Ilios Manos nhìn ra ngoài qua mảnh đất mà thuộc về gia đình chàng gần cả 5 thế kỉ nay.
Nó ở đây ngay trên mũi đá này, kéo dài ra đến tận biển Aegean ở phía đông bắc của Hy Lạp, là cái mà Alexandros Manos đã xây dựng cho mình một bản sao của một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Palladio. Villa Emo.
Truyền thống của gia đình Manos truyền rằng Alexandros Manos, một thương gia giàu có người Hy Lạp với đội tàu thuyền lái buôn của ông đã buôn bán qua lại giữa Venice và thành phố kinh đô Constantinople của La Mã (nay đã trở thành Istanbul- thủ đô Thổ Nhĩ Kỳ), đã có quan hệ làm ăn với gia đình Emo, và đã ham muốn đến ghen tỵ với tòa nhà Emo mới xây. Ông đã bí mật sao chép bản vẽ của Palladio cho biệt thự này, rồi mang chúng về quê hương Hy Lạp với ông, nơi ông cất cho mình một cái biệt thự riêng, đặt tên cho nó là Villa Manos và tuyên bố rằng cả nó và mảnh đất nó đang đứng trên đó là một kì vọng thiêng liêng, phải được truyền xuống từ thế hệ này sang thế hệ khác, và phải được làm chủ bởi không phải là người đàn ông nào mà không mang dòng máu của ông.
Người ta nói rằng nơi đây Alexandros Manos đã tạo ra một thái ấp được phong cho riêng mình_ một vương quốc nhỏ của những thứ mà ông hoàn toàn cai trị.
Ilios biết rằng cái mũi đất này, bao bọc ba bên là biển Aegean và ở sau lưng là vùng núi bắc Hy Lạp, nó có ý nghĩa là tất cả mọi thứ cho ông nội chàng, và cha của chính Ilios phải dành cả đời để gìn giữ nó_giống như ông nội chàng đã phải bị tước bỏ tài sản của ông để bảo vệ nó. Phải bảo vệ nó. Nhưng ông đã không bảo vệ những đứa con trai mà ông là cha chúng, mà hy sinh chúng để giữ hiệp ước của ông với cả quá khứ và tương lai.
Ilios đã học được rất nhiều từ ông chàng. Chàng đã học được rằng khi bạn mang một trách nhiệm cha truyền con nối được truyền lại từ Alexandros Manos bạn có một nhiệm vụ là phải bỏ qua những tình cảm của riêng mình_ thậm chí là từ chối chúng nếu bạn phải làm thế_ để đảm bảo rằng ngọn đuốc sống linh thiêng là bổn phận của gia đình họ đối với ngôi biệt thự, sẽ được kế tục. Bàn tay mà cầm ngọn đuốc đó là có thể bất tử, nhưng bản thân ngọn đuốc cũng là mãi mãi. Ilios đã lớn lên bằng việc lắng nghe những câu chuyện của ông chàng về ý nghĩa của việc mang dòng máu của Alexandros Manos trong huyết mạch của mình, và nó có nghĩa gì khi sẵn sàng hy sinh bất kì thứ gì và bất kì ai để đảm bảo rằng ngọn đuốc ấy được truyền lại an toàn.
Giờ nhiệm vụ của chàng là mang nó. Và nhiệm vụ của chàng cũng là làm những gì ông chàng đã không thể làm được_ và đó là bảo toàn được vận mệnh của gia đình và sự thịnh hưng của nó.
Lúc còn là một cậu bé, khi Ilios hứa với ông của chàng rằng chàng sẽ tìm ra được cách để bảo tồn được cho vận mệnh và hưng thịnh, anh họ Tino của chàng đã cười ngất chế nhạo chàng. Tino đã cười lại lần nữa khi Ilios nói với hắn rằng cách duy nhất mà chàng sẽ trả hết nợ nần của Tino là nếu hắn bán lại cho chàng nửa số cổ phần của hắn trong phần di sản của ông để lại cho hắn.
Ilinos ngắm nhìn tòa nhà trước mặt chàng, gương mặt đẹp trai in hằn những nét giống rất nhiều thế hệ những người đàn ông quyền lực và tự chủ trước đây. Nó là một bộ như thể được chạm khắc bằng đá cẩm thạch bởi cùng một bàn tay mà tạc ra tượng điêu khắc của những anh hùng Hy Lạp trong thần thoại. Đôi mắt bằng vàng là thừa kế từ người vợ của Alexandros mà ông mang về từ những vùng đất ở phía bắc, và chúng nhìn chằm chằm một cách kiên định về phía chân trời.
Tinos đã không còn cười nữa. Nhưng hắn sẽ bày mưu để trả thù, giống như hắn đã làm từ khi bọn họ còn bé. Tinos đã luôn muốn những thứ mà em họ nhỏ bé của hắn có, và sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện bẽ mặt này. Cho đến giờ Tino vẫn còn bận tâm, sinh ra là con của người em trai là phải chịu một sự bất lợi_ đó là thứ mà hắn đổ lỗi cho Ilios
Ilios biết chàng có tiếng tăm trong số những người đàn ông khác là vì việc giải quyết được một thỏa thuận khó, lèo lái một vụ thương thảo khó, vì yêu cầu những việc bất khả thi từ những người mà làm việc cho chàng nhằm tạo ra khó khăn bất khả thi cho những người mà đã trả tiền cho chàng để làm chính xác những việc đó.
Chàng đã tạo dựng được vận mệnh của mình trong việc kinh doanh xây dựng với sự quyết tâm và làm việc vất vả, chịu đựng bền bĩ đã đưa chàng đến thành công của mình bởi vì đó là nơi chàng đã khởi nghiệp Không có ma thuật đen tối nào, không có nghệ thuật hắc ám nào, mà như vài người cho rằng bằng cách này chàng đã thành công. Việc hối lộ mà Ilios đã làm không được bôi trơn bởi những người đỡ lưng hay những thỏa thuận bẩn thỉu được thực hiện trong phòng tối, mà tuyệt đối bởi lao động vất vả. Bởi hiểu rõ công việc kinh doanh của chàng từ trong ra ngoài và từ trên xuống dưới. Thậm chí bây giờ, không có nhiệm vụ nào mà thông qua được với tên của Xây dựng Manos cho đến khi chàng kiểm tra và đạt yêu cầu mỗi chi tiết nhỏ nhất. Niềm kiêu hãnh và ý thức danh dự của chàng đã để thấy trong công việc của mình, là cái mà chàng đã thừa hưởng từ ông của chàng.
Ilios biết rằng hành trình chàng đi từ thời thơ ấu nghèo khó đến sự giàu có hiện nay đã lấp đầy những người đàn ông khác với sự ghen tỵ và oán giận. Người ta nói rằng không có người nào có thể vươn lên từ cảnh cơ hàn để giàu có được như Ilios_ được tính bằng tỉ, chỉ không phải bằng triệu_ mà bằng cách lương thiện riêng rẽ được, và chàng biết rằng vài người ghen tỵ với chàng hơn nữa, hay có thể sẽ vui sướng hơn với sự sa sút của chàng, hơn là với anh họ của chàng.
Mặt trời đã mọc lên trên hình ảnh của chàng, dần tắm nó trong ánh vàng làm gợi nhớ lại cái mặt nạ của người Maxêđônia nổi tiếng nhất của Hy Lạp_ Alexander vĩ đại. Ông đã được sinh ra ở nơi này của Hy Lạp, và theo hiểu biết của gia đình là đã đi đến bán đảo này với tổ tiên của mình.
Cách đó nhiều thước là một trong những người đốc công đang đợi chàng, giống như những tài xế lái những thiết bị xây dựng hạng nặng phía sau lưng chàng.
“Ngài muốn tôi làm gì?” hắn hỏi.
Ilios đưa ánh mắt quyết tâm nhìn người thợ xây dựng đang đứng trước mặt chàng.
“Phá hủy nó. Kéo sập nó xuống và san phẳng vị trí này”
Người đốc công có vẻ bị sốc.
“Nhưng anh họ ngài_?”
“Anh họ của tôi không được nói gì với những thứ đang xảy ra ở đây. Phá trụi nó thành bình địa”
Người đốc công đưa tín hiệu cho những tài xế, và như những cái hàm những chiếc máy to nặng xén xuống tòa nhà, rồi vươn lên trong ánh nắng mặt trời buổi sáng, Ilios quay gót và bước đi.
“Vậy, chị định sẽ làm gì bây giờ?” Charley băn khoăn hỏi.
Lizzie ngắm nhìn hai cô em gái của mình, cái nhu cầu quen thuộc là phải bảo vệ chúng đang làm đông cứng quyết tâm của nàng, không cần biết cái giá mà nàng phải trả là như thế nào.
“Chỉ có một thứ duy nhất mà chị có thể làm được thôi,” nàng trả lời. “Chị sẽ phải đi.”
“Cái gì? Bay sang tới Thessalonica ư?”
“Đó là cách duy nhất rồi.”
“Nhưng chúng ta thì không có bất kì chút tiền bạc nào.”
Đó là Ruby, cô gái nhỏ 22 tuổi của gia đình này, đang ngồi ngay bàn ăn trong khi hai con trai sinh đôi 5 tuổi của cô thì đang ngồi im lặng không như thường lệ ở phòng khác, chúng được cho thêm nửa tiếng hiếm hoi để xem tivi, để cho chị em bọn họ có thể bàn bạc những vấn đề đang đe dọa họ.
Không, họ không còn chút tiền nào_ và đó là lỗi của nàng, Lizzie thừa nhận thực tế với vẻ có lỗi.
Sáu năm trước đây, khi cha mẹ bọn họ cùng qua đời, bị cuốn trôi bởi một con sóng dị thường trong lúc họ đang ở trong một kì nghỉ, Lizzie đã tự hứa với bản thân mình rằng nàng sẽ làm tất cả mọi thứ mà nàng có thể để giữ cho gia đình họ được bên nhau. Nàng đã rời trường đại học, và xin làm việc cho một hiệp hội thiết kế nội thất uy tín có trụ sở tại Luân-Đôn, theo đuổi giấc mơ có một công việc là một nhà thiết kế. Charley lúc đó chỉ mới bắt đầu vào đại học và Ruby thì đang chờ dự một kì thi GCSE của cô.
Gia đình của họ đã từng là một gia đình gần gũi và thương yêu nhau, và cú sốc bị mất cả cha mẹ đã quá mạnh không thể chống đỡ được_ đặc biệt là với Ruby, người mà quá tuyệt vọng, vì tìm kiếm tình yêu và sự an tâm trở lại cô đã quá liều lĩnh lao vào trong vòng tay của người đàn ông kẻ đã bỏ rơi cô và để cô lại khi cô có thai hai cậu bé sinh đôi đáng yêu này.
Mặc dù vậy, vẫn còn có thêm những cú sốc khác cho họ đối mặt. Người cha đẹp trai, tuyệt vời của họ và người mẹ xin đẹp, đáng yêu của họ, người đã tạo ra cho họ một thế giới hạnh phúc giống với câu chuyện thần tiên nhất mà gia đình họ đã sống trong đó, đã làm xong chỉ việc đó_ sống trong một câu chuyện thần tiên mà có một chút hoặc không có cơ sở trên thực tế.
Ngôi nhà của linh mục xinh đẹp từ thời vua George trong một ngôi làng Cheshire nhỏ nơi mà bọn họ đã lớn lên đã bị thế chấp nặng nề, cha mẹ họ không có bất kì một bảo hiểm nhân mạng nào, và họ có các khoản nợ lớn. Cuối cùng không có cách nào khác trừ việc gia đình yêu dấu của họ phải bán ngôi nhà đi, để các khoản nợ đó được trả hết.
Với thị trường nhà cửa bùng phát, và nhu cầu cần làm mọi thứ mà nàng có thể để hỗ trợ và bảo vệ những đứa em của nàng, Lizzie đã dùng phần dành dụm ít ỏi của mình để tự bắt đầu việc kinh doanh trong lãnh vực có triển vọng của nàng ở miền nam Manchester_ Charley sẽ có thể tiếp tục việc học tại đại học Manchester, Ruby có thể có một khởi đầu tươi mới, và nàng có thể củng cố công việc kinh doanh mà sẽ hỗ trợ tất cả họ.
Ban đầu mọi thứ đều rất tốt. Lizzie đã kiếm được những hợp đồng với những mẫu nội thất của nhiều tòa nhà mới đang xây dựng, và từ đó đã có nhiều việc thiết kế từ những người mua nhà yêu cầu thiết kế nội thất cho những căn nhà mà họ đã mua. Ra khỏi mặt sau của sự thành công đó Lizzie đã nắm lấy cơ hội mua được một căn nhà lớn hơn từ một trong những nhà đầu tư mà nàng đã làm việc _với họ, đương nhiên, một thế chấp lớn hơn nhiều nữa. Nó dường như có ý nghĩa vào lúc ấy_ sau cùng, với cặp sinh đôi và ba người họ thì họ hoàn toàn cần thêm khoảng không, cũng như họ đã cần thêm một chiếc xe tải 4-bánh lớn. Nàng đã dùng nó để thăm viếng những địa điểm mà nàng đang làm việc, và Ruby thì dùng nó để đưa hai đứa nhỏ đi học. Thêm nữa là những khách hàng của nàng, một hãng nhỏ thuộc địa phương, đã ép nàng mua, vì thế họ có thể kết thúc nhanh được nơi triển khai và tiến lên tới một địa điểm mới.
Nhưng sau đó thì đến khủng hoảng của tín dụng, và sau một đêm hầu như mọi thứ đã thay đổi. Thị trường bất động sản đã rơi xuống tận đáy, nghĩa là chúng không thể giao dịch giảm xuống được nữa và làm hạ khoản thế chấp bởi giá trị của ngôi nhà đã giảm đi rất nhiều, và theo đó đương nhiên công việc của Lizzie đã cạn đi. Số tiền nàng đã bỏ ra trong một tài khoản tiết kiệm đặc biệt đã không tăng thêm thứ gì nhiều như nàng mong đợi, và mọi thứ về phương diện tài chính đột nhiên trở nên thật sự rất tăm tối.
Ngay lúc này Charley vẫn đang làm việc như là một người quản lí dự án cho một hãng nhỏ ở địa phương, và Ruby đã nói rằng cô sẽ kiếm một công việc. Nhưng cả Lizzie lẫn Charley đều không muốn cô làm thế. Họ đều muốn cặp sinh đôi có mẹ ở nhà, như chính họ đã muốn thế trước đây. Và, như Lizzie đã nói sáu tháng trước đây, khi bọn họ lần đầu bắt đầu cảm thấy những ảnh hưởng của khủng hoảng tín dụng, nàng sẽ tìm một công việc làm công cho một người khác, và nàng vẫn còn có nhiều khách hàng khác còn nợ nàng tiền. Họ sẽ xoay sở được.
Nhưng hóa ra là nàng đã lạc quan thái quá. Nàng đã không thể kiếm được một công việc, bởi vì những gì ngành công nghiệp có trong lĩnh vực thúc đẩy chi tiêu cá nhân và bỏ rơi công nhân, và với những chi phí cơ bản đang tăng họ giờ đang phải vất vả cật lực để quản lí. Thì hiện nay họ chỉ có thể ngóc đầu lên trên được mặt nước. Nhiều khách hàng của nàng đã hủy hợp đồng, và vài người trong số họ vẫn còn nợ nàng một số tiền lớn mà nàng nghi ngờ rằng nàng sẽ không bao giờ được nhận.
Thực sự thì mọi thứ quá khốc liệt đến nỗi Lizzie đã đưa ra một quyết định cá nhân là đi đến siêu thị và xem thử nàng có thể tìm được công việc gì ở đó không. Nhưng sau đó lá thư đó đã đến nơi, và giờ bọn họ_ đúng hơn là nàng đang ở trong một hoàn cảnh thậm chí còn tuyệt vọng hơn nữa.
Hai trong số những khách hàng khá gần đây nhất của nàng, người mà nàng đã có một vụ thỏa thuận khá tốt trong công việc, đã có thêm việc thiết kế nội thất cho nàng trong một tòa nhà nhỏ của khu căn hộ mà họ đã mua ở phía bắc Hy Lạp. Trên một doi đất hướng ra biển xinh đẹp, những khu căn hộ đang ở trong giai đoạn đầu tiên của việc phát triển thành một nơi nghỉ mát sang trọng và đắt tiền chỉ dành riêng cho người giàu có, cái mà khi hoàn thành, sẽ bao gồm những khu biệt thự, ba khách sạn 5-sao, một bến du thuyền, những nhà hàng và mọi thứ mà đi cùng với nó.
Khách hàng đã cho nàng toàn quyền quyết định mọi thứ để trang trí chúng theo phong cách “Notting Hill dành cho giới thượng lưu”.
Notting Hill có thể là một quãng đường dài cách xa cái góc công nghiệp hóa Manchester của họ, bên vùng biên giới của Cheshire, nhưng Lizzie thì biết chính xác những gì khách hàng của nàng muốn : những bức tường trắng, những căn bếp và phòng tắm thật sang trọng, những sàn nhà bằng đá hoa cương sáng bóng, nội thất kính, những bông hoa và cây trồng ngoại lai cực đẹp, những cái ghế sofa mềm mại…
Lizzie đã phải bay đến để xem những căn hộ đó với khách hàng của nàng, một cặp vợ chồng trung niên mà nàng chưa bao giờ thật sự có thể có tình cảm. Nàng đã bị thất vọng bởi thiết kế kiến trúc của những căn hộ. Nàng đã trông đợi một thứ gì đó sáng tạo và đổi mới mà vẫn thích hợp hoàn hảo với mỹ quan vô tận, nhưng những thứ mà nàng đã nhìn thấy đã gây cảm giác khó chịu cho cảnh quan nơi đây. Một cái hộp hình chữ nhật cao sáu tầng của cái được gọi là “căn hộ kép”, được vươn tới bởi một con hẻm nhỏ mà chia ra làm hai nhánh, với một nhánh được niêm phong lại bởi một hàng dây thép gai trông có vẻ nguy hiểm. Hầu như không có những ngôi nhà nghỉ mát sang trọng mà nàng đã trông đợi.
Nhưng khi nàng lên tiếng nghi ngờ với khách hàng của nàng, cho rằng những căn hộ đó có thể khó mà bán được, thì họ đã đảm bảo nàng rằng nàng đang lo lắng không cần thiết.
“Nhìn này, thực tế là chúng ta đã trả giá thấp xuống cho những người xây dựng đến một mức giá tốt nhất mà chúng ta không thể mất thêm thậm chí nếu chúng ta để toàn bộ khu đất này có giá 10 bảng một tuần” Basil Rainhill đã đùa cợt vui vẻ. Ít nhất Lizzie cũng cho rằng đó là một câu nói đùa. Đôi khi thật khó mà nói với Basil.
Ông ta đến từ tiền bạc, như vợ của ông ta thích nói với nàng. “Sinh ra với một cái muỗng bạc trong miệng, và đương nhiên Basil mới có một con mắt đầu tư tốt như vậy. Đó là tài năng, cô biết đấy. Nó chạy trong gia đình của ông ấy”
Chỉ bây giờ tài năng ấy mới chạy ra. Và chỉ ngay trước khi gia đình Rainhill làm xong việc biến mất tương tự như việc bỏ lại một núi nợ nần sau lưng họ, Basil Rainhill mới nói với Lizzie điều đó, bởi vì giờ ông ta không thể trả nổi hóa đơn của nàng, ông ta đã thay vào đó là chuyển nhượng lại cho nàng 20% lợi nhuận của tòa nhà căn hộ ở Hy Lạp.
Lizzie muốn nợ của nàng được trả bằng tiền hơn, nhưng luật sư của nàng đã khuyên nàng nên chấp nhận nó, và vì thế nàng đã trở thành một người cộng tác trong quyền sở hữu những căn hộ với nhà Rainhill và Tino Manos, người Hy Lạp chủ của miếng đất.
Thiết kế khôn ngoan được trình bày bởi tòa nhà căn hộ mà nàng đã làm hết sức mình với những khả năng hạn chế, bám lấy nguyên tắc của nàng về nguồn cung ứng nội thất càng gần với nơi nàng làm việc càng tốt, và nàng đã hài lòng với kết quả cuối cùng. Nàng đã thậm chí giữ những ngón tay mình thận trọng không vạch lên đó, mặc dù nàng nghi ngờ chúng sẽ không để bán, khi toàn bộ khu liên hợp đã hoàn thành nàng có thể trông đợi những căn hộ cho phép những người khách du lịch vào và mang lại cho nàng vài thu nhập cần thiết.
Nhưng giờ nàng nhận được lá thư đe dọa và đáng lo lắng này, từ một người đàn ông mà nàng chưa bao giờ nghe tên trước đây, khăng khăng rằng nàng phải bay ngay ra Thessalonica để gặp anh ta. Nó nói rằng có “vài vấn đề về pháp lí và tài chính liên quan tới sự cộng tác của cô với Basil Rainhill và anh họ Tino Manos của tôi, cái mà cần phải được giải quyết cá nhân” và kèm theo những lời đe dọa đáng ngại, “Không trả lời lá thư này sẽ dẫn đến một chỉ dẫn đến luật sư của tôi để giải quyết những vấn đề thay mặt cho tôi”. Lá thư có kí tên Ilios Manos.
Những triệu tập của anh ta không thể đến vào lúc tồi tệ hơn, nhưng toàn bộ giọng điệu trong thư của Ilios Manos thì quá đe dọa cho Lizzie cảm thấy nàng không thể từ chối tuân theo. Dù nàng có e sợ và không muốn đi gặp anh ta bao nhiêu đi nữa, thì những nhu cầu của gia đình nàng cũng phải đặt lên trước. Nàng có trách nhiệm với chúng, một nghĩa vụ của tình thương mà nàng sẽ không bao giờ từ bỏ, bất kể là cái giá gì nàng phải trả cho bản thân mình đi nữa. Nàng đã thề nó_ đã hứa nó vào ngày đám tang của cha mẹ nàng.
“Nếu cái gã người Hy Lạp này muốn gặp chị đến vậy thì hắn có thể ít nhất cũng nên đề nghị trả phía máy bay cho chị,” Ruby gầm lên.
Lizzie cảm thấy có lỗi hơn.
“Đó là tất cả lỗi của chị. Chị lẽ ra nên nhận thấy rằng thị trường đất đai đã quá bị thổi phồng, và tạo nên một cái bong bóng mà có thể nổ tung”.
“Lizzie, chị không phải tự trách mình” Charley cố an ủi nàng. “Và vì để nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra_ làm sao chị có thể trong khi chính phủ cũng thậm chí không biết?”
Lizzie gượng cười nhẹ.
“Chắc chắn nếu chị nói ngân hàng tại sao chị cần đi đến Hy Lạp họ sẽ cho chị vay nợ chứ?” Ruby đề nghị một cách hy vọng.
Charley lắc đầu. “Ngân hàng sẽ không cho bất kì một khoản vay thương mại nào vào lúc này đâu. Thậm chí là cả những doanh nghiệp thành đạt”
Lizzie cắn mội. Charley không chỉ trích nàng vì sự thất bại trong kinh doanh của nàng, nàng biết, nhưng nàng vẫn cảm thấy kinh khủng. Những em nàng phụ thuộc vào nàng. Nàng là người lớn nhất, biết xét đoán, là người mà hai em trông đợi. Nàng kiêu hãnh về bản thân vì có thể lo lắng cho chúng_ nhưng đó là một kiêu hãnh sai, xây dựng trên nền tảng không vững chắc, như nhiều những thứ khác trong cơn khủng hoảng tài chính kinh khủng hiện tại này.
“ Vậy thì Lizzie tội nghiệp sẽ làm gì? Chị ấy mới nhận được lá thư đe dọa của người Hy Lạp này để đẩy mọi việc đi xa hơn nếu chị ấy không đi và gặp hắn, nhưng làm sao chị ấy có thể nếu chúng ta không còn chút tiền nào?” Ruby hỏi hai người chị lớn của mình.
“ Chúng ta có” Lizzie đột nhiên nhớ ra, với sự nhẹ nhõm biết ơn. “Chúng ta có xô tiền của chị, và chị có thể ở trong một căn hộ của những tòa căn hộ”
“xô tiền” của Lizzie là những đồng tiền lẻ còn dư nàng luôn bỏ vào trong một cái xô thiếc trang trí trong văn phòng nàng, trong những ngày khi nàng sở hữu được những đồng lẻ “dư”.
Hai phút sau họ đang nhìn vào cái xô thiếc nhỏ, cái mà giờ đang trên bàn ăn ở bếp.
“Chị có nghĩ là sẽ có đủ không?” Ruby hồ nghi hỏi.
Chỉ có một cách để biết.
“Tám mươi chín bảng” Lizzie thông báo nửa giờ sau, khi những xu lẻ đã được đếm xong.
“Tám mươi chín bảng và bốn hào” Charley chỉnh lại nàng.
“Nó sẽ đủ chứ” Ruby hỏi.
“Chị sẽ làm cho nó đủ,” Lizzie nói với họ quả quyết.
Nó sẽ đương nhiên là mua một cái vé máy bay trái vụ giá thấp nhất, và nàng vẫn có những chìa khóa của những căn hộ_ những căn hộ mà nàng đã có 20% lợi tức trong đó. Nàng đã chắc chắn hoàn hảo có quyền ở một trong những chúng trong khi nàng cố gắng phân loại ra cái đống lộn xộn mà gia đình Rainhill đã bỏ lại sau lưng.
Làm sao mà sức mạnh lại bị giảm sút_ hay đúng hơn là không quá mạnh mẽ trong trường hợp của nàng, Lizzie mệt mỏi suy ngẫm. Tất cả nàng muốn làm là chu cấp cho hai em nàng và cháu trai của nàng, để bảo vệ chúng và giữ chúng an toàn về tài chính, để cho không bao giờ chúng phải chịu đựng lại nỗi ám ảnh kinh khủng chân thật về cảnh cơ cực và phải chiếm lại căn nhà cái mà chúng đã phải đối diện sau cái chết của cha mẹ họ.
Nó ở đây ngay trên mũi đá này, kéo dài ra đến tận biển Aegean ở phía đông bắc của Hy Lạp, là cái mà Alexandros Manos đã xây dựng cho mình một bản sao của một trong những tác phẩm nổi tiếng nhất của Palladio. Villa Emo.
Truyền thống của gia đình Manos truyền rằng Alexandros Manos, một thương gia giàu có người Hy Lạp với đội tàu thuyền lái buôn của ông đã buôn bán qua lại giữa Venice và thành phố kinh đô Constantinople của La Mã (nay đã trở thành Istanbul- thủ đô Thổ Nhĩ Kỳ), đã có quan hệ làm ăn với gia đình Emo, và đã ham muốn đến ghen tỵ với tòa nhà Emo mới xây. Ông đã bí mật sao chép bản vẽ của Palladio cho biệt thự này, rồi mang chúng về quê hương Hy Lạp với ông, nơi ông cất cho mình một cái biệt thự riêng, đặt tên cho nó là Villa Manos và tuyên bố rằng cả nó và mảnh đất nó đang đứng trên đó là một kì vọng thiêng liêng, phải được truyền xuống từ thế hệ này sang thế hệ khác, và phải được làm chủ bởi không phải là người đàn ông nào mà không mang dòng máu của ông.
Người ta nói rằng nơi đây Alexandros Manos đã tạo ra một thái ấp được phong cho riêng mình_ một vương quốc nhỏ của những thứ mà ông hoàn toàn cai trị.
Ilios biết rằng cái mũi đất này, bao bọc ba bên là biển Aegean và ở sau lưng là vùng núi bắc Hy Lạp, nó có ý nghĩa là tất cả mọi thứ cho ông nội chàng, và cha của chính Ilios phải dành cả đời để gìn giữ nó_giống như ông nội chàng đã phải bị tước bỏ tài sản của ông để bảo vệ nó. Phải bảo vệ nó. Nhưng ông đã không bảo vệ những đứa con trai mà ông là cha chúng, mà hy sinh chúng để giữ hiệp ước của ông với cả quá khứ và tương lai.
Ilios đã học được rất nhiều từ ông chàng. Chàng đã học được rằng khi bạn mang một trách nhiệm cha truyền con nối được truyền lại từ Alexandros Manos bạn có một nhiệm vụ là phải bỏ qua những tình cảm của riêng mình_ thậm chí là từ chối chúng nếu bạn phải làm thế_ để đảm bảo rằng ngọn đuốc sống linh thiêng là bổn phận của gia đình họ đối với ngôi biệt thự, sẽ được kế tục. Bàn tay mà cầm ngọn đuốc đó là có thể bất tử, nhưng bản thân ngọn đuốc cũng là mãi mãi. Ilios đã lớn lên bằng việc lắng nghe những câu chuyện của ông chàng về ý nghĩa của việc mang dòng máu của Alexandros Manos trong huyết mạch của mình, và nó có nghĩa gì khi sẵn sàng hy sinh bất kì thứ gì và bất kì ai để đảm bảo rằng ngọn đuốc ấy được truyền lại an toàn.
Giờ nhiệm vụ của chàng là mang nó. Và nhiệm vụ của chàng cũng là làm những gì ông chàng đã không thể làm được_ và đó là bảo toàn được vận mệnh của gia đình và sự thịnh hưng của nó.
Lúc còn là một cậu bé, khi Ilios hứa với ông của chàng rằng chàng sẽ tìm ra được cách để bảo tồn được cho vận mệnh và hưng thịnh, anh họ Tino của chàng đã cười ngất chế nhạo chàng. Tino đã cười lại lần nữa khi Ilios nói với hắn rằng cách duy nhất mà chàng sẽ trả hết nợ nần của Tino là nếu hắn bán lại cho chàng nửa số cổ phần của hắn trong phần di sản của ông để lại cho hắn.
Ilinos ngắm nhìn tòa nhà trước mặt chàng, gương mặt đẹp trai in hằn những nét giống rất nhiều thế hệ những người đàn ông quyền lực và tự chủ trước đây. Nó là một bộ như thể được chạm khắc bằng đá cẩm thạch bởi cùng một bàn tay mà tạc ra tượng điêu khắc của những anh hùng Hy Lạp trong thần thoại. Đôi mắt bằng vàng là thừa kế từ người vợ của Alexandros mà ông mang về từ những vùng đất ở phía bắc, và chúng nhìn chằm chằm một cách kiên định về phía chân trời.
Tinos đã không còn cười nữa. Nhưng hắn sẽ bày mưu để trả thù, giống như hắn đã làm từ khi bọn họ còn bé. Tinos đã luôn muốn những thứ mà em họ nhỏ bé của hắn có, và sẽ không bao giờ chấp nhận chuyện bẽ mặt này. Cho đến giờ Tino vẫn còn bận tâm, sinh ra là con của người em trai là phải chịu một sự bất lợi_ đó là thứ mà hắn đổ lỗi cho Ilios
Ilios biết chàng có tiếng tăm trong số những người đàn ông khác là vì việc giải quyết được một thỏa thuận khó, lèo lái một vụ thương thảo khó, vì yêu cầu những việc bất khả thi từ những người mà làm việc cho chàng nhằm tạo ra khó khăn bất khả thi cho những người mà đã trả tiền cho chàng để làm chính xác những việc đó.
Chàng đã tạo dựng được vận mệnh của mình trong việc kinh doanh xây dựng với sự quyết tâm và làm việc vất vả, chịu đựng bền bĩ đã đưa chàng đến thành công của mình bởi vì đó là nơi chàng đã khởi nghiệp Không có ma thuật đen tối nào, không có nghệ thuật hắc ám nào, mà như vài người cho rằng bằng cách này chàng đã thành công. Việc hối lộ mà Ilios đã làm không được bôi trơn bởi những người đỡ lưng hay những thỏa thuận bẩn thỉu được thực hiện trong phòng tối, mà tuyệt đối bởi lao động vất vả. Bởi hiểu rõ công việc kinh doanh của chàng từ trong ra ngoài và từ trên xuống dưới. Thậm chí bây giờ, không có nhiệm vụ nào mà thông qua được với tên của Xây dựng Manos cho đến khi chàng kiểm tra và đạt yêu cầu mỗi chi tiết nhỏ nhất. Niềm kiêu hãnh và ý thức danh dự của chàng đã để thấy trong công việc của mình, là cái mà chàng đã thừa hưởng từ ông của chàng.
Ilios biết rằng hành trình chàng đi từ thời thơ ấu nghèo khó đến sự giàu có hiện nay đã lấp đầy những người đàn ông khác với sự ghen tỵ và oán giận. Người ta nói rằng không có người nào có thể vươn lên từ cảnh cơ hàn để giàu có được như Ilios_ được tính bằng tỉ, chỉ không phải bằng triệu_ mà bằng cách lương thiện riêng rẽ được, và chàng biết rằng vài người ghen tỵ với chàng hơn nữa, hay có thể sẽ vui sướng hơn với sự sa sút của chàng, hơn là với anh họ của chàng.
Mặt trời đã mọc lên trên hình ảnh của chàng, dần tắm nó trong ánh vàng làm gợi nhớ lại cái mặt nạ của người Maxêđônia nổi tiếng nhất của Hy Lạp_ Alexander vĩ đại. Ông đã được sinh ra ở nơi này của Hy Lạp, và theo hiểu biết của gia đình là đã đi đến bán đảo này với tổ tiên của mình.
Cách đó nhiều thước là một trong những người đốc công đang đợi chàng, giống như những tài xế lái những thiết bị xây dựng hạng nặng phía sau lưng chàng.
“Ngài muốn tôi làm gì?” hắn hỏi.
Ilios đưa ánh mắt quyết tâm nhìn người thợ xây dựng đang đứng trước mặt chàng.
“Phá hủy nó. Kéo sập nó xuống và san phẳng vị trí này”
Người đốc công có vẻ bị sốc.
“Nhưng anh họ ngài_?”
“Anh họ của tôi không được nói gì với những thứ đang xảy ra ở đây. Phá trụi nó thành bình địa”
Người đốc công đưa tín hiệu cho những tài xế, và như những cái hàm những chiếc máy to nặng xén xuống tòa nhà, rồi vươn lên trong ánh nắng mặt trời buổi sáng, Ilios quay gót và bước đi.
“Vậy, chị định sẽ làm gì bây giờ?” Charley băn khoăn hỏi.
Lizzie ngắm nhìn hai cô em gái của mình, cái nhu cầu quen thuộc là phải bảo vệ chúng đang làm đông cứng quyết tâm của nàng, không cần biết cái giá mà nàng phải trả là như thế nào.
“Chỉ có một thứ duy nhất mà chị có thể làm được thôi,” nàng trả lời. “Chị sẽ phải đi.”
“Cái gì? Bay sang tới Thessalonica ư?”
“Đó là cách duy nhất rồi.”
“Nhưng chúng ta thì không có bất kì chút tiền bạc nào.”
Đó là Ruby, cô gái nhỏ 22 tuổi của gia đình này, đang ngồi ngay bàn ăn trong khi hai con trai sinh đôi 5 tuổi của cô thì đang ngồi im lặng không như thường lệ ở phòng khác, chúng được cho thêm nửa tiếng hiếm hoi để xem tivi, để cho chị em bọn họ có thể bàn bạc những vấn đề đang đe dọa họ.
Không, họ không còn chút tiền nào_ và đó là lỗi của nàng, Lizzie thừa nhận thực tế với vẻ có lỗi.
Sáu năm trước đây, khi cha mẹ bọn họ cùng qua đời, bị cuốn trôi bởi một con sóng dị thường trong lúc họ đang ở trong một kì nghỉ, Lizzie đã tự hứa với bản thân mình rằng nàng sẽ làm tất cả mọi thứ mà nàng có thể để giữ cho gia đình họ được bên nhau. Nàng đã rời trường đại học, và xin làm việc cho một hiệp hội thiết kế nội thất uy tín có trụ sở tại Luân-Đôn, theo đuổi giấc mơ có một công việc là một nhà thiết kế. Charley lúc đó chỉ mới bắt đầu vào đại học và Ruby thì đang chờ dự một kì thi GCSE của cô.
Gia đình của họ đã từng là một gia đình gần gũi và thương yêu nhau, và cú sốc bị mất cả cha mẹ đã quá mạnh không thể chống đỡ được_ đặc biệt là với Ruby, người mà quá tuyệt vọng, vì tìm kiếm tình yêu và sự an tâm trở lại cô đã quá liều lĩnh lao vào trong vòng tay của người đàn ông kẻ đã bỏ rơi cô và để cô lại khi cô có thai hai cậu bé sinh đôi đáng yêu này.
Mặc dù vậy, vẫn còn có thêm những cú sốc khác cho họ đối mặt. Người cha đẹp trai, tuyệt vời của họ và người mẹ xin đẹp, đáng yêu của họ, người đã tạo ra cho họ một thế giới hạnh phúc giống với câu chuyện thần tiên nhất mà gia đình họ đã sống trong đó, đã làm xong chỉ việc đó_ sống trong một câu chuyện thần tiên mà có một chút hoặc không có cơ sở trên thực tế.
Ngôi nhà của linh mục xinh đẹp từ thời vua George trong một ngôi làng Cheshire nhỏ nơi mà bọn họ đã lớn lên đã bị thế chấp nặng nề, cha mẹ họ không có bất kì một bảo hiểm nhân mạng nào, và họ có các khoản nợ lớn. Cuối cùng không có cách nào khác trừ việc gia đình yêu dấu của họ phải bán ngôi nhà đi, để các khoản nợ đó được trả hết.
Với thị trường nhà cửa bùng phát, và nhu cầu cần làm mọi thứ mà nàng có thể để hỗ trợ và bảo vệ những đứa em của nàng, Lizzie đã dùng phần dành dụm ít ỏi của mình để tự bắt đầu việc kinh doanh trong lãnh vực có triển vọng của nàng ở miền nam Manchester_ Charley sẽ có thể tiếp tục việc học tại đại học Manchester, Ruby có thể có một khởi đầu tươi mới, và nàng có thể củng cố công việc kinh doanh mà sẽ hỗ trợ tất cả họ.
Ban đầu mọi thứ đều rất tốt. Lizzie đã kiếm được những hợp đồng với những mẫu nội thất của nhiều tòa nhà mới đang xây dựng, và từ đó đã có nhiều việc thiết kế từ những người mua nhà yêu cầu thiết kế nội thất cho những căn nhà mà họ đã mua. Ra khỏi mặt sau của sự thành công đó Lizzie đã nắm lấy cơ hội mua được một căn nhà lớn hơn từ một trong những nhà đầu tư mà nàng đã làm việc _với họ, đương nhiên, một thế chấp lớn hơn nhiều nữa. Nó dường như có ý nghĩa vào lúc ấy_ sau cùng, với cặp sinh đôi và ba người họ thì họ hoàn toàn cần thêm khoảng không, cũng như họ đã cần thêm một chiếc xe tải 4-bánh lớn. Nàng đã dùng nó để thăm viếng những địa điểm mà nàng đang làm việc, và Ruby thì dùng nó để đưa hai đứa nhỏ đi học. Thêm nữa là những khách hàng của nàng, một hãng nhỏ thuộc địa phương, đã ép nàng mua, vì thế họ có thể kết thúc nhanh được nơi triển khai và tiến lên tới một địa điểm mới.
Nhưng sau đó thì đến khủng hoảng của tín dụng, và sau một đêm hầu như mọi thứ đã thay đổi. Thị trường bất động sản đã rơi xuống tận đáy, nghĩa là chúng không thể giao dịch giảm xuống được nữa và làm hạ khoản thế chấp bởi giá trị của ngôi nhà đã giảm đi rất nhiều, và theo đó đương nhiên công việc của Lizzie đã cạn đi. Số tiền nàng đã bỏ ra trong một tài khoản tiết kiệm đặc biệt đã không tăng thêm thứ gì nhiều như nàng mong đợi, và mọi thứ về phương diện tài chính đột nhiên trở nên thật sự rất tăm tối.
Ngay lúc này Charley vẫn đang làm việc như là một người quản lí dự án cho một hãng nhỏ ở địa phương, và Ruby đã nói rằng cô sẽ kiếm một công việc. Nhưng cả Lizzie lẫn Charley đều không muốn cô làm thế. Họ đều muốn cặp sinh đôi có mẹ ở nhà, như chính họ đã muốn thế trước đây. Và, như Lizzie đã nói sáu tháng trước đây, khi bọn họ lần đầu bắt đầu cảm thấy những ảnh hưởng của khủng hoảng tín dụng, nàng sẽ tìm một công việc làm công cho một người khác, và nàng vẫn còn có nhiều khách hàng khác còn nợ nàng tiền. Họ sẽ xoay sở được.
Nhưng hóa ra là nàng đã lạc quan thái quá. Nàng đã không thể kiếm được một công việc, bởi vì những gì ngành công nghiệp có trong lĩnh vực thúc đẩy chi tiêu cá nhân và bỏ rơi công nhân, và với những chi phí cơ bản đang tăng họ giờ đang phải vất vả cật lực để quản lí. Thì hiện nay họ chỉ có thể ngóc đầu lên trên được mặt nước. Nhiều khách hàng của nàng đã hủy hợp đồng, và vài người trong số họ vẫn còn nợ nàng một số tiền lớn mà nàng nghi ngờ rằng nàng sẽ không bao giờ được nhận.
Thực sự thì mọi thứ quá khốc liệt đến nỗi Lizzie đã đưa ra một quyết định cá nhân là đi đến siêu thị và xem thử nàng có thể tìm được công việc gì ở đó không. Nhưng sau đó lá thư đó đã đến nơi, và giờ bọn họ_ đúng hơn là nàng đang ở trong một hoàn cảnh thậm chí còn tuyệt vọng hơn nữa.
Hai trong số những khách hàng khá gần đây nhất của nàng, người mà nàng đã có một vụ thỏa thuận khá tốt trong công việc, đã có thêm việc thiết kế nội thất cho nàng trong một tòa nhà nhỏ của khu căn hộ mà họ đã mua ở phía bắc Hy Lạp. Trên một doi đất hướng ra biển xinh đẹp, những khu căn hộ đang ở trong giai đoạn đầu tiên của việc phát triển thành một nơi nghỉ mát sang trọng và đắt tiền chỉ dành riêng cho người giàu có, cái mà khi hoàn thành, sẽ bao gồm những khu biệt thự, ba khách sạn 5-sao, một bến du thuyền, những nhà hàng và mọi thứ mà đi cùng với nó.
Khách hàng đã cho nàng toàn quyền quyết định mọi thứ để trang trí chúng theo phong cách “Notting Hill dành cho giới thượng lưu”.
Notting Hill có thể là một quãng đường dài cách xa cái góc công nghiệp hóa Manchester của họ, bên vùng biên giới của Cheshire, nhưng Lizzie thì biết chính xác những gì khách hàng của nàng muốn : những bức tường trắng, những căn bếp và phòng tắm thật sang trọng, những sàn nhà bằng đá hoa cương sáng bóng, nội thất kính, những bông hoa và cây trồng ngoại lai cực đẹp, những cái ghế sofa mềm mại…
Lizzie đã phải bay đến để xem những căn hộ đó với khách hàng của nàng, một cặp vợ chồng trung niên mà nàng chưa bao giờ thật sự có thể có tình cảm. Nàng đã bị thất vọng bởi thiết kế kiến trúc của những căn hộ. Nàng đã trông đợi một thứ gì đó sáng tạo và đổi mới mà vẫn thích hợp hoàn hảo với mỹ quan vô tận, nhưng những thứ mà nàng đã nhìn thấy đã gây cảm giác khó chịu cho cảnh quan nơi đây. Một cái hộp hình chữ nhật cao sáu tầng của cái được gọi là “căn hộ kép”, được vươn tới bởi một con hẻm nhỏ mà chia ra làm hai nhánh, với một nhánh được niêm phong lại bởi một hàng dây thép gai trông có vẻ nguy hiểm. Hầu như không có những ngôi nhà nghỉ mát sang trọng mà nàng đã trông đợi.
Nhưng khi nàng lên tiếng nghi ngờ với khách hàng của nàng, cho rằng những căn hộ đó có thể khó mà bán được, thì họ đã đảm bảo nàng rằng nàng đang lo lắng không cần thiết.
“Nhìn này, thực tế là chúng ta đã trả giá thấp xuống cho những người xây dựng đến một mức giá tốt nhất mà chúng ta không thể mất thêm thậm chí nếu chúng ta để toàn bộ khu đất này có giá 10 bảng một tuần” Basil Rainhill đã đùa cợt vui vẻ. Ít nhất Lizzie cũng cho rằng đó là một câu nói đùa. Đôi khi thật khó mà nói với Basil.
Ông ta đến từ tiền bạc, như vợ của ông ta thích nói với nàng. “Sinh ra với một cái muỗng bạc trong miệng, và đương nhiên Basil mới có một con mắt đầu tư tốt như vậy. Đó là tài năng, cô biết đấy. Nó chạy trong gia đình của ông ấy”
Chỉ bây giờ tài năng ấy mới chạy ra. Và chỉ ngay trước khi gia đình Rainhill làm xong việc biến mất tương tự như việc bỏ lại một núi nợ nần sau lưng họ, Basil Rainhill mới nói với Lizzie điều đó, bởi vì giờ ông ta không thể trả nổi hóa đơn của nàng, ông ta đã thay vào đó là chuyển nhượng lại cho nàng 20% lợi nhuận của tòa nhà căn hộ ở Hy Lạp.
Lizzie muốn nợ của nàng được trả bằng tiền hơn, nhưng luật sư của nàng đã khuyên nàng nên chấp nhận nó, và vì thế nàng đã trở thành một người cộng tác trong quyền sở hữu những căn hộ với nhà Rainhill và Tino Manos, người Hy Lạp chủ của miếng đất.
Thiết kế khôn ngoan được trình bày bởi tòa nhà căn hộ mà nàng đã làm hết sức mình với những khả năng hạn chế, bám lấy nguyên tắc của nàng về nguồn cung ứng nội thất càng gần với nơi nàng làm việc càng tốt, và nàng đã hài lòng với kết quả cuối cùng. Nàng đã thậm chí giữ những ngón tay mình thận trọng không vạch lên đó, mặc dù nàng nghi ngờ chúng sẽ không để bán, khi toàn bộ khu liên hợp đã hoàn thành nàng có thể trông đợi những căn hộ cho phép những người khách du lịch vào và mang lại cho nàng vài thu nhập cần thiết.
Nhưng giờ nàng nhận được lá thư đe dọa và đáng lo lắng này, từ một người đàn ông mà nàng chưa bao giờ nghe tên trước đây, khăng khăng rằng nàng phải bay ngay ra Thessalonica để gặp anh ta. Nó nói rằng có “vài vấn đề về pháp lí và tài chính liên quan tới sự cộng tác của cô với Basil Rainhill và anh họ Tino Manos của tôi, cái mà cần phải được giải quyết cá nhân” và kèm theo những lời đe dọa đáng ngại, “Không trả lời lá thư này sẽ dẫn đến một chỉ dẫn đến luật sư của tôi để giải quyết những vấn đề thay mặt cho tôi”. Lá thư có kí tên Ilios Manos.
Những triệu tập của anh ta không thể đến vào lúc tồi tệ hơn, nhưng toàn bộ giọng điệu trong thư của Ilios Manos thì quá đe dọa cho Lizzie cảm thấy nàng không thể từ chối tuân theo. Dù nàng có e sợ và không muốn đi gặp anh ta bao nhiêu đi nữa, thì những nhu cầu của gia đình nàng cũng phải đặt lên trước. Nàng có trách nhiệm với chúng, một nghĩa vụ của tình thương mà nàng sẽ không bao giờ từ bỏ, bất kể là cái giá gì nàng phải trả cho bản thân mình đi nữa. Nàng đã thề nó_ đã hứa nó vào ngày đám tang của cha mẹ nàng.
“Nếu cái gã người Hy Lạp này muốn gặp chị đến vậy thì hắn có thể ít nhất cũng nên đề nghị trả phía máy bay cho chị,” Ruby gầm lên.
Lizzie cảm thấy có lỗi hơn.
“Đó là tất cả lỗi của chị. Chị lẽ ra nên nhận thấy rằng thị trường đất đai đã quá bị thổi phồng, và tạo nên một cái bong bóng mà có thể nổ tung”.
“Lizzie, chị không phải tự trách mình” Charley cố an ủi nàng. “Và vì để nhận thấy được chuyện gì đang xảy ra_ làm sao chị có thể trong khi chính phủ cũng thậm chí không biết?”
Lizzie gượng cười nhẹ.
“Chắc chắn nếu chị nói ngân hàng tại sao chị cần đi đến Hy Lạp họ sẽ cho chị vay nợ chứ?” Ruby đề nghị một cách hy vọng.
Charley lắc đầu. “Ngân hàng sẽ không cho bất kì một khoản vay thương mại nào vào lúc này đâu. Thậm chí là cả những doanh nghiệp thành đạt”
Lizzie cắn mội. Charley không chỉ trích nàng vì sự thất bại trong kinh doanh của nàng, nàng biết, nhưng nàng vẫn cảm thấy kinh khủng. Những em nàng phụ thuộc vào nàng. Nàng là người lớn nhất, biết xét đoán, là người mà hai em trông đợi. Nàng kiêu hãnh về bản thân vì có thể lo lắng cho chúng_ nhưng đó là một kiêu hãnh sai, xây dựng trên nền tảng không vững chắc, như nhiều những thứ khác trong cơn khủng hoảng tài chính kinh khủng hiện tại này.
“ Vậy thì Lizzie tội nghiệp sẽ làm gì? Chị ấy mới nhận được lá thư đe dọa của người Hy Lạp này để đẩy mọi việc đi xa hơn nếu chị ấy không đi và gặp hắn, nhưng làm sao chị ấy có thể nếu chúng ta không còn chút tiền nào?” Ruby hỏi hai người chị lớn của mình.
“ Chúng ta có” Lizzie đột nhiên nhớ ra, với sự nhẹ nhõm biết ơn. “Chúng ta có xô tiền của chị, và chị có thể ở trong một căn hộ của những tòa căn hộ”
“xô tiền” của Lizzie là những đồng tiền lẻ còn dư nàng luôn bỏ vào trong một cái xô thiếc trang trí trong văn phòng nàng, trong những ngày khi nàng sở hữu được những đồng lẻ “dư”.
Hai phút sau họ đang nhìn vào cái xô thiếc nhỏ, cái mà giờ đang trên bàn ăn ở bếp.
“Chị có nghĩ là sẽ có đủ không?” Ruby hồ nghi hỏi.
Chỉ có một cách để biết.
“Tám mươi chín bảng” Lizzie thông báo nửa giờ sau, khi những xu lẻ đã được đếm xong.
“Tám mươi chín bảng và bốn hào” Charley chỉnh lại nàng.
“Nó sẽ đủ chứ” Ruby hỏi.
“Chị sẽ làm cho nó đủ,” Lizzie nói với họ quả quyết.
Nó sẽ đương nhiên là mua một cái vé máy bay trái vụ giá thấp nhất, và nàng vẫn có những chìa khóa của những căn hộ_ những căn hộ mà nàng đã có 20% lợi tức trong đó. Nàng đã chắc chắn hoàn hảo có quyền ở một trong những chúng trong khi nàng cố gắng phân loại ra cái đống lộn xộn mà gia đình Rainhill đã bỏ lại sau lưng.
Làm sao mà sức mạnh lại bị giảm sút_ hay đúng hơn là không quá mạnh mẽ trong trường hợp của nàng, Lizzie mệt mỏi suy ngẫm. Tất cả nàng muốn làm là chu cấp cho hai em nàng và cháu trai của nàng, để bảo vệ chúng và giữ chúng an toàn về tài chính, để cho không bao giờ chúng phải chịu đựng lại nỗi ám ảnh kinh khủng chân thật về cảnh cơ cực và phải chiếm lại căn nhà cái mà chúng đã phải đối diện sau cái chết của cha mẹ họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook