Cô Vợ Lạnh Lùng Của Ông Trùm Hắc Bạch
-
Chương 3: Nhiệm vụ cuối cùng
"Blood, nhiệm vụ tiếp theo của cô là Chương Thái Hy, thị trưởng thành phố A." Boss vô cảm ra lệnh.
"Boss, cho biết thêm thông tin" Nghe tới nhiệm vụ, cô tức khắc nghiêm túc lại. Cuộc đi săn sắp bắt đầu.
"Ta đã gửi cho ngươi một file về hắn, hi vọng ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ để "trở về"." Boss mặt lạnh lại nói
"Boss, ông nên nhớ hôm nay là nhiệm vụ cuối cùng của tôi. Hợp đồng cũng hết hạn." Cô lạnh lùng thông báo. Hợp đồng cũng hết hạn, cô có thể tự do vươn đôi cánh rồi.
"Tôi không quên. Cạch. Tút..... tút....." Boss cũng đã cúp máy, cô nên chuẩn bị cho cuộc săn tối nay. Hiển nhiên, cô cũng không nghĩ rằng tổ chức thả cô dễ dàng như thế này, nhất là đối với người giữ danh hiệu đệ nhất sát thủ như cô.
8pm, tại khách sạn The Star
Màn đêm bao phủ, trong đại sảnh hào hoa, ban nhạc trình diễn, phục vụ tất bật tới lui, các đầu bếp nổi tiếng chăm chú làm công việc của họ trong bếp. Tất nhiên, trong khung cảnh nguy nga như thế này thì không thiếu những quý ông lịch lãm với trang phục đắt tiền hay những quý bà lộng lẫy với bộ cánh quyến rũ đang nói cười, cánh nhà báo với chiếc máy ảnh trên tay hướng về những danh nhân, theo dõi nhất cử nhất đọng của họ.
Đây là hội trường của một bữa tiệc long trọng, một bữa thịnh yến cao cấp. Âm nhạc như dòng nước, róc rách chảy đến từng ngóc ngách của căn phòng. Mùi thơm của từng món ăn kích thích vị giác người ta, không khiến cảm thấy khó ngửi mà lại cảm giác như một món ăn là một vũ công dẫn dụ người khác về phía mình.
Ngay lúc này, cánh cửa đang khép kia được mở ra. Một cô gái yêu kiều lặng lẽ bước vào. Không có nhiều người chú ý đến cô. Cô mặc đầm cúp ngực đen quyến rũ, khuôn mặt trái xoan nõn nà tựa mĩ nữ phương đông, mái tóc tím bồng bềnh được chăm sóc cẩn thận. Mày liễu nhàn nhạt được chăm sóc cẩn thận lông mi dài vụt sáng như hai cánh quạt nhỏ, đôi mắt tỏa sáng như ngôi sao xinh đẹp lấp lánh, sinh động có hồn, như ngọn đèn trong đêm không bao giờ tắt.
Nhưng cánh cửa vừa đóng kia lại lần nữa mở ra, lần này tất cả mọi người đều chú ý, tò mò không biết rằng ai mà đợi tới sắp bắt đầu bữa tiệc mới tới thế này.
Anh bước vào, tây trang được cắt may cẩn thận tôn lên thân hình hoàn mĩ của anh. Khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, môi mỏng khiêu gợi, sóng mũi thẳng tắp nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo tựa muốn xé xác những người ở gần. Mái tóc màu nâu đen cắt tỉa gọn gàng cũng không kém phần hoang dã.
Anh là ước mơ của mọi phụ nữ, là đối tượng mà tất cả người nơi đây đều muốn kết giao, là ông hoàng của thương nhân bao trùm mọi lĩnh vực trong và ngoài nước. Tổng giám đốc của tập đoàn Galaxy số 1 thế giới.
"Cô biết không, anh ta tự mình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đấy"
"Cô không biết sao? Anh ta là kiểu hình mẫu trong lòng mọi phụ nữ đấy"
"Xem ra cô còn chưa biết, tổng giám đốc Dương thị còn muốn đưa con gái bảo bối của ông ta lên giường Lãnh tổng đấy. Nhưng lại không biết địa chỉ cũng như lịch trình của người ta"
"Cô chưa nghe sao.........."
Bước vào buổi tiệc nhưng thần trí anh lại đang lang thang nơi đâu. Anh cho thuộc hạ điều tra về cô nhưng nhận kết quả lại là số không. Xem ra phải cho người điều tra lại rồi.
Kẽ quét mắt toàn đại sảnh, anh phát hiện một thân ảnh quen thuộc. Ngạc nhiên một lúc, anh vô thức bước về phía cô.
"Á Á Á. Anh ấy bước về phía tôi"
"Cô? Ảo vừa thôi, anh ấy là hướng về phía tôi"
"Tôi biết anh ta sẽ gục ngã trước mị lực của tôi"
"....."
"Thân ái, thật bất ngờ khi em ở đây" Lãnh Phong sủng nịch nhìn cô.
"Lãnh tổng, anh đại giá quang lâm khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Cũng hi vọng ghé chỗ khác thôi." Hàn Thiên Chi cau mày khó chịu, Anh ta ở đây không phải là làm khó cô sao? Mọi người chú ý thế này thì làm cái gì được hả?
"Thân ái, anh biết em ngại khi ở đây. Đợi anh một chút nhé." Nói rồi tặng cho cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước qua môi cô. Ngọt, quá ngọt. Môi cô ngọt ngào hơn anh tưởng, căn bản là không đủ. Anh thầm nghĩ.
Cô đơ tại chỗ, não ngừng hoạt động. Nụ hôn đầu của cô, nụ hôn cô giữ trong 20 năm cứ như vậy không cánh mà bay. Nụ hôn đầu của cô.....Nụ hôn đầu.....Nụ hôn...
Phải sau một lúc thất thần, cô mới hoàn hồn lại. Tức chết cô. Nhưng vì đại sự và tương lại sau này, cô tạm thời để đó, tính sổ với anh sau.
Cô quay gót bước vào nhà vệ sinh nữ, mở chiếc máy tính mini theo, xóa toàn bộ hình ảnh của cô trong camera. Thay bộ đồ khác cho dễ vận động, cô theo đường thông gió đến đại sảnh bữa tiệc.
Từ tầm ngắm của cô, Chương Thái Hy đang nói chuyện với một nữ diễn viên trẻ, nhìn cái ánh mắt kia thì chắc chắn là nói chuyện không đứng đắn rồi. Lắp đạn và ống giảm thanh vào khẩu M1921 mới cải tiến của cô, trong lòng rạo rực thử nghiệm vũ khí mới.
"Chíu"
Một tiếng động nhỏ phát ra, Chương Thái Hy liền kết thúc sinh mạng rác rưởi này với một lỗ nhỏ tại thái dương. Cả hội trường hoảng loạn, khách khứa ùa nhau chạy ra ngoài. Nhưng hình như có một ngoại lệ nho nhỏ.
"Chi, Chi, em đang ở đâu? Thân ái..."
Lãnh Phong bức bối chạy xung quanh hội trường. Anh như phát điên lên vậy. "Em ở đâu? Em nhất định không được xảy ra chuyện gì đó, tiểu Chi. Là lỗi của anh, em nhất định phải bình yên"
Hàn Thiên Chi nói không cảm động là giả. Xung quanh anh có bao nhiêu người phụ nữ? Anh muốn ai mà chẳng được. Nhưng cố tình lại chọn trúng cô, trong lúc nguy cấp cũng không quên cô, là một người chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm, cô cảm thấy trong chỗ sâu nhất nơi trái tim, có dòng nước ấm áp chảy qua.
"Anh theo tôi ra ngoài trước đã" Cô nhanh chóng phủ bộ lễ phục lên người, lợi dụng đám đông đang hỗn loạn mà đến chỗ anh, khẽ nắm lấy bàn tay kia mà kéo anh ra ngoài.
"Boss, nhiệm vụ đã hoàn thành" Cô và anh đã ra cuối cùng rồi. Đảm bảo trong khách sạn không còn ai, cô mới gửi mẩu tin nhắn kia đi.
BÙMMMMMM
Sau 2s, cả một khách sạn rộng lớn như vậy hoàn toàn bị bao trùm trong ngọn lửa rực cháy, cô buông bàn tay anh ra rồi đi mất hút.
Anh muốn nắm lấy tay cô, nhưng oanh oanh yến yến từ đâu lần lượt bay đến.
"Lãnh tổng, người ta sợ quá nha. Hồi nãy em tìm anh hoài mà không thấy nên bất dắc dĩ mà ra ngoài trước."
"Lãnh tổng, người ta....."
"Lãnh tổng......."
"Cút" Một chữ duy nhất anh nói, hàn khí tỏa ra, sát khí vất vưởng xung quanh khiến người khác không dám lại gần. Khi anh nhìn về một hướng nào đó, thân ảnh anh trông ngóng đã sớm biến mất.
"Boss, cho biết thêm thông tin" Nghe tới nhiệm vụ, cô tức khắc nghiêm túc lại. Cuộc đi săn sắp bắt đầu.
"Ta đã gửi cho ngươi một file về hắn, hi vọng ngươi sớm hoàn thành nhiệm vụ để "trở về"." Boss mặt lạnh lại nói
"Boss, ông nên nhớ hôm nay là nhiệm vụ cuối cùng của tôi. Hợp đồng cũng hết hạn." Cô lạnh lùng thông báo. Hợp đồng cũng hết hạn, cô có thể tự do vươn đôi cánh rồi.
"Tôi không quên. Cạch. Tút..... tút....." Boss cũng đã cúp máy, cô nên chuẩn bị cho cuộc săn tối nay. Hiển nhiên, cô cũng không nghĩ rằng tổ chức thả cô dễ dàng như thế này, nhất là đối với người giữ danh hiệu đệ nhất sát thủ như cô.
8pm, tại khách sạn The Star
Màn đêm bao phủ, trong đại sảnh hào hoa, ban nhạc trình diễn, phục vụ tất bật tới lui, các đầu bếp nổi tiếng chăm chú làm công việc của họ trong bếp. Tất nhiên, trong khung cảnh nguy nga như thế này thì không thiếu những quý ông lịch lãm với trang phục đắt tiền hay những quý bà lộng lẫy với bộ cánh quyến rũ đang nói cười, cánh nhà báo với chiếc máy ảnh trên tay hướng về những danh nhân, theo dõi nhất cử nhất đọng của họ.
Đây là hội trường của một bữa tiệc long trọng, một bữa thịnh yến cao cấp. Âm nhạc như dòng nước, róc rách chảy đến từng ngóc ngách của căn phòng. Mùi thơm của từng món ăn kích thích vị giác người ta, không khiến cảm thấy khó ngửi mà lại cảm giác như một món ăn là một vũ công dẫn dụ người khác về phía mình.
Ngay lúc này, cánh cửa đang khép kia được mở ra. Một cô gái yêu kiều lặng lẽ bước vào. Không có nhiều người chú ý đến cô. Cô mặc đầm cúp ngực đen quyến rũ, khuôn mặt trái xoan nõn nà tựa mĩ nữ phương đông, mái tóc tím bồng bềnh được chăm sóc cẩn thận. Mày liễu nhàn nhạt được chăm sóc cẩn thận lông mi dài vụt sáng như hai cánh quạt nhỏ, đôi mắt tỏa sáng như ngôi sao xinh đẹp lấp lánh, sinh động có hồn, như ngọn đèn trong đêm không bao giờ tắt.
Nhưng cánh cửa vừa đóng kia lại lần nữa mở ra, lần này tất cả mọi người đều chú ý, tò mò không biết rằng ai mà đợi tới sắp bắt đầu bữa tiệc mới tới thế này.
Anh bước vào, tây trang được cắt may cẩn thận tôn lên thân hình hoàn mĩ của anh. Khuôn mặt góc cạnh lạnh lùng, môi mỏng khiêu gợi, sóng mũi thẳng tắp nghiêm nghị, đôi mắt lạnh lẽo tựa muốn xé xác những người ở gần. Mái tóc màu nâu đen cắt tỉa gọn gàng cũng không kém phần hoang dã.
Anh là ước mơ của mọi phụ nữ, là đối tượng mà tất cả người nơi đây đều muốn kết giao, là ông hoàng của thương nhân bao trùm mọi lĩnh vực trong và ngoài nước. Tổng giám đốc của tập đoàn Galaxy số 1 thế giới.
"Cô biết không, anh ta tự mình lập nghiệp từ hai bàn tay trắng đấy"
"Cô không biết sao? Anh ta là kiểu hình mẫu trong lòng mọi phụ nữ đấy"
"Xem ra cô còn chưa biết, tổng giám đốc Dương thị còn muốn đưa con gái bảo bối của ông ta lên giường Lãnh tổng đấy. Nhưng lại không biết địa chỉ cũng như lịch trình của người ta"
"Cô chưa nghe sao.........."
Bước vào buổi tiệc nhưng thần trí anh lại đang lang thang nơi đâu. Anh cho thuộc hạ điều tra về cô nhưng nhận kết quả lại là số không. Xem ra phải cho người điều tra lại rồi.
Kẽ quét mắt toàn đại sảnh, anh phát hiện một thân ảnh quen thuộc. Ngạc nhiên một lúc, anh vô thức bước về phía cô.
"Á Á Á. Anh ấy bước về phía tôi"
"Cô? Ảo vừa thôi, anh ấy là hướng về phía tôi"
"Tôi biết anh ta sẽ gục ngã trước mị lực của tôi"
"....."
"Thân ái, thật bất ngờ khi em ở đây" Lãnh Phong sủng nịch nhìn cô.
"Lãnh tổng, anh đại giá quang lâm khiến tôi thụ sủng nhược kinh. Cũng hi vọng ghé chỗ khác thôi." Hàn Thiên Chi cau mày khó chịu, Anh ta ở đây không phải là làm khó cô sao? Mọi người chú ý thế này thì làm cái gì được hả?
"Thân ái, anh biết em ngại khi ở đây. Đợi anh một chút nhé." Nói rồi tặng cho cô một nụ hôn nhẹ như chuồn chuồn lướt nước qua môi cô. Ngọt, quá ngọt. Môi cô ngọt ngào hơn anh tưởng, căn bản là không đủ. Anh thầm nghĩ.
Cô đơ tại chỗ, não ngừng hoạt động. Nụ hôn đầu của cô, nụ hôn cô giữ trong 20 năm cứ như vậy không cánh mà bay. Nụ hôn đầu của cô.....Nụ hôn đầu.....Nụ hôn...
Phải sau một lúc thất thần, cô mới hoàn hồn lại. Tức chết cô. Nhưng vì đại sự và tương lại sau này, cô tạm thời để đó, tính sổ với anh sau.
Cô quay gót bước vào nhà vệ sinh nữ, mở chiếc máy tính mini theo, xóa toàn bộ hình ảnh của cô trong camera. Thay bộ đồ khác cho dễ vận động, cô theo đường thông gió đến đại sảnh bữa tiệc.
Từ tầm ngắm của cô, Chương Thái Hy đang nói chuyện với một nữ diễn viên trẻ, nhìn cái ánh mắt kia thì chắc chắn là nói chuyện không đứng đắn rồi. Lắp đạn và ống giảm thanh vào khẩu M1921 mới cải tiến của cô, trong lòng rạo rực thử nghiệm vũ khí mới.
"Chíu"
Một tiếng động nhỏ phát ra, Chương Thái Hy liền kết thúc sinh mạng rác rưởi này với một lỗ nhỏ tại thái dương. Cả hội trường hoảng loạn, khách khứa ùa nhau chạy ra ngoài. Nhưng hình như có một ngoại lệ nho nhỏ.
"Chi, Chi, em đang ở đâu? Thân ái..."
Lãnh Phong bức bối chạy xung quanh hội trường. Anh như phát điên lên vậy. "Em ở đâu? Em nhất định không được xảy ra chuyện gì đó, tiểu Chi. Là lỗi của anh, em nhất định phải bình yên"
Hàn Thiên Chi nói không cảm động là giả. Xung quanh anh có bao nhiêu người phụ nữ? Anh muốn ai mà chẳng được. Nhưng cố tình lại chọn trúng cô, trong lúc nguy cấp cũng không quên cô, là một người chưa bao giờ cảm nhận được sự quan tâm, cô cảm thấy trong chỗ sâu nhất nơi trái tim, có dòng nước ấm áp chảy qua.
"Anh theo tôi ra ngoài trước đã" Cô nhanh chóng phủ bộ lễ phục lên người, lợi dụng đám đông đang hỗn loạn mà đến chỗ anh, khẽ nắm lấy bàn tay kia mà kéo anh ra ngoài.
"Boss, nhiệm vụ đã hoàn thành" Cô và anh đã ra cuối cùng rồi. Đảm bảo trong khách sạn không còn ai, cô mới gửi mẩu tin nhắn kia đi.
BÙMMMMMM
Sau 2s, cả một khách sạn rộng lớn như vậy hoàn toàn bị bao trùm trong ngọn lửa rực cháy, cô buông bàn tay anh ra rồi đi mất hút.
Anh muốn nắm lấy tay cô, nhưng oanh oanh yến yến từ đâu lần lượt bay đến.
"Lãnh tổng, người ta sợ quá nha. Hồi nãy em tìm anh hoài mà không thấy nên bất dắc dĩ mà ra ngoài trước."
"Lãnh tổng, người ta....."
"Lãnh tổng......."
"Cút" Một chữ duy nhất anh nói, hàn khí tỏa ra, sát khí vất vưởng xung quanh khiến người khác không dám lại gần. Khi anh nhìn về một hướng nào đó, thân ảnh anh trông ngóng đã sớm biến mất.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook