Cô Vợ Nhỏ Của Tổng Tài Phúc Hắc
-
Chương 54: Đi chơi ở Bắc Kinh (2) - Động lòng
Bữa tối kết thúc, Tiểu Vy và Ngọc Như đi rửa chén. Đến 8 giờ, mọi người ra phòng khách ngồi coi TV. Khoảng 9 giờ 30 thì mới tắt đèn lên phòng ngủ. Sáng hôm sau, Tiểu Liên và Thùy Phương thức dậy thật sớm. Cả hai lên bếp, sau đó bắt đầu làm bữa sáng. Các tô cháo gà thơm phức được bày sẵn trên mâm cơm tại phòng ăn. Mọi người thức dậy, thay đồ rồi sau đó đến phòng ăn để thưởng thức tài nghệ nấu ăn của vợ Quang Thành và chị dâu Vạn Minh.
Dùng bữa sáng xong, vợ chồng Kim Ngọc Như nhận được thiệp mời dự đám cưới Quang Thành - Tiểu Liên. Trần Thanh Tuấn được làm hướng dẫn viên. Anh bắt đầu đưa mọi người đi tham quan Bắc Kinh cũng như đưa vợ và con anh đi chơi. Thật ra Trần Thanh Tuấn đến Bắc Kinh cũng chỉ mới được 11 tháng. Trước đây khi xây dựng tập đoàn Viên Quốc ở Bắc Kinh, anh ít khi đến để làm việc ở tập đoàn này, bởi vì ở tập đoàn anh, phó tổng giám đốc - bạn anh đã giúp anh điều hành thay Thanh Tuấn.
Thế nên anh biết rất ít nơi ở Bắc Kinh. Đưa mọi người đến công viên Nhất Quan, Tiểu Vy cùng mọi người vào bên trong. Ánh nắng mặt trời rọi xuống hồ nước lớn, mặt nước long lanh, trong xanh. Những bông hoa xinh đẹp nở rộ khoe sắc hai bên cây cầu. Hàng cây xanh che bóng mát cho họ. Gió thổi nhẹ lướt qua người của Tiểu Liên, cô nói
- Ở đây trong lành và mát thật! Giống như vùng quê vậy.
- Phải đó. Thật mát và dễ chịu. Như Ý nói tiếp
- Khung cảnh đẹp thế này, sao chúng ta không chụp một tấm hình kỉ niệm? Văn Khang hỏi mọi người. Tất cả gật đầu, rồi đi đến chỗ hàng ghế đá đang được cây xanh che mát và đằng sau là những bồn hoa hồng tuyệt đẹp, thơm ngát. Khung cảnh đẹp đẽ, thanh bình, trong lành, mọi người hít một hơi thật sâu, mọi người đều cảm nhận được sự sảng khoái lạ thường trong người! Đứng xếp hàng, các cặp đôi nắm tay nhau, tạo hình.
Văn Khang cầm máy ảnh, anh điều chỉnh rồi sau đó nhanh chóng chạy đến đứng cạnh họ.
- Nào chúng ta cùng nói "cheese" và cười. Bá Thiên nói. Mọi người nói "cheese" và cùng tạo hình sau đó thì cười. Một tấm ảnh tuyệt đẹp đã "ra đời". Mọi người cùng nhìn vào tấm ảnh, Tiểu Liên nói
- Anh Minh khi cười đẹp thật nha!
- Phải đó. Nụ cười của anh thật hút hồn. Trịnh Tuyết tiếp lời.
- Minh Minh lúc nào cũng đẹp ha! Thùy Phương nói. Ba anh chàng đứng kế bên nghe vậy, liền nhìn Vạn Minh với ánh mắt ghen tị. Anh đang ôm eo Tiểu Vy, ngắm nhìn khung cảnh. Cảm nhận được sát khí của ba anh chàng, liền tỏa ra sát khí mãnh liệt hơn. Ba anh kia thấy vậy, liền nuốt cục tức xuống bụng.
Đi dạo một vòng qua công viên, cả đám tiếp tục đến thư viện lớn nhất của Bắc Kinh. Trong khi các cô gái chọn đọc các tác phẩm tiểu thuyết, ngôn tình lãng mạn thì các anh chàng lại chọn sách trí tuệ và kinh dị. Đọc sách chán, mọi người kéo nhau đến khu trung tâm mua sắm. Dạo quanh các gian hàng, trên tay của mọi người đầy túi lớn nhỏ. Đi đến trưa, Bá Thiên cùng mọi người đến nhà hàng Ý. Bữa trưa mà Hồng Loan cùng mọi người dùng là spaghetti Ý. Dùng bữa trưa xong, tất cả kéo nhau đến rạp chiếu phim và thống nhất coi phim kinh dị. Suốt cả buổi, Tiểu Vy luôn bấu tay vào áo Vạn Minh, thân người run run. Bước ra khỏi rạp, chợt một chiếc bóp màu trắng nằm dưới chân của Văn Bình. Anh cúi xuống, nhặt chiếc bóp lên rồi ngó nhìn xung quanh
- Xin lỗi nhưng anh có thể trả nó cho tôi không? Một cô gái xinh đẹp ăn mặc giản dị chạy đến. Cô mặc một chiếc áo thun hai dây ôm sát cơ thể, chiếc quần ngắn ngang đùi để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Ở eo quấn một chiếc áo khoác đen. Chân mang giày bốt. Trông giản dị nhưng rất đẹp và cá tính. Văn Bình nhìn cô gái, chợt hai má anh nóng bừng. Nhìn cô gái, anh hỏi
- Cô làm...rớt nó sao?
- Dạ phải. Giọng nói trong trẻo khiến trái tim Văn Bình đập mạnh. Anh đưa bóp cho cô gái. Cô mỉm cười cảm ơn anh rồi rời đi. Chợt Văn Bình kêu cô
- Khoan đã
- Có chuyện gì sao? Cô hỏi
- Xin hỏi...quý danh của cô là gì? Văn Bình hỏi
- Tôi tên Diệp Mỹ Uyên, 26 tuổi. Còn anh? Mỹ Uyên hỏi
- Tôi...tôi là Thiên Văn Bình, 28 tuổi. Anh rụt rè nói. Cô mỉm cười, trước khi đi, cô nói
- Hẹn ngày gặp lại, Thiên thiếu gia. Anh đứng nhìn cô, khuôn mặt nóng bừng. Văn Khang đứng nhìn Văn Bình, một nụ cười nở trên môi anh
" Em biết yêu rồi, cậu em trai yêu quý! ".
Dùng bữa sáng xong, vợ chồng Kim Ngọc Như nhận được thiệp mời dự đám cưới Quang Thành - Tiểu Liên. Trần Thanh Tuấn được làm hướng dẫn viên. Anh bắt đầu đưa mọi người đi tham quan Bắc Kinh cũng như đưa vợ và con anh đi chơi. Thật ra Trần Thanh Tuấn đến Bắc Kinh cũng chỉ mới được 11 tháng. Trước đây khi xây dựng tập đoàn Viên Quốc ở Bắc Kinh, anh ít khi đến để làm việc ở tập đoàn này, bởi vì ở tập đoàn anh, phó tổng giám đốc - bạn anh đã giúp anh điều hành thay Thanh Tuấn.
Thế nên anh biết rất ít nơi ở Bắc Kinh. Đưa mọi người đến công viên Nhất Quan, Tiểu Vy cùng mọi người vào bên trong. Ánh nắng mặt trời rọi xuống hồ nước lớn, mặt nước long lanh, trong xanh. Những bông hoa xinh đẹp nở rộ khoe sắc hai bên cây cầu. Hàng cây xanh che bóng mát cho họ. Gió thổi nhẹ lướt qua người của Tiểu Liên, cô nói
- Ở đây trong lành và mát thật! Giống như vùng quê vậy.
- Phải đó. Thật mát và dễ chịu. Như Ý nói tiếp
- Khung cảnh đẹp thế này, sao chúng ta không chụp một tấm hình kỉ niệm? Văn Khang hỏi mọi người. Tất cả gật đầu, rồi đi đến chỗ hàng ghế đá đang được cây xanh che mát và đằng sau là những bồn hoa hồng tuyệt đẹp, thơm ngát. Khung cảnh đẹp đẽ, thanh bình, trong lành, mọi người hít một hơi thật sâu, mọi người đều cảm nhận được sự sảng khoái lạ thường trong người! Đứng xếp hàng, các cặp đôi nắm tay nhau, tạo hình.
Văn Khang cầm máy ảnh, anh điều chỉnh rồi sau đó nhanh chóng chạy đến đứng cạnh họ.
- Nào chúng ta cùng nói "cheese" và cười. Bá Thiên nói. Mọi người nói "cheese" và cùng tạo hình sau đó thì cười. Một tấm ảnh tuyệt đẹp đã "ra đời". Mọi người cùng nhìn vào tấm ảnh, Tiểu Liên nói
- Anh Minh khi cười đẹp thật nha!
- Phải đó. Nụ cười của anh thật hút hồn. Trịnh Tuyết tiếp lời.
- Minh Minh lúc nào cũng đẹp ha! Thùy Phương nói. Ba anh chàng đứng kế bên nghe vậy, liền nhìn Vạn Minh với ánh mắt ghen tị. Anh đang ôm eo Tiểu Vy, ngắm nhìn khung cảnh. Cảm nhận được sát khí của ba anh chàng, liền tỏa ra sát khí mãnh liệt hơn. Ba anh kia thấy vậy, liền nuốt cục tức xuống bụng.
Đi dạo một vòng qua công viên, cả đám tiếp tục đến thư viện lớn nhất của Bắc Kinh. Trong khi các cô gái chọn đọc các tác phẩm tiểu thuyết, ngôn tình lãng mạn thì các anh chàng lại chọn sách trí tuệ và kinh dị. Đọc sách chán, mọi người kéo nhau đến khu trung tâm mua sắm. Dạo quanh các gian hàng, trên tay của mọi người đầy túi lớn nhỏ. Đi đến trưa, Bá Thiên cùng mọi người đến nhà hàng Ý. Bữa trưa mà Hồng Loan cùng mọi người dùng là spaghetti Ý. Dùng bữa trưa xong, tất cả kéo nhau đến rạp chiếu phim và thống nhất coi phim kinh dị. Suốt cả buổi, Tiểu Vy luôn bấu tay vào áo Vạn Minh, thân người run run. Bước ra khỏi rạp, chợt một chiếc bóp màu trắng nằm dưới chân của Văn Bình. Anh cúi xuống, nhặt chiếc bóp lên rồi ngó nhìn xung quanh
- Xin lỗi nhưng anh có thể trả nó cho tôi không? Một cô gái xinh đẹp ăn mặc giản dị chạy đến. Cô mặc một chiếc áo thun hai dây ôm sát cơ thể, chiếc quần ngắn ngang đùi để lộ đôi chân dài thẳng tắp. Ở eo quấn một chiếc áo khoác đen. Chân mang giày bốt. Trông giản dị nhưng rất đẹp và cá tính. Văn Bình nhìn cô gái, chợt hai má anh nóng bừng. Nhìn cô gái, anh hỏi
- Cô làm...rớt nó sao?
- Dạ phải. Giọng nói trong trẻo khiến trái tim Văn Bình đập mạnh. Anh đưa bóp cho cô gái. Cô mỉm cười cảm ơn anh rồi rời đi. Chợt Văn Bình kêu cô
- Khoan đã
- Có chuyện gì sao? Cô hỏi
- Xin hỏi...quý danh của cô là gì? Văn Bình hỏi
- Tôi tên Diệp Mỹ Uyên, 26 tuổi. Còn anh? Mỹ Uyên hỏi
- Tôi...tôi là Thiên Văn Bình, 28 tuổi. Anh rụt rè nói. Cô mỉm cười, trước khi đi, cô nói
- Hẹn ngày gặp lại, Thiên thiếu gia. Anh đứng nhìn cô, khuôn mặt nóng bừng. Văn Khang đứng nhìn Văn Bình, một nụ cười nở trên môi anh
" Em biết yêu rồi, cậu em trai yêu quý! ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook