vểnh lên, kéo kéo áo Nhược Thủy: “ Mẹ xuống xuống!”
Sau đó nhảy xuống đất, vui vẻ chạy tới trước mặt Đàm Bội Thi, ngước đầu gọi: “ Dì hư!”
Đàm Bội Thi nhất thời đau khổ, cô là người xấu sao.
Nhược Thủy không thể nhịn cười. Cũng không quản bọn họ vào phòng bếp nấu cơm.
Đàm Bội Thi không phục, vì vậy lôi kéo cậu nhócngồi xuống ân cần dạy.
“ Phúc An a không phải mẹ con phải đi, là có người muốn làm mẹ Phúc An, cho nên muốn đem mẹ này đuổi đi!”
“ Có người muốn đuổi mẹ?” Lúc này cậu nhóc đã nghe hiểu, chân mày nhỏ lập tức nhíu lại. Cái miệng nhỏ cũng mím thật chặt bộ dạng rất gấp.
“ Đúng có người muốn đuổi mẹ” Cô đang không ngừng cố gắng, cậu nhóc đột nhiên quay người bỏ chạy vào phòng bếp. Cô sải bước cùng tới, liền nhìn thấy cậu nhóc một bên ôm chân mẹ miệng kêu mẹ đừng đi.
Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là ôm nó an ủi. Quay đầu trợn mắt nhìn Bội Thi một cái.
Đàm Bội Thi sờ sờ mũi, oan quá mà, thất bại nữa rồi.
Kết quả cậu nhóc bị dọa giật mình, một buổi tối cũng không chịu rời khỏi lồng ngực Nhược Thủy. Vì vậy, Đàm Bội Thi một lòng muốn ăn chực cũng không thể không xuống bếp. Buồn bực ở trong phòng bếp gào khóc kêu.
Ăn cơm tối xong, hai người lại cùng cậu nhóc xem hoạt hình. Tắm rửa cho nó, hai người cũng đều mệt mỏi nên trở về phòng ngủ.
Nhược Thủy đang ngủ mơ mơ màng màng, đột ngột cảm giác có thứ gì áp vào trên lưng. nhưng vẫn không tỉnh lại, một hồi lại ngủ thiếp đi.
Ưng thượng tá ôm vợ của mình, hài lòng nhắm mắt lại. Hôm nay hai chị em Cố gia xuất hiện, trong lòng anh có chút lo lắng. Nhịn đến nửa đêm len lén chạy trở về.
Huấn luyện suốt một ngày, lại giày vò như vậy một lần, anh cũng mệt mỏi. Ôm vợ thơm thơm, lại ngọt ngào nên nhanh chóng ngủ say.
Đêm mùa thu đã lạnh, Nhược Thủy theo bản năng hướng về nguồn nhiệt. Ưng thượng tá giống như bạch tuộc đem cả người cô ôm lấy rất nhanh cả hai tiến vào mộng đẹp.
Bởi vì phải chăm sóc cậu nhóc, Nhược Thủy đã luyện thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Vừa mở mắt, đột nhiên thấy trước mặt một bức tường thịt, thiếu chút nữa sợ đến thét chói tai. Thật may là hơi thở quen thuộc, làm cô kịp thời thắng lại.
Cô vừa động, Ưng Trường không liền tỉnh: “ Vợ,chào buổi sáng”
Nhược Thủy đâm đâm ngực của anh, hỏi: “ Sao anh lại trở về?”
Trong mắt của Ưng thượng tá mang theo nụ cười: “ anh nhớ em nên mới về”
Nói xong cúi đầu hôn lên môi cô, cuối cùng càng không thể thu thập phát triển thành nụ hôn nóng bỏng. Đang lửa nóng dây dưa, mắt thấy sẽ tiến vào giai đoạn chính, một bóng dáng nhỏ bé vui vẻ chạy vào.
“ Mẹ” Nhóc con nửa mở mắt, chạy đến đá rơi giày xuống liền bò lên giường. Thì ra cậu nhóc mấy ngày nay đã thành thói quen, buổi sáng sẽ từ gian phòng của mình chạy sang phòng Nhược Thủy, ngủ nửa tiếng ở trên giường của cô. Kiên trì thói quen này.
Ưng Trường không đã sớm đem mình cùng vợ chuẩn bị thật tốt, nhìn nhóc con lên giường liền nằm khò khè ngủ tức đến nghiến răng. Sao tên nhóc này lại phá hư sạch chuyện tốt của anh! Trong lòng lại ảo não, tối qua hưng phấn quá nên quên khóa cửa phòng!
Náo loạn như vậy, Nhược Thủy đã tỉnh vội vàng mặt quần áo xuống giường.
Ưng thượng tá không thể làm gì khác hơn là sáng sớm vào phòng tắm nước lạnh, nín một bụng lửa dục cùng buồn bực!
Vừa về tới dưới lầu, nhìn thấy Đàm Bội Thi ở vườn hoa, trong miệng ngậm một cọng cỏ, hai chân tréo nguẩy lắc lư. Nhìn thấy bọn họ xuất hiện, lập tức xông lên trước đầu xe, ôm cậu nhóc lên quay mấy vòng liên tục.
Cậu nhóc cười khanh khách, Đàm Bội Thi cũng vui mừng chỉ có Nhược Thủy sợ đến tim đập bang bang, chỉ sợ cô ấy làm té đứa trẻ: “ Bội Thơ cậu bế nhóc con cẩn thận coi chừng té!”
Đàm Bội Thi xoay đủ rồi, lảo đảo đứng vững lại, thở hổn hển: “ Yên tâm đi, cậu đừng xem thường tớ, đúng không tiểu Phúc An”
Nhóc con toét miệng cười khoe cả cái lợi non nớt cho mọi người xem. Kích động tiếng cười cạc cạc nghe như tiếng kêu của chú vịt con.
Nhược Thủy cũng không nói gì đối với hai người chỉ đành lắc đầu: “ Sao cậu lại ở chỗ này?”
Đàm Bội Thi chống nạnh, bĩu môi: “Phó Bồi Cương vừa đi tớ tìm cậu trò chuyện đi dạo”
Nhược Thủy nghe vậy cười trêu chọc: “ Cậu tới nhà tớ ăn chực thì có”
Đàm Bội Thi ôm cô Nhược Thủy la hét: “ Nhược Thủy cậu rất hiểu tớ! Thật ra thì, tớ cũng không hoàn toàn đến ăn chực đâu, chủ yếu là tớ tới kiểm tra đội trưởng không có ở nhà tài nấu nướng của cậu có tiến bộ không”
“ Chỉ có cậu mới có thể nói được như vậy. Được rồi vào đi thôi, có phải chờ lâu rồi không? Sao lại không gọi điện thoại cho tớ?”
“ Cũng không lâu lắm, tớ gọi cậu cũng không nhận máy” Đàm Bội Thi ôm cậu nhóc, để cho nó cưỡi trên vai mình.
Nhược Thủy lấy điện thoại di động ra xem, quả nhiên có cuộc gọi nhỡ: “ Thật xin lỗi tớ không nghe thấy”
“ không cần gấp. Lại nói, các người đi chơi ở đâu giờ mới về?” Nhược Thủy vẫn chưa trả lời, ngược lại cậu nhóc ở trên vai cô hươ tay múa chân kêu la: “ Bánh ngọt, ăn bánh ngọt dì ư dì dì”
Đàm Bội Thi bị nó lộn xộn lung tung làm cho buồn cười: “ Tiểu Phúc An con nói ngôn ngữ của nước nào vậy, dì nghe không hiểu. Dì dì là người nào a?”
“ Cố Chân Chân”
Đàm Bội Thi bĩu môi: “ Hai chị em đó như âm hồn không tan thật phiền! Bọn họ không nói gì khó nghe chứ?”
Nhược Thủy cười cười lắc đầu một cái đi mở cửa: “ Cũng không có chỉ cùng mình nói chuyện nữ nhân trước kia của Ưng Trường không”
“ Mẹ nó” Đàm Bội Thi để cậu nhóc xuống, mắng to: “ Hai chị em, một người thì khỏi cần nói tới, một người không biết xấu hổ. Tớ nói Nhược Thủy cậu vạn lần đừng nghe họ nói, đội trưởng đối với cậu tuyệt đối là thật lòng”
Nhược Thủy bị bộ dạng vỗ ngực đảm bảo của cô ấy làm cho tức cười: “ Mình biết mà, chuyện đã qua mình sẽ không so đo”
Chỉ cần Dư Tương không liên quan, cô sẽ không so đo. Ưng Trường không có thể không so đo quá khứ của cô, cô làm sao có thể còn không biết quý trọng”
“ Cái này đúng rồi! Lần sau gặp hai chị em đó, nhất định phải mắng chết họ!” Đàm Bội Thi nhận lấy cốc nước từ tay cô, nhưng lòng vẫn tràn đầy căm phẫn.
Nhược Thủy cười cười, không muốn tiếp tục đề tài này nữa. “ Được rồi, đừng vì những thứ không liên quan mà tức giận”
“ Hắc hắc, cũng đúng ha” Đàm Bội Thi le lưỡi, Nhược Thủy đã không chú ý cô lại càng không quan tâm. Chỉ là hai chị em đó thật đáng ghét, lần sau gặp nhất định cho họ một bài học.
Chỉ là nàng suy nghĩ, một bên kéo tiểu Phúc An qua: “ Tiểu Phúc An a, dì hỏi con một vấn đề có được hay không?”
Cậu nhóc đang ôm món đồ chơi, chớp đôi mắt to, cười híp mắt gật đầu: “ Được ạ”
“ Ngoan quá” Đàm Bội Thi tâm tình thật tốt: “ Nếu có người muốn đuổi mẹ con đi thì làm thế nào?”
“ Bội Thi đừng nói lung tung với trẻ con”
Đàm Bội Thi khoát khoát tay ý bảo cô yên tâm. Nhược Thủy không biết nhưng cô biết. Tiểu Phúc An là bảo bối của Ưng gia, ủng hộ của nó đối với Nhược Thủy rất có ích.
Cậu nhóc chớp mắt một hồi, đột nhiên vứt bỏ món đồ chơi, vui vẻ chạy tới ôm chân Nhược Thủy: “ Mẹ không được đi!”
“ Phốc” Đàm Bội Thi phun, đứa nhỏ này không bắt được trọng điểm.
Nhược Thủy vội vàng đem đứa trẻ ôm lên, trợn mắt nhìn đầu sỏ gây nên: “ Bảo bảo ngoan, mẹ không có đi! Dì lừa con đó”
Miệng Tiểu Phúc An vểnh lên, kéo kéo áo Nhược Thủy: “ Mẹ xuống xuống!”
Sau đó nhảy xuống đất, vui vẻ chạy tới trước mặt Đàm Bội Thi, ngước đầu gọi: “ Dì hư!”
Đàm Bội Thi nhất thời đau khổ, cô là người xấu sao.
Nhược Thủy không thể nhịn cười. Cũng không quản bọn họ vào phòng bếp nấu cơm.
Đàm Bội Thi không phục, vì vậy lôi kéo cậu nhócngồi xuống ân cần dạy.
“ Phúc An a không phải mẹ con phải đi, là có người muốn làm mẹ Phúc An, cho nên muốn đem mẹ này đuổi đi!”
“ Có người muốn đuổi mẹ?” Lúc này cậu nhóc đã nghe hiểu, chân mày nhỏ lập tức nhíu lại. Cái miệng nhỏ cũng mím thật chặt bộ dạng rất gấp.
“ Đúng có người muốn đuổi mẹ” Cô đang không ngừng cố gắng, cậu nhóc đột nhiên quay người bỏ chạy vào phòng bếp. Cô sải bước cùng tới, liền nhìn thấy cậu nhóc một bên ôm chân mẹ miệng kêu mẹ đừng đi.
Nhược Thủy không thể làm gì khác hơn là ôm nó an ủi. Quay đầu trợn mắt nhìn Bội Thi một cái.
Đàm Bội Thi sờ sờ mũi, oan quá mà, thất bại nữa rồi.
Kết quả cậu nhóc bị dọa giật mình, một buổi tối cũng không chịu rời khỏi lồng ngực Nhược Thủy. Vì vậy, Đàm Bội Thi một lòng muốn ăn chực cũng không thể không xuống bếp. Buồn bực ở trong phòng bếp gào khóc kêu.
Ăn cơm tối xong, hai người lại cùng cậu nhóc xem hoạt hình. Tắm rửa cho nó, hai người cũng đều mệt mỏi nên trở về phòng ngủ.
Nhược Thủy đang ngủ mơ mơ màng màng, đột ngột cảm giác có thứ gì áp vào trên lưng. nhưng vẫn không tỉnh lại, một hồi lại ngủ thiếp đi.
Ưng thượng tá ôm vợ của mình, hài lòng nhắm mắt lại. Hôm nay hai chị em Cố gia xuất hiện, trong lòng anh có chút lo lắng. Nhịn đến nửa đêm len lén chạy trở về.
Huấn luyện suốt một ngày, lại giày vò như vậy một lần, anh cũng mệt mỏi. Ôm vợ thơm thơm, lại ngọt ngào nên nhanh chóng ngủ say.
Đêm mùa thu đã lạnh, Nhược Thủy theo bản năng hướng về nguồn nhiệt. Ưng thượng tá giống như bạch tuộc đem cả người cô ôm lấy rất nhanh cả hai tiến vào mộng đẹp.
Bởi vì phải chăm sóc cậu nhóc, Nhược Thủy đã luyện thành thói quen ngủ sớm dậy sớm. Vừa mở mắt, đột nhiên thấy trước mặt một bức tường thịt, thiếu chút nữa sợ đến thét chói tai. Thật may là hơi thở quen thuộc, làm cô kịp thời thắng lại.
Cô vừa động, Ưng Trường không liền tỉnh: “ Vợ,chào buổi sáng”
Nhược Thủy đâm đâm ngực của anh, hỏi: “ Sao anh lại trở về?”
Trong mắt của Ưng thượng tá mang theo nụ cười: “ anh nhớ em nên mới về”
Nói xong cúi đầu hôn lên môi cô, cuối cùng càng không thể thu thập phát triển thành nụ hôn nóng bỏng. Đang lửa nóng dây dưa, mắt thấy sẽ tiến vào giai đoạn chính, một bóng dáng nhỏ bé vui vẻ chạy vào.
“ Mẹ” Nhóc con nửa mở mắt, chạy đến đá rơi giày xuống liền bò lên giường. Thì ra cậu nhóc mấy ngày nay đã thành thói quen, buổi sáng sẽ từ gian phòng của mình chạy sang phòng Nhược Thủy, ngủ nửa tiếng ở trên giường của cô. Kiên trì thói quen này.
Ưng Trường không đã sớm đem mình cùng vợ chuẩn bị thật tốt, nhìn nhóc con lên giường liền nằm khò khè ngủ tức đến nghiến răng. Sao tên nhóc này lại phá hư sạch chuyện tốt của anh! Trong lòng lại ảo não, tối qua hưng phấn quá nên quên khóa cửa phòng!
Náo loạn như vậy, Nhược Thủy đã tỉnh vội vàng mặt quần áo xuống giường.
Ưng thượng tá không thể làm gì khác hơn là sáng sớm vào phòng tắm nước lạnh, nín một bụng lửa dục cùng buồn bực!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook