Cô Vợ Ngọt Ngào Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 13: Về nhà của chúng ta
Edit: Ngọc Hân – Diễn đàn
Tô Đậu cảm thấy trả lời vấn đề này có chút khó khăn, với người nhà họ Thi cô chưa bao giờ dám hi vọng xa vời, sao tham gia yến tiệc này lại biến thành buổi xem mắt? Tô Đậu níu chặt vạt áo, rồi nhìn vẻ mặt đầy hi vọng của người nhà họ Thi, khi ánh mắt chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Thi Cảng Bác thì cô chép miệng, yếu ớt hỏi ngược lại: “Chú hai, có thể không trả lời được không?”
“Đậu Đậu, chú hai không có ý ép em trả lời tôi, tôi thích em, rất muốn qua lại với em.” Thi Hạo Hạo thản nhiên nói khiến khuôn mặt trái xoan của Tô Đậu đỏ lên, bây giờ thật sự là từ chối cũng không phải mà đồng ý cũng không xong, quả là tiến thoái lưỡng nan.
“Ba muốn nhận định Tô Đậu làm cháu dâu nhà họ Thi, con là trưởng bối, cũng nên ủng hộ.” Giọng lạnh lùng của ông cụ Thi tràn đầy quả quyết, trong đó gồm một ý nghĩa khác, muốn Thi Cảng Bác chủ động rút lui, đừng ngăn cản quyết định của thanh niên. Thi Cảng Bác bị đè lên hai chữ trưởng bối có chút không thở nổi, sắc mặt trầm xuống ba phần.
“Ông nội Thi….” Tô Đậu thấy Thi Cảng Bác xoay người rời đi, cô lập tức đuổi theo, nắm lấy áo anh, quay đầu nói với ông Thi: “Thật xin lỗi!”
Thật xin lỗi, cô sẽ không gả vào nhà họ Thi làm cháu dâu đâu;
Thật xin lỗi, cô sẽ không lui tới với Thi Hạo Hạo đâu;
Thật xin lỗi, làm ông nội Thi thất vọng về cô;
Ba chữ “Thật xin lỗi” đủ để người nhà họ Thi biết câu trả lời của cô, cùng với quyết định của cô; mặc dù ông Thi rất thất vọng nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng; nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất vào trong đám người không chút dấu vết, Thi Hạo Hạo có chút ghen tỵ, hai tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, đồng thời tận đáy lòng vang lên: Đoạt lấy cô ấy, đoạt lấy cô ấy từ tay chú hai mày!
Giọng nói và lý trí cùng chiến đấu kịch liệt, cuối cùng giọng nói chiến thắng lý trí, Thi Hạo Hạo nhìn khuôn mặt khiến người ta không thể dời mắt được, ra quyết định.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục như trước, âm nhạc vẫn đinh tai nhức óc như thế, tiếng ồn của khách khứa bên này bên kia vang vọng, Thi Cảng Bác tránh đám đông đứng nơi ban công dưới màn đêm. Tô Đậu vẫn nắm chặt áo Thi Cảng Bác không buông, hiện giờ hai người đứng sóng vai cũng không còn suy nghĩ muốn buông ra. Tô Đậu để ý không rõ vì sao mình lại có động tác đó, tại sao lúc thấy Thi Cảng Bác muốn rời đi trong lòng sinh ra khủng hoảng, cho nên lập tức đuổi theo, nói với người nhà họ Thi quyết định của cô.
Đúng, quyết định cô nói với nhà họ Thi là cô không thích Thi Hạo Hạo, hai ngày nay lòng cô có một người đàn ông là chú hai Thi Cảng Bác, hơn nữa còn là người giám hộ cô!
“Có thể về nhà không?” Tô Đậu kéo áo Thi Cảng Bác, yếu ớt hỏi.
Về nhà, trong lòng Thi Cảng Bác xúc động, thu hồi suy nghĩ xa xăm, hỏi: “Trở về nhà nào?”
Về nhà nào? Câu hỏi này giành cho Tô Đậu, đúng nhỉ, về nhà chú hay là về nhà cô đây? Giờ phút này trong lòng cô có tiếng hỏi: Cô muốn trở về nhà chú không? Muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu không? Quyền giám hộ nằm trong tay người đàn ông này, trở về nhà anh mới đúng, dĩ nhiên là về nhà anh rồi!
Tô Đậu nghe theo tiếng lòng, không chút do dự nói: “Về nhà chú, nhà của chúng ta!”
Được rồi, nhà của anh là nhà của bọn họ!
“Được, chúng ta về nhà!” Tô Đậu trả lời làm Thi Cảng Bác cười tươi như hoa, tay trái cầm bàn tay nhỏ bé xinh đẹp đi ra khỏi ban công, sau đó rời khỏi buổi tiệc. diễn đàn lequydonn
Dọc đường đi, tâm tình Thi Cảng Bác rất tốt, Tô Đậu cũng cảm nhận được dường như trong lòng mình rất vui, thì ra trong hai ngày ngắn ngủi tâm tình Thi Cảng Bác có thể thay đổi theo hỉ nộ ái ố của cô, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt yêu chiều kia có biểu tình thất vọng đau lòng, đó không phải là điều cô muốn thấy.
Tô Đậu cảm thấy trả lời vấn đề này có chút khó khăn, với người nhà họ Thi cô chưa bao giờ dám hi vọng xa vời, sao tham gia yến tiệc này lại biến thành buổi xem mắt? Tô Đậu níu chặt vạt áo, rồi nhìn vẻ mặt đầy hi vọng của người nhà họ Thi, khi ánh mắt chuyển sang vẻ mặt nghiêm túc lạnh lùng của Thi Cảng Bác thì cô chép miệng, yếu ớt hỏi ngược lại: “Chú hai, có thể không trả lời được không?”
“Đậu Đậu, chú hai không có ý ép em trả lời tôi, tôi thích em, rất muốn qua lại với em.” Thi Hạo Hạo thản nhiên nói khiến khuôn mặt trái xoan của Tô Đậu đỏ lên, bây giờ thật sự là từ chối cũng không phải mà đồng ý cũng không xong, quả là tiến thoái lưỡng nan.
“Ba muốn nhận định Tô Đậu làm cháu dâu nhà họ Thi, con là trưởng bối, cũng nên ủng hộ.” Giọng lạnh lùng của ông cụ Thi tràn đầy quả quyết, trong đó gồm một ý nghĩa khác, muốn Thi Cảng Bác chủ động rút lui, đừng ngăn cản quyết định của thanh niên. Thi Cảng Bác bị đè lên hai chữ trưởng bối có chút không thở nổi, sắc mặt trầm xuống ba phần.
“Ông nội Thi….” Tô Đậu thấy Thi Cảng Bác xoay người rời đi, cô lập tức đuổi theo, nắm lấy áo anh, quay đầu nói với ông Thi: “Thật xin lỗi!”
Thật xin lỗi, cô sẽ không gả vào nhà họ Thi làm cháu dâu đâu;
Thật xin lỗi, cô sẽ không lui tới với Thi Hạo Hạo đâu;
Thật xin lỗi, làm ông nội Thi thất vọng về cô;
Ba chữ “Thật xin lỗi” đủ để người nhà họ Thi biết câu trả lời của cô, cùng với quyết định của cô; mặc dù ông Thi rất thất vọng nhưng chuyện tình cảm không thể miễn cưỡng; nhìn bóng dáng một lớn một nhỏ biến mất vào trong đám người không chút dấu vết, Thi Hạo Hạo có chút ghen tỵ, hai tay không tự chủ nắm chặt thành quyền, đồng thời tận đáy lòng vang lên: Đoạt lấy cô ấy, đoạt lấy cô ấy từ tay chú hai mày!
Giọng nói và lý trí cùng chiến đấu kịch liệt, cuối cùng giọng nói chiến thắng lý trí, Thi Hạo Hạo nhìn khuôn mặt khiến người ta không thể dời mắt được, ra quyết định.
Buổi tiệc vẫn tiếp tục như trước, âm nhạc vẫn đinh tai nhức óc như thế, tiếng ồn của khách khứa bên này bên kia vang vọng, Thi Cảng Bác tránh đám đông đứng nơi ban công dưới màn đêm. Tô Đậu vẫn nắm chặt áo Thi Cảng Bác không buông, hiện giờ hai người đứng sóng vai cũng không còn suy nghĩ muốn buông ra. Tô Đậu để ý không rõ vì sao mình lại có động tác đó, tại sao lúc thấy Thi Cảng Bác muốn rời đi trong lòng sinh ra khủng hoảng, cho nên lập tức đuổi theo, nói với người nhà họ Thi quyết định của cô.
Đúng, quyết định cô nói với nhà họ Thi là cô không thích Thi Hạo Hạo, hai ngày nay lòng cô có một người đàn ông là chú hai Thi Cảng Bác, hơn nữa còn là người giám hộ cô!
“Có thể về nhà không?” Tô Đậu kéo áo Thi Cảng Bác, yếu ớt hỏi.
Về nhà, trong lòng Thi Cảng Bác xúc động, thu hồi suy nghĩ xa xăm, hỏi: “Trở về nhà nào?”
Về nhà nào? Câu hỏi này giành cho Tô Đậu, đúng nhỉ, về nhà chú hay là về nhà cô đây? Giờ phút này trong lòng cô có tiếng hỏi: Cô muốn trở về nhà chú không? Muốn tiếp tục ăn nhờ ở đậu không? Quyền giám hộ nằm trong tay người đàn ông này, trở về nhà anh mới đúng, dĩ nhiên là về nhà anh rồi!
Tô Đậu nghe theo tiếng lòng, không chút do dự nói: “Về nhà chú, nhà của chúng ta!”
Được rồi, nhà của anh là nhà của bọn họ!
“Được, chúng ta về nhà!” Tô Đậu trả lời làm Thi Cảng Bác cười tươi như hoa, tay trái cầm bàn tay nhỏ bé xinh đẹp đi ra khỏi ban công, sau đó rời khỏi buổi tiệc. diễn đàn lequydonn
Dọc đường đi, tâm tình Thi Cảng Bác rất tốt, Tô Đậu cũng cảm nhận được dường như trong lòng mình rất vui, thì ra trong hai ngày ngắn ngủi tâm tình Thi Cảng Bác có thể thay đổi theo hỉ nộ ái ố của cô, cô không muốn nhìn thấy khuôn mặt yêu chiều kia có biểu tình thất vọng đau lòng, đó không phải là điều cô muốn thấy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook