Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Trêu Chọc
4: Cô Ấy Đã Đem Đồ Của Mình Thu Dọn Dẹp Hết Cả Rồi!


Lệ Cảnh Diễn liền biết, người phụ nữ này tuyệt đối không có đơn giản như vậy.

Vừa nãy còn nói không có gì.

Nhưng mà, lúc anh ta trở lại, lại phát hiện bên trong phòng của mình trống không, món đồ gì cũng không có.

"Đồ của tôi đâu?"

Lệ Cảnh Diễn xoay người, cúi đầu nhìn người phụ nữ thấp hơn so với mình một cái đầu.

Chiều cao của Thi Hạ đã là một mét bảy, không thấp.

Thế nhưng, đối với Lệ Cảnh Diễn một mét tám mươi ba trước mặt đây, vẫn có chút thua kém.

Cô có chút bất an bĩu môi: "Tôi cho rằng anh sẽ không về ở trở lại, cho nên tôi đã..."

Câu nói của cô còn chưa nói hết, liền bị sự kích động của Lệ Cảnh Diễn cắt đứt.

"Cô đem đồ của tôi ném đi cả rồi à?" - Anh ta mở to đôi mắt của mình.

Được! Người phụ nữ này thật giỏi!

Cô sợ là đã quên luôn bản thân có một người chồng rồi!

"Không có, đồ đều ở trong kho.

Tôi lấy ra giúp anh." - Thi Hạ dửng dưng, mở miệng nói.

Nhìn thấy anh ta đã biết chuyện này, cả người Thi Hạ cũng bình tĩnh lại.

Nhìn Thi Hạ vẻ mặt bình tĩnh, xoay người đi tới kho, Lệ Cảnh Diễn bỗng nhiên hơi đau đầu.

"Cô..."

Anh ta nhìn theo bóng lưng bình tĩnh tự nhiên của Thi Hạ, trong nhất thời không biết bản thân nên nói gì mới thích hợp.

Có điều, Thi Hạ cũng thuộc trường phái hành động, chỉ trong một tiếng mà thôi, cô đã khôi phục lại căn phòng của Lệ Cảnh Diễn giống y như đúc lúc ban đầu.

Còn mang vào một chậu xương rồng đã chuẩn bị giúp anh ta, đặt ở trên bàn vi tính của Lệ Cảnh Diễn.

"Đây là cái gì?"

Lệ Cảnh Diễn chỉ vào chậu xương rồng đặt chuẩn xác trên máy vi tính.

Hắn thừa nhận, năng lực trả lại nguyên vẹn hiện trạng của Thi Hạ còn rất mạnh mẽ.

Thế nhưng, cái cây thấp bé xấu xí này là gì đây?

"Xương rồng, cây xanh, hấp thu phóng xạ, tặng cho anh." - Thi Hạ hờ hững mở miệng giải thích.

Nàng như nuôi dưỡng thành thói quen, ở bên cạnh mỗi máy tính đều phối thêm một chậu xương rồng.

Lệ Cảnh Diễn gật gù.

Cuối cùng cũng không nói gì.

Cô ta nói cái gì thì cái đó được rồi.


Thi Hạ nhìn thấy Lệ Cảnh Diễn về cơ bản đã hài lòng, vậy là xoay người chuẩn bị rời đi.

Dù sao, nơi đây sau này chính là nhà của anh ta.

Trong nhà đột nhiên có thêm một người, cô vẫn thật sự rất không quen.

Thế mà, lúc Thi Hạ xoay người, Lệ Cảnh Diễn bỏ tay vào túi, bỗng nhiên nói:

"Thi Hạ, tôi là ông chủ của ngôi nhà này." - Anh ta nhắc nhở.

Anh ta không hi vọng lại bị người khác không để ý tới.

Cảm giác như vậy thật sự rất khó chịu.

Thật sự từ xưa đến nay chưa có ai dám ngó lơ anh ta giống như Thi Hạ vậy.

Thi Hạ nhàn nhạt gật đầu, cũng không hề quay đầu lại, chỉ trả lời một câu: "Tôi biết, cho nên, chào mừng trở về nhà, bạn cùng phòng của tôi!"

Sau đó phóng khoáng xoay người rời đi.

Cô còn có công việc.

Vì thế, không có thời gian lãng phí để ở đây với Lệ Cảnh Diễn.

"Bạn...cùng phòng?"

Lệ Cảnh Diễn xoa xoa ấn đường của mình.

Anh ta bắt đầu hoài nghi quyết định lựa chọn chuyển về đây rốt cuộc có đúng không.

Dường như, bản thân thật sự có thêm một bạn cùng thuê chung phòng.

Thế nhưng, người bạn cùng phòng đó là vợ của mình!

Buổi tối...

Lệ Cảnh Diễn vẫn còn đang ở trong phòng sách, xử lý công việc trên máy vi tính.

Thế mà lại cảm thấy cái bụng của mình có hơi đói rồi.

Đã hơn năm giờ tối rồi, người phụ nữ này chắc đã làm cơm xong rồi.

Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ một chút, đi xuống cầu thang.

Nhưng lại nhìn thấy Thi Hạ khoác áo khoác dài, tóc đen thẳng, đeo một cặp mắt kính gọng đen lớn.

Một tay cầm lấy mấy tờ giấy, dáng vẻ giống như là đang xem một bảng báo cáo.

Một tay đang chuẩn bị mì.

"Buổi tối cô sẽ ăn thứ này à?"

Lệ Cảnh Diễn hơi nhíu mày nhìn Thi Hạ.

Người phụ nữ này thường ngày sống như thế này sao?

Thi Hạ không hề ngẩng đầu, tiếp tục viết viết vẽ vẽ trên giấy.

"Nhanh và tiện lợi.


Trong tủ lạnh vẫn còn hai hộp, muốn thử một chút không?"

Lệ Cảnh Diễn thở dài một hơi, ngồi xuống chỗ bên cạnh Thi Hạ.

"Tôi không ăn." - Anh ta liếc Thi Hạ một cái, nhàn nhạt mở miệng nói.

Nhìn trên tay Thi Hạ, chắc hắn là số liệu đo lường so sánh của vài loại mặt nạ.

Một nhóm một nhóm chi chít chữ, có chút nhọc công.

Nghe Lệ Cảnh Diễn nói vậy, Thi Hạ cũng gật đầu: "Được thôi, tôi lên làm việc trước đây."

Cô vừa nói, vừa ôm bát mì của mì đi.

"Từ từ đã, đi nấu cơm đi."

Thi Hạ dừng bước chân của mình, nhìn Lệ Cảnh Diễn, thở dài một hơi.

Ông chủ lớn đây cũng phải cân nhắc tình huống thực tế chứ!

"Nhưng mà, không có bột sao gột nên hồ (*), anh không hiểu sao?"

(*) ý ở đây nói không có gạo, không có nguyên liệu thì làm sao nấu được bữa cơm.

Lệ Cảnh Diễn hơi chau mày, nhìn Thi Hạ ở trước mặt mình.

Sau đó, trực tiếp đi tới trước tủ lạnh, mở cửa tủ lạnh ra.

Mới, thật mới!

"Thi Hạ, cô đã sống ở đây hai năm rồi à?"

Thi Hạ gật đầu.

"Đúng vậy.

Có vấn đề gì sao?"

Lệ Cảnh Diễn thở dài.

Anh ta đã không còn biết bản thân nên nói gì thì tốt.

"Tủ lạnh ngoài nước khoáng ra, thì không có gì khác nữa à?" - Anh ta mỉm cười, cố hết sức không để cho bản thân nổi giận!

"Bình thường công việc khá bận.

Tôi thật sự không có thời gian để đi mua." - Vẻ mặt Thi Hạ thành khẩn.

Bình thường trong nhà chỉ có một mình cô.

Mì có thể giải quyết mọi chuyện.

Làm gì phải phiền phức như vậy chứ!

"Vậy thì tốt.


Bây giờ đi mua." - Lệ Cảnh Diễn ra lệnh.

Thi Hạ thở dài một hơi.

Thật hết cách! Suy cho cùng anh ta cũng là chồng của mình, không chăm sóc một chút không thích hợp cho lắm.

Huống chi, không nể mặt Tăng thì cũng nên nể mặt Phật.

Tô Giai Kỳ thật sự là một người mẹ chồng rất tốt.

"Anh muốn ăn gì, liệt kê danh sách cho tôi." - Thi Hạ cười, mở miệng trả lời lại.

Lệ Cảnh Diễn suy nghĩ một chút, bỗng nhiên phát hiện, bản thân vậy mà không biết phải trả lời cái gì mới thích hợp.

Dẫu sao, bảo anh ta muốn ăn cái gì, đầu óc anh ta thật sự trống rỗng.

"Tôi đi cùng với cô."

Thi Hạ hơi nhíu mày, có hơi nghi ngờ nhìn Lệ Cảnh Diễn.

"Anh khẳng định cùng tôi đi tới chợ bán thức ăn sao?" - Cô mở lời.

"Không phải là đi siêu thị sao?"

Thi Hạ bĩu môi.

Quả nhiên là cậu ấm được nuông chiều từ bé.

Chút thường thức cuộc sống cũng không có.

"Rau cải trong siêu thị giờ này cũng chẳng còn tươi xanh.

Tôi cũng không cảm thấy khẩu vị lão luyện của anh có thể chấp nhận được."

Lệ Cảnh Diễn cười châm biếm, gật gù.

Có vẻ tâm tình không tệ.

"Cô cũng rất hiểu đó."

Cô nói đúng sự thật.

Khẩu vị của Lệ Cảnh Diễn chính là được mẹ chồng Tô Giai Kỳ luyện cho kén ăn quen rồi.

Thi Hạ tiếp tục lẩm bẩm tự nhủ: "Chẳng qua, đoán chừng chợ bán thức ăn lúc này cũng không có thức ăn gì ngon hết."

Cô suy nghĩ một lát, đã suy nghĩ ra một biện pháp hay.

"Ở nhà đợi tôi.

Một lát tôi sẽ trở về.

Tối hôm nay chấp nhận một chút.

Ngày mai tôi đi mua thức ăn."

Vốn dĩ Lệ Cảnh Diễn còn muốn đi cùng xem thử một chút, tiện thể được thêm kiến thức, xem xem người phụ nữ này mua thức ăn thế nào.

Nhưng mà, ngẫm lại hay là không đi nữa.

Cô ta cũng phải có năng lực tự đi mà.

"Được.

Được thôi."

Nhìn bóng lưng Thi Hạ rời khỏi, Lệ Cảnh Diễn ở phía sau bổ sung thêm một câu:


"Đi nhanh về nhanh."

Nhìn mì ở trên bàn, Lệ Cảnh Diễn sít sao nhíu mày.

Nhìn dáng vẻ quản lý ngay ngắn rõ ràng công việc của người phụ nữ kia, Lệ Cảnh Diễn còn cho rằng Thi Hạ sẽ rất biết cách sinh hoạt cơ chứ!

Hóa ra người phụ nữ này là kẻ cuồng công việc.

Bình thường chính là chăm sóc bản thân thế này đây!

"Vậy mà ăn thứ đồ đã hai năm rồi.

Thi Hạ, cô không sợ sẽ mắc bệnh ung thư à!"

Lệ Cảnh Diễn đi thẳng tới, liếc mắt nhìn bảng báo cáo nghiên cứu thí nghiệm so sánh các loại mặt nạ Thi Hạ vừa mới đặt ở trên bàn trà, lại nhíu mày.

"Người phụ nữ ngốc nghếch!"

Qua khoảng chừng hai mươi phút, Thi Hạ mới từ bên ngoài trở về, xách theo trong tay hai cái túi.

"Cô đã mua cái gì rồi?" - Trong lòng Lệ Cảnh Diễn có chút ngạc nhiên, nghiêng đầu hỏi.

"Mì sợi, cà chua, trứng gà, có vấn đề gì sao?"

Thi Hạ nói, đem những thứ mình đã mua về đặt sang một bên.

Lệ Cảnh Diễn cắn môi mình, nhìn Thi Hạ, thở dài một hơi.

Anh ta thật sự nghi ngờ chỉ số IQ của người phụ nữ này.

"Không vấn đề gì.

Thế nhưng, Thi Hạ, cô từng nghĩ qua chưa, trong nhà chúng ta bây giờ, có dầu, muối, tương, giấm không?"

Thi Hạ lúc này mới phản ứng lại.

Cô vốn dĩ chưa từng làm bếp ở nơi này, ngoại trừ nấu nước, vì thế, dầu, muối, tương, giấm...

"Hình như không có.

Bây giờ tôi đi cắt rau, anh giúp tôi đi mua một chút." - Thi Hạ cười, nhìn Lệ Cảnh Diễn.

Lệ Cảnh Diễn đi tới, đem báo cáo mình vừa mới xử lý xong ném cho Thi Hạ.

"Được thôi.

Tôi đi."

Anh ta nói xong, liền xoay người chuẩn bị rời đi.

Thi Hạ nhìn điện thoại di động của mình từ chữ viết đã biến hóa thành một bảng số liệu, vừa xem đã hiểu ngay, không tránh khỏi có hơi kích động.

"Cảm ơn nha!"

Lệ Cảnh Diễn thật sự lợi hại.

Cô cũng đã nghĩ tới phương pháp này.

Nhưng mà, hết cách rồi, khả năng xử lý số liệu của mình chung quy quá kém rồi.

Vì lẽ đó, cũng cùng vẫn thất bại rồi.

Huống chi là, loại nhiều số liệu này, nhiều bảng báo cáo phân tích mức độ kết thành bảng biểu, thì càng thêm phiền toái.

Không ngờ rằng, Lệ Cảnh Diễn vậy mà đã làm được nhẹ nhàng như thế.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương