Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
-
Chương 65: Khốn Kiếp, Lại Lừa Tôi (1)
Tô Giản An muốn chạy trốn, Lục Bạc Ngôn đã nhìn ra.
Cô từ nhỏ đã sợ hãi việc uống thuốc, lúc ở tạm trong căn nhà trống của nhà cô một thời gian, có một lần cô đột nhiên chạy tới, cô gái nhỏ mười tuổi đầu nhanh nhẹn như cá bơi dưới nước trượt vào tay anh, lưu loát chui vào phòng anh rồi trốn trên giường: "An Bạc Ngôn, đừng nói cho mẹ em biết em đang ở cùng anh nhé."
Mẹ cô đã nhanh chóng tìm đến, Lục Bạc Ngôn mới biết được là do cô không chịu uống thuốc, để tránh việc phải uống thuốc, từ nhỏ cô đã cùng cả nhà đấu trí thi gan biết bao nhiêu lần.
Sau đó anh đã dỗ Tô Giản An uống hết đống thuốc to nhỏ đủ loại màu sắc kích cỡ , anh đồng ý sẽ mang cô đi chơi.
Tuy nhiên, cuối cùng anh đã không thực hiện được lời hứa của mình.
Sau nhiều năm như vậy, cô cảm thấy cô vẫn là con thỏ nhỏ bên cạnh sói xám xấu xa.
Lục Bạc Ngôn đè hai bả vai cô lại: "Em cho rằng trốn được trong ổ chăn sẽ không cần uống thuốc nữa chắc?"
Tô Giản An cố gắng nhếch miệng mỉm cười: "Thật ra đã không còn đau giống như buổi sáng vừa rồi nữa , có thể không uống. . . . . . được không?"
"Tôi sẽ anh là anh trai!"
Thấy mặt Lục Bạc Ngôn không chút thay đổi, cô lại đưa ra điều kiện bổ sung.
Lục Bạc Ngôn tựa hồ đã cảm thấy có hứng thú, nhướn đuôi lông mày: "Gọi thử nghe xem một chút."
“Anh Bạc Ngôn. . . . . ."
Cô nằm gọn thu mình trong chiếc chăn bông, chỉ lộ ra một cái đầu, giống một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, giọng điệu vừa mềm mại lại vô cùng thân thiết, mang theo vài phần ý tứ nịnh nọt lấy lòng, so với cách gọi anh ngọt ngào lúc nhỏ nghe càng êm tai hơn.
Lục Bạc Ngôn vừa lòng xoa xoa tóc cô: "Ngoan, uống thuốc đi."
Ầm vang!
Một tia sét đánh thẳng xuống đầu, Tô Giản An choáng váng nhìn chằm chằm vào Lục Bạc Ngôn trước mặt, sau một lúc lâu cũng không dám tin tưởng bản thân mình lại bị đùa giỡn .
"Đồ khốn." Cô quay đầu đi, thở phì phì , "Lại gạt tôi."
Năm cô mười tuổi, lúc ấy quen biết Lục Bạc Ngôn chưa được bao lâu, cô đã được chẩn đoán là có một số vấn đề về thể chất, phải uống thuốc trong một thời gian dài, tất cả những biện pháp có thể tránh việc uống thuốc cô đều dùng hết , cô ngây thơ chạy tới chỗ của Lục Bạc Ngôn nghĩ rằng anh nhất định sẽ giúp mình.
Cuối cùng anh và Đường Ngọc Lan lại cùng nhau khuyên cô uống thuốc, cô mân miệng kiên quyết lắc đầu, Lục Bạc Ngôn đưa ra điều kiện: "Uống thuốc xong, ngày mai anh sẽ đưa em đi công viên giải trí để chơi."
Cô chớp chớp ánh mắt, miễn cưỡng uống hết chỗ thuốc, buổi tối mẹ lại nói với cô, dì Đường cùng anh Bạc Ngôn của cô ngày mai sẽ đi Mĩ .
Ngày hôm sau ra sân bay tiễn Lục Bạc Ngôn, cô không muốn nói chuyện với anh nữa, anh như có phép thuật, lấy ra rất nhiều kẹo mút ngon lành cho cô, nhưng cô vẫn không thèm nói chuyện với anh.
Rõ ràng đã đồng ý ngày hôm nay sẽ mang cô đi công viên trò chơi rồi , nhưng giờ anh lại phải đi, đi đến một nơi cô có cưỡi lừa, có lái xe cũng không tới được.
Cô đã nghĩ chỉ có người lớn mới lừa cô, không nghĩ tới ngay cả Lục Bạc Ngôn cũng lừa mình.
Trong trí nhớ, Lục Bạc Ngôn cuối cùng dường như đã bất đắc dĩ thở dài: "Sau này em phải nghe lời dì nói, ngoan ngoãn uống thuốc."
Sau đó anh liền cùng Đường Ngọc Lan đi qua cửa kiểm tra an ninh, bóng dáng anh dần biến mất khỏi tầm mắt cô, trước mắt cô cũng càng lúc càng mơ hồ.
"Giản An, sao con lại khóc vậy?" Mẹ đau lòng giúp cô lau đi những giọt nước mắt tròn như hạt đậu, "Không nỡ xa dì Đường cùng anh Bạc Ngôn phải không?"
Giản An bé vừa khóc vừa nức nở: "Anh ấy gạt con, anh ấy gạt con. . . . . ."
Năm đó Lục Bạc Ngôn lừa cô, hiện tại anh lại lừa cô.
Tô Giản An cảm thấy bản thân mình quả thật không có tiền đồ, càng sống càng trở nên thụt lùi.
Lục Bạc Ngôn không nghĩ tới Tô Giản An còn nhớ rõ chuyện năm đó, đem nước ấm đưa cho cô: "Sau này sẽ không lừa em nữa , nghe lời uống thuốc đi."
". . . . . ." Tô Giản An đối với Lục Bạc Ngôn đã không còn chút tin tưởng nào nữa.
"Uống nước trước rồi nhét thuốc vào miệng sau đó nuốt xuống, sẽ không bị đắng đâu."
Lục Bạc Ngôn chưa từng có kiên nhẫn đến như vậy, cứ như vậy Tô Giản An ngược lại còn cảm thấy ngượng ngùng trước sự chịu đựng của anh ,cô ngoan ngoãn nghe theo, quả nhiên không hề đắng như việc ngậm thuốc trước rồi uống nước, cô miễn cưỡng nuốt vào từng viên thuốc một, cuối cùng cũng uống hết tất cả .
Lục Bạc Ngôn ấn chuông thông báo, y tá lập tức đi vào rút kim tiêm cho Tô Giản An: "Nghỉ ngơi một chút nếu cảm thấy không còn vấn đề gì, là có thể đi rồi."
"Cảm ơn." Tô Giản An vừa nói vừa muốn xốc chăn lên để xuống giường, Lục Bạc Ngôn liền đè lại cô, "Y tá đã bảo em nghỉ ngơi một chút."
"Tôi nào có yếu ở đến mức phải nghỉ ngơi thêm lúc nữa chứ." Tô Giản An lưu loát đeo giày vào "Đi thôi."
Có lẽ là truyền dịch cùng thuốc uống đã phát huy tác dụng, sắc mặt của cô hồng nhuận lên không ít, đôi môi cũng có chút màu sắc, ánh mắt trống rỗng đã khôi phục lại dáng vẻ rực rỡ trước đây, lại là một tiểu quái thú có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Lục Bạc Ngôn muốn đưa cô ra khỏi bệnh viện, cũng không vội vã bảo tài xế đánh xe tới, ngược lại còn hỏi cô: "Muốn ăn cái gì không?"
Tô Giản An lúc này mới nhớ đến, mục đích ban đầu Lục Bạc Ngôn mang cô đi ra ngoài là để ăn bữa cơm, cũng không nghĩ đến lại phải lăn lộn trong bệnh viện một hồi lâu như vậy.
Hiện tại cô không những khôi phục được thể lực , mà ngay cả khẩu vị ăn uống cũng được khôi phục lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Muốn ăn cái gì cũng được, anh quyết định đi."
Cô từ nhỏ đã sợ hãi việc uống thuốc, lúc ở tạm trong căn nhà trống của nhà cô một thời gian, có một lần cô đột nhiên chạy tới, cô gái nhỏ mười tuổi đầu nhanh nhẹn như cá bơi dưới nước trượt vào tay anh, lưu loát chui vào phòng anh rồi trốn trên giường: "An Bạc Ngôn, đừng nói cho mẹ em biết em đang ở cùng anh nhé."
Mẹ cô đã nhanh chóng tìm đến, Lục Bạc Ngôn mới biết được là do cô không chịu uống thuốc, để tránh việc phải uống thuốc, từ nhỏ cô đã cùng cả nhà đấu trí thi gan biết bao nhiêu lần.
Sau đó anh đã dỗ Tô Giản An uống hết đống thuốc to nhỏ đủ loại màu sắc kích cỡ , anh đồng ý sẽ mang cô đi chơi.
Tuy nhiên, cuối cùng anh đã không thực hiện được lời hứa của mình.
Sau nhiều năm như vậy, cô cảm thấy cô vẫn là con thỏ nhỏ bên cạnh sói xám xấu xa.
Lục Bạc Ngôn đè hai bả vai cô lại: "Em cho rằng trốn được trong ổ chăn sẽ không cần uống thuốc nữa chắc?"
Tô Giản An cố gắng nhếch miệng mỉm cười: "Thật ra đã không còn đau giống như buổi sáng vừa rồi nữa , có thể không uống. . . . . . được không?"
"Tôi sẽ anh là anh trai!"
Thấy mặt Lục Bạc Ngôn không chút thay đổi, cô lại đưa ra điều kiện bổ sung.
Lục Bạc Ngôn tựa hồ đã cảm thấy có hứng thú, nhướn đuôi lông mày: "Gọi thử nghe xem một chút."
“Anh Bạc Ngôn. . . . . ."
Cô nằm gọn thu mình trong chiếc chăn bông, chỉ lộ ra một cái đầu, giống một chú thỏ nhỏ ngoan ngoãn, giọng điệu vừa mềm mại lại vô cùng thân thiết, mang theo vài phần ý tứ nịnh nọt lấy lòng, so với cách gọi anh ngọt ngào lúc nhỏ nghe càng êm tai hơn.
Lục Bạc Ngôn vừa lòng xoa xoa tóc cô: "Ngoan, uống thuốc đi."
Ầm vang!
Một tia sét đánh thẳng xuống đầu, Tô Giản An choáng váng nhìn chằm chằm vào Lục Bạc Ngôn trước mặt, sau một lúc lâu cũng không dám tin tưởng bản thân mình lại bị đùa giỡn .
"Đồ khốn." Cô quay đầu đi, thở phì phì , "Lại gạt tôi."
Năm cô mười tuổi, lúc ấy quen biết Lục Bạc Ngôn chưa được bao lâu, cô đã được chẩn đoán là có một số vấn đề về thể chất, phải uống thuốc trong một thời gian dài, tất cả những biện pháp có thể tránh việc uống thuốc cô đều dùng hết , cô ngây thơ chạy tới chỗ của Lục Bạc Ngôn nghĩ rằng anh nhất định sẽ giúp mình.
Cuối cùng anh và Đường Ngọc Lan lại cùng nhau khuyên cô uống thuốc, cô mân miệng kiên quyết lắc đầu, Lục Bạc Ngôn đưa ra điều kiện: "Uống thuốc xong, ngày mai anh sẽ đưa em đi công viên giải trí để chơi."
Cô chớp chớp ánh mắt, miễn cưỡng uống hết chỗ thuốc, buổi tối mẹ lại nói với cô, dì Đường cùng anh Bạc Ngôn của cô ngày mai sẽ đi Mĩ .
Ngày hôm sau ra sân bay tiễn Lục Bạc Ngôn, cô không muốn nói chuyện với anh nữa, anh như có phép thuật, lấy ra rất nhiều kẹo mút ngon lành cho cô, nhưng cô vẫn không thèm nói chuyện với anh.
Rõ ràng đã đồng ý ngày hôm nay sẽ mang cô đi công viên trò chơi rồi , nhưng giờ anh lại phải đi, đi đến một nơi cô có cưỡi lừa, có lái xe cũng không tới được.
Cô đã nghĩ chỉ có người lớn mới lừa cô, không nghĩ tới ngay cả Lục Bạc Ngôn cũng lừa mình.
Trong trí nhớ, Lục Bạc Ngôn cuối cùng dường như đã bất đắc dĩ thở dài: "Sau này em phải nghe lời dì nói, ngoan ngoãn uống thuốc."
Sau đó anh liền cùng Đường Ngọc Lan đi qua cửa kiểm tra an ninh, bóng dáng anh dần biến mất khỏi tầm mắt cô, trước mắt cô cũng càng lúc càng mơ hồ.
"Giản An, sao con lại khóc vậy?" Mẹ đau lòng giúp cô lau đi những giọt nước mắt tròn như hạt đậu, "Không nỡ xa dì Đường cùng anh Bạc Ngôn phải không?"
Giản An bé vừa khóc vừa nức nở: "Anh ấy gạt con, anh ấy gạt con. . . . . ."
Năm đó Lục Bạc Ngôn lừa cô, hiện tại anh lại lừa cô.
Tô Giản An cảm thấy bản thân mình quả thật không có tiền đồ, càng sống càng trở nên thụt lùi.
Lục Bạc Ngôn không nghĩ tới Tô Giản An còn nhớ rõ chuyện năm đó, đem nước ấm đưa cho cô: "Sau này sẽ không lừa em nữa , nghe lời uống thuốc đi."
". . . . . ." Tô Giản An đối với Lục Bạc Ngôn đã không còn chút tin tưởng nào nữa.
"Uống nước trước rồi nhét thuốc vào miệng sau đó nuốt xuống, sẽ không bị đắng đâu."
Lục Bạc Ngôn chưa từng có kiên nhẫn đến như vậy, cứ như vậy Tô Giản An ngược lại còn cảm thấy ngượng ngùng trước sự chịu đựng của anh ,cô ngoan ngoãn nghe theo, quả nhiên không hề đắng như việc ngậm thuốc trước rồi uống nước, cô miễn cưỡng nuốt vào từng viên thuốc một, cuối cùng cũng uống hết tất cả .
Lục Bạc Ngôn ấn chuông thông báo, y tá lập tức đi vào rút kim tiêm cho Tô Giản An: "Nghỉ ngơi một chút nếu cảm thấy không còn vấn đề gì, là có thể đi rồi."
"Cảm ơn." Tô Giản An vừa nói vừa muốn xốc chăn lên để xuống giường, Lục Bạc Ngôn liền đè lại cô, "Y tá đã bảo em nghỉ ngơi một chút."
"Tôi nào có yếu ở đến mức phải nghỉ ngơi thêm lúc nữa chứ." Tô Giản An lưu loát đeo giày vào "Đi thôi."
Có lẽ là truyền dịch cùng thuốc uống đã phát huy tác dụng, sắc mặt của cô hồng nhuận lên không ít, đôi môi cũng có chút màu sắc, ánh mắt trống rỗng đã khôi phục lại dáng vẻ rực rỡ trước đây, lại là một tiểu quái thú có sức chiến đấu mạnh mẽ.
Lục Bạc Ngôn muốn đưa cô ra khỏi bệnh viện, cũng không vội vã bảo tài xế đánh xe tới, ngược lại còn hỏi cô: "Muốn ăn cái gì không?"
Tô Giản An lúc này mới nhớ đến, mục đích ban đầu Lục Bạc Ngôn mang cô đi ra ngoài là để ăn bữa cơm, cũng không nghĩ đến lại phải lăn lộn trong bệnh viện một hồi lâu như vậy.
Hiện tại cô không những khôi phục được thể lực , mà ngay cả khẩu vị ăn uống cũng được khôi phục lại, nghĩ nghĩ rồi nói: “Muốn ăn cái gì cũng được, anh quyết định đi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook