Cô Vợ Luật Sư Của Tổng Tài Mafia (Trái Tim Của Sói)
-
Chương 62: Dĩ Vãng - Từ Minh Đông & Trương Nhã (2)
Khả Vi ngước mắt nhìn hai vị cảnh sát trước mặt, thầm nén thở, thân người tựa vào lưng ghế, ánh mắt kiên định, "Xin hỏi, đối phương có muốn khởi tố hay không?"
Hai vị cảnh sát nghiêm nghị từ khi thấy người bên phía luật sư đến thì đã không cho ra nhiều biểu cảm, chỉ lẳng lặng dõi theo từng cử chỉ của Khả Vi và Trương Nhã. Khả Vi hoàn toàn không hỏi Trương Nhã câu nào, từ lúc cô bước vào, họ chỉ cẩn trọng trao nhau một ánh nhìn, ánh mắt có phần nặng trĩu mà lại tựa như gió thoảng, khiến cho hai vị cảnh sát kia nhất thời không thể nắm bắt được gì. Sau khi Khả Vi ngồi xuống, cô liền yêu cầu được coi bản tường trình của Trương Nhã, ba phút đồng hồ trôi qua, kế tiếp cô đã đưa ra câu hỏi trên.
Một nam cảnh sát trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, khí khái nhanh nhẹn lên tiếng, "Phía người bị hại chưa..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã thấy khóe môi Khả Vi động đậy: "Xin lỗi, tôi nghĩ sếp Lục đây nên làm rõ một số điều, đối phương gọi cảnh sát thì không có nghĩa là người bị hại, ai là người bị hại thì chúng ta cần phải xem xét kĩ hơn..."
Sếp Lục bị câu nói cắt ngang của Khả Vi làm cho cứng miệng, mặc dù ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng chính vì thái độ của cô nhẹ nhàng như vậy, càng khiến cho anh ta thêm bội phần bất ngờ vì hàm ý sắc bén bên trong.
Lúc này, vị cảnh sát trung niên với vóc dáng chững chạc đang ngồi bên cạnh sếp Lục mới khẽ cười một tiếng, ông ta dường như đã lường trước được phần nào. Tướng mạo ông ta uy nghiêm hơn hẳn cảnh sát Lục, thân hình lực lưỡng, cặp mắt tinh anh dò xét cục diện. Tiếng cười đó cực nhỏ nhưng cũng đủ phá vỡ không khí ngượng nghịu đang diễn ra, tiếng nói trầm khàn vang lên:
"Bà Âu Dương Thi Kiều báo cảnh sát là vì cô Trương Nhã đã đột nhập gia cư bất hợp pháp, và khẳng định là có liên quan đến một vụ án mạng vào mười năm trước..."
Cả Khả Vi và Trương Nhã đều đã đoán biết được dã tâm của đối phương, tuy nhiên, khi chính tai nghe vị cảnh sát này thẳng thắn nhắc đến vụ án đó, Trương Nhã vẫn không khỏi cảm thấy lạnh sóng lưng, chỉ có Khả Vi là càng lúc càng toát ra vẻ lạnh lùng, từ trong đáy mắt, từ trong hơi thở, cô đều muốn để người đối diện nhìn thấy được vẻ bất mãn. Đây là một chiến thuật.
"Trung úy Thiệu..." Khả Vi chậm rãi gọi chức vị của ông ta, lập tức thu hút được sự chú ý của toàn bộ người trong phòng này. "Như cô Trương Nhã đã khai báo trong bản tường trình, cô ấy trước đó đã nhận được vài cuộc gọi từ bà Âu Dương Thi Kiều, yêu cầu gặp mặt để nói chuyện..." Khóe môi Khả Vi nhẹ nhoẻn lên, thoáng chốc khuôn mặt thanh tú xinh đẹp hiện ra vẻ bất đắc dĩ. "Nhưng tôi có thể mạnh dạng đoán là, bà Âu Dương Thi Kiều sẽ không thừa nhận điều đó, mà phỏng chừng cả số điện thoại được dùng để hẹn cô Trương Nhã đây cũng đã bị tiêu hủy rồi. Nhưng mà, cho dù điều đó có xảy ra, thì cũng không quan trọng..."
"Cô nói điều đó không quan trọng sao?" Cảnh sát Lục nhíu mày, hiếu kì lặp lại câu nói của Khả Vi, anh ta đặc biệt cảm thấy nghi hoặc với câu khẳng định đó.
"Đúng vậy!" Tầm mắt Khả Vi rời khỏi trung úy Thiệu, quay trở lại trên người sếp Lục, nhàn nhã phân tích: "Bởi vì khi cô Trương Nhã vừa đến tư gia của bà Âu Dương Thi Kiều, cô ấy có chào hỏi qua với người làm vườn, xin hỏi bên phía cảnh sát có lấy lời khai của người đó chưa?"
Sếp Lục có phần sững người, khẽ đánh ánh mắt qua trung úy Thiệu, liền bắt gặp ông ta đang nhìn chằm chằm vào Khả Vi không rời.
"Giả sử như người làm vườn không thừa nhận, thì các ngài có cảm thấy thắc mắc là cô Trương Nhã làm cách nào để đột nhập vào tư gia đó không? Nghe nói, biệt thự của gia tộc Âu Dương không phải là nơi có an ninh lỏng lẻo." Khả Vi thoáng cười, một lần nữa dựa vào lưng ghế. "Không biết bà Âu Dương Thi Kiều đã bị thiệt hại gì? Bên phía cảnh sát có tìm ra được chứng cứ hiện trường nào không, hay chỉ nghe lời khai từ một phía?"
"Cảnh sát có trình tự làm việc, không cần cô Hà đây phải chỉ thị!" Sếp Lục nhanh chóng đáp lại, sắc mặt không mấy tốt, có thể thấy được anh ta không thích những câu hỏi dồn dập của Khả Vi.
Quả thật là sếp Lục đã có phần khinh địch từ khi trông thấy Khả Vi bước vào. Toàn thân cô toát lên vẻ dịu dàng, cổ áo màu trắng tơ lụa mềm mại được thắt chiếc nơ to làm điểm nhấn, nửa che đi chiếc cổ trắng ngọc, nửa tôn lên mái tóc dài bồng bềnh, cùng với chiếc váy ôm đùi màu đen tuyền lôi cuốn. Thật không ngờ, hình thể ưu nhã này lại ẩn chứa khí chất mạnh mẽ khác thường.
Khả Vi đối với phản ứng của cánh sát Lục hoàn toàn không chấp nhất, ngược lại còn mỉm cười lịch sự. "...Vậy nghĩa là bây giờ không có đủ chứng cứ và động cơ? Thật ngại quá, tôi tuyệt đối không có ý muốn thách thức khả năng làm việc của cảnh sát, nhưng thật sự là việc này rất là phiến diện, làm tốn thời gian và sức lực của đôi bên. Huống chi, một nữ bác sĩ chân yếu tay mềm như cô Trương Nhã đây, đơn phương độc mã đến địa phận của đối phương vào lúc thanh thiên bạch nhật thì có thể làm được gì kia chứ?" Hít vào một hơi thật sâu, Khả Vi chậm rãi chốt hạ yêu cầu: "Tôi muốn ngay lập tức được bảo lãnh cô Trương Nhã!"
Trong tích tắc, toàn bộ không gian nơi đây chìm vào trong tĩnh lặng. Trương Nhã vẫn yên lặng ngồi đó, trong lòng bàn tay ôm chặt lấy ly nước ấm, sắc mặt trắng bệch, tầm mắt vô định nhìn mặt nước lênh đênh. Cô không phản kháng, dường như tất cả đều phó mặc cho Khả Vi xử lý.
Cùng lúc này thì hai vị cảnh sát hiểu rõ là họ không thể từ chối yêu cầu bảo lãnh vừa rồi.
Vài giây trôi qua, cảnh sát Lục chầm chậm chồm người về phía trước, đan lại đôi bàn tay đang đặt trên bàn của mình, nhíu mày hỏi:
"...Vậy còn vụ án mười năm trước? Bà Âu Dương Thi Kiều đã thu âm được cuộc nói chuyện với cô Trương Nhã..."
"Nếu như bà Âu Dương Thi Kiều đem cuồn băng ghi âm ra làm bằng chứng, thì điều đó chứng minh rằng bà ấy đã có hẹn với cô Trương Nhã từ trước, đồng nghĩa với việc bà ấy tố cô ấy đột nhập tư gia là càng không có lập luận. Mặc khác, nếu bà ấy muốn kháng cáo vụ án kia, thì nên liên hệ với sở luật chính, chứ không phải là báo cảnh sát. Tôi xin nói rõ hơn một chút, vụ án mạng năm đó đã được phán là tai nạn, hồ sơ đã đóng lại, khả năng kháng cáo cũng không còn nữa! Chưa kể là một cuộn băng ghi âm không thể là một bằng chứng thuyết phục cho một vụ án mạng đã xảy ra vào mười năm trước."
Nói đến đây, Khả Vi càng lộ rõ sự cứng rắn, mặc kệ là hai vị cảnh sát đây có biết về vụ án đó hay không, họ có phải là làm việc cho Âu Dương gia hay không, cô vẫn muốn đánh thẳng vào vấn đề, nêu rõ những điểm phi lý để không phải kéo dài thêm thời gian nán lại nơi đây.
Càng ngẫm nghĩ những lời vừa rồi của mình, Khả Vi càng thấy nhận định ban đầu của Michael là đúng. Sự việc Trương Nhã bị bắt ngày hôm nay, quả thật là rất nhỏ nhặt, thậm chí là có phần ấu trĩ. Tuy nhiên, dã tâm bên trong của họ là muốn khuấy động lại sự việc năm xưa, muốn cả Minh Đông và Trương Nhã đều không được quên, lại càng không được yên.
Sự thật là, từ lúc Khả Vi bước vào phòng thẩm tra này, bên ngoài cũng đúng lúc xuất hiện một chiếc xe thể thao sang trọng. Chiếc xe chạy với tốc độ mãnh liệt, mang theo cơn gió lớn, tiếng thắng xe vừa vang lên, liền thổi tung những chiếc lá khô bên vệ đường.
Chủ nhân của chiếc xe thể thao bước xuống, một lực dứt khoát đóng sầm cửa xe vào. Hơi thở lạnh lẽo đơn độc, đôi mắt tàn nhẫn thâm sâu, sắc vóc sạch sẽ tuấn tú, chỉ là, từng góc cạnh trên khuôn mặt và cơ thể đã không còn lưu lại chút ôn hòa nào. Michael bất giác thở dài. Đúng rồi, mùi vị máu tanh đặc thù của Từ gia là đây. Đã nhiều năm trôi qua, vẫn không thể nào che giấu đi giọt máu bạo lực đang chảy trong người.
Michael nheo mắt nhìn trực diện đến Minh Đông, nhìn anh ta từng bước vững vàng đi đến, cử chỉ không khoa trương nhưng vô cùng dứt khoát.
Một khắc sau, Michael dang tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Minh Đông.
Minh Đông không vùng vẫy, một chút phản kháng cũng không. Khóe môi mím chặt, lửa hận nơi đáy mắt bùng cháy, đôi mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa chính của đồn cảnh sát, từ đầu chí cuối không thèm liếc mắt đến Michael.
"Buông tay!"
"Anh không thể vào!" Michael không nhân nhượng, dường như sớm đã biết trước là sẽ phải đối đầu.
Một khắc sau, Minh Đông đã hất tay Michael ra, lực đạo đủ lớn để Michael hiểu, anh không thể cản đường người đàn ông này.
Lại một bước nữa đến gần cánh cửa kính kiên cố...
"Nếu anh vào, là sẽ thỏa mãn mục đích của họ!" Michael xoay người, nhìn thẳng vào nửa gương mặt lạnh bạc của Minh Đông. "Tại sao hai năm qua cô ấy trở về Đài Bắc, họ đã không chọc phá, lại chọn vào lúc này? Tại sao lại là Trương Nhã?"
Bàn tay nắm lấy thanh cửa của Minh Đông càng siết chặt, các đốt ngón tay nhanh chóng đã trở nên trắng bệch, hiển nhiên là bị những lời nói của Michael giữ chân.
"Anh đi vào, nhất định sẽ gây thêm chuyện, càng cho họ thấy là cô ấy quan trọng với anh đến mức nào...Như vậy thì đã sao? Chỉ lo là sau này, họ càng không buông tay, lợi dụng cô ấy để công kích anh! Đối với cô ấy chỉ thêm thiệt hại."
Câu cuối cùng của Michael vừa dứt, liền trông thấy ánh mắt bén như lưỡi dao của Minh Đông dồn về phía mình.
"Vậy anh nói xem, tôi phải làm thế nào?" Lời nói tức giận mang theo sát khí luồn qua kẽ răng chầm chậm rơi ra.
"Khả Vi đang ở trong đó, với lại sự việc hôm nay không phải trầm trọng gì, đối phương dường như là muốn đùa giỡn một chút!"
"Đùa giỡn một chút?!" Minh Đông nhíu mày, nộ khí cuồn cuộn nổi lên. "Trương Nhã là một bác sĩ, mỗi ngày nhìn thấy ranh giới của cái chết cũng không bị ám ảnh bằng việc ngồi trong phòng giam, anh có biết là tại sao không?"
Michael ngay lập tức sững người. Chỉ một câu hỏi này của Minh Đông cũng đủ khiến anh nhớ đến lời Từ Trấn Khiêm từng nói năm đó. Ngày hôm đó, bầu trời cũng âm u như thế này, sương đêm vừa gieo xuống, Từ Trấn Khiêm đến chỗ của anh, giao cho anh một tập hồ sơ điều tra. Bóng dáng quỷ dị ngồi trong bóng tối, trên tay cầm ly rượu whisky, bình thản nhìn Michael lật từng trang giấy, hồi lâu sau mới nhàn nhạt cất lời: "Âu Dương gia đã dùng toàn bộ mối quan hệ trong giới chính trị của mình cho vụ án này. Trong đó, thủ đoạn tra hỏi tội phạm áp dụng trên người thiếu nữ 17 tuổi, dù ít dù nhiều cũng đã khiến cho cô ấy sợ hãi thật sự..."
Michael khẽ hít vào một hơi thật sâu, hiểu rõ anh không thể giữ chân người đàn ông này.
"10 phút! Nếu 10 phút sau họ không trở ra, tôi sẽ không cản anh đi vào."
Hai vị cảnh sát nghiêm nghị từ khi thấy người bên phía luật sư đến thì đã không cho ra nhiều biểu cảm, chỉ lẳng lặng dõi theo từng cử chỉ của Khả Vi và Trương Nhã. Khả Vi hoàn toàn không hỏi Trương Nhã câu nào, từ lúc cô bước vào, họ chỉ cẩn trọng trao nhau một ánh nhìn, ánh mắt có phần nặng trĩu mà lại tựa như gió thoảng, khiến cho hai vị cảnh sát kia nhất thời không thể nắm bắt được gì. Sau khi Khả Vi ngồi xuống, cô liền yêu cầu được coi bản tường trình của Trương Nhã, ba phút đồng hồ trôi qua, kế tiếp cô đã đưa ra câu hỏi trên.
Một nam cảnh sát trẻ tuổi, diện mạo tuấn tú, khí khái nhanh nhẹn lên tiếng, "Phía người bị hại chưa..."
Anh ta chưa kịp nói hết câu thì đã thấy khóe môi Khả Vi động đậy: "Xin lỗi, tôi nghĩ sếp Lục đây nên làm rõ một số điều, đối phương gọi cảnh sát thì không có nghĩa là người bị hại, ai là người bị hại thì chúng ta cần phải xem xét kĩ hơn..."
Sếp Lục bị câu nói cắt ngang của Khả Vi làm cho cứng miệng, mặc dù ngữ điệu vô cùng nhẹ nhàng, nhưng cũng chính vì thái độ của cô nhẹ nhàng như vậy, càng khiến cho anh ta thêm bội phần bất ngờ vì hàm ý sắc bén bên trong.
Lúc này, vị cảnh sát trung niên với vóc dáng chững chạc đang ngồi bên cạnh sếp Lục mới khẽ cười một tiếng, ông ta dường như đã lường trước được phần nào. Tướng mạo ông ta uy nghiêm hơn hẳn cảnh sát Lục, thân hình lực lưỡng, cặp mắt tinh anh dò xét cục diện. Tiếng cười đó cực nhỏ nhưng cũng đủ phá vỡ không khí ngượng nghịu đang diễn ra, tiếng nói trầm khàn vang lên:
"Bà Âu Dương Thi Kiều báo cảnh sát là vì cô Trương Nhã đã đột nhập gia cư bất hợp pháp, và khẳng định là có liên quan đến một vụ án mạng vào mười năm trước..."
Cả Khả Vi và Trương Nhã đều đã đoán biết được dã tâm của đối phương, tuy nhiên, khi chính tai nghe vị cảnh sát này thẳng thắn nhắc đến vụ án đó, Trương Nhã vẫn không khỏi cảm thấy lạnh sóng lưng, chỉ có Khả Vi là càng lúc càng toát ra vẻ lạnh lùng, từ trong đáy mắt, từ trong hơi thở, cô đều muốn để người đối diện nhìn thấy được vẻ bất mãn. Đây là một chiến thuật.
"Trung úy Thiệu..." Khả Vi chậm rãi gọi chức vị của ông ta, lập tức thu hút được sự chú ý của toàn bộ người trong phòng này. "Như cô Trương Nhã đã khai báo trong bản tường trình, cô ấy trước đó đã nhận được vài cuộc gọi từ bà Âu Dương Thi Kiều, yêu cầu gặp mặt để nói chuyện..." Khóe môi Khả Vi nhẹ nhoẻn lên, thoáng chốc khuôn mặt thanh tú xinh đẹp hiện ra vẻ bất đắc dĩ. "Nhưng tôi có thể mạnh dạng đoán là, bà Âu Dương Thi Kiều sẽ không thừa nhận điều đó, mà phỏng chừng cả số điện thoại được dùng để hẹn cô Trương Nhã đây cũng đã bị tiêu hủy rồi. Nhưng mà, cho dù điều đó có xảy ra, thì cũng không quan trọng..."
"Cô nói điều đó không quan trọng sao?" Cảnh sát Lục nhíu mày, hiếu kì lặp lại câu nói của Khả Vi, anh ta đặc biệt cảm thấy nghi hoặc với câu khẳng định đó.
"Đúng vậy!" Tầm mắt Khả Vi rời khỏi trung úy Thiệu, quay trở lại trên người sếp Lục, nhàn nhã phân tích: "Bởi vì khi cô Trương Nhã vừa đến tư gia của bà Âu Dương Thi Kiều, cô ấy có chào hỏi qua với người làm vườn, xin hỏi bên phía cảnh sát có lấy lời khai của người đó chưa?"
Sếp Lục có phần sững người, khẽ đánh ánh mắt qua trung úy Thiệu, liền bắt gặp ông ta đang nhìn chằm chằm vào Khả Vi không rời.
"Giả sử như người làm vườn không thừa nhận, thì các ngài có cảm thấy thắc mắc là cô Trương Nhã làm cách nào để đột nhập vào tư gia đó không? Nghe nói, biệt thự của gia tộc Âu Dương không phải là nơi có an ninh lỏng lẻo." Khả Vi thoáng cười, một lần nữa dựa vào lưng ghế. "Không biết bà Âu Dương Thi Kiều đã bị thiệt hại gì? Bên phía cảnh sát có tìm ra được chứng cứ hiện trường nào không, hay chỉ nghe lời khai từ một phía?"
"Cảnh sát có trình tự làm việc, không cần cô Hà đây phải chỉ thị!" Sếp Lục nhanh chóng đáp lại, sắc mặt không mấy tốt, có thể thấy được anh ta không thích những câu hỏi dồn dập của Khả Vi.
Quả thật là sếp Lục đã có phần khinh địch từ khi trông thấy Khả Vi bước vào. Toàn thân cô toát lên vẻ dịu dàng, cổ áo màu trắng tơ lụa mềm mại được thắt chiếc nơ to làm điểm nhấn, nửa che đi chiếc cổ trắng ngọc, nửa tôn lên mái tóc dài bồng bềnh, cùng với chiếc váy ôm đùi màu đen tuyền lôi cuốn. Thật không ngờ, hình thể ưu nhã này lại ẩn chứa khí chất mạnh mẽ khác thường.
Khả Vi đối với phản ứng của cánh sát Lục hoàn toàn không chấp nhất, ngược lại còn mỉm cười lịch sự. "...Vậy nghĩa là bây giờ không có đủ chứng cứ và động cơ? Thật ngại quá, tôi tuyệt đối không có ý muốn thách thức khả năng làm việc của cảnh sát, nhưng thật sự là việc này rất là phiến diện, làm tốn thời gian và sức lực của đôi bên. Huống chi, một nữ bác sĩ chân yếu tay mềm như cô Trương Nhã đây, đơn phương độc mã đến địa phận của đối phương vào lúc thanh thiên bạch nhật thì có thể làm được gì kia chứ?" Hít vào một hơi thật sâu, Khả Vi chậm rãi chốt hạ yêu cầu: "Tôi muốn ngay lập tức được bảo lãnh cô Trương Nhã!"
Trong tích tắc, toàn bộ không gian nơi đây chìm vào trong tĩnh lặng. Trương Nhã vẫn yên lặng ngồi đó, trong lòng bàn tay ôm chặt lấy ly nước ấm, sắc mặt trắng bệch, tầm mắt vô định nhìn mặt nước lênh đênh. Cô không phản kháng, dường như tất cả đều phó mặc cho Khả Vi xử lý.
Cùng lúc này thì hai vị cảnh sát hiểu rõ là họ không thể từ chối yêu cầu bảo lãnh vừa rồi.
Vài giây trôi qua, cảnh sát Lục chầm chậm chồm người về phía trước, đan lại đôi bàn tay đang đặt trên bàn của mình, nhíu mày hỏi:
"...Vậy còn vụ án mười năm trước? Bà Âu Dương Thi Kiều đã thu âm được cuộc nói chuyện với cô Trương Nhã..."
"Nếu như bà Âu Dương Thi Kiều đem cuồn băng ghi âm ra làm bằng chứng, thì điều đó chứng minh rằng bà ấy đã có hẹn với cô Trương Nhã từ trước, đồng nghĩa với việc bà ấy tố cô ấy đột nhập tư gia là càng không có lập luận. Mặc khác, nếu bà ấy muốn kháng cáo vụ án kia, thì nên liên hệ với sở luật chính, chứ không phải là báo cảnh sát. Tôi xin nói rõ hơn một chút, vụ án mạng năm đó đã được phán là tai nạn, hồ sơ đã đóng lại, khả năng kháng cáo cũng không còn nữa! Chưa kể là một cuộn băng ghi âm không thể là một bằng chứng thuyết phục cho một vụ án mạng đã xảy ra vào mười năm trước."
Nói đến đây, Khả Vi càng lộ rõ sự cứng rắn, mặc kệ là hai vị cảnh sát đây có biết về vụ án đó hay không, họ có phải là làm việc cho Âu Dương gia hay không, cô vẫn muốn đánh thẳng vào vấn đề, nêu rõ những điểm phi lý để không phải kéo dài thêm thời gian nán lại nơi đây.
Càng ngẫm nghĩ những lời vừa rồi của mình, Khả Vi càng thấy nhận định ban đầu của Michael là đúng. Sự việc Trương Nhã bị bắt ngày hôm nay, quả thật là rất nhỏ nhặt, thậm chí là có phần ấu trĩ. Tuy nhiên, dã tâm bên trong của họ là muốn khuấy động lại sự việc năm xưa, muốn cả Minh Đông và Trương Nhã đều không được quên, lại càng không được yên.
Sự thật là, từ lúc Khả Vi bước vào phòng thẩm tra này, bên ngoài cũng đúng lúc xuất hiện một chiếc xe thể thao sang trọng. Chiếc xe chạy với tốc độ mãnh liệt, mang theo cơn gió lớn, tiếng thắng xe vừa vang lên, liền thổi tung những chiếc lá khô bên vệ đường.
Chủ nhân của chiếc xe thể thao bước xuống, một lực dứt khoát đóng sầm cửa xe vào. Hơi thở lạnh lẽo đơn độc, đôi mắt tàn nhẫn thâm sâu, sắc vóc sạch sẽ tuấn tú, chỉ là, từng góc cạnh trên khuôn mặt và cơ thể đã không còn lưu lại chút ôn hòa nào. Michael bất giác thở dài. Đúng rồi, mùi vị máu tanh đặc thù của Từ gia là đây. Đã nhiều năm trôi qua, vẫn không thể nào che giấu đi giọt máu bạo lực đang chảy trong người.
Michael nheo mắt nhìn trực diện đến Minh Đông, nhìn anh ta từng bước vững vàng đi đến, cử chỉ không khoa trương nhưng vô cùng dứt khoát.
Một khắc sau, Michael dang tay ra giữ chặt lấy cánh tay của Minh Đông.
Minh Đông không vùng vẫy, một chút phản kháng cũng không. Khóe môi mím chặt, lửa hận nơi đáy mắt bùng cháy, đôi mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa chính của đồn cảnh sát, từ đầu chí cuối không thèm liếc mắt đến Michael.
"Buông tay!"
"Anh không thể vào!" Michael không nhân nhượng, dường như sớm đã biết trước là sẽ phải đối đầu.
Một khắc sau, Minh Đông đã hất tay Michael ra, lực đạo đủ lớn để Michael hiểu, anh không thể cản đường người đàn ông này.
Lại một bước nữa đến gần cánh cửa kính kiên cố...
"Nếu anh vào, là sẽ thỏa mãn mục đích của họ!" Michael xoay người, nhìn thẳng vào nửa gương mặt lạnh bạc của Minh Đông. "Tại sao hai năm qua cô ấy trở về Đài Bắc, họ đã không chọc phá, lại chọn vào lúc này? Tại sao lại là Trương Nhã?"
Bàn tay nắm lấy thanh cửa của Minh Đông càng siết chặt, các đốt ngón tay nhanh chóng đã trở nên trắng bệch, hiển nhiên là bị những lời nói của Michael giữ chân.
"Anh đi vào, nhất định sẽ gây thêm chuyện, càng cho họ thấy là cô ấy quan trọng với anh đến mức nào...Như vậy thì đã sao? Chỉ lo là sau này, họ càng không buông tay, lợi dụng cô ấy để công kích anh! Đối với cô ấy chỉ thêm thiệt hại."
Câu cuối cùng của Michael vừa dứt, liền trông thấy ánh mắt bén như lưỡi dao của Minh Đông dồn về phía mình.
"Vậy anh nói xem, tôi phải làm thế nào?" Lời nói tức giận mang theo sát khí luồn qua kẽ răng chầm chậm rơi ra.
"Khả Vi đang ở trong đó, với lại sự việc hôm nay không phải trầm trọng gì, đối phương dường như là muốn đùa giỡn một chút!"
"Đùa giỡn một chút?!" Minh Đông nhíu mày, nộ khí cuồn cuộn nổi lên. "Trương Nhã là một bác sĩ, mỗi ngày nhìn thấy ranh giới của cái chết cũng không bị ám ảnh bằng việc ngồi trong phòng giam, anh có biết là tại sao không?"
Michael ngay lập tức sững người. Chỉ một câu hỏi này của Minh Đông cũng đủ khiến anh nhớ đến lời Từ Trấn Khiêm từng nói năm đó. Ngày hôm đó, bầu trời cũng âm u như thế này, sương đêm vừa gieo xuống, Từ Trấn Khiêm đến chỗ của anh, giao cho anh một tập hồ sơ điều tra. Bóng dáng quỷ dị ngồi trong bóng tối, trên tay cầm ly rượu whisky, bình thản nhìn Michael lật từng trang giấy, hồi lâu sau mới nhàn nhạt cất lời: "Âu Dương gia đã dùng toàn bộ mối quan hệ trong giới chính trị của mình cho vụ án này. Trong đó, thủ đoạn tra hỏi tội phạm áp dụng trên người thiếu nữ 17 tuổi, dù ít dù nhiều cũng đã khiến cho cô ấy sợ hãi thật sự..."
Michael khẽ hít vào một hơi thật sâu, hiểu rõ anh không thể giữ chân người đàn ông này.
"10 phút! Nếu 10 phút sau họ không trở ra, tôi sẽ không cản anh đi vào."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook