Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Trêu Chọc
-
1: Giữa Hai Vợ Chồng Tôn Trọng Nhau Như Khách
- Cô Thi Hạ, đối với lần về nước này của mình, ngài Lệ không có ra sân bay để chào đón, phải chăng nguyên nhân là bởi vì quan hệ vợ chồng bất hòa?
- Cô Thi Hạ, có tin đồn nói cô và ngài Lệ đã ly hôn, chuyện này là thật sao?
- Cô Thi Hạ, cô Thi Hạ, cô hãy nói vài câu đi....
Bị một đám đông phóng viên vây quanh, Thi Hạ rõ ràng có chút sốt ruột.
Thế nhưng, cô vẫn phải cố hết sức giả vờ bày ra dáng vẻ đầy dịu dàng, ung dung, bình tĩnh.
Bằng không, không biết trên các mặt báo ngày mai sẽ phê bình thế nào về biểu hiện của bản thân ngày hôm nay nữa.
Lý Thao trải qua một hồi cố gắng, lúc này mới chen được vào phía trong đám người, tìm thấy được cô chủ (thiếu phu nhân) của mình- Thi Hạ.
- Xin lỗi, cô chủ (thiếu phu nhân), tôi đến trễ rồi.
Anh ta có chút hối lỗi.
Việc ra sân bay đón này đáng lẽ phải là công việc của ngài Lệ.
Ai mà biết tổng giám đốc Lệ lại giao việc này cho mình.
Thật là một phiền phức lớn.
- Lệ Cảnh Diễn, anh ta ở đâu rồi?
Giọng nói của Thi Hạ nghe ra có vài phần lạnh nhạt.
Lý Thao hơi cúi đầu, có chút khó xử.
- Cô chủ, cậu chủ vẫn chưa về, ngài ấy.....đi công tác rồi.
Nghe thấy trình tự ngắt câu của Lý Thao, Thi Hạ lập tức hiểu ra đi công tác là có ý gì rồi.
- Thật vậy sao, đi công tác rồi à!
Âm điệu trong lời nói của cô từ bình tĩnh, dần dần tăng lên, rõ ràng là không tin lời nói dối của Lý Thao.
Lý Thao lau mồ hôi trên đầu mình.
Quả nhiên vị thiếu phu nhân này không phải người dễ đối phó.
Nhưng mà, anh ta cũng chỉ nhận lệnh làm việc mà thôi!
Nếu như người chị gái cùng cha khác mẹ không đột ngột qua đời, chuyện gả đến nhà họ Lệ làm sao đến lượt mình, đứa con gái của một kẻ bị coi là người thứ ba.
Thi Hạ vừa đi công tác từ bên Mỹ trở về, không có về nhà, cũng không đi tìm chồng mình, đã liền trực tiếp chạy đến công ty.
Đàn ông không đáng tin cậy, vẫn là công việc tốt nhất.
Ít nhất cố gắng làm việc, có thể đủ khiến bản thân có cảm giác an toàn nhiều hơn một chút.
Ở tầng cao nhất bên trong cao ốc hành chính của tập đoàn Lệ thị, toàn bộ tầng lầu ấy, cả một tầng lầu hơn 200 mét vuông, chỉ có một phòng làm việc, thuộc về một mình Lệ Cảnh Diễn.
Lý Thao bước vào phòng làm việc của tổng giám đốc, Lệ Cảnh Diễn đang xử lý tài liệu trong tay mình, không hề ngẩng đầu lên.
Anh vốn dĩ không hề đi công tác.
Nhưng mà, cũng không sẵn lòng lãng phí thời gian của bản thân, đi đón một người phụ nữ chẳng liên quan.
Cho dù người phụ nữ đó, là người vợ đã kết hôn với mình hai năm!
- Tổng giám đốc Lệ, cô chủ đã được đón về rồi ạ.
Lý Thao mở miệng báo cáo.
Lệ Cảnh Diễn "ừ" một tiếng, buột miệng, hỏi:
- Cô ta đi đâu rồi?
Lý Thao xoa xoa cái trán của mình.
Hai vị chủ nhân này sao lại cùng một tính cách thế này.
- Công ty.
Lệ Cảnh Diễn bỏ tài liệu trong tay xuống, nhìn thoáng qua Lý Thao.
- Bảo cô ta 7h tối nay đến Lệ thị tìm tôi.
Anh ta mở miệng nói.
Vừa nãy, ba của anh đã gọi điện thoại, đặc biệt bảo anh phải trở về một chuyến, đoán chừng trong nhà cũ bên đó lại có phiền phức gì rồi!
"Vâng, tổng giám đốc." Lý Thao gật đầu.
Rõ ràng là giữa vợ chồng với nhau, vậy mà còn phải nhờ người ngoài như anh ta chuyển lời giúp.
Thật sự không hiểu nỗi tổng giám đốc muốn thế nào.
Thi Hạ vừa nhìn thiết bị kỹ thuật nghiên cứu trước mắt làm ra 2 chiếc mặt nạ, vừa cùng trao đổi với cô trợ lý Mạt Mạt đứng bên cạnh.
- Mạt Mạt, việc tuyên truyền sản phẩm mới của chúng ta, tạp chí Y làm đến đâu rồi?
- Yên tâm đi, tổng giám đốc Thi.
Có chị kiểm định, tạp chí Y chắc chắn sẽ cẩn thận.
Thi Hạ cười cười.
Chuyện gì cũng vậy, bất kể người khác nói gì, cô nhất định phải tự mình chính mắt nhìn thấy, mới có thể yên tâm được.
- Thế thì tốt.
Đem đến tôi xem một chút.
Nhưng mà, trợ lý Mạt Mạt lại có chút ấp a ấp úng.
- Cái này, không cần xem cũng được.
Thi Hạ thở dài một hơi, nhấn mạnh nói:
- Đem đến tôi xem một chút.
Cô biết bản thân có thể sẽ nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn thấy.
Nhưng mà, thế thì làm sao, không có liên quan đến bản thân mình.
Mạt Mạt đành chịu, chỉ có thể đem quyển tạp chí trong tay giao cho Thi Hạ.
Không ngoài dự đoán, trang bìa của tạp chí chính là bức ảnh người chồng Lệ Cảnh Diễn của cô, ôm một cô nàng tươi trẻ.
Cô gái đó, hẳn là nghệ sĩ mới xuất hiện gần đây, hình như tên là Lục Hinh Lâm.
Thi Hạ cười, coi như không có nhìn thấy, tiếp tục lật đến trang sau.
Nhìn thấy Thi Nhuận Trân Châu đã được tuyên truyền, lúc này mới thở dài một hơi nhẹ nhõm.
- Cô chủ (thiếu phu nhân), tổng giám đốc nói, bảo cô 7h tối hôm nay đến tập đoàn Lệ thị tìm ngài.
Ngài đưa cô cùng về nhà cũ.
- Được, tôi biết rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Thi Hạ liếc nhìn chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, đã 1 giờ chiều rồi.
Hóa ra loáng cái đã qua 2 tiếng đồng hồ rồi.
Thế nhưng cô vẫn còn chưa ăn trưa.
7h tối.
Thi Hạ đúng giờ xuất hiện ở dưới tòa lầu của tập đoàn Lệ thị, cũng không hề lên lầu.
Cô biết Lệ Cảnh Diễn đến đúng thời gian sẽ tự mình xuất hiện thôi.
Quả nhiên, lúc 7h05 phút, Lệ Cảnh Diễn đã xuất hiện.
Anh ta nhìn thoáng qua người phụ nữ trước mặt, tuy rằng là người vợ đã kết hôn hai năm rồi.
Nhưng mà, bình thường giữa hai người Lệ Cảnh Diễn và Thi Hạ cùng nhau xuất hiện, hầu như là không!
Có lẽ thời gian ba tháng không gặp mặt, người phụ nữ này vẫn như dáng vẻ cũ, mái tóc đen dài thẳng, trang điểm tinh tế, ăn mặc rất có phong cách riêng, trang nhã.
Nếu không phải bởi vì gả cho mình, cô ấy chắc chắn là nữ thần trong lòng tất cả đàn ông.
- Sau này cô đừng chạy cái xe tí hon tồi tàn này nữa, mất công người ta lại tưởng Lệ Thị của chúng tôi sắp phá sản đến nơi rồi.
Lệ Cảnh Diễn nhìn người phụ nữ phía sau chiếc xe nhỏ hư hỏng, có chút bất mãn, vẻ mặt chán ghét.
Nhãn hiệu gì kỳ quái.
Anh ta còn không biết tên của chiếc xe này là gì.
Thi Hạ không biết tìm được ở nơi quỷ quái nào nữa!
- Tôi vừa ý.
Thi Hạ hờ hững mở miệng.
Lệ Cảnh Diễn không nói gì nhiều gì, đi đến bãi đỗ xe, lái chiếc Cayenne của mình đến, dừng lại bên cạnh Thi Hạ.
Thi Hạ mở cửa xe, tao nhã ngồi vào bên trong.
Nếu như người ngoài nhìn thấy, vốn dĩ sẽ không thể cho rằng họ là vợ chồng, còn là là vợ chồng đã kết hôn hai năm.
Mà như là, người xa lạ!
Suốt dọc đường, Lệ Cảnh Diễn không hề mở miệng.
Thi Hạ cũng duy trì sự im lặng, không nói một lời.
Cô nghiêng đầu nhìn về bên phải mình, cố gắng duy trì khoảng cách với Lệ Cảnh Diễn.
Nếu không phải bởi vì trở về nhà cũ, cô vốn không bằng lòng ngồi xe của Lệ Cảnh Diễn.
Ai mà biết xe của anh ta đã có bao nhiêu người phụ nữ ngồi qua rồi!
Nhà cũ.
Sau khi xuống xe, Lệ Cảnh Diễn lập tức thay đổi dáng vẻ như biến thành một người khác, bước lên phía trước, ân cần giúp Thi Hạ mở của xe.
Tay anh ta thuận thế kéo tay Thi Hạ, ôm cô vào lòng mình.
Thi Hạ không quen người khác dựa sát mình, theo phản xạ muốn gỡ tay anh ra.
Vậy mà Lệ Cảnh Diễn đột nhiên dùng sức, cô đau đến mức thở ra một cỗ khí lạnh.
Nhưng mà Thi Hạ cũng lập tức ý thức được, nơi này là nhà cũ.
Cô và Lệ Cảnh Diễn ở nơi này, là vợ chồng yêu thương mặn nồng.
Nghĩ vậy, Thi Hạ đành để mặc cho Lệ Cảnh Diễn nắm tay, cố nặn ra một nụ cười trông còn khó coi hơn là khóc.
Anh ta rất buồn bực.
Cô gái nào bên cạnh anh mà chẳng cho không biếu không, chỉ có mỗi mình Thi Hạ là khác!
Vả lại, Thi Hạ còn là vợ của anh.
Nhìn thấy đứa con trai bảo bối cùng với con dâu trở về, trong lòng Tô Giai Kỳ khỏi phải nói có bao nhiêu là vui vẻ.
"Hạ Hạ, Cảnh Diễn, tốt quá rồi.
Hai đứa cuối cùng đã trở về rồi!"
Nhìn thấy Tô Giai Kỳ, trên mặt Thi Hạ bộc lộ ra nụ cười chân thật nhất.
Trong cái nhà này, người cô yêu quý nhất chính là mẹ chồng Tô Giai Kỳ.
Nhưng mà, ngồi trong phòng khách, khuôn mặt của Lệ Chí Nhân lại rất lạnh lẽo.
Tô Giai Kỳ nhăn mặt hướng về phía con trai và con dâu, ý bảo hai người bọn họ cẩn thận một chút.
Dù sao, ngày hôm nay, chồng của mình, cũng chính là ba của Lệ Cảnh Diễn, tâm trạng rất không vui.
Nhìn đến mấy quyển tạp chí trên bàn trà, Thi Hạ lập tức hiểu ra nguyên nhân vì sao ba chồng của mình không vui.
Bởi vì, trong đó có một quyển chính là quyển tạp chí mà buổi trưa hôm nay mình đã xem.
Nhìn thấy ba mình hình như đã tức giận, Lệ Cảnh Diễn giống như không nhìn thấy.
Thi Hạ lại cười, bước tới:
"Ba, sao thế, sao không nói câu nào?"
Trong ngôi nhà này, từ ba mẹ của Lệ Cảnh Diễn, đến người làm trong nhà, ngoại trừ Lệ Cảnh Diễn, những người khác đều thích Thi Hạ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook