Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
Chương 57: Song hỉ lâm môn

Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn

Không thể thay đổi được yêu cầu của Thi Cảng Bác, Tô Đậu ở lại bệnh viện một đêm, hôm sau làm thủ tục xuất viện, kể từ đó ngày nào Thi Cảng Bác cũng đến muộn hơn 9h về trước 5h, mãi đến khi kỳ nghỉ hè kết thúc trở về thành phố Đài Châu.

Trở lại thành phố Đài Châu, chuyện đầu tiên là Thi Cảng Bác làm thủ tục nghỉ học cho Tô Đậu, trong thoáng chốc cả trường học nhốn nháo, vì quan hệ của cô và chú hai bị lộ, toàn trường đã biết, câu lạc bộ tin học đưa tin về họ suốt nửa tháng. Những điều này đều từ miệng Thi Vân Hân biết được, hai tuần này Tô Đậu không ở trường, mỗi ngày rảnh rỗi ở trong nhà, có đôi khi về nhà cũ của họ Thi với ông nội, không thì về nhà chú thím mình.

Vợ chồng nhà họ Tô nhìn cháu gái mình lớn lên, xem Tô Đậu như con gái ruột, khi cô dẫn Thi Cảng Bác về nhân tiện bàn chuyện hôn sự, thật sự là có hơi làm khó Thi Cảng Bác, nhưng nhìn thấy anh cưng chiều cháu gái nhỏ của mình như vậy, cũng không gây khó dễ nữa, chép chép miệng rồi thôi.

Còn chuyện Thi Cảng Bác ở trường học, anh không phải là giáo viên trường trung học Thập Phiên thuê về giảng dạy, anh chỉ là người được nhờ vả mà thôi, nhà trường không có lý do gì mà sa thải khi anh và học sinh của mình yêu nhau, hơn nữa Tô Đậu cũng đã nghỉ học, không có lý do không có việc gì kiếm chuyện nữa, nhà trường cũng là người hiểu chuyện, cho nên không làm khó Thi Cảng Bác, để anh tiếp tục đảm nhận giảng dạy trong trường học, mãi đến hết năm!

Thi Cảng Bác có thể tiếp tục đảm nhận lớp chọn ở trường trung học Thập Phiên, Tô Đậu yên tâm, sau khi ở nhà chú thím về, nhà họ Thi ‘nóng như nước pha trà’ chuẩn bị hôn lễ. Hôm nay Thi Cảng Bác dẫn Tô Đậu tham dự lễ cưới của Thiệu Trọng Thân, nhìn cô dâu chú rể trước mặt, Tô Đậu cảm thán: Một cặp đẹp đôi, nếu như Dạ Tử Đồng đứng trên đó cũng chưa chắc khiến người ta yêu thích và ngưỡng mộ thế này.

Sau khi tham dự hôn lễ Thiệu Trọng Thân, không lâu sau là đến lượt mình, lúc nào Thi Cảng Bác cũng cẩn thận tinh tế, khi bụng Tô Đậu còn chưa nhô ra, đã tìm một tiệm áo cưới chụp mấy tấm hình cưới, mấy ngày này là thời gian Tô Đậu mệt nhất, thì ra chụp hình còn phải diễn nhiều tư thế như vậy, nhiếp ảnh gia muốn cảm nhận, cảm nhận không tốt lại diễn tư thế khó hơn nữa để chụp, ngày đó Tô Đậu cười đến miệng gần như trật khớp, còn không nói được, quá đau khổ! Chẳng những mệt mỏi, còn mỏi cả đôi chân phải đứng thẳng thắp, lúc đó Tô Đậu hoàn toàn lĩnh hội được cực khổ của giới ngôi sao văn nghệ sĩ trải qua mà người thường không làm được!

Áo cưới của Tô Đậu, Thi Cảng Bác tìm Đường Dật Sâm giúp thiết kế một bộ, Đường Dật Sâm không nói hai lời đồng ý, hơn nữa hoàn toàn miễn phí không lấy tiền, nói là quà tặng hôn lễ cho bọn họ. Ngày kết hôn càng ngày càng đến gần, Tô Đậu mời hết học sinh trong lớp, còn cả mấy giáo viên tốt bụng. Còn Thi Cảng Bác thì mời học sinh lớp chọn, toàn bộ giáo viên trong trường, còn cả mấy thành viên hội đồng quản trị nhà trường, còn mời mấy bạn hợp tác trong công việc, có mấy người ở nước khác cũng nhín chút thời gian đến thành phố Đài Châu tham dự hôn lễ xa hoa thế kỷ này.

Tô Đậu muốn vô cùng đơn giản, nhưng nghĩ tới từ trước đến giờ ông nội Thi là người sĩ diện, nhất định ông sẽ tổ chức hôn lễ muốn bao nhiêu xa xỉ thì có bấy nhiêu xỉ xỉ, xa hoa, Thi Cảng Bác không ngăn cản, anh vốn muốn cho Tô Đậu một hôn lễ thế kỷ, nhưng Tô Đậu lại thích đơn giản, làm anh không thể nào ra tay, cuối cùng là nhường cho ông già nào đó.

Hôn lễ tiến hành nhà họ Thi giữa sườn núi Dương Minh Sơn, chỗ đó chứa được ngàn người, đặc biệt mời cha xứ đến làm chứng cho họ.

Khách khứa đến đúng giờ, lúc khúc nhạc kết hôn vang lên, cô dâu quàng tay chú ruột đi lên phía trước, hôm nay là ngày đại hỉ cô lấy chồng, cô hẳn là rất hạnh phúc rất vui vẻ mới đúng, nhưng người cô muốn nhất cũng không xuất hiện, vẻ mặt cô dâu trang điểm hơi mất mát.

“Chú, ông nội thật sự chán ghét cháu như vậy sao?” Tô Đậu vừa hỏi xong, chú Tô còn chưa kịp an ủi, một giọng nói đau lòng vừa cố sức vang lên, “Không muốn ông nội chúc phúc hả?”

“Ông nội!”

Muốn!

Muốn đến lòng đau nhói, Tô Đậu lập tức buông cánh tay chú Tô ra, khuôn mặt nhỏ nhắn khóc sụt sùi, bộ dạng đáng thương làm nũng, “Muốn, Đậu Đậu muốn ông nội nhất!”

“Cẩn thận một chút, không muốn chắt ngoại của ta phải không?” Vẻ mặt ông cụ Tô phụng phịu nổi giận nói, mặc dù giọng điệu uy nghiêm,, nhưng cặp mắt chứa đầy sự quan tâm tới cháu gái, “Cô bé, con trưởng thành rồi!” Nháy mắt, cô bé con đã biến thành cô gái duyên dáng yêu kiều, bây giờ đã lập gia đình, ông nói với cô một câu chúc phúc mà cô muốn nhận được nhất: “Cô bé của ông nội, con phải hạnh phúc!”

“Ông nội!”

“Đừng khóc, cô dâu không được khóc, khóc sẽ không đẹp.” Tô Đậu nghe lời gật đầu, nín khóc mỉm cười, khúc nhạc hôn lễ vang lên nhữ cũ, ông Tô vươn cánh tay, Tô Đậu chủ động quàng lên, sau đó dưới sự dẫn dắt của ông nội, lúc mọi người vỗ tay chúc mừng, Tô Đậu đi qua thảm đỏ của một giai đoạn trong đời, lúc ông Tô giao cánh tay cho Thi Cảng Bác, nói: “Thay ta chăm sóc tốt cho Đậu Đậu, ta giao cuộc đời nó cho con.”

“Dạ, ông nội, con sẽ dùng tính mạng mình yêu cô ấy, còn có con chúng con, bà xã, em nói đúng không?”

“Đúng ạ!” Tô Đậu xấu hổ nói, nhón chân lên, nói bên tai Thi Cảng Bác: “Ông xã!”

Cha xứ dùng giọng điệu chúc phúc, hỏi cô dâu chú rể trước mặt tất cả khách khứa, “Thi tiên sinh, con có bằng lòng lấy cô Tô làm vợ, chăm sóc cô ấy, bảo vệ cô ấy, bết kể nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, yêu thương và kính trọng, không xa không rời, vĩnh viễn ở cùng một chỗ không?”

“Con đồng ý!”

“Cô Tô, con có bằng lòng gả cho Thi tiên sinh, để cậu ấy thành chồng con không? Chăm sóc cậu ấy, bảo vệ cậu ấy, bất kể là nghèo khó hay giàu có, bệnh tật hay khỏe mạnh, yêu thương và kính trọng, không xa không rời, vĩnh viễn ở cùng một chỗ không?”

“Con đồng ý!”

“Mời cô dâu chú rể trao nhẫn cưới, tuyên thệ hôn nhân!”

Thi Cảng Bác và Tô Đậu hạnh phúc đeo cho nhau nhẫn kết hôn sáng chói, mọi người mong chờ chúc phúc, vỗ tay, kết thúc buổi lễ! 

Sau khi hôn lễ kết thúc, Thi Cảng Bác dẫn Tô Đậu đi hưởng tuần trăng mật, đi chơi khắp châu Úc, cuối cùng dừng chân ở Rome Ý, ở đó một tuần, sau đó ‘dọn đường hồi phủ.’ (Nghĩa là trở về nhà).

Thời gian nhanh chóng trôi qua, đảo mắt Tô Đậu đã gần tới ngày dự sinh, sắp đến ngày lâm bồn.

Những ngày nay Thi Cảng Bác không dám đi bất cứ đâu, ngay cả trường học cũng không tới. Hành hạ giày vò, cuối cùng bụng Tô Đậu cũng có biến động, vỡ nước ối, đứa bé sắp chào đời. Thi Cảng Bác ôm Tô Đậu chạy tới bệnh viện, trên đường gọi điện thoại cho hai nhà Thi Tô, nói họ chạy tới bệnh viện, Tô Đậu sắp sinh.

Trong phòng sinh, Tô Đậu hét vang vọng, liên tục nói không muốn sinh, còn ngoài phòng sinh, người chuẩn bị làm ba Thi Cảng Bác vô cùng lo lắng, đấm vào vách tường, thề sẽ không để Tô Đậu đau lần thứ hai. Những người khác vừa mừng vừa lo, lo âu ngồi đó, mãi đến khi tiếng em bé khóc vang khắp cả phòng sinh thì đám người mới thở dài nhẹ nhõm một hơi, y tá ôm đứa bé từ bên trong đi ra, nói: “Chúc mừng, là một bé trai!”

Thi Cảng Bác không thèm nhìn con mình, xông thẳng vào phòng sinh, nhìn vợ mệt mỏi ngủ thiếp đi, Thi Cảng Bác cưng chiều đau lòng nói: “Bà xã, em cực khổ, anh yêu em!”

Tô Đậu được đẩy từ phòng sinh ra thẳng tới phòng bệnh một mình, yên lặng nghỉ ngơi! Tô Đậu tỉnh lại, nhìn thấy đầu tiên không phải là em bé, mà là nhìn thấy người đàn ông mệt mỏi nằm ngủ ghé bên giường bệnh, bàn tay nhỏ bé xoa mái tóc đen của người đàn ông, trong lòng thầm cảm thán: Sinh con đau quá, nhưng khoảnh khắc chứng kiến đứa bé sinh ra, đau như vậy… Cũng đáng giá!

Thời gian qua Thi Cảng Bác luôn ngủ không sâu, từ trong giấc mơ tỉnh lại, nhìn thấy vợ nhỏ đã tỉnh, vội vàng hỏi: “Sao rồi? Có khá hơn chút nào không? Có muốn ăn chút gì đó không?”

“Cho em nước trước đã!”

“Được!”

Thi Cảng Bác rót ly nước cho Tô Đậu, sau khi cô uống xong, hỏi: “Đứa bé đâu?”

“Y tá đưa đi tắm rửa, bọn họ đều qua xem rồi.” Chỉ có anh là không, vì một người cần nhất lúc tỉnh lại là có thể nhìn thấy anh!

“Em muốn nhìn đứa bé, có thể không?”

“Em vừa tỉnh lại, thân thể vẫn còn mệt, đừng nhúc nhích, chờ lát nữa gọi y tá, ngoan ngoãn nằm trên giường, sau này chúng ta còn nhiều thời gian nhìn đứa bé, em còn phải ở nhà chăm em bé đó!” Thi Cảng Bác đưa tay đặt Tô Đậu nằm xuống giường, đúng vậy, ông xã nói không sai, sau này họ còn nhiều thời gian mà, nhìn đứa bé lớn lên!

“Nhìn em kêu khóc om sòm ở trong phòng sinh, anh sợ tới trái tim muốn ngừng đập, bà xã, sau này không sinh nữa, ông xã sẽ không để em chịu đau lần thứ hai đâu!” Những lời này mang theo hứa hẹn, mặc dù nghe rất ngọt ngào nhưng Tô Đậu không chịu, cô nói: “Đau đớn thì đau đớn thật, nhưng khoảnh khắc nhìn thấy đứa bé sinh ra rất hạnh phúc, có cảm giác không cách nào dùng ngôn ngữ biểu đạt, ông xã, sau này chúng ta còn phải sinh một bé gái nữa, được không?”

“Không được!” Thi Cảng Bác từ chối như đinh đóng cột, anh không muốn lại trải qua cảm giác lực bất tòng tâm thêm một lần nữa!

“……..”

Sau khi nghe xong, Tô Đậu khóc không ra nước mắt, nhưng đến cuối cùng, người nào đó không cẩn thận để cô gái nào đó mang bầu lần thứ hai, lại một lần nữa trải qua khoảnh khắc dày vò….

Ba năm sau, một số chuyện thú vị trong cuộc sống.

Ánh mặt trời chiếu rọi quán café, Tô Đậu vẫn theo hai đứa bé cùng Thi Vân Hân đi tới quá café 333, Thi Vân Hân cảm thán nói: “Không phải chú hai nói sẽ không để cậu sinh nữa mà, sao lại sinh thêm một bé!” Nhìn khuôn mặt đáng yêu tròn vo của bé, Thi Vân Hân nghi ngờ nheo mắt.

Bé con kế thừa thể chất của mẹ, thích ăn, một tháng mà ăn ít nhất năm hộp sữa bột, đứa bé có thể ăn như vậy cực kỳ hiếm thấy, nhưng mẹ của bé khi còn nhỏ cũng bộ dạng này, cho nên hoàn toàn không thể trách cô bé.

“Thừa dịp anh ấy không chú ý, tớ cố tình đâm thủng bao cao su!”

Người phụ nữ rất vô tư nói, kết quả vào ban đêm, bé con chờ ba mình tan làm về, bàn chân nhỏ bé nhanh nhẹn trèo lên ngực ba, cong miệng nói, “Ba, con biết mình sao lại tới được đây!”

“Sao tới được?”

Trán Thi Cảng có ba đường hắc tuyến, không lẽ nói, con gái ba đưa ra vấn đề làm mình có chút không chống đỡ được, nhưng lại quá phận làm người ta bật cười, cho nên, lúc này anh muốn biết con gái sao lại biết mình vì sao tới!

“Tìm cách đâm một lỗ thủng, con cứ như vậy đến đây!”

“……….”

Khóe miệng Thi Cảng Bác co rút, hỏi, “Ai nói với con?”

“Mẹ ạ, hôm nay ở quán café 333, mẹ vui vẻ nói với chị họ!” Tha thứ cho con nít nói lời không biết giữ ý.

Thi Cảng Bác thả con gái ra, quát: “Tô, Mật!”

Bị gọi cả tên họ, Tô Đậu lập tức từ trong phòng bếp chạy ra, bộ dạng ngọt ngào tươi cười, nói: “Ở đây! Ông xã, anh đã về...” Tô Đậu còn chưa nói hết, mặt Thi Cảng Bác lạnh lùng khiến Tô Đậu nhượng bộ lui binh, có chút không dám tới gần, ngực không hiểu vì sao thấy lạnh, có xúc động bỏ chạy.

“Những thứ đó trước đây là do em đâm thủng hả?”

“A, sao anh biết vậy?” Chuyện lớn rồi, chuyện bị bại lộ….. Trốn thôi.

Đêm đó, Tô Đậu bị Thi Cảng bác đẩy xuống giường làm năm giờ liền, đau khổ quá mà, hoàn toàn sáng mắt con gái bán rẻ cô, bây giờ biết rõ thì đã muộn.

Hết chương 57

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương