Cô Vợ Mới Cưới Của Lục Thiếu
Chương 23: Chúng Ta, Chỉ Có Thể Ngủ Chung Giường

Cô và Lục Bạc Ngôn, cho tới bây giờ ngay cả nghĩa vụ vợ chồng cũng không có, thậm chí còn thương lượng tốt hai năm sau sẽ ly hôn .

Có con bằng cách nào?

Hơn nữa, đề tài này. . . . . . Căn bản là đang thử thách độ dày của da mặt cô mà!

Tô Giản An mặt đỏ bừng, tay chân cũng không biết nên để chỗ nào, không dám nhìn Đường Ngọc Lan, lại càng không dám nhìn Lục Bạc Ngôn.

Lục Bạc Ngôn rất có hứng thú thưởng thức vẻ mặt Tô Giản An sắc mặt —— đêm tân hôn không phải bảo anh cởi cho cô xem sao? Hiện tại đỏ mặt cái gì?

Nhưng không thể phủ nhận mặt cô đỏ lên trông giống cô gái nhỏ ngượng ngùng nhút nhát, đôi mắt đào hoa như chú nai nhỏ sợ hãi, khiến người ta cảm thấy được. . . . . . Không bắt nạt cô quả thật có lỗi với khuôn mặt kia.

Anh vô cùng thân thiết ôm chầm lấy Tô Giản An: "Vấn đề này, chúng ta đã nói qua rồi phải không?"

Tô Giản An ngạc nhiên, sao cô có thể bàn với Lục Bạc Ngôn chuyện con cái chứ, nhưng là vẻ mặt anh trông rất nghiêm túc, cô chỉ có thể sợ hãi lui vào ngực Lục Bạc Ngôn: "Có, có sao?"

"Nhanh như vậy đã quên?" Lục Bạc Ngôn nhếch khóe môi, vẻ mặt đầy sủng nịnh, "Lúc ấy em còn nói, em rất thích trẻ con."

Tô Giản An chắc chắn mình không thể nói vậy, cô có thể xác định Lục Bạc Ngôn đang giở trò . Nhưng là làm trò trước mặt Đường Ngọc Lan thì không thể vạch trần, chỉ có thể cười: "Ha ha . . . . ."

Nếu kế tiếp Lục Bạc Ngôn còn nói bọn họ chuẩn bị có đứa nhỏ, cô đã có đối sách ——nhắm mắt giả ngất.

"Nhưng em còn trẻ, chúng ta không vội." Lục Bạc Ngôn đột nhiên nói, "Mẹ, con cùng Giản An chuẩn bị qua hai năm mới tính đến chuyện con cái.”

Tô Giản An chớp chớp mắt —— cô còn tưởng rằng Lục Bạc Ngôn sẽ hại cô đến chết, đây là. . . . . . Buông tha cho cô ?

Cô nhẹ nhàng thở ra, mỉm cười với Lục Bạc Ngôn—— món nợ hãm hại, tối nay tính tiếp.

Đường Ngọc Lan thấy đôi vợ chồng vô cùng thân thiết ăn ý , nghĩ đến hai đứa con ở chung chắc hẳn rất hòa hợp, vui mừng cười cười: "Giản An, con đừng khẩn trương, ta không phải thúc giục các con.Hai đứa có kế hoạch là tốt rồi, cứ việc dựa theo kế hoạch của mình.Mẹ đây chỉ cần các con vui vẻ thì tốt rồi."

Tô Giản An như được đại xá, gật đầu lia lịa.

Buổi chiều, Lục Bạc Ngôn có việc phải đi, Tô Giản An ở lại với Đường Ngọc Lan.

Mẹ chồng nàng dâu không có gì làm, cũng không có hứng thú đi dạo phố, đành mở TV xem phim truyền hình.

Tô Giản An bình thường miễn dịch với phim truyền hình, nhưng hôm nay vừa xem vừa cùng Đường Ngọc Lan thảo luận nội dung bộ phim và vai diễn, cô bất ngờ phát hiện phim truyền hình cũng không hề nhàm chán như mình nghĩ.

Mặt trời lặn là Lục Bạc Ngôn trở về, liền thấy Tô Giản An đang ngồi cạnh mẹ, đã rất lâu anh không thấy mẹ mình tươi cười hạnh phúc như vậy.

Tô Giản An tựa vào người mẹ anh, dáng vẻ ngoan ngoãn hoàn toàn khác hẳn vẻ “tiểu quái thú” giương nanh múa vuốt nhanh mồm nhanh miệng khi anh và cô ở chung.

Lục Bạc Ngôn đổi giày, chợt nghe thấy hai người kia đang thật sự nghiêm túc thảo luận xem nam diễn viên nào đẹp trai hơn, cả hai đều có ý kiến riêng , dần dần Tô Giản An có vẻ nói không lại Đường Ngọc Lan .

Tô Giản An cái khó ló cái khôn, dứt khoát khẳng định : "Quan tâm bọn họ ai đẹp trai hơn, dù sao trong anh trai Bạc Ngôn nhà chúng ta là đẹp nhất!"

Đường Ngọc Lan tỏ vẻ đồng quan điểm gật đầu, đột nhiên thấy bóng người bên cửa, vui vẻ nở nụ cười: "Bạc Ngôn, con đã trở lại, ta cùng Giản An đang nói đến con đấy."

Lục Bạc Ngôn đã trở lại! ! !

Tô Giản An như bị sét đánh mà quay đầu, quả nhiên —— Lục Bạc Ngôn đang đứng ở cách đó không xa, cười cười nhìn cô. . . . . .



Vì sao mỗi lần gặp gỡ Lục Bạc Ngôn đều là lúc cô rớt hết liên sỉ vậy? Lần trước ở quán bar ăn nói lung tung bị anh nghe thấy, lần này ở nhà lại bị anh nghe được, có thể chừa cho cô đường sống không vậy?

Tô Giản An khóc không ra nước mắt: "Để tôi đi lấy nước."

Lục Bạc Ngôn biết da mặt cô mỏng, có lòng tốt không khiến cô khó xử, làm như không có chuyện gì đi vào phòng khách ngồi xuống, thuận tiện châm thêm trà cho Đường Ngọc Lan.

Đường Ngọc Lan nhấp một ngụm trà, thoải mái dựa vào ghế sô pha: " Giản An nhà chúng ta thật sự đáng yêu. Bình thường tỏ vẻ thành thục to gan, chỉ là ngụy trang mà thôi."

Lục Bạc Ngôn chỉ cười —— Tô Giản An là "quái thú giấy" , anh rõ ràng hơn bất cứ ai.

"Phòng các con mẹ đã bảo người chuẩn bị tốt , hiếm khi con không bận, tối nay nghỉ ngơi sớm chút." Đường Ngọc Lan đứng dậy, "Ta đến phòng bếp nhìn xem cơm tối chuẩn bị thế nào ."

Tối nay?

Khóe môi Lục Bạc Ngôn chậm rãi cong lên —— anh thật muốn nhìn xem, Tô Giản An sẽ có phản ứng thế nào?

Bữa tối nhẹ nhàng hơn bữa trưa nhiều, Tô Giản An ăn no tầm 7 phần thì buông đũa, vừa lúc nhận được cuộc gọi của Lạc Tiểu Tịch liền ra vườn nghe.

"Mẹ nó chứ, đám người kia rất kinh khủng !" Lạc Tiểu Tịch vội nói, "Mới không đến hai ngày, cậu đã bị người ta truy lùng là bác sĩ pháp y họ Tô ở đồn cảnh sát đấy! Cứ như vậy thì tất cả thông tin về cậu ngày mai sẽ bị đào bới hết ! Đám fan não tàn của Hàn Nhược Hi cũng sẽ đến tìm ! Còn nữa, việc này đã nháo lên tận weibo rồi "

"Lên hẳn weibo ?" Tô Giản An nhíu mi, "Tôi gọi cho anh tôi."

Tô Giản An cúp điện thoại, còn chưa kịp gọi cho Tô Diệc Thừa, phía sau đã truyền đến giọng nói của Lục Bạc Ngôn : "Không cần tìm anh cô ."

Cô nghi hoặc nhìn Lục Bạc Ngôn: "Anh có biết chuyện tôi nói là gì không? Đừng nói cho với tôi anh cũng tham gia mấy diễn đàn buôn chuyện đó nha. . . . . ."

Lục Bạc Ngôn cũng không nhàn rỗi như vậy."Thẩm Việt Xuyên đã xử lý bài post kia, cô không cần lo lắng thông tin cá nhân bị lộ."

Tô Giản An vẫn luôn tin tưởng vào năng lực làm việc của Lục Bạc Ngôn, cảm kích cười cười: "Cám ơn."

"Chúng ta là vợ chồng hợp pháp, về tình về lý tôi cũng nên bảo vệ cô." Lục Bạc Ngôn đi tới, nhìn Tô Giản An thật sâu "Còn nữa, sau này có việc, người đầu tiên cô nghĩ đến nên là tôi, chứ không phải anh trai mình."

Ánh mắt anh sâu và sắc bén, mang theo một loại ma lực không thể khống chế, giống như chỉ cần đối diện anh thêm vài giây thì sẽ vô tình chìm sâu vào. . . . . .

Tô Giản An nuốt ngụm nước miếng: "Tôi biết rồi. Nhưng mà sau này chắc là không có chuyện gì , tôi sẽ cố gắng không phiền đến anh." Dừng một chút, cô còn nói, "Chuyện này anh không cần nói cho mẹ, tôi không muốn bà lo lắng."

Không muốn Đường Ngọc Lan lo lắng, chuyện này hai người đều ăn ý, quay vào nhà đều tỏ ra như không có việc gì, Đường Ngọc Lan tự nhiên cũng không hoài nghi cái gì.

Chín giờ tối, thói Đường Ngọc Lan có thói quen ngủ sớm nên trở về phòng , Tô Giản An cũng muốn ngủ sớm, hỏi Lục Bạc Ngôn: "Tôi ngủ phòng nào?"

Lục Bạc Ngôn mang theo Tô Giản An lên tầng hai, đẩy ra cửa phòng ngủ chính: "Nơi này."

Căn phòng rộng rãi, ánh sáng vàng ấm áp, phong cách cổ điển, không phải phong cách của Tô Giản An nhưng cô cũng không bài xích thử trải nghiệm một chút, Đường Ngọc Lan còn cẩn thận giúp cô chuẩn bị áo ngủ cùng đồ dùng tắm rửa.

Tắm một cái, là có thể ngủ một giấc đẹp ~

Đột nhiên, Tô Giản An phát hiện có cái gì không đúng —— Lục Bạc Ngôn sao còn ở trong phòng, hơn nữa. . . . . .

"Lục, Lục Bạc Ngôn. . . . . ." Cô ôm áo ngủ, giọng có chút run rẩy, "Anh cởi quần áo để làm gì?"

"Tắm rửa." Lục Bạc Ngôn thản nhiên.

"Ong" một tiếng, đầu Tô Giản An giống như có thứ gì đó nổ tung , cô trừng lớn mắt: "Anh cũng ngủ ở đây? !"



"Ở đây mà còn ngủ riêng ——" Lục Bạc Ngôn cong khóe môi, "Bà Lục, chúng ta liền bại lộ."

Tô Giản An sửng sốt, nhất thời lệ rơi đầy mặt.

"Tôi đã ra dấu cho cô từ chối." Lục Bạc Ngôn làm vẻ anh không có lỗi.

"Ra dấu kiểu gì tôi lại không hiểu!" Tô Giản An u oán nhìn Lục Bạc Ngôn, "Sao anh không nói thẳng ra!"

"Trách tôi." Lục Bạc Ngôn xoa xoa tóc “tiểu quái thú” đang nổi khùng, "Là tôi đã đánh giá cao chỉ số thông minh của cô, lần sau sẽ không như vậy ."

Nói xong, anh cầm áo choàng tắm bình tĩnh vào phòng tắm, Tô Giản An ôm áo ngủ ngồi ở bên giường, yên lặng rơi lệ. . . . . .

Hơn mười phút sau, Lục Bạc Ngôn từ phòng tắm đi ra , Tô Giản An theo bản năng nhìn về phía anh, máu mũi thiếu chút nữa chảy xuống.

được buộc hờ hững, với xương quai xanh gợi cảm và khuôn ngực cường tráng, khiến người ta không khỏi liên tưởng. Mái tóc ngắn lấm tấm nước của anh tuy có chút bù xù nhưng trông không hề luộm thuộm như những người đàn ông bình thường, ngược lại càng tôn thêm vẻ hoang dã, bất cần của anh. Cùng với gương mặt đẹp như tượng tạc, Tô Giản An không thể không thừa nhận, người đàn ông này là yêu nghiệt trời sinh.

Mà cô, đêm hôm khuya khoắc lại ở cùng người đàn ông như vậy.

Tô Giản An đột nhiên cảm giác bản thân cần thêm dưỡng khí, hô hấp và nhịp tim có vẻ mất khống chế, cố ý rời mắt không nhìn Lục Bạc Ngôn, cô cầm áo ngủ chạy luôn phòng tắm.

Căn phòng tắm rộng rãi vẫn còn đầy hơi nước sau khi Lục Bạc Ngôn tắm xong, nhớ tới vừa rồi anh còn khỏa thân ở trong này, cô liền. . . . . . trời, cô suy nghĩ cái gì vậy! ! !

Tô Giản An mặt đỏ tim đập mà tắm.

Kì cọ gần một giờ Tô Giản An mới tắm rửa xong, lấy ra áo ngủ chuẩn bị mặc vào, cô lại thiếu chút nữa ngất xỉu —— Đường Ngọc Lan chuẩn bị áo ngủ cho cô cũng quá. . . . lộ liễu, mỏng và ngắn, còn cổ chữ V khoét sâu.

Nhưng có còn hơn không, cô chỉ biết mặc vào vừa khóc vừa mở một kẽ hở trên cửa phòng tắm, nhìn thấy Lục Bạc Ngôn đang bình thản ngồi đọc sách trên sô pha.

Cô lại không cách nào bình tĩnh nổi: "Lục Bạc Ngôn, anh có thể đưa áo khoác cho tôi được không?"

Lục Bạc Ngôn liếc nhìn người phụ nữ đang nấp sau cánh cửa phòng tắm, có lẽ anh đã đoán ra điều gì đó. Một ánh mắt mất tự nhiên thoáng qua, anh thản nhiên đưa chiếc áo khoác cho Tô Giản An.

Áo khoác của Tô Giản An có độ dài vừa phải, mặc vào cô có cảm giác an toàn hơn, từ trong phòng tắm đi ra, mở ra ngăn tủ tìm kiếm.

Đôi chân thon dài của cô lộ rõ , làn da ẩm mịn trơn bóng như ngọc dưới ánh đèn, Lục Bạc Ngôn cảm thấy miệng khô khốc, mất tự nhiên nhìn sang chỗ khác: "Cô tìm cái gì?"

"Chăn gối." Tô Giản An nói, "Tối nay chúng ta phải có một người nằm đất." Nếu không thì chắc không ngủ nổi!

"Không cần tìm, chỉ có một cái chăn."

Da đầu Tô Giản An tê rần, xoay người lại: "Có ý gì?"

Lục Bạc Ngôn vẫn ung dung: "Chúng ta chỉ có thể —— ngủ chung giường."

Chân Tô Giản An mềm nhũn: "Không tốt lắm"

"Đây là lựa chọn duy nhất ." Lục Bạc Ngôn nằm trên giường, "Đương nhiên, cô cũng có thể lựa chọn cả đêm không ngủ."

Nhìn thấy Lục Bạc Ngôn nhắm mắt lại, Tô Giản An cảm thấy bất lực.

Thức nguyên đêm là chuyện không thể, nhưng ngủ chung giường với Lục Bạc Ngôn. . . . . . Thật sự sẽ không xảy ra chuyện gì sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương