Cô Vợ Ngọt Ngào Lão Công Ôm Một Cái!
8: “vật Thể Khổng Lồ” Lao Về Phía Cô


Ra khỏi bệnh viện, Đường Tâm Nhan lái xe trở về San Hồ Viên.

Đi thẳng vào phòng tắm, cô đứng dưới vòi hoa sen, dùng nước lạnh ra sức chà xát cơ thể.

Trên đường trở về, cô ở trên mạng đã tra một chút về Quản lý của Tập đoàn Hoàn Hải, là một người đàn ông trung niên hơn bốn mươi tuổi.

Mặc dù không đến mức hói đầu bụng bia, nhưng tướng mạo lẫn tuổi tác đều có thể làm cha cô.

Đường Tâm Nhan đem da thịt mịn màng trên người chà xát đến đỏ bừng, nước lạnh làm cho toàn thân cô run rẩy, không chỉ thân thể lạnh, tâm càng thêm lạnh!
Tắm gần một giờ đồng hồ, cô mới từ phòng tắm bước ra.

Chuông điện thoại di động không ngừng vang lên, Đường Tâm Nhan nhìn số điện thoại gọi đến.


Mẹ chồng cô Hà Mỹ Quyên gọi tới.

Nửa năm này, cô ở Phó gia đều cúi đầu làm người, một lòng chỉ muốn làm người vợ tốt, con dâu tốt, nhưng ngoại trừ cha chồng thì ai lại đem cô thành người nhà họ Phó.

Là người ai cũng có giới hạn, cô Đường Tâm Nhan từ trước đến nay đều không phải là người hèn nhát vô năng, Phó Tư Thần đã chà đạp lên giới hạn cuối cùng của cô, về sau cô cũng không cần thiết lại vì hắn mà tiếp tục chịu đựng mà sống.

Bấm tắt cuộc gọi của Hà Mỹ Quyên, Đường Tâm Nhan bấm số điện thoại của người đại diện trước kia của cô.

“Chị Quý, em dự định ly hôn, phương diện này ở An Thành vị luật sư nào là tốt nhất, chị có biết không?”
Đầu điện thoại bên kia, Quý Tịnh sửng sốt một chút, hồi lâu mới phản ứng lại, cô nghi ngờ hỏi:
“Em mới kết hôn nửa năm liền muốn ly hôn? Nhan Nhan lúc trước em vì Phó Tư Thần mà từ bỏ sự nghiệp sáng lạn, chị còn cho rằng cho dù xảy ra chuyện gì, em cũng sẽ cùng hắn một chỗ.


Quý Tịnh thở dài nói tiếp: “Lĩnh vực này Lục Tử Thâm là luật sư tốt nhất, anh ta chính là kim bài luật sư của An Thành, chẳng qua…” Đường Tâm Nhan hơi nhíu lông mày: “Chẳng qua cái gì?”
“Anh ta từng nói không tiếp nhận những vụ kiện cáo của minh tinh trong nghành giải trí, cho dù em đã rút khỏi giới giải trí, chỉ sợ anh ta cũng sẽ không phá lệ”
Đường Tâm Nhan vén mái tóc dài ướt sang một bên, thân thể tựa lên lan can ban công, mắt hạnh đen láy bên trong phủ một tầng hơi nước trong suốt, “Chị Quý chị có thể giúp em tra xem có thể tìm anh ta ở nơi nào không?”
“Được”
Nói chuyện điện thoại xong, Đường Tâm Nhan nhìn dưới lầu, thành phố nhộn nhịp và sầm uất, cô ôm lấy thân thể, cảm thấy cô đơn và buồn bã.


Năm giờ chiều.


Đường Tâm Nhan nhận tin nhắn chị Quý gửi đến.

——Luật sư Lục ở Dinh thự Dực bao phòng riêng số 1 để hội họp.

Đường Tâm Nhan từ bên trong tủ quần áo chọn lấy một bộ quần áo vừa ưu nhã mà không mất đi sự nữ tính, ngồi trước bàn trang điểm, trang điểm tinh tế.

Đem mái tóc dài đang cuộn lại thả xuống vai, khuôn mặt trái xoan trắng nõn xinh đẹp đến lay động lòng người.

Dinh Thự Dực được xây dựng bên cạnh hồ nước, kiến ​​trúc cổ kính, hệ thống VIP, chỉ những người thuộc tầng lớp thượng lưu mới có thể ra vào, Đường Tâm Nhan đã đến đây vài lần cũng không lạ lẫm.

Băng qua hành lang trải những tấm thảm đắt tiền, Đường Tâm Nhan dưới sự chỉ dẫn của người quản lý, đến phòng số 1.

Sau khi gõ cửa, quản lý thay Đường Tâm Nhan mở cửa phòng.

Trong phòng to lớn và sang trọng, khói thuốc lượn lờ, tiếng máy chơi mạt chược xen lẫn tiếng cười theo đó truyền đến, “Tứ ca của chúng ta tối hôm qua phá thân trai tân, hôm nay tâm trạng thoải mái, mọi người thoải mái thỏa thích vui chơi”
Đường Tâm Nhan chú ý tới, nói chuyện là một người đàn ông tuấn tú ngậm điếu thuốc trên miệng.


Nghe nói Lục Tử Thâm là người khiêm tốn, ôn hòa, hẳn không phải người đang nói chuyện kia.

Vừa tiến vào phòng hai bước, bỗng nhiên một cơn gió lướt qua, dưới chân Đường Tâm Nhan bị vấp một cái, cô chưa kịp phản ứng thì một con chó to lớn hướng về phía cô nhào tới.

Tốc độ quá nhanh, cô không kịp tránh đi.

Cô không chút phòng bị ngã trên mặt đất.

Sau khi nhìn thấy “Vật thể khổng lồ” tiến về phía mình là một con chó Caucasian Shepherd[1], đồng tử của cô co lại.

.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương