“Hãy nhớ rằng cô đã đồng ý làm thế này,”Ilios cảnh báo Lizzie khi họ đứng cạnh nhau trên bậc thềm dẫn lên tòa thị chính.

Người công chứng viên của Ilios, người đã cùng với bọn họ suốt thời gian xảy ra buổi lễ đơn giản của một người đàn ông và vợ của họ được công nhận, đang đứng lặng lẽ lùi lại khi Ilios nắm lấy cánh tay nàng.

Không tin tưởng bản thân để trả lời, Lizzie gật đầu và cố gượng nở một nụ cười nhanh mím chặt. Tất cả mọi thứ đều nói với chính nàng rằng đó không phải là cuộc hôn nhân thật, không phải là một đám cưới đúng nghĩa, cũng không phải Ilios là chồng thật của nàng_thì nó vẫn còn là một giây phút khủng khiếp khi họ đứng bên cạnh nhau trước những nhân viên làm chứng nhận kết hôn cho họ và bên trong đầu nàng nàng nhìn thấy được cái nhà thờ nhỏ trong làng nơi nàng đã từng lớn lên, và nàng mặc đồ trắng, có cha nàng đứng bên cạnh đầy tự hào, mẹ nàng thì nhặng lên với cái váy của nàng và các em gái nàng thì cười khúc khích, Ilios ngắm nhìn họ và cũng mỉm cười, và nàng đã cảm thấy một cảm giác đau nhức muốn khóc của sự mất mát đánh mạnh vào ngay tim mình.

“Đến đi” Ilios dìu nàng.

Mặt trời đang tỏa sáng, hong khô những vỉa hè vẫn còn ẩm ướt từ cơn mưa đã rơi xuống khi họ bước vào trong tòa nhà, và cơn gió nhẹ thổi qua hơi lạnh. Mùa hè, với cái nóng của nó, thì vẫn còn rất nhiều tuần nữa mới đến, và lần đầu tiên từ khi nàng đồng ý kết hôn với Ilios, Lizzie ao ước tuyệt vọng cho những tuần đó trôi qua thật nhanh, để nàng sẽ được tự do về nhà với gia đình mình. Nó có cảm giác thật sai trái, thật đơn độc khi kết hôn mà không có họ_ thậm chí là một cuộc hôn nhân giả vờ_ và nàng đau đớn nhớ lại thời thơ ấu và nỗi nhớ nhà cùng các em gái và cặp cháu trai sinh đôi của mình.

Mặt trời tỏa sáng rực rỡ trên chiếc nhẫn cưới mới nhất của nàng. Nàng phải ngừng cảm giác hối tiếc cho bản thân và nhớ lại tại sao nàng đồng ý kết hôn với Ilios, nàng tự nói với chính mình_ tại sao nàng lại kết hôn với chàng. Chàng vẫn còn ôm khủy tay của nàng, một cặp cô dâu-chú rể rất ân cần_không nghi ngờ gì là để mang lại lợi ích cho người công chứng người mà giờ chàng đang nói tiếng Hy Lạp với anh ta. Cả hai người họ đều nhìn nàng, cuộc nói chuyện của họ có đề cập đến nàng, nhắc nhở nàng rằng mình đang ở nước ngoài trong một đất nước xa lạ và rất,rất đơn độc.

Cái áp lực của cái ôm của Ilios trên cánh tay nàng đã thúc nàng đứng gần hơn vào chàng, như thể… như thể chàng đã cảm nhận được những gì nàng đang cảm thấy và muốn trấn an nàng_như là một người chồng thật sẽ làm. Điều đó, đương nhiên là rất lố bịch. Cho dù chàng đã đoán ra được nàng cảm thấy thế nào thì chàng khó mà quan tâm đến, không đúng sao? Nàng có thể cảm thấy ngón cái của chàng xoa nhẹ lên da nàng qua cái áo khoác. Chàng có thể đã quá quen với việc mơn trớn những người tình của mình đến nỗi chàng đã thậm chí không nhận ra việc chàng đang làm, Lizzie nghĩ một cách gắt gỏng, khi nàng cố phớt lờ đi cái tác động của việc mơn trớn lơ đãng đang gây ra cho cơ thể mình. Chàng quay lại phía nàng, mỉm cười ấm áp với nàng_ một nụ cười giả dối, đương nhiên là để cho các khan giả của chàng xem rồi.

“Tha thứ cho bọn anh đã nói tiếng Hy Lạp, agapi mou,” chàng bảo với nàng. “Bọn anh chỉ đang thảo luận vài chuyện công việc thôi. Nhưng bây giờ, Nikos, tôi đang mất hết kiên nhẫn nóng lòng muốn đưa người vợ xinh đẹp của mình đi ăn trưa để kỉ niệm rồi đây”

Người công chứng viên chẳng bao lâu đã đi mất, và Ilios nắm tay nàng đưa trở lại cái xe hơi của chàng.

Lizzie đã cho rằng Ilios sẽ đưa nàng thẳng về căn hộ, và để nàng ở đó để đi đến văn phòng của chàng, nhưng thay vì thế chàng lại đỗ xe vào một nơi sang trọng bên ngoài một nhà hàng rất thanh nhã.

“Tôi không nghĩ là anh lại nghiêm túc về buổi lễ kỉ niệm của chúng ta” Lizzie nói.

“Tôi không có_ nhưng chúng ta vẫn phải ăn mà” chàng phản bác chỉ rõ, trước khi ra khỏi xe và vòng qua cửa xe phía nàng để mở cửa cho nàng.

Họ có thể là không công khai kỉ niệm lễ cưới của mình, nhưng ánh mắt hăm hở của người chủ nhà hàng mà đã chào hỏi Ilios thật ấm áp khi họ vừa đến đã chú ý thấy thứ gì đó_ có lẽ, cái nhẫn cưới mới của nàng chăng? Lizzie nhận biết. Tim nàng chìm xuống khi anh ta tiến đến bàn của họ, với một nụ cười rạng rỡ và một chai sâm-banh. Đương nhiên nàng không thể xúc phạm anh ta bằng cách từ chối sự tử tế đó, nhưng thậm chí là thế nàng cũng không thể ngăn mình liếc qua Ilios khi những cái ly của họ đều được rót đầy chất lỏng sủi bọt ấy.

Nàng lại ước rằng mình đã không làm thế khi chàng nâng ly của mình về phía ly của nàng và dịu dàng, và đầy ý nghĩa. “Vì chúng ta”

“Vì chúng ta” Lizzie lặp lại yếu ớt, nhanh chóng nhấp lấy ngụm của mình để che giấu đi sự thật rằng tay nàng đang run rẩy. Nàng không được trách mình quá nhiều cho cái phản ứng đó, Lizzie cố an ủi mình. Sau tất cả một cuộc kết hôn, thậm chí là một cuộc kết hôn giả vờ, thì cũng đều gây ra một vài tác động lên cảm xúc của một người_ cũng như là một người đàn ông như Ilios sẽ gây ra một tác động lên nhận thức của một phụ nữ đến sự ham muốn tình dục của cô ấy.

Việc nâng cốc chúc mừng không phải là chúc mừng họ thành đôi, và nàng chắc rằng sự cố ý nhấn mạnh mà Ilios đã nói là có ý riêng nhắc nhở nàng rằng chàng đang nâng cốc chúc mừng họ theo từng cá nhân riêng biệt chứ không phải là chúc họ như một cặp mới chính thức gắn kết với nhau.

Nàng nhận thấy rằng thậm chí nàng đã đói ngấu thì những cảm xúc của nàng giờ đây cũng quá khuấy động để nàng có thể cảm thấy ngon miệng với những món ăn tuyệt ngon này. Tuyệt vọng mong muốn có thứ gì đó xao lãng nàng khỏi những nhận thức không mong muốn đang lớn dần lên, mà không cần biết nó phi lí đến mức nào, sự thật rằng nàng và Ilios đã kết hôn đã gây ra bên trong nàng một cảm xúc không mong đợi của việc tận tụy với chàng_ một loại nhu cầu sâu sắc của nữ giới về sự bảo vệ đã vươn đến chàng và gắn kết những tổn thương về cảm xúc đã gây ra trong đời chàng_Lizzie liếc quanh nhà hàng.

Sự chú ý của nàng tập trung vào một nhóm thuộc gia đình đang ngồi ở một cái bàn khác. Cặp cha mẹ, một bà mẹ trẻ xinh đẹp có mái tóc đen và một người cha có vẻ ngoài rất gia trưởng đang mỉm cười, đang đi cùng với 3 đứa con: một cậu con trai nhỏ có vẻ hơi lớn tuổi hơn cặp sinh đôi cháu nàng, một bé gái mà Lizzie đoán là phải khoảng 4 tuổi, và rõ ràng là một em bé đang nằm trong cái nôi đặt cho xe hơi đang được đem vô đặt ngay bàn. Mặc dù các đứa bé không hề cùng chung giới tính, thì mối quan hệ giữa chúng cũng nhắc nàng nhớ đến thời thơ ấu của mình. Cậu bé nhỏ có vẻ mặt nghiêm túc và rõ ràng rất tự hào về sự nhiều tuổi hơn của mình, đang nhìn cô em gái bé bỏng và đứa bé nhất với cặp mắt anh cả, trong khi đó thì cô bé này tì người vào cái cỗ xe nôi, thì thầm với đứa bé nhỏ trong đó. Qua đầu của chúng thì cha mẹ chúng đang trao nhau nụ cười dịu dàng và có vẻ buồn cười với điều đó.

Hấp tấp Lizzie cầm lấy ly sâm banh của mình, và cố gắng để nuốt xuống một cảm xúc đau đớn nghẹn ngào đang hình thành trong cổ của nàng. Không phải vì bản thân mình_ nàng và các em gái đã có kinh nghiệm về loại tình yêu ấy trong gia đình của mình rồi. Không, nỗi buồn và cơn đau của nàng là cho những đứa trẻ khác kìa_những đứa con trai của Ilios.

Trước khi nàng có thể thay đổi suy nghĩ thì nàng đã hỏi Ilios, “Anh có chắc là không còn cách nào khác để anh và anh họ mình có thể hàn gắn được những hàng rào đã bị phá vỡ giữa hai người và làm cho mối quan hệ của cả hai hạnh phúc vui vẻ hơn không?”

“Nếu đó là một cách quanh co để cố nói với tôi rằng cô đang lo lắng để đem cuộc hôn nhân của chúng ta kết thúc càng nhanh càng tốt, thì_”

“Không, không phải như thế,” Lizzie ngăn chàng lại. “Đó là những đứa trẻ_ các con anh,” nàng nhấn mạnh, khi nàng thấy Ilios cau mày nhìn đến cái bàn mà nàng đang quan sát.

Ép người tì vào bàn, nàng hỏi chàng một cách lặng lẽ, “Anh đã từng nghĩ về việc chuyện gì sẽ xảy ra với chúng nếu có bất kì chuyện gì xảy ra cho anh chưa? Chúng không có ai_không cha, không mẹ, rõ ràng là cũng không có cả gia đình nữa Ilios. Không có ai trong đời cho chúng cảm giác của sự an toàn và lien tục và…và… Chúng sẽ không có ai kể cho nghe về lịch sử của chúng, không ai kể cho chúng nghe về anh. Tôi biết rằng về mặt tài chính thì chúng được bảo vệ, nhưng như đó không đủ. Chúng vẫn cô đơn khủng khiếp”

Ilios nhìn xuống đĩa của mình. Nàng đã chọc giận chàng rồi, Lizzie nghĩ thế, và không nghi ngờ gì là chàng sẽ nói với nàng rằng tương lai của các con trai chàng không là việc của nàng.

Khi chàng ngẩng đầu lên và nhìn nàng Lizzie cảm thấy thật không thể đo được những gì chàng đang nghĩ chỉ bằng những biểu hiện nhăn nhó trên vẻ mặt chàng.

“Vậy cô nghĩ rằng tôi nên_ đây là cụm từ mà cô dùng phải không?_ “vá lại hàng rào” với anh họ tôi vì thế trong một tình huống có thể xảy ra cho tôi thì theo di chúc của tôi hắn ta sẽ mở rộng vòng tay và trái tim hắn ra cho các con trai tôi và trở thành người cha thứ hai của chúng?”

Với cách nói như thế, làm cho những gì nàng vừa nói nghe như một thứ gì đó trong một bộ phim ủy mị, Lizzie thừa nhận là vậy.

“Gia đình là quan trọng.” Nàng vẫn khăng khăng.

“Chuyện gì sẽ xảy ra nếu tôi làm như cô đề nghị và các con tôi sẽ bị kết thúc trong nhục nhã và giày xéo bởi anh họ tôi, như chính tôi đã bị? Chuyện gì xảy ra nếu hắn ta lạm dụng niềm tin tôi đặt vào hắn chỉ vì lợi ích về tài chính của hắn thôi?”

“Đó chính là những gì tôi muốn nói về việc xem xét đến cái khả năng anh có thể hàn gắn được với anh ta hay không đấy” Lizzie tự bảo vệ mình. “Bây giờ, trước khi nó quá muộn”

“Tôi hiểu. Tôi đã hiểu rồi tôi hòa giải với anh họ tôi và cô nhanh chóng thoát khỏi cam kết và thương lượng mà cô rõ ràng đang mong muốn nuốt lời phải không?”

“Không! Tôi đã chuẩn bị sẵn sàng ở lại cuộc hôn nhân này bao lâu cũng được mà”

Ilios nhướng lông mày lên im lặng mà vẫn không nhầm đi đâu được cái vẻ chế giễu thắc mắc ấy, và sau đó hỏi nàng thật dịu dàng, “Bao lâu cũng được?”

Lizzie cảm thấy như chân nàng bị chon vào một chỗ. Mặc kệ cảm giác ngượng ngập của chính mình, nàng nói mạnh mẽ với chàng, “Tôi biết hoàn toàn rõ những gì mình đang cố nói. Tôi không cố gắng để nuốt lời không thực hiện những thỏa thuận của chúng ta. Nếu tôi làm thế thì anh với cái quyền đúng đắn của mình sẽ đòi lại số tiền mà anh đã đưa cho tôi_tiền mà tôi cần để đảm bảo về tài chính cho gia đình của mình. Tôi biết anh đã nói rằng anh không tin vào tình yêu, nhưng từ chối bảo vệ cảm xúc của các con trai anh mà chúng thật sự cần…” nàng ngập ngừng, và sau đó quyết định mặc kệ sự lo lắng của mình về cơn giận dữ của chàng. Nếu nàng là chiến sĩ bảo vệ các con trai chàng thì nàng phải làm thế mà không suy nghĩ về vị trí của chính mình. “Chắc chắn là anh không thể muốn chúng phải chịu đựng thời thơ ấu như anh chứ?”

Ilios nhìn vào nàng trong im lặng, trong khi nàng thì muốn nín thở_ chờ đợi sự đáp trả của chàng.

Rồi nó đến, nó vừa bất ngờ và vừa nham hiểm.

“Rõ ràng là sâm banh không chỉ khơi gợi những cám dỗ về tình dục với cơ thể tôi, mà nó còn khơi gợi cám dỗ nói ra những lời thẳng thắn nữa”

“Những gì tôi nói không có liên quan gì đến việc uống sâm banh của tôi cả” nàng nói dữ dội.

“Không? Vậy những từ trong vino veritas (sự thật về rượu vang) không có ý nghĩa gì với cô à?”

Về rượu thì có đúng sự thật. Nhưng đó không phải là sâm banh đã gây ra việc giảm ức chế của nàng. Nó là việc nhìn thấy cái gia đình nhỏ bé hạnh phúc kia. Chỉ bằng cách nào đó Lizzie không nghĩ rằng Ilios sẽ tin nàng_dù cho nàng cố gắng bao nhiêu để sửa lại sự phiên dịch của chàng cho tình huống này.

Hàn gắn rạng nứt với anh họ chàng? Ilios quyết liệt nghĩ lại cái cách mà Tino đã cố tình giày vò chàng khi còn nhỏ_ cái cách mà hắn đã chế giễu chàng bằng cách chỉ ra rằng hắn có mẹ, dì và cậu và các anh em họ, trong khi đó thì mẹ của Ilios ghét bỏ chàng nhiều đến nỗi đã bỏ rơi chàng. Đương nhiên Tino cũng có cây thập giá để mang trên vai của mình. Ông của họ không bao giờ để hắn quên được rằng cha hắn đã chết như một kẻ khiếp nhược.

Theo như ông của họ thì những hậu duệ nam phải tiếp tục kế thừa vận mệnh của Manos: sở hữu Villa Manos, và miếng đất nó được xây dựng trên đó, và tiếp tục kế truyền lịch sử hào hùng của họ. Không có gì và không ai khác quan trọng hơn.

Nhưng Lizzie cũng đã đúng một ý ở điểm này. Không có ai là bất tử, và nếu chàng chết trước khi các con chàng lớn đủ để tự lo cho cuộc sống của chúng thì sẽ có rất nhiều con kền kền đang chờ đợi để mổ lấy miếng thịt yếu đưối của quyền thừa kế của chúng.

Chàng và Lizzie nhìn vào nhân sinh và thế giới từ những góc nhìn khác nhau. Nàng tin mãnh liệt vào sức mạnh của tình yêu, của gia đình và tư cách cha mẹ. Chàng thì không. Khi buộc phải làm thế này nàng đã đặt các em mình lên trước, và mọi lời nàng nói về họ đều thể hiện rằng nàng sẽ làm bất kì thứ gì và mọi thứ mà nàng có thể để bảo vệ và che chở cho họ. Cũng như nàng sẽ làm thế với các con mình, nàng có nên trở thành một bà mẹ không? Ilios nhăn mày. Điều đó không thống nhất với niềm tin của chàng về giới nữ của nàng. Chàng có thể nhìn nhận rằng Lizzie có thể là một ngoại lệ hiếm gặp. Nhưng vậy thì sao chứ?

Cái vấn đề là ngay lúc bắt đầu đã có quá nhiều thứ trong các phản ứng của chàng đối với Lizzie Wareham, Ilios thừa nhận, nhớ lại rằng chàng đã tự hỏi mình cùng câu hỏi đó khi chàng bị ép phải thửa nhận rằng chàng đã có ý thức về tình dục với nàng_ ý thức tình dục về nàng và bị khơi gợi bởi sự hiện diện của nàng. Chàng đã không có một giải thích hợp lí nào cho cái cách nàng làm cho chàng nghĩ và cảm nhận, và cố tìm ra một lí do thích hợp nào đó cho cái việc gia tăng nhận thức của chàng về cái tác động mà nàng đã gây ra cho chàng và khao khát của chàng để có thể dẹp tan nó đi.

Và vẫn thế, dù cho chàng muốn buộc ý chí của mình vào cái nhận thức của chàng nhiều bao nhiêu đi nữa, thì cơ thể chàng vẫn từ chối chấp nhận nó.Thực tế là hoàn toàn đối lập.Cơn đau nhức nhối đã giày vò chàng đến mức lóe sáng lên khỏi cái sự tăm tối hiện diện để đến một tiếng la hét phản đối cướp bóc bén nhọn. Hoàn toàn chống lại những gì chàng đã tin tưởng là chàng biết về mình, sự thú nhận của nàng về việc khao khát chàng đã làm tăng thêm sự khao khát của chàng chứ không phải là phá hủy nó. Làm tăng nó lên,nâng cao nó, và làm cho chàng muốn nàng với một mức độ đột ngột và mãnh liệt điên cuồng mà chàng chưa bao giờ trải qua trước đây.

Ilios nhìn cái ly sâm banh đã vơi đi một nửa của Lizzie, và sau đó nhìn vào chai vang vẫn còn trong xô đá. Nhấc nó lên chàng bảo với nàng, “Cô tốt hơn là nên uống cho hết nó đi, nếu không thì chúng ta sẽ phạm tội với Spiros_ và tôi không muốn kết thúc bằng cách vĩnh viễn không bao giờ có thể đặt được một bàn nào ở đây nữa đâu”

Lizzie lắc đầu.

“Tôi đã uống một ly đầy rồi,”nàng nhắc nhở chàng.

“Và hai ly có thể biến suy nghĩ của cô trở thành một sự thèm khát không thể kiểm soát nổi đối với thân thể của tôi và có cả một tập catôlô dày đầy những thứ cô muốn làm với nó đúng không?” chàng chế nhạo.

Trước khi Lizzie có thể phát biểu một câu đáp trả chí mạng thích hợp thì chàng đã tiếp tục dễ dàng, khi chàng rót đầy vào ly của nàng, “Với tôi thì nó có vẻ là cách tốt nhất để dập tắt những tò mò tình dục của cô là thỏa mãn nó”

Cái quái gì làm chàng nói như thế vậy? Ilios phản đối mình một cách mạnh mẽ. Nhưng đương nhiên chàng đã biết câu trả lời. Lizzie không phải là người duy nhất đang chiến đấu với sự khao khát mà nàng không hề muốn. Có lẽ những gì chàng đề nghị là cách tốt nhất cho cả hai người bọn họ có thể gạt bỏ được nhu cầu mà cả hai đều không mong muốn có.

Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải nàng bị ảo giác hay là Ilios thật sự đề nghị…? Không, nàng chắc là đã tưởng tượng ra thôi.

“Có… có phải đó là một lời đề nghị?” nàng xoay sở một cách khó khăn để hỏi Ilios, với hy vọng rằng giọng nói đã đề nghị đó là không hề có.

Chỉ có nàng bị điếng hồn hoàn toàn khi nghe câu trả lời của chàng.

“Nếu cô muốn nó như thế”

Có phải nàng đã nghe? Chuyện gì đang xảy ra vậy? Có phải Ilios thật sự gợi ý rằng chàng muốn nàng? Về thể xác? Nhục dục? Trên giường?

Lizzie từ chối trả lời chàng. Nàng chỉ đơn giản là không dám.

Nàng không thích cái cách Ilios đang nhìn nàng. Và nàng đương nhiên không thích cái cách mà cái nhìn đó gây ra một con suối nhỏ của của sự phấn khích đến choáng váng và một sự khao khát xông lên suốt cơ thể nàng, nhưng những người hâm mộ tuổi teen xông lên tới một thần tượng của mình, quên mất thực tế hay nguy hiểm. Nàng cũng không thích cách mà nàng đột ngột và khuất phục ham muốn nhìn vào miệng của Ilios và hình ảnh…Nàng có thể khó mà thở nổi, chỉ đủ để nghĩ_ ít nhất là không phải bất kì thứ gì mà không liên quan đến việc tiến đến sát gần và riêng biệt với Ilios và phát hiện ra cái môi dưới đầy đặn đó có ý nghĩa như nó có vẻ vậy không. Chuyện gì sẽ xảy ra nếu nàng chạm nó bằng những đầu ngón tay của mình, nếm nó bằng lưỡi của mình, khám phá nó và…

Trong sự tuyệt vọng Lizzie nuốt lấy thứ mà nàng đã hy vọng sẽ là một ngụm sâm banh lạnh. Nàng dĩ nhiên cần thứ gì đó thấm ướt xuống cơn nóng thúc tình đang ôm trọn lấy nàng. Ilios vẫn đang nhìn nàng_ nhìn nàng như thể chàng biết hết mọi thứ nàng đang nghĩ và mọi thứ nàng đang cảm thấy. Không, nàng không thích cái nhìn này và tất cả những gì mà nó đề nghị chút nào hết. Lizzie hít lấy một hơi thở run run khi lương tâm của nàng đang thúc mạnh vào nàng. Thôi, được rồi, nàng có thích nó_ nhưng nàng không thích cái chuyện là nàng thích nó.

Sự thật là, Lizzie nhận ra sau 10 phút, khi Ilios mở cửa xe ra cho nàng, chính là dù nàng đau nhức bởi cái kinh nghiệm được làm tình với Ilios, và hăng hái khi nàng khám phá và đánh giá mọi chút từ chàng, thì nàng vẫn còn là phụ nữ đủ để muốn chàng làm một hành động trước và cho nàng thấy rằng chàng ham muốn nàng cũng rất nhiều nếu không muốn nói là còn hơn cả nàng ham muốn chàng nữa. Nàng cần phải biết được sự khaa khát của chàng dành cho nàng. Nàng cần phải cảm thấy rằng chàng muốn nàng quá nhiều đến nỗi chàng không thể nào từ chối được cái ham muốn ấy. Chỉ khi đó nàng mới thật sự có thể cho phép mình thả lỏng niềm khao khát của mình dành cho chàng. Và đương nhiên điều đó sẽ không bao giờ xảy ra_đúng không?

Nhưng chuyện gì nào nó có thể xảy ra được? Ilios có thể đúng, và cách tốt nhất cho nàng vượt qua khao khát đang giày vò mình chính là để nàng lên giường với chàng. Một cơn phấn khích nóng bỏng đá mạnh qua người nàng. Nàng là một phụ nữ, nàng tự nhắc nhở mình_và sau cùng nàng đã 27 tuổi_chứ không phải là một thiếu nữ. Nàng biết rất rõ cái tình huống này là gì và nàng không thể khẳng định bất kì thứ gì khác. Có phải nàng thật sự muốn quay về nhà mà không hề có sự trải nghiệm mà Ilios đã đề nghị nàng chỉ vì nàng quá hoảng sợ và muốn được tán tỉnh? Sau này nhiều năm nữa, nàng sẽ không quay đầu lại nhìn đầy hối tiếc hay thậm chí là cảm thấy thật tồi tệ trong rất nhiều năm, vì những gì mà nàng đã không làm chứ? Sau cùng, nó là an toàn hoàn hảo và nàng cũng thế. Cho dù nàng có đang yêu đương với Ilios và nghĩ rằng bằng cách nào đó sẽ có quan hệ tình dục với chàng_làm tình với chàng_ nó cũng sẽ không làm thay đổi chàng và làm cho chàng yêu nàng đến quên tất cả mọi thứ được.

Không, nó là thuần khiết về sự khao khát tình dục. Nó chỉ trả lời, khám phá, thỏai mãn cái nhu cầu đang nhức nhối, lớn dần lên bên trong nàng từ lần đầu gặp gỡ thôi. Không có ai trừ hai người nàng cần biết rằng nàng đã nhanh chóng vượt qua vai trò nàng đã đóng cho chính mình sau cái chết của cha mẹ nàng_ cái vai mà có nghĩa rằng nàng phải luôn có trách nhiệm là một người chị cả, làm gương sáng bằng những cách hành xử của mình để nàng có thể đặt gia đình vào một chuẩn mực và dẫn dắt những đứa em của mình.Ở đây, bên cạnh Ilios, nó sẽ an toàn cho nàng được trải nghiệm làm những điều mà trong cuộc sống thật của mình nàng có thể không bao giờ được làm_ một háo hức nhục dục, đáp lại những thèm khát của nàng và của người bạn tình của nàng, mà không phải suy nghĩ về bất kì thứ gì hay bất kì ai khác.

Những điều có hại gì có thể xảy ra được? Nếu nó xảy ra thì nó sẽ là chỉ xảy ra một lần, đó là tất cả_ một cuộc phiêu lưu nhục dục đầy phấn khích, trêu ngươi. Nếu Ilios lặp lại lời đề nghị của chàng, liệu nàng sẽ đủ can đảm để làm những điều mà nàng biết là nàng khao khát làm chứ? Hay nàng sẽ là một kẻ yếu bóng vía để trải qua suốt quãng đời còn lại của mình trong sự hối tiếc vì đã ngại ngần?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương