Cô Vợ Hợp Đồng Đáng Gờm
-
Chương 87: . 2: Bị Cưỡng Hôn
Thi Hạ lẩm bẩm một tiếng, xoay người rời đi, nhưng lại bị Lệ Cảnh Diễn túm lấy tay.
"Thi Hạ, bây giờ cô đã là vợ tôi, xin cô nhớ cho rõ nên giữ khoảng cách với những người đàn ông khác cho tôi!"
Thi Hạ trừng mắt nhìn lại Lệ Cảnh Diễn, cô chắc chắn bây giờ Lệ Cảnh Diễn nghĩ điều xấu về mình rồi.
"Tôi biết, tôi sẽ không làm gì khiến anh mất mặt đâu, anh cứ yên tâm đi."
Ánh mắt Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn cũng không thân thiện, Lệ Cảnh Diễn cũng thấy trong lòng như bị nghẹn lại.
"Cô mang súp gà đi đi, tôi không muốn uống!"
Thi Hạ hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không cần tức giận, bởi vì không đáng giá để tức giận với loại người như thế này!
"Mẹ sẽ lo lắng."
Cô chỉ có thể tận lựcthuyết phục Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không thay đổi.
"Bây giờ tôi không muốn ăn."
Thi Hạ phồng môi hờn dỗi, cảm thấy rất không vui.
"Không uống thì thôi."
Cô lẩm bẩm một tiếng, rồi đứng trước mặt Lệ Cảnh Diễn uống hết bán súp gà.
Nhìn người phụ nữ làm ra hành động như vậy khiến cho Lệ Cảnh Diễn rất kinh ngạc.
"Cô đang làm cái gì đấy?"
Súp gà này mang lên cho anh mà!
"Bây giờ tôi xuống dưới liền nói là anh đã uống rồi để mẹ khỏi lo."
Thi Hạvừa nói xong, cả người bị Lệ Cảnh Diễn kéo vào trong lòng ngực, anh cúi người xuống rồi bị kín đôi môi của cô lại.
"Ô..."
Đôi mắt Thi Hạ mở to nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, cô không biết phải phản ứng như thế nào ngay lúc này.
Một lúc sau, Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy Thi Hạ không thể thở được nữa mới buông người ra!
Cô bé ngốc này, ngay cả một nụ hôn đơn giản vậy mà cũng không biết, thật không biết 20 năm nay cô sống thật uống phí ruổng phí đến mức nào rồi?
Tuy nhiên không biết Thi Hạ xấu hổ hay là vì lý do khác mà khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, ba phần kiêu ngạo, bảy phần quyến rũ xấu xa, "Bằng cách này trong miệng tôi mới có dính mùi súp gà thì mẹ mới tin được chứ!"
Thi Hạ há miệng ra, lại không biết đáp lại thế nào với người đàn ông xấu xa này!
"Anh... Anh cố ý làm vậy!"
Lệ Cảnh Diễn cười cười, đột nhiên đến sát khuôn mặt Thi Hạ, Thi Hạ lại cho là anh lại muốn làm gì đó nên tránh sang một bên theo bản năng.
"Tôi không cố ý mà, dù sao thì cũng là súp gà mẹ chuẩn bị cho tôi, tôi thử một ngụm cũng không được à?"
Thi Hạ giơ tay lên chỉ trỏ Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, anh... thật sự không biết nói lý lẽ!"
Lệ Cảnh Diễn chỉ cười, nhìn bóng dáng Thi Hạ tức giận đi ra ngoài.
Người phụ nữ này ngày càng thú vị.
Hai má Thi Hạ vẫn hơi đỏ, trong lòng thầm mắng chửi tên lưu manh Lệ Cảnh Diễn.
Nếu không phải tại anh thì cô cũng không bối rối như vậy...
Thi Hạ vừa mới đi đến đầu cầu thang, liền thấy Tô Giai Kỳ đứng ở đầu dưới.
Nhìn thấy Thi Hạ ra ngoài, Tô Giai Kỳ nhanh chóng hỏi, "Hạ Hạ, Cảnh Diễn uống súp gà chưa con?"
"Dạ?"
Đột nhiên Thi Hạ không trả lời được, giây tiếp theo liền nghĩ tới chuyện xảy ra trong thư phòng, và điều đáng buồn là chân liền giẫm vào khoảng không!
"Á!"
"Hạ Hạ!"
Tô Giai Kỳ luống cuống, chỉ có thể mở to hai mắt lên nhìn Thi Hạ bị ngã ngay trước mặt mình.
Lệ Cảnh Dương đang ngồi xem ti vi trong phòng khác giờ mới phát hiện được động tĩnh ở bên này.
"Để C\con đưa Hạ Hạ đi bệnh viện cho."
Nhưng lúc này, Lệ Cảnh Diễn lại ra ngoài, anh lườmLệ Cảnh Dương, không chờ đợi gì nữa mà ôm Thi Hạ vào trong lồng ngực.
"Consẽ đưa cô ấy đi bệnh viện."
Nhìn Lệ Cảnh Diễn ôm Thi Hạ rời đi, đôi mắt Lệ Cảnh Dương xuất hiện một chút cô đơn.
Đúng vậy, là một loại cô đơn khó mà giấu được, mọi thứ chỉ vì Thi Hạ là chị dâu mình...
Mà lúc này, người phụ nữ ngồi trong xe cũng không yên lặng.
"Lệ Cảnh Diễn, đưa tôi đến bệnh viện Lân An."
Lệ Cảnh Diễn nhíu mày, xoay người, liếc mắt về phía người phụ nữ này.
"Sao vậy, cô dị ứng với bệnh viện khác à?" Anh hỏi.
Tuy nhiên Thi Hạ vẫn cứ cố chấp không nhường nhìn, "Tôi, tôi không quan tâm, tôi phải tới bệnh viện Lâm An."
Lệ Cảnh Diễn bó tay, chỉ có thể đồng ý với cô.
"Biết rồi."
Không biết người phụ nữ này lại bị lệch dây thần kinh nào nữa, ngay cả bệnh viện cũng phải có nguyên tắc riêng.
――
"Thi Hạ, bây giờ cô đã là vợ tôi, xin cô nhớ cho rõ nên giữ khoảng cách với những người đàn ông khác cho tôi!"
Thi Hạ trừng mắt nhìn lại Lệ Cảnh Diễn, cô chắc chắn bây giờ Lệ Cảnh Diễn nghĩ điều xấu về mình rồi.
"Tôi biết, tôi sẽ không làm gì khiến anh mất mặt đâu, anh cứ yên tâm đi."
Ánh mắt Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn cũng không thân thiện, Lệ Cảnh Diễn cũng thấy trong lòng như bị nghẹn lại.
"Cô mang súp gà đi đi, tôi không muốn uống!"
Thi Hạ hít sâu một hơi, nhắc nhở bản thân không cần tức giận, bởi vì không đáng giá để tức giận với loại người như thế này!
"Mẹ sẽ lo lắng."
Cô chỉ có thể tận lựcthuyết phục Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn cũng không thay đổi.
"Bây giờ tôi không muốn ăn."
Thi Hạ phồng môi hờn dỗi, cảm thấy rất không vui.
"Không uống thì thôi."
Cô lẩm bẩm một tiếng, rồi đứng trước mặt Lệ Cảnh Diễn uống hết bán súp gà.
Nhìn người phụ nữ làm ra hành động như vậy khiến cho Lệ Cảnh Diễn rất kinh ngạc.
"Cô đang làm cái gì đấy?"
Súp gà này mang lên cho anh mà!
"Bây giờ tôi xuống dưới liền nói là anh đã uống rồi để mẹ khỏi lo."
Thi Hạvừa nói xong, cả người bị Lệ Cảnh Diễn kéo vào trong lòng ngực, anh cúi người xuống rồi bị kín đôi môi của cô lại.
"Ô..."
Đôi mắt Thi Hạ mở to nhìn gương mặt đẹp trai trước mặt, cô không biết phải phản ứng như thế nào ngay lúc này.
Một lúc sau, Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy Thi Hạ không thể thở được nữa mới buông người ra!
Cô bé ngốc này, ngay cả một nụ hôn đơn giản vậy mà cũng không biết, thật không biết 20 năm nay cô sống thật uống phí ruổng phí đến mức nào rồi?
Tuy nhiên không biết Thi Hạ xấu hổ hay là vì lý do khác mà khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, ba phần kiêu ngạo, bảy phần quyến rũ xấu xa, "Bằng cách này trong miệng tôi mới có dính mùi súp gà thì mẹ mới tin được chứ!"
Thi Hạ há miệng ra, lại không biết đáp lại thế nào với người đàn ông xấu xa này!
"Anh... Anh cố ý làm vậy!"
Lệ Cảnh Diễn cười cười, đột nhiên đến sát khuôn mặt Thi Hạ, Thi Hạ lại cho là anh lại muốn làm gì đó nên tránh sang một bên theo bản năng.
"Tôi không cố ý mà, dù sao thì cũng là súp gà mẹ chuẩn bị cho tôi, tôi thử một ngụm cũng không được à?"
Thi Hạ giơ tay lên chỉ trỏ Lệ Cảnh Diễn.
"Lệ Cảnh Diễn, anh... thật sự không biết nói lý lẽ!"
Lệ Cảnh Diễn chỉ cười, nhìn bóng dáng Thi Hạ tức giận đi ra ngoài.
Người phụ nữ này ngày càng thú vị.
Hai má Thi Hạ vẫn hơi đỏ, trong lòng thầm mắng chửi tên lưu manh Lệ Cảnh Diễn.
Nếu không phải tại anh thì cô cũng không bối rối như vậy...
Thi Hạ vừa mới đi đến đầu cầu thang, liền thấy Tô Giai Kỳ đứng ở đầu dưới.
Nhìn thấy Thi Hạ ra ngoài, Tô Giai Kỳ nhanh chóng hỏi, "Hạ Hạ, Cảnh Diễn uống súp gà chưa con?"
"Dạ?"
Đột nhiên Thi Hạ không trả lời được, giây tiếp theo liền nghĩ tới chuyện xảy ra trong thư phòng, và điều đáng buồn là chân liền giẫm vào khoảng không!
"Á!"
"Hạ Hạ!"
Tô Giai Kỳ luống cuống, chỉ có thể mở to hai mắt lên nhìn Thi Hạ bị ngã ngay trước mặt mình.
Lệ Cảnh Dương đang ngồi xem ti vi trong phòng khác giờ mới phát hiện được động tĩnh ở bên này.
"Để C\con đưa Hạ Hạ đi bệnh viện cho."
Nhưng lúc này, Lệ Cảnh Diễn lại ra ngoài, anh lườmLệ Cảnh Dương, không chờ đợi gì nữa mà ôm Thi Hạ vào trong lồng ngực.
"Consẽ đưa cô ấy đi bệnh viện."
Nhìn Lệ Cảnh Diễn ôm Thi Hạ rời đi, đôi mắt Lệ Cảnh Dương xuất hiện một chút cô đơn.
Đúng vậy, là một loại cô đơn khó mà giấu được, mọi thứ chỉ vì Thi Hạ là chị dâu mình...
Mà lúc này, người phụ nữ ngồi trong xe cũng không yên lặng.
"Lệ Cảnh Diễn, đưa tôi đến bệnh viện Lân An."
Lệ Cảnh Diễn nhíu mày, xoay người, liếc mắt về phía người phụ nữ này.
"Sao vậy, cô dị ứng với bệnh viện khác à?" Anh hỏi.
Tuy nhiên Thi Hạ vẫn cứ cố chấp không nhường nhìn, "Tôi, tôi không quan tâm, tôi phải tới bệnh viện Lâm An."
Lệ Cảnh Diễn bó tay, chỉ có thể đồng ý với cô.
"Biết rồi."
Không biết người phụ nữ này lại bị lệch dây thần kinh nào nữa, ngay cả bệnh viện cũng phải có nguyên tắc riêng.
――
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook