Cô Vợ Nhỏ Quyến Rũ Của Thủ Lĩnh Bá Đạo
Chương 92: Thanh Linh mất tích, thiếu giaSở điên cuồng tìm kiếm

Sáng hôm sau, Tiền Nguyên vội vã gõ cửa Thượng Quan Sở.

Trong con mắt Tiền Nguyên đều là tơ máu, nhìn Thượng Quan Sở nói: “Bọn cướp gọi điện thoại đến, nói hôm nay không thấy các người đến sơn trang Dương Danh, bọn họ sẽ giết con tin.”

"Chúng ta xuất phát." Diệp Thanh Linh một thân trang phục phụ nữ có thai đi ra, thần sắc thập phần bình tĩnh.

Thượng Quan Sở sợ gặp chuyện không may, dẫn theo mấy chục anh em cùng nhau đi đến, đoàn người hơn mười chiếc xe, đội hình tương đối hùng hậu.

Chạy ba giờ xe mới đến sơn trang Dương Danh, trong sơn trang cũng không có đặc biệt, chỉ là gia đình nông dân bình thường, người đến đó chơi cũng rất ít. Bọn họ vừa đến, vốn không có nhìn thấy một ai giống như bọn cướp, chỉ có người phục vụ đi ra đón chào.

Bình tĩnh như vậy khiến tâm lí Thượng Quan Sở cảm thấy bất an. Diệp Thanh Linh nhẹ nhàng cầm tay hắn, nói: "Không có gì."

"Ừ!" Thượng Quan Sở cười nhẹ, dắt Diệp Thanh Linh tiến vào sơn trang Dương Danh. Người phục vụ rất nhiệt tình rót trà cho bọn họ, còn hỏi bọn họ có cần gì không, mặt khác còn giới thiệu thắng cảnh có thế tham quan ở núi Dương Danh. Bởi vì khát nước, Diệp Thanh Linh tùy ý bưng trà lên uống hai ngụm, nhận được từ người phục vụ sơn trang chuẩn bị mang đến.

Di động Tiền Nguyên lại vang lên, tất nhiên là thanh âm Mễ Lam Nhi, "Tiền Nguyên, em không sao, bọn họ không biết vì sao, thả em đi."

"Em đang ở đâu?" Tiền Nguyên nghe xong nhẹ nhàng thở ra, ngẩng đầu nhìn Thượng Quan Sở cùng Diệp Thanh Linh.

"Em ở khách sạn chúng ta hưởng tuần trăng mật." Mễ Lam Nhi nói.

"Được, được, anh lập tức tới đón em." Tiền Nguyên sau khi nói xong tắt điện thoại, tiếp theo báo lại tình huống của Mễ Lam Nhi cho Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở nghi hoặc cực kỳ, nói: "Thanh Linh, chẳng lẽ chúng ta bị đùa giỡn?"

"Em cũng nghĩ vậy." Chẳng qua chung quy cô cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, nhưng Mễ Lam Nhi cũng không làm sao, vậy bọn cướp muốn bọn họ đến sơn trang Dương Danh làm cái gì? Lại có mục đích gì chứ?

"Đi thôi! Chúng ta trở về." Thượng Quan Sở nâng Diệp Thanh Linh dậy ra sơn trang.

Nhạc Nhạc đi theo sau bọn họ, nói: "Tôi cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, mục đích bọn họ bắt Mễ Lam Nhi là mời chúng ta đến sơn tr4ang Dương Danh, như vậy nơi này chắc chắn sẽ xảy ra chuyện."

Thượng Quan Sở cũng biết sự việc không đơn giản, nhưng bọn họ cũng không có cách nào, chỉ có thể rời khỏi về nhà, chỉ cần Mễ Lam Nhi không có việc gì là được.

"Chúng ta vẫn nên nhanh rời đi!" Thượng Quan Sở nói xong rất nhanh ngồi vào xe, đoàn người lái xe xuống núi.

Xe chạy nhiều giờ, cũng không có gì khác thường, mọi người nghi hoặc càng lúc càng lớn, cũng bắt đầu chậm rãi buông lỏng cảnh giác.

Lúc lái xe quan một trấn nhỏ, Diệp Thanh Linh bỗng nhiên thấy đau bụng, đỏ mặt nói: "Ở đâu có WC, em muốn đi WC."

Thượng Quan Sở hỏi Tô Phi, nhận được kết là phía trước trăm mét có vệ sinh công cộng, bên cạnh chợ của thị trấn. Vừa đến bên ngoài vệ sinh công cộng, Thượng Quan Sở đã xuống xe đi theo Diệp Thanh Linh một đoạn, Tô Phi cùng vài tên thuộc hạ cũng đi theo bảo hộ, tại nơi nhiều dạng người ầm ĩ này, vẫn nên cẩn thận một chút thì tốt hơn.

Thượng Quan Sở vốn muốn cho thuộc hạ mời hết người trong toilet ra, nhưng lần này A Phú cùng vài anh em khác vừa đứng đứng bên ngoài phòng vệ sinh, đã có vài bà cụ cãi nhau nói: "Tránh ra, tránh ra, đây là nữ WC, tránh ra."

Thượng Quan Sở không lên tiếng, A Phú tất nhiên chỉ có thể chấp hành mệnh lệnh, nhưng bà cụ này cũng không dễ đuổi, một đám hung dữ nói: "Các người muốn xem bà cụ đi WC sao? Đến đây, tiến vào xem đi!" Một bà cụ nói xong liền đưa tay túm lấy A Phú.

A Phú nghiêng người né tránh tay của bà cụ, trừng mắt nhìn bà cụ nói: " phu nhân nhà chúng tôi muốn vào toilet, mời các người tạm thời đừng vào."

Một bà cụ đang muốn vào toilet nghe xong, khinh thường liếc mắt nhìn Diệp Thanh Linh một cái, nói: "là vị phu nhân nào quan trọng vậy, chúng tôi đây là người ở địa phương nghèo, tôi thấy phu nhân các người vẫn nên đến chỗ khác thì hơn!"

Diệp Thanh Linh thật sự không nhịn được, nói với Thượng Quan Sở: "Không sao, trong WC sẽ không gặp chuyện không may, các người ngay tại bên ngoài chờ đi!" Cô giống như bị tiêu chảy, nói thêm gì nữa, có thể cô sẽ không nín được đi ngoài trong quần dài.

Nhìn bộ dáng ráng nhịn của Diệp Thanh Linh, Thượng Quan Sở chỉ có thể đáp ứng, "Được rồi! Chẳng qua em phải cẩn thận chút, nếu có chuyện gì, thì kêu lớn lên." Hắn chung quy không thể để Thanh Linh thật sự đi ngoài trong quần dài a! Tuy rằng lo lắng, nhưng hắn cũng chỉ có thể làm như vậy.

Diệp Thanh Linh vội vã tiến vào WC, vừa giải quyết xong, lúc trở ra, lại đột nhiên bị người ở sau lưng đánh hôn mê. Người nọ đánh ngất Diệp Thanh Linh, ôm lấy cô từ cửa sau WC rời đi.

Bọn Thượng Quan Sở đợi hơn mười phút cũng không thấy Diệp Thanh Linh đi ra, đều nóng nảy.

"Yêu nghiệt, Thanh Linh sẽ không gặp chuyện không may chứ!" Nhạc Nhạc nói xong, cũng không quản là nữ WC, thẳng tắp vọt vào WC.

Thượng Quan Sở sớm chờ không còn kiên nhẫn, cũng đi theo vọt vào WC, trong WC nhất thời vang lên một khối tiếng thét chói tai. Nhưng chỉ không thấy thân ảnh Diệp Thanh Linh, lúc này Thượng Quan Sở mới nhìn thấy, ở góc tối có một cánh cửa nhỏ, tiếp theo liền đuổi theo, không thấy bóng Diệp Thanh Linh ở đâu, Diệp Thanh Linh cứ như vậy biến mất trước mắt anh.

Thượng Quan Sở lập tức cho người tìm kiếm, mấy chục thuộc hạ bắt đầu tìm kiếm trong trấn nhỏ này, nhưng một giờ trôi qua, một chút tin tức cũng không có.

Tô Phi Ngô Vân phái người điều tra xe cộ ra vào trấn nhỏ này, nhưng một chút thu hoạch cũng không có.

Thượng Quan Sở thừ người, ánh mắt hồng hồng, không nói lời nào cũng không khóc.

Thượng Quan Sở phân phó anh em bang Sở bắt đầu tìm kiếm, cả Thành phố A cao thấp ồn ào huyên náo, hai giới thương chính cũng không được yên lòng. Ngày Diệp Thanh Linh biến mất, đến cảnh sát cũng đi theo tìm Diệp Thanh Linh đầy đường. Nhưng Diệp Thanh Linh giống như bốc hơi khỏi nhân gian, sống không thấy người, chết không thấy xác. Diệp Thanh Linh cứ như vậy biến mất ở trấn nhỏ kia.

Lúc Diệp Thanh Linh tỉnh lại, đã là ngày hôm sau.

Diệp Thanh Linh mở mắt ra, nâng tay xoa xoa huyệt thái dương thoáng đau. Ánh mặt trời chiếu vào phòng, khiến cô không mở mắt ra được. Chỉ thấy một cái người đàn ông tắm trong ánh mặt trời từ bên cửa sổ đi đến bên giường cô, "Tỉnh?" Người đàn ông trên mặt nở nụ cười thản nhiên, khiến cho người ta cảm thấy giống như một trận gió xuân.

Diệp Thanh Linh giương mắt nhìn người đàn ông trước mắt, người này bộ dạng thật sự tuấn mỹ, không giống Tiền Nguyên lãnh khốc, cũng không yêu nghiệt giống như Thượng Quan Sở, lại càng không kiều mỵ giống như Nhạc Nhạc. Đó là một người đàn ông như ánh mặt trời, làn da trắng gần như trong suốt, ánh mắt trong sáng không hề vẫn đục, thân người cao ít nhất 1m85, nhìn qua xinh đẹp nhưng không yêu mị, lại càng không thiếu khí chất đàn ông, hắn tươi cười lại làm cho người ta có tâm tình cảm giác vui sướng.

Diệp Thanh Linh thản nhiên nhìn người đàn ông, ngữ khí bình thản hỏi: "Là anh bắt tôi đến?"

"Đúng." Người đàn ông vẫn vẻ mặt tươi cười, đánh giá Diệp Thanh Linh.

Nhận được đáp án như vậy, Diệp Thanh Linh vẫn vẻ mặt đạm mạc, gió thoảng mây trôi nói: "Bao nhiêu tiền?"

Người đàn ông bị hỏi cực kỳ ngạc nhiên khó hiểu, một lâu sau mới phản ứng lại ý tứ của cô. Tận lực trả lại một tràng cười sáng sảng, nói: "Thu tiền." Cô nhất định là xem hắn như bọn cướp sát thủ linh tinh gì đó đi!

Diệp Thanh Linh nhăn lại đôi mi thanh tú, ngữ khí bình thản như nước, "Anh là muốn mạng tôi, hay là tính mạng đứa nhỏ?" Cô nói xong, nhẹ tay vuốt ve bụng.

Nam tử chưa bao giờ gặp qua có người có thể nói đến cái chết nhẹ nhàng như vậy, tò mò nhìn chằm chằm Diệp mặt Thanh Linh, nói: "Tôi không giết phụ nữ cùng trẻ em."

Diệp Thanh Linh nhíu mày, nói: "Không giết? Anh chẳng lẽ muốn không công nuôi mẹ con chúng tôi?"

Nghe giọng điệu của cô, giống như hắn không có việc gì mà kiếm chuyện, người đàn ông không khỏi nhăn mi, nói: "Nếu tôi nói đúng thì sao?"

Diệp Thanh Linh nghe xong, giãn mày cười nói: "Cám ơn!"

Người đàn ông nhìn nụ cười của cô, không khỏi ngẩn người, một lúc lâu sau mới lấy lại tinh thần nói: "Cám ơn tôi cái gì?"

Diệp Thanh Linh không đáp hỏi lại, "Anh thiếu tiền sao?"

Đối với vấn đề của cô, người đàn ông rất tăng thêm cho cô vài cái xem thường, hắn đã nói bắt cô, hắn không thu tiền, thì vì sao mà thiếu tiền chứ? Trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng hắn lại cười trả lời vấn đề của cô, "Tôi không thiếu tiền."

Diệp Thanh Linh gật gật đầu, thản nhiên lại nói: "Anh thiếu phụ nữ?"

"Ách..." Người đàn ông lăng lăng nhìn cô, lập tức cười nói: "Tôi không thích phụ nữ nói nhiều." Hắn cho tới bây giờ sẽ không nghĩ sẽ tìm một người phụ nữ đi vào cuộc sống của hắn, so với nói hắn không thích, không bằng nói hắn chán ghét cảm giác có phụ nữ nói không ngừng bên cạnh suốt ngày.

"A! Thì ra như vậy." Diệp Thanh Linh vẻ mặt hiểu rõ, nói: "Anh thích đàn ông?"

"Không phải." Này suy luận từ đâu ra vậy, hắn là không thích phụ nữ nói nhiều, nhưng cũng không đến mức đồng tính luyến ái a! Cũng không biết người phụ nữ này suy nghĩ bậy bạ cái gì.

Hắn không biết rốt cuộc cô muốn nói gì? Nhìn khuôn mặt thanh tú của cô, nói: "Tôi bắt cô tới đây toàn hoàn là vì một người, tôi sẽ không giết cô, nhưng cô cũng không thể rời khỏi nơi này. Đây là hứa hẹn tôi đối với người bạn kia."

Diệp Thanh Linh xem như hiểu rõ mục đích của người đàn ông này, nói: "Bạn anh là muốn tôi mất tích?"

"Có thể nói như vậy." Kỳ thật bạn hắn là muốn cô chết, nhưng hắn không giết nữ nhân, lại càng không giết phụ nữ có thai, bởi vậy cô có thể sống sót rất tốt.

Diệp Thanh Linh nhìn nhìn bên ngoài, thản nhiên hỏi: "Đây là nơi nào?"

"Thị trấn B." Người đàn ông cười trả lời.

Diệp Thanh Linh biết cô hỏi lại, hắn cũng không nói vị trí cụ thể cho, liền không hỏi nữa. Chỉ là nhìn chằm chằm ngoài cửa sổ nói: "Tôi có thể đi ra ngoài đi một chút sao?"

"Có thể." Người đàn ông vẫn vẻ mặt tươi cười, nụ cười kia khiến trong lòng Diệp Thanh Linh nhất thời cảm thấy thư sướng.

Diệp Thanh Linh đứng dậy ra ngoài, nhìn nhìn địa hình, thì ra nơi này là một cái khe suối, bốn phía đều là nói, với bộ dáng phụng phệ của cô bây giờ, nếu không có người giúp cô, căn bản không có khả năng đi ra ngoài. Hơn nữa con đường duy nhất rời núi đều có người trông giữ.

Người đàn ông vẫn đi theo sau Diệp Thanh Linh, nhìn cô đi dạo một vòng, nói: "Cô đừng nghĩ rời khỏi đây, dù có đi ra khỏi nơi này, cô cũng không có biện pháp tìm được đường rời núi."

Theo lời người đàn ông nói, Diệp Thanh Linh biết hắn nói đều là sự thật, bây giờ cô lại đang có thai, vì đứa bé, cô cũng không dám chạy trốn một mình.

Diệp Thanh Linh nhìn nhìn quần áo trên người mình, nhếch mày nói: "Có quần áo không?"

"Có." Người đàn ông nói xong mang cô vào phòng cô đang ở, chỉ vào tủ quần áo nói: "Nhìn xem có đủ hay không?"

Diệp Thanh Linh mở tủ quần áo ra nhìn các loại trang phục của phụ nữ có thai tràn đầy tủ quần, nói: "Đến cái này cũng chuẩn bị, xem ra anh rất rãnh rỗi muốn nuôi 2 mẹ con tôi."

Người đàn ông không nói lời nào, chỉ cười nhìn cô.

Diệp Thanh Linh đi dạo một vòng xung quanh xong cảm thấy có chút mệt, nói: "Tôi muốn nghỉ ngơi một chút."

Nam tử thấu tình đạt lý đi ra, đến khi hắn đi đến trước cửa, Diệp Thanh Linh đột nhiên nghĩ đến gì đó, nói: "Anh có thể giúp tôi một cái việc hay không."

Người đàn ông dừng một chút, nói: "Nói đi!"

"Tôi nghĩ viết tin về nhà báo bình an." Diệp Thanh Linh biết của cô yêu cầu có chút quá mức, nhưng là cô không muốn bởi vì cô đột nhiên mất tích, mà khiến Thượng Quan Sở thương tâm. Cũng không thể để Má Trương cùng Đình Đình lo lắng cho cô.

Người đàn ông nghĩ nghĩ, nói: "Được, cô viết xong đưa cho tôi là được. Chẳng qua cô không thể viết cô ở thị trấn B, cũng không thể viết chỗ này, thư của cô tôi sẽ kiểm tra, không hợp cách, tôi sẽ không giúp cô gửi đến tay người nhà cô."

"Hiểu rõ." Diệp Thanh Linh hiểu rõ lời nói của người đàn ông, cô cũng không mạo hiểm nói lộ ra cái gì. Bây giờ sống chết của cô nằm trong tay người này, cô chỉ mong định kỳ báo bình an cho người nhà là tốt rồi.

Thượng Quan Sở nhận được thư báo bình an của Diệp Thanh Linh đã là nửa tháng sau, cầm thư Diệp Thanh Linh tự tay viết, hắn kích động đến tay chân run run.

Nhạc Nhạc thấy Thượng Quan Sở run run, một phen đoạt lấy thư, mở ra, đọc nói: "Không cần lo lắng, tôi tốt lắm."

Thượng Quan Sở cầm thư lại, nhìn thấy trong thư chỉ có vài chữ, rất thất vọng, nói: "Sao chỉ có vài chữ thế này? Thanh Linh phải nói ở nơi nào chứ? Vì sao em không nói chứ?"

Mễ Lam Nhi cũng cầm lấy thư xem, nhìn nội dung đơn giản trong thư, nói: "Có thể tiểu thư Diệp có chỗ khó khăn!" Cô thật sự bị người ta bắt đi, có thể viết thư trở về báo bình an đã tốt lắm rồi.

"Đúng a, dù sao Thanh Linh không có việc gì là tốt rồi." Nhạc Nhạc than thở nói, từ khi Thanh Linh mất tích tới nay, hắn càng ngày càng nhàm chán, không có việc gì cả ngày thở dài.

Thượng Quan Sở lấy lại thư, giống như bảo bối cất vào, nói với Tô Phi: "Đi thăm dò một chút địa chỉ gửi thư." Tuy rằng hắn rất lo lắng cho Thanh Linh, nhưng hắn không thể cứ như vậy ngã xuống, hắn nhất định phải tìm được cô.

"Vâng." Tô Phi lo lắng nhìn Thượng Quan Sở. Sau khi tiểu thư Diệp mất tích, thiếu gia Sở nói rất ít, không khóc cũng không cười, như vậy thật sự là làm cho người ta lo lắng.

Mễ Lam Nhi nhìn bộ dáng Thượng Quan Sở, tâm tình cực kỳ khó chịu, nói: "Thiếu gia Sở, rất xin lỗi, nếu không phải vì tôi, tiểu thư Diệp sẽ không mất tích."

Thượng Quan Sở ngẩng đầu nhìn Mễ Lam Nhi, nói: "Việc này không thê rtrách cô." Người bắt Thanh Linh đi giống như biết Thanh Linh sẽ vào WC ở trấn nhỏ kia, chỉ sợ đã sớm an bài rất tốt. Không phải bọn họ có thể tránh được.

Tiền Nguyên yên lặng kéo Mễ Lam Nhi vào trong lòng, Nhạc Nhạc nói: "Việc này không thể trách cô, này có thể là kiếp số của Thanh Linh đi! Thanh Linh cũng không có việc gì, chúng ta chỉ tạm thời không tìm thấy cô ấy thôi. Mễ Lam Nhi không cần tự trách như vậy."

Thượng Quan Sở nhìn Nhạc Nhạc, lại mở thư ra, nhìn xem, nói: "Thanh Linh nhất định sẽ thông qua thư nói cho chúng ta biết cô ở nơi nào mới đúng."

"Đúng a, Thanh Linh thông minh như vậy, dù cho người khác không cho cô viết nội dung gì, cô cũng có biện pháp độc đáo của cô." Nhạc Nhạc cũng tán thành cách nói của Thượng Quan Sở.

Thượng Quan Sở đọc lại nội dung trong thư một lần nữa, nhưng thế nào cũng nghĩ không ra vài chữ này có chỗ nào đặc biệt.

Tô Phi phái người tra xét địa chỉ gửi thư, dĩ nhiên từ cái trấn nhỏ Diệp Thanh Linh mất tích gửi đến. Nhưng bọn họ đã tìm khắp trong ngoài cái trấn nhỏ đó, đều không có manh mối gì. Gia đình nông dân, cùng mỗi một ngọn núi trong trấn nhỏ kia bọn họ cũng tìm hết rồi, căn bản là không có nửa điểm manh mối.

Thượng Quan Sở biết trấn nhỏ kia căn bản không phải là địa chỉ gửi thư thật sự, liền phái người giám sát ở trấn nhỏ gửi thư kia, hy vọng có thể tìm ra nguồn gốc, tìm ra Diệp Thanh Linh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương