“Hôm nay tôi phải đến villa Manos, để gặp một trong số các nhà thầu, và tôi tự hỏi không biết em có muốn đi cùng với tôi không?”
Cái nhăn mày đột ngột theo sau lời mời của Ilios làm cho Lizzie nghĩ không biết chàng có phải đã nói mà không suy nghĩ và giờ đang hối hận vì đã làm thế hay không. Nhưng, đối mặt với viễn cảnh có thêm một ngày nữa cho mình, đi ngắm cảnh trong thành phố, khi nàng có thể thay vì đó là xem ngôi nhà mà có một lịch sử lôi cuốn như thế này, nên nàng sẽ không hỏi Ilios rằng chàng có muốn rút lại lời mời hay không.
“Em rất thích,” nàng nói với chàng một cách thành thật. Sau cùng, nó không chỉ là Villa Manos là thứ nàng sẽ được xem một cách hoàn chỉnh. Nàng cũng sẽ được ở bên cạnh với Ilios. Tim nàng nhảy dựng lên khi cái suy nghĩ đó lấp đầy nàng với tội lỗi.
Nàng đã thật lo lắng khi thức dậy trong vòng tay của Ilios vào sáng sớm hôm sau sau khi họ đã làm tình_giờ là đã cách đây rất nhiều ngày. Nàng đã biết rằng nàng đã vượt qua rào cản ranh giới mà nàng chưa bao giờ có ý định vượt qua. Năm gối đầu lên ngực Ilios, lắng nghe hơi thở của chàng, Lizzie buộc phải thừa nhận với mình những gì nàng nhận ra từ sớm của buổi tối hôm ấy. Bằng cách nào đấy cảm xúc đã trở nên vướng víu rối ren vào thứ mà nàng thật sự tin chỉ là một khao khát xác thịt đơn thuần. Và cái cảm xúc ấy là tình yêu. Một cảm xúc Ilios đã bảo với nàng rằng chàng không hề muốn có trong đời.
Nhưng nó đã ổn rồi, nàng đảm bảo với mình kiên quyết như thế lúc này. Sau cùng, nàng sẽ không nói cho chàng biết về tình yêu của mình là được rồi. Nàng sẽ không đề nghị nó ra với chàng. Nàng sẽ không làm bất kì điều gì khác bởi vì nó cả. Khi thời gian đến nàng sẽ vẫn đóng gói những gì thuộc về mình, xếp tình yêu đó vào trong một cái khăn giấy kỉ niệm, và mang nó đi cùng với nàng. Nó là của nàng, và nếu nàng ước ao bảo vệ nó và ấp ủ nó, và mãi từ rày về sau sẽ lấy nó khỏi nơi nàng giấu kín nó để làm sống lại những kỉ niệm mà nàng đã có đó, vậy thì đó là việc của nàng_không phải sao? Nàng là người trưởng thành đủ để không cho phép nó xâm phạm vào thực tế của một mối quan hệ công việc, một cam kết công việc.Ilios đã trả tiền cho nàng_không phải để ngủ với chàng, đương nhiên rồi, mà là để kết hôn với chàng. Và làm thế nàng đã cho chàng một phương tiện để vượt hơn anh họ chàng, và ngăn cản hắn gây khó khăn cho chàng và làm trì hoãn mong muốn của ông nội họ.
Chuyện quái gì khiến cho chàng đi hỏi Lizzie đi cùng với chàng thế? Ilios không biết_ hoặc thà là không biết, bởi chính những hiểu biết cho câu trả lời cho câu hỏi của chàng.
Cái đêm chàng mang nàng vào trong giường đã thay đổi hết mọi thứ giữa họ. Và nó cũng đã thay đổi cả chàng. Ilios biết rằng những ai mà có liên hệ với chàng, đều cho rằng chàng đòi hỏi và khó khăn, nhưng những yêu sách chàng đòi hỏi ở những người khác, và những trông đợi của chàng dành cho họ, là không có gì so sánh được với những thứ chàng trông đợi ở chính mình.
Việc mang Lizzie vào giường là bước đầu tiên chàng phá vỡ nguyên tắc của mình, và nó thật tệ. Tuy nhiên, thậm chí rằng chàng đã biết họ đã không dùng biện pháp tránh thai mà chàng vẫn cứ tiếp tục_và nó chính là việc thách thức nhất cái năng lực tri giác của chính chàng. Chàng có thể đã ngừng lại được. Tâm trí chàng đã cho chàng cảnh báo rằng nó đã có trao chàng cơ hội để ngừng lại. Nhưng chàng đã phớt lờ cảnh báo đó. Tại sao? Bởi vì ở điểm đó chàng đã quá bị khơi gợi không muốn ngừng lại ư? Chàng đã 36 tuổi, khốn kiếp, không phải là một đứa trẻ vị thành niên và chàng biết điều đó. Giờ nó là cái kiến thức ấy đang chà vào nơi thô ráp nhất bên trong đầu chàng. Giống như những viên đá mạt nhỏ xíu trong một chiếc giày, đòi hỏi sự chú ý, một câu hỏi cần một câu trả lời.
Tại sao? Khi chàng đã ý thức được những gì chàng đang làm và sự nguy hiểm mà chàng đang nhận lấy, và khi chàng có được cơ hội để ngừng lại, thì chàng lại không chịu làm thế? Tại sao chàng, thật sự, lại cố tình tiếp tục? Khi đã biết cái hậu quả có thể là gì? Cuộc đời chàng đã được lên kế hoạch_ con đường phía trước của chàng là sạch sẽ. Lizzie bị mang thai với đứa con của chàng không phải là một phần của kế hoạch đó, và cả đứa trẻ lẫn Lizzie đều không có bất kì chỗ nào trong tương lai của chàng.
Và bây giờ, khi đã chắc những gì chàng phải làm là tránh xa nàng ra, chàng lại đi mời nàng ra ngoài cả ngày với chàng.
Nó sẽ là cả thiên đường lẫn địa ngục khi ở cả ngày bên cạnh Ilios, Lizzie biết thế. Chuyện đã xảy ra trong tâm ý của nàng đang chiến đấu chống lại những gì đang xảy ra với nàng? Nàng sẽ vượt qua được, nàng đảm bảo với mình. Nhưg chỉ hôm nay là nàng sẽ cho phép mình âm thầm sưởi ấm trong hạnh phúc nàng cảm thấy và niềm vui được bên cạnh chàng cả ngày. Âm thầm. Còn bề ngoài, đương nhiên là nàng phải cư xử với ngày hôm nay và Ilios chính xác theo cùng một cách mà nàng làm một cuộc hẹn với bất kì khách hàng nào mà nàng có thể có, đi xem ngôi nhà mà họ muốn nàng sửa lại phong cách cho họ. Được thôi, vậy thì Ilios sẽ không yêu cầu nàng sửa lại phong cách cho Villa Manos, và vì chính nàng nàng phải nhớ là tại sao chàng kết hôn với chàng. Và ngay khi Ilios tuyên bố là cuộc hôn nhân của họ đã đạt được mục đích của nó thì nàng sẽ lên đường về nhà, và cuộc hôn nhân của họ sẽ đi đến chấm hết.
Với ý nghĩ đó trong đầu, khi nàng bước vào phòng khách với chàng nửa giờ sau khi ăn sáng xong, nàng đã mặc “bộ đồng phục công việc”của mình là quần jean và một cái áo sơ mi tay ngắn màu trắng_ mặc dù cái quần jean mới là tách biệt với cái tủ đồ và nhà thiết kế Mrs Manos của nàng. Chúng vẫn vừa vặn với nàng một cách hoàn hảo như cái áo thun vậy. Nàng mang một cái áo khoác ngắn để che cánh tay.
Giống như nàng, Ilios cũng ăn mặc bình thường với quần jean. Khi chàng quay lưng lại phía nàng để đặt cái cốc café vào máy rửa chén Lizzie đã có một cảnh tượng tuyệt vời theo cái cách mà cái quần jean bó sát cơ bắp rắn chắc của mông chàng, và thật đáng xấu hổ nàng có thể cảm thấy tim mình đập mạnh khi ánh mắt nàng nhấn nhá trên người chàng lâu hơn là nó được phép. Của nàng? Nét quyến rũ cả cơ thể đàn ông? Từ khi nào? Nhưng Ilios không phải là một người đàn ông bình thường, đúng không? Chàng là người đàn ông mà nàng yêu. Và cái thôi thúc muốn đi đến bên chàng và tựa vào người chàng, hy vọng rằng chàng sẽ quay lại và ôm lấy nàng trong vòng tay, đã gần như áp đảo không chống nổi.
Nó không có ích gì rằng Ilios giờ sẽ đến bên giường sau khi nàng ngủ quên và thức dậy vào buổi sáng trước khi nàng thức dậy, rõ ràng rất đơn giản làm rõ rằng chàng không hề muốn một tái diễn lại sự thân mật mà họ đã có cùng nhau. Mặc dù có một điều tốt về sự phát hiện của nàng là nàng yêu chàng nên nàng giờ không cần phải sợ hãi phải vượt qua sự cám dỗ_ biết rằng nàng yêu chàng đã thay đổi hết mọi thứ. Nó có nghĩa rằng nàng sẽ không và có thể không phải mạo hiểm để Ilios nhận ra nàng cảm thấy thế nào.
Gắn một nụ cười tươi sáng, như công việc trên khuôn mặt, nàng hỏi Ilios theo cách chuyện trò, “Có phải là nội thất của Villas Manos cũng rập khuôn theo Villa Emo cũng như ngoại thất không?”
Đây là một vấn đề lạ lẫm khác mà chàng phải xử lí, Ilios thừa nhận. Sự việc rằng không phải một lần từ khi chàng mang nàng vào giường Lizzie đã không nhắc đến bất kì thứ gì về những việc đã xảy ra.Một ánh mắt cũng không chứ đừng nói là một câu. Bởi vì nàng thấy hối tiếc về chuyện đã xảy ra sao? Bởi vì những khao khát về xác thịt nàng dành cho chàng, một khi đã được thỏa mãn, thì liền tan biến mất rồi sao? Cả hai lựa chọn đó đều được chàng tiếp nhận, và đến giờ thì chàng đang cảm thấy chúng không vừa ý nữa_rằng tình huống giữa họ là không vừa ý chàng nữa. Nó để lại cho chàng cảm giác rằng còn một công việc giữa họ mà chưa làm xong, rằng chàng muốn…
Chàng muốn thế? Mang nàng trở lại giường và lặp lại hành động liều lĩnh ấy? Nhân đôi cơ hội làm cho nàng có thai? Đó thật sự là những điều chàng muốn sao? Tiếng tim chàng đập dữ dội trong lồng ngực đã làm chàng mất đi sự bảo vệ. Một sự nhận thức được chuyện có thể xảy ra đã gây ra một cảm xúc dâng tràn bên trong chàng, đó là tất cả. Không có gì khác. Điều cuối cùng chàng muốn là Lizzie sẽ mang thai đứa con chàng.
Ilios buộc mình phải chú ý vào câu hỏi của Lizzie.
“Có và không,” chàng trả lời. “Nó vừa giống và khác_ em sẽ phải tự mình đánh giá. Tuy nhiên, những gì tôi có thể nói cho em biết là về cấu trúc thì tổ tiên của tôi đã đi theo tỉ lệ kích thước của Palladio cho nội thất, cũng như là ông đã làm với ngoại thất, vì thế cái villa đi theo quan điểm của Palladio về tầm quan trọng của việc cân đối về mặt kiến trúc. Phía bên trong, khu vực phòng sinh họat định hình là hình vuông ở trung tâm theo truyền thống, trong đó có 6 phòng mà kích thước đều lặp lại theo rập khuôn với tiêu chuẩn của Palladio. Ví dụ, cả hai mặt của hành lang đi vào là 2 phòng rộng khoảng 16 feet Trevisan và dài 27 feet Trevisan” Chàng ngừng lại, lo rằng những gì chàng đang nói sẽ quá tầm hiểu biết của Lizzie, nhưng chàng có thể thấy từ biểu hiện của nàng rằng nàng theo kịp những gì chàng nói một cách hoàn hảo bình thường.
“Để tạo thành một tỉ lệ 6/10,” nàng đồng ý. “Con số hoàn hảo của kiến trúc thời Phục Hưng. Em đã đọc những lời giới thiệu so sánh các công trình của Palladio như là âm nhạc được đóng băng, bởi vì ông áp dụng sự cân xứng mà Pythagoras đã nói để làm ra sự kết hợp những nốt nhạc để rơi vào tai của con người một cách hòa hợp.”
Ilios trao cho nàng 1 cái gật đầu chấp thuận. “Sự liên kết rất mang tính Hy Lạp đó là một sự hấp dẫn to lớn đối với ông tổ của tôi, theo sự hiểu biết của gia đình tôi là vậy. Đến Villa Manos xây, giữa những phòng nhỏ hơn_ hai cái mà anh đã nhắc đến rồi_ đối mặt ra hướng đông và tây của villa, là thêm 4 phòng nữa cũng có cùng kích thước theo Palladio. Cái phòng lớn nhất phức hợp ở trung tâm là kết hợp hai cái phòng cùng cỡ đó gắn với nhau, và sàn nhà thì có một gác lửng.”
“Giống như Villa Cornaro?”
“Em rõ ràng là một người hâm mộ của Palladio”
“Thật khó mà không được nếu anh yêu kiến trúc truyền thống.” Lizzie mỉm cười. “Em đã có một nửa không nghiêm túc với cái ý kiến trở thành một kiến trúc sư khi cha mẹ mất. Nó không phải là lựa chọn đầu tiên của em cho nghề nghiệp, nhưng làm việc là một nhà thiết kế nội thất đã cho em thấy được kết cấu là quan trọng như thế nào. Từ đó… Cái gì vậy?” nàng hỏi, khi nàng nhìn thấy biểu hiện của chàng thay đổi và trở nên cứng lại.
Miễn cưỡng chàng bảo, “Cha tôi là một kiến trúc sư, và khi còn nhỏ tham vọng của tôi là được đi theo bước chân của ông_để xây nên những tòa nhà hiện đại nhằm ca tụng phong cách của Palladio, dựa trên những nguyên tắc của ông. Đương nhiên đó không phải là tiền bạc, mặc dù khi còn nhỏ anh không nhận ra điều đó. Junta đã đánh thuế quá nặng nề và phạt tiền những người phản kháng chúng, như ông nội anh đã làm, nên đã làm ông trở nên bần cùng. Ông không để lại thứ gì, và ông phải nhìn Villa Manos rơi vào tình trạng không được sửa chữa, không thể làm bất kì thứ gì để ngăn việc đó. Giữ được sự coi thường với Junta là một thứ gì đó như là trả giá quá đắt dành cho ông. Vào thời điểm Junta bị hạ bệ thì ông không còn lại gì để bán hay thế chấp, và đương nhiên là không có tiền để cho anh ăn học theo tiêu chuẩn cần thiết để có thể trở thành một kiến trúc sư được. Ông yêu cái villa hơn bất kì ai còn sống.”
Ilios đột ngột ngừng nói, tự hỏi tại sao chàng lại cho phép mình tiếc lộ quá nhiều về thời thơ ấu và gia đình của mình, kể cho Lizzie những thứ mà chàng chưa bao giờ hé lộ cho ai, nhất là một phụ nữ đã ngủ trên giường của chàng.
Điều gì ở nàng đã gây ra cho chàng phản ứng như thế? Như thể nàng là khác biệt_và đặc biệt? Chàng phải không được thổi phồng tình hình này, hoặc là phản ứng của chàng với nó, Ilios cảnh cáo bản thân. Nó là thực tế rằng Lizzie hiểu biết về Palldio và công việc của chàng nên đã dẫn tới việc chàng đã nhẹ dạ với nàng, chứ không có gì khác.
Lizzie cố dấu nước mắt vào trong khi Ilios ngừng nói.
“Nhưng ông cũng yêu anh nữa. Suy cho cùng, ông đã để lại cho anh cái villa.” Nàng nói với chàng một cách hấp tấp, theo bản năng muốn xóa đi những gì nàng biết là làm đau chàng. Ai mà không đau đớn trong những trường hợp như thế.
“Không, giá trị của tôi với ông là nằm trong gen của tôi, đó là tất cả,” Ilios đáp lại cục cằn.
Lizzie đau đớn với nỗi buồn cho chàng. Có phải thời thơ ấu của chàng là nguyên nhân sự quyết định không kết hôn và không cho phép bất kì phụ nữ nào biết được các con của chàng không? Quá dựa vào mình, và không thể tin vào một người lớn nào mà chàng có thể phải nhờ đến, đã để lại cho chàng một vết sẹo quá lớn đến nỗi chàng không thể tin được bất kì ai ngoài mình phải không? Nó sẽ phải mất một sức mạnh về cảm xúc to lớn lắm và sự chịu đựng và trưởng thành ghê gớm mới có thể sống sót được trong thời thơ ấu mà Ilios đã có và không bị hại từ nó, hơn bất kì đứa bé nào có thể có.
Lizzie cảm thấy vô cùng thương tiếc cho đứa bé nhỏ Ilios_quá thương cảm, thật sự, đến nỗi nàng muốn ôm lấy đứa bé đó trong cánh tay mình và giữ cho nó an toàn, trao cho nó một tuổi thơ đầy yêu thương như nàng đã có. Nhưng đương nhiên đứa bé đó không còn tồn tại nữa, và người đàn ông mà nó trở thành thì sẽ khinh miệt những cảm xúc của nàng như là một sự ủy mị, nàng cho là thế.
“Quá khứ đã qua. Nhìn lại phía sau chẳng để làm gì,” Ilios bảo nàng dứt khoát. “Sau cùng thì chúng ta sống trong hiện tại mà”
“Đúng là thế, nhưng thỉnh thoảng chúng ta cần nhìn lại những gì mình đã làm để hiểu được những gì mình đang làm lúc này.”
“Điều đó là bê tha và cũng chẳng để làm gì,” Ilios khăng khăng quyết liệt, nhìn vào đồng hồ và nói thêm. “Nếu em đã sẵn sàng để đi…?”
Lizzie gật đầu. Chủ đề về thời thơ ấu của chàng và ảnh hưởng của nó gây ra cho chàng rõ ràng là đã đóng lại, và nàng ngờ rằng nó sẽ không còn lại gì theo cách đó nữa.
Nó sẽ chẳng bao lâu nữa là hết mùa xuân, và nhiệt độ đang bắt đầu tăng lên một chút. Những bông hoa dại nở rộ ven đường, con đường họ đi là hướng thẳng đến mặt trời làm cho Lizzie mỉm cười khi Ilios chở nàng đến phía đông và khu bán đảo nơi có Villa Manos.
Vì Ilios là một tài xế giỏi nên không có lí do hợp lí nào để nàng cảm thấy bực mình. Không có lí do thích hợp, có lẽ, nhưng bởi vì từ khi nào thì những cảm xúc của phụ nữ đang yêu là hợp lí chứ? Lizzie tự hỏi mình.
Họ băng qua Halkidiki và ngọn núi Athos nổi tiếng trên bán đảo, có một tu viện trên đó và họ có luật là không cho nữ đặt chân vào, bao gồm cả con thú giống cái, và sau đó đã ngừng lại nghỉ chân nhanh tại một quán trọ nhỏ để ăn trưa đơn giản bằng salát Hy Lạp và trái cây. Bữa ăn chủ yếu là im lặng đã tràn khắp từ khi họ bước ra khỏi nhà.
Nếu Ilios hối hận vì đã mời nàng đi cùng, vậy thì nàng đương nhiên là hối hận vì đã chấp nhận lời mời đó. Nàng cảm thấy bị từ chối và không mong muốn, có một khoảng cách cố tình được tạo ra bởi Ilios bằng chính sự im lặng của chàng_ một sự lặng mà niềm kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng phá vỡ nó.
Ilios lái thẳng đến villa ở hướng tây của mỏm đá, phớt lờ ngã ba ngay trên đường đến hướng đông nơi có căn hộ đã bị phá của nàng.
Nó dường như là đã trải qua cả một đời từ khi nàng gặp Ilios lần đầu ở đó. Vậy thì nàng khi ấy là một phụ nữ độc thân, mối quan tâm duy nhất của nàng là tình hình tài chính và tương lai của gia đình nàng. Những cảm xúc của nàng như một phụ nữ đã không còn tương đồng nữa. Giờ nàng đã kết hôn và là một người vợ_ít nhất là trong mắt của cả thế giới. Gia đình nàng đã đảm bảo về tài chính, và mối lo của nàng là chỉ còn về cảm xúc của riêng nàng thôi.
Ruby đã gởi cho nàng một tấm hình của cặp sinh đôi qua điện thoại cho nàng, vì thế Lizzie có thể thấy được bộ đồng phục nhà trường cô mới mua cho chúng khi Lizzie cứ khăng khăng đòi cô phải làm thế và rằng họ có thể chi trả cho việc đó. Một nụ cười dịu dàng, vui vẻ cong lên trên miệng Lizzie. Hai đứa trẻ 5 tuổi trông có vẻ tự hào trong cái quần xám vải flannel và cái áo cộc tay màu nâu có logo, mái tóc đen của chúng được cắt ngắn và chải chuốt gọn gàng.
Lizzie yêu các cháu trai của mình. Nàng đã có mặt trong lúc chúng được sinh, lo lắng cho đứa em gái của mình và đau buồn vì thực tế là Ruby đã phải vượt qua cơn đau mà không có cha mẹ và không có người đàn ông là cha của những đứa bé đó. Nhưng khi cặp song sinh được sinh ra và nàng thấy tất cả những chuyện buồn phiền của ngày sinh ra chúng đã bị quên lãng đi hết khi tình yêu thương và niềm vui ập đến.
Họ đã đến được cái villa, và thậm chí rằng nàng đã từng thấy nó rồi, và biết mình sẽ nhìn thấy gì, Lizzie vẫn tràn ngập sự ngưỡng một và kinh ngạc khi nàng nhìn vẻ cân xứng hoàn hảo của nó, được vẽ lên bầu trời xanh.
Màu kem ấm áp của căn villa hòa hợp hoàn hảo với màu tối của cột đá hoa cương chống đỡ cho mái hiên phía trước và với màu xám nhạt của các cánh chớp của cửa sổ.Cái sân nơi đậu xe thì ăn khớp hoàn toàn với màu của cột đá hoa cương, và màu xanh của bãi cỏ làm nổi rõ lên trên màu xanh sẫm của những cây cọ đảo Síp trồng thẳng hàng theo lối đi vào. Toàn cảnh phía trước mặt họ là một sự cân xứng hài hòa.
Không có cái xe nào khác đậu bên ngoài_ điều đó làm Lizzie đoán rằng người mà Ilios đến đây để gặp vẫn chưa đến.
“Chúng ta đến sớm hơn tôi nghĩ, vì thế tôi sẽ cho em xem bên trong trước khi Andreas đến,” Ilios thông báo khi chàng mở cửa xe cho Lizzie và chờ nàng bước xuống.
Họ bước đi bên nhau đến lối đi. Bên nhau nhưng cách nhau một feet, Lizzie buồn bã nghĩ khi nàng chờ Ilios mở cái cửa đôi lộng lẫy.
Trên đầu họ, nơi mà ở Ý sẽ treo vũ khí của gia đình và một câu khẩu hiệu, thì ở đây là một hình ảnh của một con tàu nhỏ.
“Alexandros Manos đã kiếm được của cải của mình khi làm một nhà thương buôn hàng hải,” Ilios nói cho nàng biết, nhìn theo ánh mắt nàng. “Nó là cả một hạm đội để trả cho mảnh đất này và cái villa”
Ilios mở cửa, và bước lùi lại để Lizzie có thể buớc lên trước chàng vào trong căn nhà.
Điều đầu tiên nàng nhận thấy chính là cái mùi sơn mới, ngay lập tức và không thể nhầm lẫn được. Cái mũi được huấn luyện của nàng đã bảo với nàng rằng cái mùi đến từ một loại sơn nung vôi truyền thống chứ không phải là loại sơn hiện đại.
Các cửa chớp đều đóng làm bên trong tối om_ đến khi Ilios bật đèn lên, làm cho Lizzie há hốc sửng sốt khi nàng xoay quanh, biết được các tấm bích họa được vẽ lên bao quanh hết cả gấp đôi chiều cao của căn phòng trung tâm.
Nàng đã từng xem bích họa, đương nhiên, rất nhiều. Nhưng không có cái nào giống thế này.
“Có phải chúng được vẽ lại từ Odyssey?” nàng hỏi Ilios không chắc lắm sau khi nàng đã nhìn chúng.
“Vâng,” Ilios xác nhận. “ Chỉ có Odyssey mới gây ấn tượng tương đương với Alexandros Manos. Mô tả bản thân mình là một vị anh hung như Odyssey, đương nhiên, là một sự tự cao mà thời đó rất hiếm gặp. Tôi đã cho sơn lại những bức bích họa bởi vì những hư hại mà chúng đã chịu là đã hơn hàng thế kỉ rồi. May mắn thay chúng ta đã có bản vẻ phác thảo gốc để có thể làm được. Công việc vẫn chưa hoàn thành xong.” Ilios nói thêm, chỉ vào tấm bảng cuối cùng của bức bích họa, có một phụ nữ cúi xuống trên khung cửi, tháo các đường may, bên ngòai của đường viền là một con chó to bên chân nàng.
Bức họa đã hỏng rất nặng, sơn đã tróc ra và những đường gạch ngang trên đó trông như thể có ai đó đã cào nát bức họa một cách giận dữ bằng một thứ gì đó rất sắc bén. Thậm chí là thế nó vẫn có thể thấy được những gì tấm bản vẽ muốn truyền đạt.
“Penelope? Người vợ chung thủy?” Lizzie đóan, nhớ lại huyền thoại là vợ của Odyssey, Penelope đã từ chối những kẻ đeo đuổi muốn kết hôn với nàng và chiếm lấy vương quốc của Odyssey bằng cách nói là nàng sẽ chỉ chấp nhận một người trong bọn họ khi nàng hoàn thành xong tấm khung thêu của mình, và sau đó thì đêm đêm nàng bí mật tháo nó ra để cho nó không bao giờ được hoàn thành, vì nàng luôn chắc chắn rằng chồng nàng cuối cùng cũng sẽ trở về.
Ilios cộc lốc, “Đúng,” nói cho Lizzie biết chàng không muốn thảo luận đến chủ đề của bức tranh, vì thế nàng quay sang đi theo chàng vào một trong những phòng nhỏ hơn.
Ở đây có giàn giáo để chỉ ra nơi những người thợ phục chế rõ ràng đang làm việc để sửa lại cái trần nhà bằng thạch cao có hoa văn, cái mà Lizzie có thể thấy là trung tâm của bức bích họa trong gia đình.
“Tôi phải đi đến Florence để tìm những người thợ phục chế để làm việc này.” Ilios nói với Lizzie.
“Nó là một công việc đòi hỏi kĩ thuật rất cao” Lizzie đồng ý
Hai giờ sau Ilios đã dẫn nàng đi hết một tua quanh ngôi nhà. Người đàn ông mà chàng cho rằng sẽ đến họp đã gọi điện và nói rằng anh ta phải hủy và làm một cái hẹn khác. Anh ta không thể tránh được việc trì hoãn bởi vợ anh ta phải đi sinh sớm.
“Em hy vọng chị ấy và đứa bé sẽ ổn,” Đó là lời nhận xét ngay và hoàn toàn theo bản năng của Lizzie khi họ đi xuống bậc thang quay trở lại.
Cái villa sẽ trở nên xinh đẹp một cách choáng váng khi sự phục hồi hoàn thành_ một công việc thật sự về nghệ thuật. Nhưng Lizzie chỉ đơn giản không thể hình dung nó như một ngôi nhà.
“Nó sẽ không dễ dàng, nuôi lớn các con anh ở đây,” nàng cảm thấy buộc phải nói ra
“Tôi không có kế hoạch sống ở đây,” Ilios bảo nàng.
Lizzie không chắc nhìn chàng. “Nhưng em nghĩ_ đó là, anh đã nói rằng ngôi nhà phải được ở lại trong gia đình”
“Nó đang và nó sẽ. Nhưng không phải như một ngôi nhà của gia đình. Tôi đã có kế hoạch khác cho nó. Có sự thiếu hụt các cơ hội cho những người học nghề trẻ được học những kĩ năng để duy trì một ngôi nhà như thế này. Tôi thấy điều đó từ bản thân. Vì thế tôi quyết định rằng Villa Manos sẽ trở thành một nơi để những người nào muốn hoàn thiện những kĩ năng đó có thể đến để học. Thay vì biến cái villa thành một nhà bảo tang chết, tôi sẽ biến nó thành một cái xưởng sống_ nơi mà những khóa học đào tạo những thợ phục chế lành nghề, được giảng dạy bởi những người đã tự mình thành thạo được công việc này.”
“Thật là một ý nghĩ tuyệt vời” Lizzie không cần làm bất kì nổ lực nàng để che giấu sự tán đồng của mình.
“Tôi sẽ xây cho mình một ngôi nhà bên mặt kia của mỏm đá”
“Nơi mà có tòa căn hộ bị đập?”
“Đúng. Nó cũng sẽ có một căn chung cư nữa, và phòng học và những phòng xưởng dành cho sinh viên. Chúng sẽ được dựng trong khu vực rừng cây chính giữa căn villa và mặt bên kia của mỏm đá_” chàng im bặt khi điện thoại của Lizzie đột nhiên kêu pip.
“Em xin lỗi,” nàng lên tiếng, lục tung cái túi xách tìm cái điện thoại để làm cho nó im lặng. Gương mặt nàng đột nhiên vỡ ra một nụ cười khi nàng nhìn và tấm hình nháy lên trên màn hình.
“Đó là cặp sinh đôi_cháu của em,” nàng bảo Ilios. “Em gái em đã gởi cho em một tấm hình của chúng từ sớm rồi, trong bộ đồng phục, và giờ nó lại gởi cho em một tấm khác” Lizzie đưa cái điện thoại lên cho chàng có thể nhìn thấy.
Ilios nhìn phớt qua màn hình, và sau đó nhận ra rằng chàng không thể quay đi được. người phụ nữ trẻ trong tấm hình, quỳ gối xuống và choàng tay ôm lấy mỗi bên là một cậu bé trai mặc đồng phục, cũng có một cái vẻ tràn đầy yêu thương và hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy giống như Lizzie khi nàng nói về gia đình mình. Không nghi ngờ gì vào sự gần gũi mà gia đình nàng có với nhau, và không nghi ngờ gì vào tình yêu của Lizzie dành cho các em nàng và hai cậu bé tóc đen bé nhỏ ấy. Chúng có thể là không có cha, nhưng chúng cười tươi vào máy ảnh, tự tin trong tình yêu bảo bọc quanh chúng. Và cũng không còn chút nghi ngờ nào cho quyết tâm của Lizzie về việc bảo vệ gia đình nàng và chu cấp cho họ. Nếu Lizzie mà có một đứa con thì nàng sẽ yêu nó với một sự chân thành và sự dâng hiến tận tụy nhất mà chàng có thể nhìn thấy trên gương mặt nàng lúc này. Một đứa trẻ… đứa trẻ của chàng… Bị hút dữ dội vào những gì chàng đang nghĩ, Ilios không nhận ra Lizzie đã nhích đến gần chàng cho đến khi chàng cảm thấy tay nàng đặt trên cánh tay của mình khi nàng nói, “Đó là nhờ anh chúng mới có được những bộ đồng phục ấy đấy”
Nhờ chàng ư? Ilios căng lên vì những gì đang xảy ra cho chàng_vì nỗi đau đấm mạnh vào chàng hoang dại và đầy giận dữ đã xé chàng với những lời Lizzie vừa nói.Bởi chúng nhắc nhở chàng về sự thật. Cái lí do duy nhất mà nàng ở đây với chàng là bởi vì chàng đã tống tiền nàng bắt nàng kết hôn với mình.
Chàng giật mạnh tay của Lizzie ra, lùi lại tránh xa nàng ra và nói “Có vài thứ thú vị trong khu vườn. Tôi sẽ cho em xem”
Cảm thấy bị khước từ, Lizzie tắt điện thoại và bỏ nó lại vào trong túi xách. Ilios rõ ràng là muốn làm thật đơn giản một điều là mối quan hệ của họ chỉ nghiêm túc là công việc mà thôi. Chàng không muốn bị buộc phải nhìn vào bức ảnh gia đình của nàng.
“Anh nghĩ là phải mất bao lâu đến khi anh họ anh chấp nhận sự thật rằng anh ta không có bất kì cơ sở nào để cố gắng và chống lại mong muốn của ông anh?” nàng hỏi Ilios khi họ đi tới khu vườn ngay bên rìa của villa.
Đây rồi, đằng trước một nền đất được lát bằng đá phiến rộng, dẫn xuống nơi mà ngay lập tức khó hiểu hình dung ra một cái giường bị cắt cụt, bao quanh một hồ bơi có vòi phun nước. Nhưng Lizzie không thật sự tập trung vào những thứ xung quanh mình. Thay vì thế nàng tuyệt vong mong vào một phép màu_và phép màu đó làm cho Ilios nói với nàng rằng chàng đã thay đổi ý định về việc kết thúc cuộc hôn nhân của họ bởi vì chàng muốn họ được bên nhau mãi mãi.
Chàng chỉ nhún vai khoác tay. “Em đang mất kiên nhẫn muốn quay về nhà à?”
“Em có nhớ chúng” Lizzie đồng ý, tim nàng chìm xuống. Đó không phải là câu trả lời mà nàng hy vọng chút nào. Nó là sự thật rằng nàng nhớ gia đình mình, nhưng nàng cùng nhận thấy rằng nó ngày một khó khăn hơn khi phải cư xử như thể không có gì xảy ra giữa nàng và Ilios. Lấy bây giờ làm ví dụ. Khi họ bước ra khỏi nhà nàng đã gần như đặt tay mình vòng qua tay Ilios, như thể họ là một đôi thật sự. Đương nhiên nó là bởi vì nàng đã khao khác một sự gần gũi về thân thể với chàng, như bất kì một người phụ nữ đang yêu nào cũng sẽ thế.
“Thật đáng tiếc, những luật sư của tôi cảm thấy rằng chúng ta nên duy trì cuộc hôn nhân như thế này, bởi vì li dị quá sớm sau đám cưới sẽ trông rất đáng ngờ. Tuy nhiên em có thể an tâm rằng tôi cũng hăng hái như em trong việc muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta” Ilios lạnh lùng tuyên bố, câu trả lời của chàng được điều khiển bởi kiêu hãnh và nhu cầu đánh bại chính mình khỏi những cảm xúc xa lạ đang đe dọa chàng
Những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đó đã đánh mạnh vào tim nàng như băng giá. Nhưng nếu nàng có bị tổn thương thì nó là lỗi của nàng, Lizzie tự nói với chính mình một cách kiên quyết.
“Đây là thứ tôi muốn cho em xem,” Ilios bảo với nàng sau gần một tiếng đồng hồ, khi họ đã đi qua khu vườn xa hoa lộng lẫy đến bên cái villa và thấy được mình đang đứng bên bờ hồ của một cái hồ nhân tạo tuyệt đẹp. Chàng chỉ tay về phía một hang động được trang hòan bằng những pho tượng và một dòng nước nhỏ tươi mát.
“Đó là gì vậy?” Lizzie hỏi
“Đó là một cây hoa súng,” Ilios giải thích. “Một tác phẩm hang động nhân tạo được đặc biệt thiết kế ra cho những bức tượng. Villa Barbaro có một cái_vài bức tượng của nó được cho là là được làm bởi sự điều hành của Marcantonio Barbaro.Nó thật sự là một sự kiêu ngạo. Một cách để người chủ villa thể hiện tài năng của mình như một nhà điêu khắc hoặc là của một nghệ nhân mà ông đỡ đầu. Cái hồ ở đây cần nạo vét, và một ngôi đền nhỏ trên cái đảo cần được cải tiến”
“Toàn bộ nơi này thật lộng lẫy đáng kinh ngạc” Lizzie chân thành nói. “Em có thể hiểu tại sao ông tổ của anh muốn giữ nó lại trong gia đình. Dù vậy, em vẫn ý kế hoạch biến nó thành một nhà xưởng sống của anh là một ý kiến hay tuyệt_và rất quảng đại nữa. Một món quà tuyệt vời cho các thế hệ tương lai, để cho những kỹ năng đặc biệt được có thể lưu truyền”
“Tôi không được thôi thúc bởi sự quảng đại. Tôi đã có quá nhiều hợp đồng mà thiếu những nghệ nhân có tài năng_ đó là lí do tôi làm thế” Giọng Ilios như bị cắt đứt, như thể lời khen của nàng là cho chàng bực mình.
Bởi vì chàng không muốn thế? Cũng như chàng không hề muốn nàng? Nàng không được phép chiếm lấy thứ nàng không thể có được, mà thay vì đó hãy giữ lấy trong tim những gì họ đã từng có, Lizzie tự bảo mình. Nàng không được phép để cho niềm vui ấy bị che mờ hay giảm mất.
Nàng cũng không được để cho sự việc Ilios không đáp lại tình cảm của mình làm ngăn cản nàng cư xử như nàng không yêu chàng như nàng đã làm.
“Em thật sự rất vui vì ngày hôm nay. Cảm ơn đã mang em theo và cho em xem khu villa.” Nàng nói với chàng, với điều đó trong tâm trí, khi họ tiến trở lại xe để quay lại Thessaloniki.
Chàng cũng rất vui, Ilios thừa nhận. Khi chàng không chiến đấu chống lại những cảm xúc mâu thuẫn về phía sự khơi gợi của nàng.
Trên đường trở lại Thessaloniki họ đã ngừng lại quán rượu nhỏ trước đó họ ăn trưa. Ngôi làng nhỏ nhìn ra biển và trước mặt quán rượu đã bảo vệ nó khỏi những cơn gió làm cho nó ấm áp khi họ ngồi bên ngoài.
Họ ăn những trái ôliu đen bóng và những xâu thịt nướng ngon lành, và khi uống xong tách café thì nó xảy ra. Một tiếng động ầm ầm như sấm, và mặt đất rung chuyển dưới chân họ.
Cái bàn lắc lư, làm đổ café của Lizzie, và sau đó Ilios đứng dậy, tiến đến bên nàng và nắm giữ lấy nàng, ép nàng xuống đất, phủ người lên mình nàng khi chàng cảnh báo, “Đó là một trận động đất”
“Một trận động đất á?” nàng lặp lại
“Khu vực này nổi tiếng vì nó mà. Nó sẽ ổn thôi_chỉ cần nằm im”
Nàng không có lựa chọn nào khác hơn là nằm im với cơ thể của Ilios đè nặng lên bảo vệ nàng, kẹp chặt nàng xuống đất. Tay chàng ôm lấy sau đầu nàng che chắn, ấn mặt nàng vào vai chàng, chỉ cho nàng thở trong cái mùi hương quen thuộc của chàng lúc này. Lizzie chỉ hy vọng chàng sẽ cho rằng tiếng nện thình thịch của tim nàng là bởi cú sốc và sợ hãi cơn động đất chứ không phải sự gần gũi của hai cơ thể họ. Thật số mệnh trêu chọc nàng biết bao, biết rằng khi nàng khao khát được ở trong vòng tay của Ilios thì đây không phải là tình huống mà nàng tính đến nó có thể xảy ra. Được ôm trong vòng tay chàng bề ngoài thì như những cặp tình nhân say đắm và dịu dàng nhất trong khi thực tế thì không có gì hơn là an toàn cảm giác đau đớn chế giễu, thậm chí những hành động của chàng là vì lợi ích của chính nàng.
“Cái gì đó?” nàng lo lắng hỏi khi những tiếng động tăng lên nàng có thể nghe thấy.
“Chỉ là một vài hòn đá cuội và các tảng đá lớn bị đánh bật khỏi vị trí bởi cơn chấn động làm lăn xuống đồi thôi.”
Lizzie thở dốc khi mặt đất rung chuyển trở lại, một cơn rùng mình run rẩy nàng có thể cảm thấy được ngay qua cơ thể mình, làm cho Ilios xiết chặt lấy nàng hơn. Nếu chàng có yêu nàng, thì giây phút này sẽ được lấp đầy những cảm xúc dữ dội nhất_ và chắc rằng cuối cùng sẽ đến kết quả là họ vui mừng vì còn sống sót và tình yêu của họ dành cho nhau theo cách xác thịt nhất có thể ngay khi họ có sự riêng tư để làm thế. Sau cùng là sex, hành động duy nhất của loài người mà kết hợp với cuộc sống, khi mới sinh và thậm chí là một chút nếm trải cái chết trong giây phút đó khi nó cảm thấy như thể mình bay lên tự do vào trong vô tận.
Ilios. Tại sao nàng lại yêu chàng? Tại sao nàng không thể chỉ đơn giản là muốn chàng với cấp độ xác thịt không hơn nữa? Bởi vì nàng là một phụ nữ, và giống cái, bất kể nàng ao ước mọi chuyện khác đi thế nào đi nữa, thì cơ cấu di truyền vẫn tạo ra một thỏa hiệp đầy cảm xúc?
Mặt đất đã yên, và tim nàng cũng thế, chậm chậm hòa nhịp theo Ilios. Trong một hoàn cảnh mà bình thường sẽ làm nàng sợ hãi cho sự an toàn của mình thì nàng lại cảm thấy hoàn toàn được an toàn, bảo vệ_ an toàn bởi vì chàng. Nhưng ở đây trong vòng tay của Ilios thì không hề có sự an toàn về mặt cảm xúc dành cho nàng, chỉ có sự nguy hiểm về cảm xúc thôi, Lizzie nhắc mình.
Bên tai nàng Ilios lại nói. “Giờ đã an toàn rồi, nhưng tốt hơn thì chúng ta nên ở yên vị trí của mình thêm vài phút nữa”
Sự ấm áp trong hơi thở của chàng đem đến một cơn run nhỏ của niềm vui sướng khoái lạc chẻ vào thần kinh của nàng, và ý thức rằng môi chàng đã quá gần với da thịt mình đã làm cho nàng muốn ép chúng phải gần hơn. Những kỉ niệm về việc nó cảm thấy thế nào khi chàng vuốt ve trên da thịt mình đã đánh mạnh vào đầu lưỡi nàng làm phá tan qua cái lệnh cấm vận mà nàng đã đặt giữa họ.
“Nó sẽ ảnh hưởng đến cái villa chứ?” Lizzie hỏi, thật sự quan tâm về cái villa cũng như muốn làm xao lãng mình khỏi suy nghĩ quá nhiều đến Ilios về mặt thể xác và tình yêu nàng dành cho chàng nhiều thế nào.
“Không. Mỏm đá không bị ảnh hưởng vì sai đường”
Lizzie có thể nghe thấy những giọng nói khi người ta bắt đầu kêu lên gọi tên nhau. Ilios nhấc mình lên khỏi người nàng. Nàng cực kì muốn van xin chàng đừng làm như thế_ và không phải vì trận động đất. Chàng đứng lên, và sau đó cúi xuống giúp nàng đứng dậy.
“Em có bụi trên mặt đấy”
Trước khi nàng có thể ngăn lại thì chàng đã nghiêng tới, xoa lên má nàng.
Nàng muốn như thế này mãi mãi, Lizzie đau đớn nghĩ. Với bàn tay Ilios trên da nàng, ánh mắt chàng nhìn nàng, cánh tay chàng đỡ lấy nàng_ như thể nàng thật sự quan trọng đối với chàng, như thể chàng quan tâm đến nàng và muốn bảo vệ nàng bởi vì chàng yêu nàng. Nàng tiến đến chàng một cách tha thiết, thì chàng lại lùi ra.
Chuyện gì đang xảy ra với mình? Ilios nhăn nhó tự hỏi. Sự cư xử xa lạ của chàng ngày càng tăng đối với thứ chàng đã tự hiểu đến nỗi chứng kiến nó như đương đầu với một người xa lạ đang đội lốt của chàng. Một người lạ thách thức chàng giành lại quyền sở hữu chính bản thân mình? Một người lạ đã chiếm lấy sự tồn tại của chàng để chào đón Lizzie Wareham vào trong đời chàng? Một người lạ mà suy nghĩ đầu tiên là phải bảo vệ Lizzie? Tại sao?
Bởi vì nó là mong muốn bảo vệ nàng. Chàng có một mong muốn sâu thẳm bên trong cho sự an toàn của nàng.
Không ai trong làng hình như có bị làm phiền bởi sự chấn động cả. Mọi người vẫn tiếp tục công việc thường ngày, và những người đàn ông đang làm việc để dọn dẹp đống đỗ gãy từ trên đồi và con đường khi Lizzie đứng lên.
“Em không sao chứ?” Ilios hỏi nàng
“Vâng, là nhờ anh”
Ồ, vâng, chàng hoàn toàn rút tay khỏi nàng_ từ chối sự biết ơn của nàng, từ chối bất kì một cảm xúc xa xôi nào giữa họ, và đương nhiên cũng từ chối nàng về thân thể.
Ilios tránh ra xa khỏi thân thể cũng như là cảm xúc với nàng bằng cái gật đầu nhanh. “Vào thời xưa họ đã tin rằng đó là sự nổi giận của các vị thần cho những trận động đất thế này” chàng nhận xét vài phút sau khi chàng mở cửa xe cho Lizzie. “Giờ chúng ta đã xây dựng những tòa nhà thiết kế đặc biệt để chống lại những di chuyển khi động đất”
Cái nhăn mày đột ngột theo sau lời mời của Ilios làm cho Lizzie nghĩ không biết chàng có phải đã nói mà không suy nghĩ và giờ đang hối hận vì đã làm thế hay không. Nhưng, đối mặt với viễn cảnh có thêm một ngày nữa cho mình, đi ngắm cảnh trong thành phố, khi nàng có thể thay vì đó là xem ngôi nhà mà có một lịch sử lôi cuốn như thế này, nên nàng sẽ không hỏi Ilios rằng chàng có muốn rút lại lời mời hay không.
“Em rất thích,” nàng nói với chàng một cách thành thật. Sau cùng, nó không chỉ là Villa Manos là thứ nàng sẽ được xem một cách hoàn chỉnh. Nàng cũng sẽ được ở bên cạnh với Ilios. Tim nàng nhảy dựng lên khi cái suy nghĩ đó lấp đầy nàng với tội lỗi.
Nàng đã thật lo lắng khi thức dậy trong vòng tay của Ilios vào sáng sớm hôm sau sau khi họ đã làm tình_giờ là đã cách đây rất nhiều ngày. Nàng đã biết rằng nàng đã vượt qua rào cản ranh giới mà nàng chưa bao giờ có ý định vượt qua. Năm gối đầu lên ngực Ilios, lắng nghe hơi thở của chàng, Lizzie buộc phải thừa nhận với mình những gì nàng nhận ra từ sớm của buổi tối hôm ấy. Bằng cách nào đấy cảm xúc đã trở nên vướng víu rối ren vào thứ mà nàng thật sự tin chỉ là một khao khát xác thịt đơn thuần. Và cái cảm xúc ấy là tình yêu. Một cảm xúc Ilios đã bảo với nàng rằng chàng không hề muốn có trong đời.
Nhưng nó đã ổn rồi, nàng đảm bảo với mình kiên quyết như thế lúc này. Sau cùng, nàng sẽ không nói cho chàng biết về tình yêu của mình là được rồi. Nàng sẽ không đề nghị nó ra với chàng. Nàng sẽ không làm bất kì điều gì khác bởi vì nó cả. Khi thời gian đến nàng sẽ vẫn đóng gói những gì thuộc về mình, xếp tình yêu đó vào trong một cái khăn giấy kỉ niệm, và mang nó đi cùng với nàng. Nó là của nàng, và nếu nàng ước ao bảo vệ nó và ấp ủ nó, và mãi từ rày về sau sẽ lấy nó khỏi nơi nàng giấu kín nó để làm sống lại những kỉ niệm mà nàng đã có đó, vậy thì đó là việc của nàng_không phải sao? Nàng là người trưởng thành đủ để không cho phép nó xâm phạm vào thực tế của một mối quan hệ công việc, một cam kết công việc.Ilios đã trả tiền cho nàng_không phải để ngủ với chàng, đương nhiên rồi, mà là để kết hôn với chàng. Và làm thế nàng đã cho chàng một phương tiện để vượt hơn anh họ chàng, và ngăn cản hắn gây khó khăn cho chàng và làm trì hoãn mong muốn của ông nội họ.
Chuyện quái gì khiến cho chàng đi hỏi Lizzie đi cùng với chàng thế? Ilios không biết_ hoặc thà là không biết, bởi chính những hiểu biết cho câu trả lời cho câu hỏi của chàng.
Cái đêm chàng mang nàng vào trong giường đã thay đổi hết mọi thứ giữa họ. Và nó cũng đã thay đổi cả chàng. Ilios biết rằng những ai mà có liên hệ với chàng, đều cho rằng chàng đòi hỏi và khó khăn, nhưng những yêu sách chàng đòi hỏi ở những người khác, và những trông đợi của chàng dành cho họ, là không có gì so sánh được với những thứ chàng trông đợi ở chính mình.
Việc mang Lizzie vào giường là bước đầu tiên chàng phá vỡ nguyên tắc của mình, và nó thật tệ. Tuy nhiên, thậm chí rằng chàng đã biết họ đã không dùng biện pháp tránh thai mà chàng vẫn cứ tiếp tục_và nó chính là việc thách thức nhất cái năng lực tri giác của chính chàng. Chàng có thể đã ngừng lại được. Tâm trí chàng đã cho chàng cảnh báo rằng nó đã có trao chàng cơ hội để ngừng lại. Nhưng chàng đã phớt lờ cảnh báo đó. Tại sao? Bởi vì ở điểm đó chàng đã quá bị khơi gợi không muốn ngừng lại ư? Chàng đã 36 tuổi, khốn kiếp, không phải là một đứa trẻ vị thành niên và chàng biết điều đó. Giờ nó là cái kiến thức ấy đang chà vào nơi thô ráp nhất bên trong đầu chàng. Giống như những viên đá mạt nhỏ xíu trong một chiếc giày, đòi hỏi sự chú ý, một câu hỏi cần một câu trả lời.
Tại sao? Khi chàng đã ý thức được những gì chàng đang làm và sự nguy hiểm mà chàng đang nhận lấy, và khi chàng có được cơ hội để ngừng lại, thì chàng lại không chịu làm thế? Tại sao chàng, thật sự, lại cố tình tiếp tục? Khi đã biết cái hậu quả có thể là gì? Cuộc đời chàng đã được lên kế hoạch_ con đường phía trước của chàng là sạch sẽ. Lizzie bị mang thai với đứa con của chàng không phải là một phần của kế hoạch đó, và cả đứa trẻ lẫn Lizzie đều không có bất kì chỗ nào trong tương lai của chàng.
Và bây giờ, khi đã chắc những gì chàng phải làm là tránh xa nàng ra, chàng lại đi mời nàng ra ngoài cả ngày với chàng.
Nó sẽ là cả thiên đường lẫn địa ngục khi ở cả ngày bên cạnh Ilios, Lizzie biết thế. Chuyện đã xảy ra trong tâm ý của nàng đang chiến đấu chống lại những gì đang xảy ra với nàng? Nàng sẽ vượt qua được, nàng đảm bảo với mình. Nhưg chỉ hôm nay là nàng sẽ cho phép mình âm thầm sưởi ấm trong hạnh phúc nàng cảm thấy và niềm vui được bên cạnh chàng cả ngày. Âm thầm. Còn bề ngoài, đương nhiên là nàng phải cư xử với ngày hôm nay và Ilios chính xác theo cùng một cách mà nàng làm một cuộc hẹn với bất kì khách hàng nào mà nàng có thể có, đi xem ngôi nhà mà họ muốn nàng sửa lại phong cách cho họ. Được thôi, vậy thì Ilios sẽ không yêu cầu nàng sửa lại phong cách cho Villa Manos, và vì chính nàng nàng phải nhớ là tại sao chàng kết hôn với chàng. Và ngay khi Ilios tuyên bố là cuộc hôn nhân của họ đã đạt được mục đích của nó thì nàng sẽ lên đường về nhà, và cuộc hôn nhân của họ sẽ đi đến chấm hết.
Với ý nghĩ đó trong đầu, khi nàng bước vào phòng khách với chàng nửa giờ sau khi ăn sáng xong, nàng đã mặc “bộ đồng phục công việc”của mình là quần jean và một cái áo sơ mi tay ngắn màu trắng_ mặc dù cái quần jean mới là tách biệt với cái tủ đồ và nhà thiết kế Mrs Manos của nàng. Chúng vẫn vừa vặn với nàng một cách hoàn hảo như cái áo thun vậy. Nàng mang một cái áo khoác ngắn để che cánh tay.
Giống như nàng, Ilios cũng ăn mặc bình thường với quần jean. Khi chàng quay lưng lại phía nàng để đặt cái cốc café vào máy rửa chén Lizzie đã có một cảnh tượng tuyệt vời theo cái cách mà cái quần jean bó sát cơ bắp rắn chắc của mông chàng, và thật đáng xấu hổ nàng có thể cảm thấy tim mình đập mạnh khi ánh mắt nàng nhấn nhá trên người chàng lâu hơn là nó được phép. Của nàng? Nét quyến rũ cả cơ thể đàn ông? Từ khi nào? Nhưng Ilios không phải là một người đàn ông bình thường, đúng không? Chàng là người đàn ông mà nàng yêu. Và cái thôi thúc muốn đi đến bên chàng và tựa vào người chàng, hy vọng rằng chàng sẽ quay lại và ôm lấy nàng trong vòng tay, đã gần như áp đảo không chống nổi.
Nó không có ích gì rằng Ilios giờ sẽ đến bên giường sau khi nàng ngủ quên và thức dậy vào buổi sáng trước khi nàng thức dậy, rõ ràng rất đơn giản làm rõ rằng chàng không hề muốn một tái diễn lại sự thân mật mà họ đã có cùng nhau. Mặc dù có một điều tốt về sự phát hiện của nàng là nàng yêu chàng nên nàng giờ không cần phải sợ hãi phải vượt qua sự cám dỗ_ biết rằng nàng yêu chàng đã thay đổi hết mọi thứ. Nó có nghĩa rằng nàng sẽ không và có thể không phải mạo hiểm để Ilios nhận ra nàng cảm thấy thế nào.
Gắn một nụ cười tươi sáng, như công việc trên khuôn mặt, nàng hỏi Ilios theo cách chuyện trò, “Có phải là nội thất của Villas Manos cũng rập khuôn theo Villa Emo cũng như ngoại thất không?”
Đây là một vấn đề lạ lẫm khác mà chàng phải xử lí, Ilios thừa nhận. Sự việc rằng không phải một lần từ khi chàng mang nàng vào giường Lizzie đã không nhắc đến bất kì thứ gì về những việc đã xảy ra.Một ánh mắt cũng không chứ đừng nói là một câu. Bởi vì nàng thấy hối tiếc về chuyện đã xảy ra sao? Bởi vì những khao khát về xác thịt nàng dành cho chàng, một khi đã được thỏa mãn, thì liền tan biến mất rồi sao? Cả hai lựa chọn đó đều được chàng tiếp nhận, và đến giờ thì chàng đang cảm thấy chúng không vừa ý nữa_rằng tình huống giữa họ là không vừa ý chàng nữa. Nó để lại cho chàng cảm giác rằng còn một công việc giữa họ mà chưa làm xong, rằng chàng muốn…
Chàng muốn thế? Mang nàng trở lại giường và lặp lại hành động liều lĩnh ấy? Nhân đôi cơ hội làm cho nàng có thai? Đó thật sự là những điều chàng muốn sao? Tiếng tim chàng đập dữ dội trong lồng ngực đã làm chàng mất đi sự bảo vệ. Một sự nhận thức được chuyện có thể xảy ra đã gây ra một cảm xúc dâng tràn bên trong chàng, đó là tất cả. Không có gì khác. Điều cuối cùng chàng muốn là Lizzie sẽ mang thai đứa con chàng.
Ilios buộc mình phải chú ý vào câu hỏi của Lizzie.
“Có và không,” chàng trả lời. “Nó vừa giống và khác_ em sẽ phải tự mình đánh giá. Tuy nhiên, những gì tôi có thể nói cho em biết là về cấu trúc thì tổ tiên của tôi đã đi theo tỉ lệ kích thước của Palladio cho nội thất, cũng như là ông đã làm với ngoại thất, vì thế cái villa đi theo quan điểm của Palladio về tầm quan trọng của việc cân đối về mặt kiến trúc. Phía bên trong, khu vực phòng sinh họat định hình là hình vuông ở trung tâm theo truyền thống, trong đó có 6 phòng mà kích thước đều lặp lại theo rập khuôn với tiêu chuẩn của Palladio. Ví dụ, cả hai mặt của hành lang đi vào là 2 phòng rộng khoảng 16 feet Trevisan và dài 27 feet Trevisan” Chàng ngừng lại, lo rằng những gì chàng đang nói sẽ quá tầm hiểu biết của Lizzie, nhưng chàng có thể thấy từ biểu hiện của nàng rằng nàng theo kịp những gì chàng nói một cách hoàn hảo bình thường.
“Để tạo thành một tỉ lệ 6/10,” nàng đồng ý. “Con số hoàn hảo của kiến trúc thời Phục Hưng. Em đã đọc những lời giới thiệu so sánh các công trình của Palladio như là âm nhạc được đóng băng, bởi vì ông áp dụng sự cân xứng mà Pythagoras đã nói để làm ra sự kết hợp những nốt nhạc để rơi vào tai của con người một cách hòa hợp.”
Ilios trao cho nàng 1 cái gật đầu chấp thuận. “Sự liên kết rất mang tính Hy Lạp đó là một sự hấp dẫn to lớn đối với ông tổ của tôi, theo sự hiểu biết của gia đình tôi là vậy. Đến Villa Manos xây, giữa những phòng nhỏ hơn_ hai cái mà anh đã nhắc đến rồi_ đối mặt ra hướng đông và tây của villa, là thêm 4 phòng nữa cũng có cùng kích thước theo Palladio. Cái phòng lớn nhất phức hợp ở trung tâm là kết hợp hai cái phòng cùng cỡ đó gắn với nhau, và sàn nhà thì có một gác lửng.”
“Giống như Villa Cornaro?”
“Em rõ ràng là một người hâm mộ của Palladio”
“Thật khó mà không được nếu anh yêu kiến trúc truyền thống.” Lizzie mỉm cười. “Em đã có một nửa không nghiêm túc với cái ý kiến trở thành một kiến trúc sư khi cha mẹ mất. Nó không phải là lựa chọn đầu tiên của em cho nghề nghiệp, nhưng làm việc là một nhà thiết kế nội thất đã cho em thấy được kết cấu là quan trọng như thế nào. Từ đó… Cái gì vậy?” nàng hỏi, khi nàng nhìn thấy biểu hiện của chàng thay đổi và trở nên cứng lại.
Miễn cưỡng chàng bảo, “Cha tôi là một kiến trúc sư, và khi còn nhỏ tham vọng của tôi là được đi theo bước chân của ông_để xây nên những tòa nhà hiện đại nhằm ca tụng phong cách của Palladio, dựa trên những nguyên tắc của ông. Đương nhiên đó không phải là tiền bạc, mặc dù khi còn nhỏ anh không nhận ra điều đó. Junta đã đánh thuế quá nặng nề và phạt tiền những người phản kháng chúng, như ông nội anh đã làm, nên đã làm ông trở nên bần cùng. Ông không để lại thứ gì, và ông phải nhìn Villa Manos rơi vào tình trạng không được sửa chữa, không thể làm bất kì thứ gì để ngăn việc đó. Giữ được sự coi thường với Junta là một thứ gì đó như là trả giá quá đắt dành cho ông. Vào thời điểm Junta bị hạ bệ thì ông không còn lại gì để bán hay thế chấp, và đương nhiên là không có tiền để cho anh ăn học theo tiêu chuẩn cần thiết để có thể trở thành một kiến trúc sư được. Ông yêu cái villa hơn bất kì ai còn sống.”
Ilios đột ngột ngừng nói, tự hỏi tại sao chàng lại cho phép mình tiếc lộ quá nhiều về thời thơ ấu và gia đình của mình, kể cho Lizzie những thứ mà chàng chưa bao giờ hé lộ cho ai, nhất là một phụ nữ đã ngủ trên giường của chàng.
Điều gì ở nàng đã gây ra cho chàng phản ứng như thế? Như thể nàng là khác biệt_và đặc biệt? Chàng phải không được thổi phồng tình hình này, hoặc là phản ứng của chàng với nó, Ilios cảnh cáo bản thân. Nó là thực tế rằng Lizzie hiểu biết về Palldio và công việc của chàng nên đã dẫn tới việc chàng đã nhẹ dạ với nàng, chứ không có gì khác.
Lizzie cố dấu nước mắt vào trong khi Ilios ngừng nói.
“Nhưng ông cũng yêu anh nữa. Suy cho cùng, ông đã để lại cho anh cái villa.” Nàng nói với chàng một cách hấp tấp, theo bản năng muốn xóa đi những gì nàng biết là làm đau chàng. Ai mà không đau đớn trong những trường hợp như thế.
“Không, giá trị của tôi với ông là nằm trong gen của tôi, đó là tất cả,” Ilios đáp lại cục cằn.
Lizzie đau đớn với nỗi buồn cho chàng. Có phải thời thơ ấu của chàng là nguyên nhân sự quyết định không kết hôn và không cho phép bất kì phụ nữ nào biết được các con của chàng không? Quá dựa vào mình, và không thể tin vào một người lớn nào mà chàng có thể phải nhờ đến, đã để lại cho chàng một vết sẹo quá lớn đến nỗi chàng không thể tin được bất kì ai ngoài mình phải không? Nó sẽ phải mất một sức mạnh về cảm xúc to lớn lắm và sự chịu đựng và trưởng thành ghê gớm mới có thể sống sót được trong thời thơ ấu mà Ilios đã có và không bị hại từ nó, hơn bất kì đứa bé nào có thể có.
Lizzie cảm thấy vô cùng thương tiếc cho đứa bé nhỏ Ilios_quá thương cảm, thật sự, đến nỗi nàng muốn ôm lấy đứa bé đó trong cánh tay mình và giữ cho nó an toàn, trao cho nó một tuổi thơ đầy yêu thương như nàng đã có. Nhưng đương nhiên đứa bé đó không còn tồn tại nữa, và người đàn ông mà nó trở thành thì sẽ khinh miệt những cảm xúc của nàng như là một sự ủy mị, nàng cho là thế.
“Quá khứ đã qua. Nhìn lại phía sau chẳng để làm gì,” Ilios bảo nàng dứt khoát. “Sau cùng thì chúng ta sống trong hiện tại mà”
“Đúng là thế, nhưng thỉnh thoảng chúng ta cần nhìn lại những gì mình đã làm để hiểu được những gì mình đang làm lúc này.”
“Điều đó là bê tha và cũng chẳng để làm gì,” Ilios khăng khăng quyết liệt, nhìn vào đồng hồ và nói thêm. “Nếu em đã sẵn sàng để đi…?”
Lizzie gật đầu. Chủ đề về thời thơ ấu của chàng và ảnh hưởng của nó gây ra cho chàng rõ ràng là đã đóng lại, và nàng ngờ rằng nó sẽ không còn lại gì theo cách đó nữa.
Nó sẽ chẳng bao lâu nữa là hết mùa xuân, và nhiệt độ đang bắt đầu tăng lên một chút. Những bông hoa dại nở rộ ven đường, con đường họ đi là hướng thẳng đến mặt trời làm cho Lizzie mỉm cười khi Ilios chở nàng đến phía đông và khu bán đảo nơi có Villa Manos.
Vì Ilios là một tài xế giỏi nên không có lí do hợp lí nào để nàng cảm thấy bực mình. Không có lí do thích hợp, có lẽ, nhưng bởi vì từ khi nào thì những cảm xúc của phụ nữ đang yêu là hợp lí chứ? Lizzie tự hỏi mình.
Họ băng qua Halkidiki và ngọn núi Athos nổi tiếng trên bán đảo, có một tu viện trên đó và họ có luật là không cho nữ đặt chân vào, bao gồm cả con thú giống cái, và sau đó đã ngừng lại nghỉ chân nhanh tại một quán trọ nhỏ để ăn trưa đơn giản bằng salát Hy Lạp và trái cây. Bữa ăn chủ yếu là im lặng đã tràn khắp từ khi họ bước ra khỏi nhà.
Nếu Ilios hối hận vì đã mời nàng đi cùng, vậy thì nàng đương nhiên là hối hận vì đã chấp nhận lời mời đó. Nàng cảm thấy bị từ chối và không mong muốn, có một khoảng cách cố tình được tạo ra bởi Ilios bằng chính sự im lặng của chàng_ một sự lặng mà niềm kiêu hãnh của nàng không cho phép nàng phá vỡ nó.
Ilios lái thẳng đến villa ở hướng tây của mỏm đá, phớt lờ ngã ba ngay trên đường đến hướng đông nơi có căn hộ đã bị phá của nàng.
Nó dường như là đã trải qua cả một đời từ khi nàng gặp Ilios lần đầu ở đó. Vậy thì nàng khi ấy là một phụ nữ độc thân, mối quan tâm duy nhất của nàng là tình hình tài chính và tương lai của gia đình nàng. Những cảm xúc của nàng như một phụ nữ đã không còn tương đồng nữa. Giờ nàng đã kết hôn và là một người vợ_ít nhất là trong mắt của cả thế giới. Gia đình nàng đã đảm bảo về tài chính, và mối lo của nàng là chỉ còn về cảm xúc của riêng nàng thôi.
Ruby đã gởi cho nàng một tấm hình của cặp sinh đôi qua điện thoại cho nàng, vì thế Lizzie có thể thấy được bộ đồng phục nhà trường cô mới mua cho chúng khi Lizzie cứ khăng khăng đòi cô phải làm thế và rằng họ có thể chi trả cho việc đó. Một nụ cười dịu dàng, vui vẻ cong lên trên miệng Lizzie. Hai đứa trẻ 5 tuổi trông có vẻ tự hào trong cái quần xám vải flannel và cái áo cộc tay màu nâu có logo, mái tóc đen của chúng được cắt ngắn và chải chuốt gọn gàng.
Lizzie yêu các cháu trai của mình. Nàng đã có mặt trong lúc chúng được sinh, lo lắng cho đứa em gái của mình và đau buồn vì thực tế là Ruby đã phải vượt qua cơn đau mà không có cha mẹ và không có người đàn ông là cha của những đứa bé đó. Nhưng khi cặp song sinh được sinh ra và nàng thấy tất cả những chuyện buồn phiền của ngày sinh ra chúng đã bị quên lãng đi hết khi tình yêu thương và niềm vui ập đến.
Họ đã đến được cái villa, và thậm chí rằng nàng đã từng thấy nó rồi, và biết mình sẽ nhìn thấy gì, Lizzie vẫn tràn ngập sự ngưỡng một và kinh ngạc khi nàng nhìn vẻ cân xứng hoàn hảo của nó, được vẽ lên bầu trời xanh.
Màu kem ấm áp của căn villa hòa hợp hoàn hảo với màu tối của cột đá hoa cương chống đỡ cho mái hiên phía trước và với màu xám nhạt của các cánh chớp của cửa sổ.Cái sân nơi đậu xe thì ăn khớp hoàn toàn với màu của cột đá hoa cương, và màu xanh của bãi cỏ làm nổi rõ lên trên màu xanh sẫm của những cây cọ đảo Síp trồng thẳng hàng theo lối đi vào. Toàn cảnh phía trước mặt họ là một sự cân xứng hài hòa.
Không có cái xe nào khác đậu bên ngoài_ điều đó làm Lizzie đoán rằng người mà Ilios đến đây để gặp vẫn chưa đến.
“Chúng ta đến sớm hơn tôi nghĩ, vì thế tôi sẽ cho em xem bên trong trước khi Andreas đến,” Ilios thông báo khi chàng mở cửa xe cho Lizzie và chờ nàng bước xuống.
Họ bước đi bên nhau đến lối đi. Bên nhau nhưng cách nhau một feet, Lizzie buồn bã nghĩ khi nàng chờ Ilios mở cái cửa đôi lộng lẫy.
Trên đầu họ, nơi mà ở Ý sẽ treo vũ khí của gia đình và một câu khẩu hiệu, thì ở đây là một hình ảnh của một con tàu nhỏ.
“Alexandros Manos đã kiếm được của cải của mình khi làm một nhà thương buôn hàng hải,” Ilios nói cho nàng biết, nhìn theo ánh mắt nàng. “Nó là cả một hạm đội để trả cho mảnh đất này và cái villa”
Ilios mở cửa, và bước lùi lại để Lizzie có thể buớc lên trước chàng vào trong căn nhà.
Điều đầu tiên nàng nhận thấy chính là cái mùi sơn mới, ngay lập tức và không thể nhầm lẫn được. Cái mũi được huấn luyện của nàng đã bảo với nàng rằng cái mùi đến từ một loại sơn nung vôi truyền thống chứ không phải là loại sơn hiện đại.
Các cửa chớp đều đóng làm bên trong tối om_ đến khi Ilios bật đèn lên, làm cho Lizzie há hốc sửng sốt khi nàng xoay quanh, biết được các tấm bích họa được vẽ lên bao quanh hết cả gấp đôi chiều cao của căn phòng trung tâm.
Nàng đã từng xem bích họa, đương nhiên, rất nhiều. Nhưng không có cái nào giống thế này.
“Có phải chúng được vẽ lại từ Odyssey?” nàng hỏi Ilios không chắc lắm sau khi nàng đã nhìn chúng.
“Vâng,” Ilios xác nhận. “ Chỉ có Odyssey mới gây ấn tượng tương đương với Alexandros Manos. Mô tả bản thân mình là một vị anh hung như Odyssey, đương nhiên, là một sự tự cao mà thời đó rất hiếm gặp. Tôi đã cho sơn lại những bức bích họa bởi vì những hư hại mà chúng đã chịu là đã hơn hàng thế kỉ rồi. May mắn thay chúng ta đã có bản vẻ phác thảo gốc để có thể làm được. Công việc vẫn chưa hoàn thành xong.” Ilios nói thêm, chỉ vào tấm bảng cuối cùng của bức bích họa, có một phụ nữ cúi xuống trên khung cửi, tháo các đường may, bên ngòai của đường viền là một con chó to bên chân nàng.
Bức họa đã hỏng rất nặng, sơn đã tróc ra và những đường gạch ngang trên đó trông như thể có ai đó đã cào nát bức họa một cách giận dữ bằng một thứ gì đó rất sắc bén. Thậm chí là thế nó vẫn có thể thấy được những gì tấm bản vẽ muốn truyền đạt.
“Penelope? Người vợ chung thủy?” Lizzie đóan, nhớ lại huyền thoại là vợ của Odyssey, Penelope đã từ chối những kẻ đeo đuổi muốn kết hôn với nàng và chiếm lấy vương quốc của Odyssey bằng cách nói là nàng sẽ chỉ chấp nhận một người trong bọn họ khi nàng hoàn thành xong tấm khung thêu của mình, và sau đó thì đêm đêm nàng bí mật tháo nó ra để cho nó không bao giờ được hoàn thành, vì nàng luôn chắc chắn rằng chồng nàng cuối cùng cũng sẽ trở về.
Ilios cộc lốc, “Đúng,” nói cho Lizzie biết chàng không muốn thảo luận đến chủ đề của bức tranh, vì thế nàng quay sang đi theo chàng vào một trong những phòng nhỏ hơn.
Ở đây có giàn giáo để chỉ ra nơi những người thợ phục chế rõ ràng đang làm việc để sửa lại cái trần nhà bằng thạch cao có hoa văn, cái mà Lizzie có thể thấy là trung tâm của bức bích họa trong gia đình.
“Tôi phải đi đến Florence để tìm những người thợ phục chế để làm việc này.” Ilios nói với Lizzie.
“Nó là một công việc đòi hỏi kĩ thuật rất cao” Lizzie đồng ý
Hai giờ sau Ilios đã dẫn nàng đi hết một tua quanh ngôi nhà. Người đàn ông mà chàng cho rằng sẽ đến họp đã gọi điện và nói rằng anh ta phải hủy và làm một cái hẹn khác. Anh ta không thể tránh được việc trì hoãn bởi vợ anh ta phải đi sinh sớm.
“Em hy vọng chị ấy và đứa bé sẽ ổn,” Đó là lời nhận xét ngay và hoàn toàn theo bản năng của Lizzie khi họ đi xuống bậc thang quay trở lại.
Cái villa sẽ trở nên xinh đẹp một cách choáng váng khi sự phục hồi hoàn thành_ một công việc thật sự về nghệ thuật. Nhưng Lizzie chỉ đơn giản không thể hình dung nó như một ngôi nhà.
“Nó sẽ không dễ dàng, nuôi lớn các con anh ở đây,” nàng cảm thấy buộc phải nói ra
“Tôi không có kế hoạch sống ở đây,” Ilios bảo nàng.
Lizzie không chắc nhìn chàng. “Nhưng em nghĩ_ đó là, anh đã nói rằng ngôi nhà phải được ở lại trong gia đình”
“Nó đang và nó sẽ. Nhưng không phải như một ngôi nhà của gia đình. Tôi đã có kế hoạch khác cho nó. Có sự thiếu hụt các cơ hội cho những người học nghề trẻ được học những kĩ năng để duy trì một ngôi nhà như thế này. Tôi thấy điều đó từ bản thân. Vì thế tôi quyết định rằng Villa Manos sẽ trở thành một nơi để những người nào muốn hoàn thiện những kĩ năng đó có thể đến để học. Thay vì biến cái villa thành một nhà bảo tang chết, tôi sẽ biến nó thành một cái xưởng sống_ nơi mà những khóa học đào tạo những thợ phục chế lành nghề, được giảng dạy bởi những người đã tự mình thành thạo được công việc này.”
“Thật là một ý nghĩ tuyệt vời” Lizzie không cần làm bất kì nổ lực nàng để che giấu sự tán đồng của mình.
“Tôi sẽ xây cho mình một ngôi nhà bên mặt kia của mỏm đá”
“Nơi mà có tòa căn hộ bị đập?”
“Đúng. Nó cũng sẽ có một căn chung cư nữa, và phòng học và những phòng xưởng dành cho sinh viên. Chúng sẽ được dựng trong khu vực rừng cây chính giữa căn villa và mặt bên kia của mỏm đá_” chàng im bặt khi điện thoại của Lizzie đột nhiên kêu pip.
“Em xin lỗi,” nàng lên tiếng, lục tung cái túi xách tìm cái điện thoại để làm cho nó im lặng. Gương mặt nàng đột nhiên vỡ ra một nụ cười khi nàng nhìn và tấm hình nháy lên trên màn hình.
“Đó là cặp sinh đôi_cháu của em,” nàng bảo Ilios. “Em gái em đã gởi cho em một tấm hình của chúng từ sớm rồi, trong bộ đồng phục, và giờ nó lại gởi cho em một tấm khác” Lizzie đưa cái điện thoại lên cho chàng có thể nhìn thấy.
Ilios nhìn phớt qua màn hình, và sau đó nhận ra rằng chàng không thể quay đi được. người phụ nữ trẻ trong tấm hình, quỳ gối xuống và choàng tay ôm lấy mỗi bên là một cậu bé trai mặc đồng phục, cũng có một cái vẻ tràn đầy yêu thương và hạnh phúc trên khuôn mặt cô ấy giống như Lizzie khi nàng nói về gia đình mình. Không nghi ngờ gì vào sự gần gũi mà gia đình nàng có với nhau, và không nghi ngờ gì vào tình yêu của Lizzie dành cho các em nàng và hai cậu bé tóc đen bé nhỏ ấy. Chúng có thể là không có cha, nhưng chúng cười tươi vào máy ảnh, tự tin trong tình yêu bảo bọc quanh chúng. Và cũng không còn chút nghi ngờ nào cho quyết tâm của Lizzie về việc bảo vệ gia đình nàng và chu cấp cho họ. Nếu Lizzie mà có một đứa con thì nàng sẽ yêu nó với một sự chân thành và sự dâng hiến tận tụy nhất mà chàng có thể nhìn thấy trên gương mặt nàng lúc này. Một đứa trẻ… đứa trẻ của chàng… Bị hút dữ dội vào những gì chàng đang nghĩ, Ilios không nhận ra Lizzie đã nhích đến gần chàng cho đến khi chàng cảm thấy tay nàng đặt trên cánh tay của mình khi nàng nói, “Đó là nhờ anh chúng mới có được những bộ đồng phục ấy đấy”
Nhờ chàng ư? Ilios căng lên vì những gì đang xảy ra cho chàng_vì nỗi đau đấm mạnh vào chàng hoang dại và đầy giận dữ đã xé chàng với những lời Lizzie vừa nói.Bởi chúng nhắc nhở chàng về sự thật. Cái lí do duy nhất mà nàng ở đây với chàng là bởi vì chàng đã tống tiền nàng bắt nàng kết hôn với mình.
Chàng giật mạnh tay của Lizzie ra, lùi lại tránh xa nàng ra và nói “Có vài thứ thú vị trong khu vườn. Tôi sẽ cho em xem”
Cảm thấy bị khước từ, Lizzie tắt điện thoại và bỏ nó lại vào trong túi xách. Ilios rõ ràng là muốn làm thật đơn giản một điều là mối quan hệ của họ chỉ nghiêm túc là công việc mà thôi. Chàng không muốn bị buộc phải nhìn vào bức ảnh gia đình của nàng.
“Anh nghĩ là phải mất bao lâu đến khi anh họ anh chấp nhận sự thật rằng anh ta không có bất kì cơ sở nào để cố gắng và chống lại mong muốn của ông anh?” nàng hỏi Ilios khi họ đi tới khu vườn ngay bên rìa của villa.
Đây rồi, đằng trước một nền đất được lát bằng đá phiến rộng, dẫn xuống nơi mà ngay lập tức khó hiểu hình dung ra một cái giường bị cắt cụt, bao quanh một hồ bơi có vòi phun nước. Nhưng Lizzie không thật sự tập trung vào những thứ xung quanh mình. Thay vì thế nàng tuyệt vong mong vào một phép màu_và phép màu đó làm cho Ilios nói với nàng rằng chàng đã thay đổi ý định về việc kết thúc cuộc hôn nhân của họ bởi vì chàng muốn họ được bên nhau mãi mãi.
Chàng chỉ nhún vai khoác tay. “Em đang mất kiên nhẫn muốn quay về nhà à?”
“Em có nhớ chúng” Lizzie đồng ý, tim nàng chìm xuống. Đó không phải là câu trả lời mà nàng hy vọng chút nào. Nó là sự thật rằng nàng nhớ gia đình mình, nhưng nàng cùng nhận thấy rằng nó ngày một khó khăn hơn khi phải cư xử như thể không có gì xảy ra giữa nàng và Ilios. Lấy bây giờ làm ví dụ. Khi họ bước ra khỏi nhà nàng đã gần như đặt tay mình vòng qua tay Ilios, như thể họ là một đôi thật sự. Đương nhiên nó là bởi vì nàng đã khao khác một sự gần gũi về thân thể với chàng, như bất kì một người phụ nữ đang yêu nào cũng sẽ thế.
“Thật đáng tiếc, những luật sư của tôi cảm thấy rằng chúng ta nên duy trì cuộc hôn nhân như thế này, bởi vì li dị quá sớm sau đám cưới sẽ trông rất đáng ngờ. Tuy nhiên em có thể an tâm rằng tôi cũng hăng hái như em trong việc muốn kết thúc cuộc hôn nhân của chúng ta” Ilios lạnh lùng tuyên bố, câu trả lời của chàng được điều khiển bởi kiêu hãnh và nhu cầu đánh bại chính mình khỏi những cảm xúc xa lạ đang đe dọa chàng
Những lời nói lạnh lùng tàn nhẫn đó đã đánh mạnh vào tim nàng như băng giá. Nhưng nếu nàng có bị tổn thương thì nó là lỗi của nàng, Lizzie tự nói với chính mình một cách kiên quyết.
“Đây là thứ tôi muốn cho em xem,” Ilios bảo với nàng sau gần một tiếng đồng hồ, khi họ đã đi qua khu vườn xa hoa lộng lẫy đến bên cái villa và thấy được mình đang đứng bên bờ hồ của một cái hồ nhân tạo tuyệt đẹp. Chàng chỉ tay về phía một hang động được trang hòan bằng những pho tượng và một dòng nước nhỏ tươi mát.
“Đó là gì vậy?” Lizzie hỏi
“Đó là một cây hoa súng,” Ilios giải thích. “Một tác phẩm hang động nhân tạo được đặc biệt thiết kế ra cho những bức tượng. Villa Barbaro có một cái_vài bức tượng của nó được cho là là được làm bởi sự điều hành của Marcantonio Barbaro.Nó thật sự là một sự kiêu ngạo. Một cách để người chủ villa thể hiện tài năng của mình như một nhà điêu khắc hoặc là của một nghệ nhân mà ông đỡ đầu. Cái hồ ở đây cần nạo vét, và một ngôi đền nhỏ trên cái đảo cần được cải tiến”
“Toàn bộ nơi này thật lộng lẫy đáng kinh ngạc” Lizzie chân thành nói. “Em có thể hiểu tại sao ông tổ của anh muốn giữ nó lại trong gia đình. Dù vậy, em vẫn ý kế hoạch biến nó thành một nhà xưởng sống của anh là một ý kiến hay tuyệt_và rất quảng đại nữa. Một món quà tuyệt vời cho các thế hệ tương lai, để cho những kỹ năng đặc biệt được có thể lưu truyền”
“Tôi không được thôi thúc bởi sự quảng đại. Tôi đã có quá nhiều hợp đồng mà thiếu những nghệ nhân có tài năng_ đó là lí do tôi làm thế” Giọng Ilios như bị cắt đứt, như thể lời khen của nàng là cho chàng bực mình.
Bởi vì chàng không muốn thế? Cũng như chàng không hề muốn nàng? Nàng không được phép chiếm lấy thứ nàng không thể có được, mà thay vì đó hãy giữ lấy trong tim những gì họ đã từng có, Lizzie tự bảo mình. Nàng không được phép để cho niềm vui ấy bị che mờ hay giảm mất.
Nàng cũng không được để cho sự việc Ilios không đáp lại tình cảm của mình làm ngăn cản nàng cư xử như nàng không yêu chàng như nàng đã làm.
“Em thật sự rất vui vì ngày hôm nay. Cảm ơn đã mang em theo và cho em xem khu villa.” Nàng nói với chàng, với điều đó trong tâm trí, khi họ tiến trở lại xe để quay lại Thessaloniki.
Chàng cũng rất vui, Ilios thừa nhận. Khi chàng không chiến đấu chống lại những cảm xúc mâu thuẫn về phía sự khơi gợi của nàng.
Trên đường trở lại Thessaloniki họ đã ngừng lại quán rượu nhỏ trước đó họ ăn trưa. Ngôi làng nhỏ nhìn ra biển và trước mặt quán rượu đã bảo vệ nó khỏi những cơn gió làm cho nó ấm áp khi họ ngồi bên ngoài.
Họ ăn những trái ôliu đen bóng và những xâu thịt nướng ngon lành, và khi uống xong tách café thì nó xảy ra. Một tiếng động ầm ầm như sấm, và mặt đất rung chuyển dưới chân họ.
Cái bàn lắc lư, làm đổ café của Lizzie, và sau đó Ilios đứng dậy, tiến đến bên nàng và nắm giữ lấy nàng, ép nàng xuống đất, phủ người lên mình nàng khi chàng cảnh báo, “Đó là một trận động đất”
“Một trận động đất á?” nàng lặp lại
“Khu vực này nổi tiếng vì nó mà. Nó sẽ ổn thôi_chỉ cần nằm im”
Nàng không có lựa chọn nào khác hơn là nằm im với cơ thể của Ilios đè nặng lên bảo vệ nàng, kẹp chặt nàng xuống đất. Tay chàng ôm lấy sau đầu nàng che chắn, ấn mặt nàng vào vai chàng, chỉ cho nàng thở trong cái mùi hương quen thuộc của chàng lúc này. Lizzie chỉ hy vọng chàng sẽ cho rằng tiếng nện thình thịch của tim nàng là bởi cú sốc và sợ hãi cơn động đất chứ không phải sự gần gũi của hai cơ thể họ. Thật số mệnh trêu chọc nàng biết bao, biết rằng khi nàng khao khát được ở trong vòng tay của Ilios thì đây không phải là tình huống mà nàng tính đến nó có thể xảy ra. Được ôm trong vòng tay chàng bề ngoài thì như những cặp tình nhân say đắm và dịu dàng nhất trong khi thực tế thì không có gì hơn là an toàn cảm giác đau đớn chế giễu, thậm chí những hành động của chàng là vì lợi ích của chính nàng.
“Cái gì đó?” nàng lo lắng hỏi khi những tiếng động tăng lên nàng có thể nghe thấy.
“Chỉ là một vài hòn đá cuội và các tảng đá lớn bị đánh bật khỏi vị trí bởi cơn chấn động làm lăn xuống đồi thôi.”
Lizzie thở dốc khi mặt đất rung chuyển trở lại, một cơn rùng mình run rẩy nàng có thể cảm thấy được ngay qua cơ thể mình, làm cho Ilios xiết chặt lấy nàng hơn. Nếu chàng có yêu nàng, thì giây phút này sẽ được lấp đầy những cảm xúc dữ dội nhất_ và chắc rằng cuối cùng sẽ đến kết quả là họ vui mừng vì còn sống sót và tình yêu của họ dành cho nhau theo cách xác thịt nhất có thể ngay khi họ có sự riêng tư để làm thế. Sau cùng là sex, hành động duy nhất của loài người mà kết hợp với cuộc sống, khi mới sinh và thậm chí là một chút nếm trải cái chết trong giây phút đó khi nó cảm thấy như thể mình bay lên tự do vào trong vô tận.
Ilios. Tại sao nàng lại yêu chàng? Tại sao nàng không thể chỉ đơn giản là muốn chàng với cấp độ xác thịt không hơn nữa? Bởi vì nàng là một phụ nữ, và giống cái, bất kể nàng ao ước mọi chuyện khác đi thế nào đi nữa, thì cơ cấu di truyền vẫn tạo ra một thỏa hiệp đầy cảm xúc?
Mặt đất đã yên, và tim nàng cũng thế, chậm chậm hòa nhịp theo Ilios. Trong một hoàn cảnh mà bình thường sẽ làm nàng sợ hãi cho sự an toàn của mình thì nàng lại cảm thấy hoàn toàn được an toàn, bảo vệ_ an toàn bởi vì chàng. Nhưng ở đây trong vòng tay của Ilios thì không hề có sự an toàn về mặt cảm xúc dành cho nàng, chỉ có sự nguy hiểm về cảm xúc thôi, Lizzie nhắc mình.
Bên tai nàng Ilios lại nói. “Giờ đã an toàn rồi, nhưng tốt hơn thì chúng ta nên ở yên vị trí của mình thêm vài phút nữa”
Sự ấm áp trong hơi thở của chàng đem đến một cơn run nhỏ của niềm vui sướng khoái lạc chẻ vào thần kinh của nàng, và ý thức rằng môi chàng đã quá gần với da thịt mình đã làm cho nàng muốn ép chúng phải gần hơn. Những kỉ niệm về việc nó cảm thấy thế nào khi chàng vuốt ve trên da thịt mình đã đánh mạnh vào đầu lưỡi nàng làm phá tan qua cái lệnh cấm vận mà nàng đã đặt giữa họ.
“Nó sẽ ảnh hưởng đến cái villa chứ?” Lizzie hỏi, thật sự quan tâm về cái villa cũng như muốn làm xao lãng mình khỏi suy nghĩ quá nhiều đến Ilios về mặt thể xác và tình yêu nàng dành cho chàng nhiều thế nào.
“Không. Mỏm đá không bị ảnh hưởng vì sai đường”
Lizzie có thể nghe thấy những giọng nói khi người ta bắt đầu kêu lên gọi tên nhau. Ilios nhấc mình lên khỏi người nàng. Nàng cực kì muốn van xin chàng đừng làm như thế_ và không phải vì trận động đất. Chàng đứng lên, và sau đó cúi xuống giúp nàng đứng dậy.
“Em có bụi trên mặt đấy”
Trước khi nàng có thể ngăn lại thì chàng đã nghiêng tới, xoa lên má nàng.
Nàng muốn như thế này mãi mãi, Lizzie đau đớn nghĩ. Với bàn tay Ilios trên da nàng, ánh mắt chàng nhìn nàng, cánh tay chàng đỡ lấy nàng_ như thể nàng thật sự quan trọng đối với chàng, như thể chàng quan tâm đến nàng và muốn bảo vệ nàng bởi vì chàng yêu nàng. Nàng tiến đến chàng một cách tha thiết, thì chàng lại lùi ra.
Chuyện gì đang xảy ra với mình? Ilios nhăn nhó tự hỏi. Sự cư xử xa lạ của chàng ngày càng tăng đối với thứ chàng đã tự hiểu đến nỗi chứng kiến nó như đương đầu với một người xa lạ đang đội lốt của chàng. Một người lạ thách thức chàng giành lại quyền sở hữu chính bản thân mình? Một người lạ đã chiếm lấy sự tồn tại của chàng để chào đón Lizzie Wareham vào trong đời chàng? Một người lạ mà suy nghĩ đầu tiên là phải bảo vệ Lizzie? Tại sao?
Bởi vì nó là mong muốn bảo vệ nàng. Chàng có một mong muốn sâu thẳm bên trong cho sự an toàn của nàng.
Không ai trong làng hình như có bị làm phiền bởi sự chấn động cả. Mọi người vẫn tiếp tục công việc thường ngày, và những người đàn ông đang làm việc để dọn dẹp đống đỗ gãy từ trên đồi và con đường khi Lizzie đứng lên.
“Em không sao chứ?” Ilios hỏi nàng
“Vâng, là nhờ anh”
Ồ, vâng, chàng hoàn toàn rút tay khỏi nàng_ từ chối sự biết ơn của nàng, từ chối bất kì một cảm xúc xa xôi nào giữa họ, và đương nhiên cũng từ chối nàng về thân thể.
Ilios tránh ra xa khỏi thân thể cũng như là cảm xúc với nàng bằng cái gật đầu nhanh. “Vào thời xưa họ đã tin rằng đó là sự nổi giận của các vị thần cho những trận động đất thế này” chàng nhận xét vài phút sau khi chàng mở cửa xe cho Lizzie. “Giờ chúng ta đã xây dựng những tòa nhà thiết kế đặc biệt để chống lại những di chuyển khi động đất”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook