Cô Vợ Giả Mạo Rất Thần Bí
-
Chương 493: Ngoại truyện 83
Kết hôn năm đầu tiên, bọn họ không có cuộc sống vợ chồng, hôn nhân có tiếp tục được nữa hay không, cô vẫn luôn nghi ngờ, đương nhiên sẽ chuyện như vậy sẽ trở thành chuyện phiền lòng trong cuộc sống hôn nhân của cô.
Kết hôn năm thứ hai tháng 6 cuối năm, bọn họ bắt đầu có cuộc sống vợ chồng bình thường, hơn nữa vẫn luôn nồng nhiệt, kỳ lạ chính là vẫn không mang thai.
Chẳng qua cô cũng không vội, khi đó, bọn họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, việc học lại nặng nề, có đứa nhỏ hay không, cũng không phải chuyện quan trọng.
Kết hôn năm thứ ba, là việc học càng quan trọng, cô ngày càng vội vàng đến không thể phân thân, chuyện mang thai, lần nữa bị cô bỏ qua.
Kết hôn mùa thu năm thứ tư, mẹ chồng lặng lẽ hỏi cô:
"Lôi Lôi, con và Tử Tuần có làm biện pháp tránh thai không? Nếu có, sau này đừng làm, có đứa nhỏ thì mau sinh đi, ông bà nội con quá nóng nảy. Nếu không có, chúng ta nhín chút thời gian đi bệnh viện khác kiểm tra thử xem, rốt cuộc có vấn đề gì..."
Vì vậy mùa đông năm đó, cô và Tử Tuần vào bệnh viện kiểm tra tổng quát, kết luận là miễn dịch tính vô sinh, nguyên nhân có chút phức tạp, phải từ từ điều trị.
Bây giờ đã qua bốn năm, bụng của cô vẫn không có một chút tin tức, cho nên vừa nhắc tới chuyện này, cô đã đầy bụng tâm sự.
Thần Huống cũng không phải để ý, mấy lần ôm cô an ủi nói:
"Không có gì đáng ngại. Đứa nhỏ ầm ĩ như vậy, mang theo cũng phiền toái, chúng ta cứ như bây giờ không phải rất tốt sao. Buổi tối muốn làm trễ hơn cũng không có ai phiền..."
Lời nói như vậy, nhưng một người phụ nữ không thể sinh con, đó tuyệt đối là một chuyện đã kích người.
Người đàn ông này, trước kia có lẽ không thích đứa nhỏ, nhưng theo tuổi một năm một năm lớn hơn, cô nhìn ra được, anh rất thích đứa nhỏ.
Mỗi một lần trở về nhìn anh ôm mấy đứa cháu gái nhỏ xinh của anh đều vui vẻ nhiệt tình, cô nghĩ nếu cô sinh cho anh một đứa con gái có phải anh rất vui hay không.
Nhưng bốn năm nay, mặc kệ thụ tinh nhân tạo hay là ống nghiệm, cô đều thử nhưng kết quả thật sự làm người ta tức điên.
Mặc áo blouse dài màu trắng, lúc Đông Lôi đi ngang qua khoa sản, nhìn thấy mấy đứa nhỏ mới sinh trong phòng, cả đám oa oa kêu lên, hiện rõ sinh mệnh lực, rất đáng yêu.
Nhìn thấy Đông Lôi cảm giác rất thích.
Trước kia trẻ tuổi, không quan tâm đến chuyện có đứa nhỏ, bây giờ cũng đã gần 30 tuổi rồi, nếu còn không sinh, sẽ trở thành sản phụ lớn tuổi, cô có thể không vội sao?
Quan trọng nhất là: Đứa nhỏ mang lại hành phúc cho hai vợ chồng, vợ chồng không có con với nhau, rất dễ dàng đi vào đường cùng trong hôn nhân.
Cô đã từng không cho là vậy, bây giờ cô cảm thấy nó rất có đạo lý.
Bởi vì, bảy năm nhiệt tình trong hôn nhân – sau bảy năm là mối quan hệ vợ chồng mệt mỏi, bắt đầu hiện ra.
Cảm giác mệt nhọc này, đang từng bước ảnh hưởng tới tinh thần trong lúc làm việc của cô.
Chuyện ở nửa tháng trước.
Ngày đó, cô bị chọc tức ở bệnh viện, về đến nhà, thấy Thần Huống đang ôm Thần Niệm cháu gái anh nói chuyện, lúc nói chuyện với đứa nhỏ, trên khuôn mặt của người đàn ông này đều là vẻ mềm mại.
Lúc ấy, cũng không biết đứa bé kia nói gì đó, Thần Huống không khỏi vui vẻ cười to, ôm đứa nhỏ đó lên, còn hôn mấy cái lên mặt bé.
Sau đó đứa bé kia chạy đi, Thần Kềnh cười nói một câu:
"Thích đứa nhỏ tới vậy, sao không tìm người mang thai hộ thử một lần... Chờ hết bận việc trong tay, anh có thể suy nghĩ một chút, nghỉ ngơi đi, trước giải quyết việc này xong rồi nói sau... Đỡ phải làm cho ông bà nội vì chuyện sinh con của anh mà nóng vội..."
Vẻ mặt Thần Huống buồn rầu, suy nghĩ một hồi lâu nói:
"Đúng là phải nghỉ ngơi một chút. Có điều chuyện sinh con, là không thể gấp được, yên tâm, anh và Lôi Lôi sẽ nghiên cứu một chút."
Vốn là trong lòng Đông Lôi đang nóng, vừa nghe Thần Huống có tâm tư tìm người mang thai hộ, đóm lửa nhỏ trong lòng bùng cháy, đá đi vào cửa, gắt giọng nói:
"Không cần nghiên cứu, chuyện này, không có gì để thương lượng! Em sẽ không đồng ý. Mang thai hộ chính là một chuyện làm trái với luân thường đạo lý, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, trực tiếp xem người mang thai hộ con mình là công cụ, loại chuyện thất đức này, thần Tử Tuần, thân là người lãnh đạo quan trọng của Đông Ngải Quốc, anh cảm thấy, cần nói tới chuyện này sao?"
Ở Đông Ngải, quả thật có gia đình quyền quý thông qua mang thai hộ để duy trì mối quan hệ gia đình, nhưng, bởi vì mang thay hộ mà huyên náo tình cảm vợ chồng tan vỡ, cũng không hiếm thấy.
Đông Lôi vẫn vô cùng phản đối chuyện mang thai hộ này, mặc kệ làm gì cô cũng không thể chấp nhận con của mình được sinh ra từ trong bụng người khác.
Chuyện nhục nhã như vậy, cô không tiếp thụ được.
Thần Huống thấy cô đột nhiên nhảy ra nói chuyện, vội vàng giải thích:
"Anh không có ý đó."
Nhưng cô không cho anh cơ hội giải thích, ngay trước mặt Thần Kềnh hai người cãi nhau ầm ĩ một trận.
Cô cảm thấy anh có ý nghĩ đó, anh nói với cô không cần đứa nhỏ, căn bản chính là đang dỗ cô.
Cô mắng anh khẩu thị tâm phi, trong lòng rất thương tâm, liền chạy ra ngoài, ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận.
Cũng bởi vì trận cãi nhau này, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Suốt nữa tháng này, mỗi ngày cô đi sớm về trễ, vội vàng các cuộc giải phẫu, còn anh, bận rộn nhiệm vụ diễn tập quốc khánh, thường thường cũng không về nhà, ở nhà cũng gọi điện thoại không ngừng, buổi tối ngủ, có khi trực tiếp ngủ một giấc ở thư phòng, ngày hôm sau, đợi cô thức dậy, anh sớm không có ở đây.
Thỉnh thoảng ngủ chung, cũng là anh ngủ chỗ anh, tôi ngủ chỗ tôi, nước sông không phạm nước giếng, phân biệt rõ ràng.
Cô cũng không nhớ bọn họ cũng nhau ăn bữa tối là khi nào.
Tóm lại, cuộc sống này càng ngày càng không có tư vị, càng không có ý nghĩa.
Nhất là ngày hôm qua trên mạng còn tuôn ra một tin tức, cũng không biết là ai chụp được: Người phụ nữ thần bí Thần Huống dẫn theo đi tham gia yến tiệc, đã bảo nổ mạng internet.
Trong video: Thần Huống có cử chỉ thân mật với người phụ nữ thần bí nào đó- - Thần Huống không chỉ ôm cô ta, người phụ nữ kia còn vui vẻ hôn lên mặt anh.
Trưa ngày hôm qua, lúc cô bước vào phòng làm việc, thì nghe mấy đồng nghiệp vây quanh trước phòng làm việc của tiểu Hứa, nói nhỏ, sau khi cô đi vào, những người này vây quanh máy tính, thậm chí có người nháy mắt với tiểu Hứa để cho cô ấy tắt máy tính.
Nhưng tiểu Hứa là một người con gái có tính cách mạnh mẽ, bình thường lại thân mật với cô, nhảy ra từ trong đám người kia, kéo nàng đi vào, hỏi cô chuyện này là sao.
Cô nhìn thấy hình ảnh kia, kinh ngạc đến ngây người.
Cầm lấy con chuột phóng đại hình lên, có thể xác định hình này, cũng không phải photoshop.
Cô còn thấy, không ít người trên mạng đều rối rít bình luận dưới hình này.
Có người cảm thán: "Một cặp vợ chồng ân ái như vậy, không thể tin nối sẽ đi tới bước này. Thần tư lệnh, ngài là thần tượng tình yêu của tôi, nhưng ngài đã làm tôi tổn thương..."
Có người đón nói: "Người đàn ông có tiền có quyền nào mà không ở bên ngoài dưỡng người? Tình yêu toàn tâm toàn ý, đó là cuộc sống trong mơ. Đừng quá ngây thơ. Trong vòng quyền quý rất loạn. Bên ngoài thì thấy vậy, bên trong thế nào thì ai biết. Chỉ cần không có bị bắt tại trận, bọn họ có thể trở thành mẫu vợ chồng."
Có người nói: "Trong hôn nhân, tầm quan trọng cảu đứa nhỏ là không thể coi thường. Thần phu nhân vẫn không sinh con, quan hệ vợ chồng nhất định sẽ chuyển biến xấu!"
Còn có người nói...
Mọi người bình luận, thảo luận vô cùng kịch liệt.
Một khắc kia, cô vô cùng chật vật, lúc ngẩng đầu, tất cả đồng sự đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình: Hai lần hôn nhân, đều gặp phải chồng ra ngoài lăng nhăn, làm sao cô chịu nổi?
Chuyện đang nháo sôi sùng sục, tất cả video hình ảnh trên mạng liên quan đến tin tức này, tất cả đều bị mất, có thể xóa hết không còn gì, tất cả mọi người cho rằng đây là do chính phủ đã nhúng tay vào.
Tin tức có thể xóa bỏ, nhưng có thể ngăn được miệng người sao?
Tiểu Hứa nói: "Không có lửa làm sao có khói, Tiểu Đông, việc này, cậu phải suy nghĩ kỹ hơn một chút. Trước đừng nóng giận, có lẽ chỉ là hiểu lầm!"
Cô cũng hy vọng là hiểu lầm, với sự hiểu biết của cô với người đàn ông kia, theo lý thuyết, sẽ không xuất hiện tình huống như thế. nhưng hết lần này tới lần khác, điện thoại gọi qua vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Lập tức, tất cả người nhà đều gọi điện thoại cho cô, đều dùng giọng nói hoảng sợ nói với cô:
"Lôi Lôi, con và Thần Huống làm sao vậy?"
Làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Sao cô biết?
Tâm tình càng kém tới cực điểm!
Cô sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới cuộc phẫu thuật chiều nay của mình, tạm thời sửa lại thời gian giải phẫu, xin nghỉ phép nữa ngày, muốn về nhà để tâm tình cô bình tĩnh hơn.
Vấn đề cá nhân, không thể ảnh hưởng đến công việc. Đây là thái độ làm việc của cô.
Cuộc giải phẫu của cô sắp làm là phẫu thuật não bộ, tâm tình cần phải thoải mái, nếu không chính là lấy tính mạng người ra đùa.
Khoảng 3h, Đông Lôi lái xe trở lại nhà, lại bị phóng viên vòng vây ở cửa nhà, cả đám chất vấn như quăng bom vào người cô:
"Thần phu nhân, có phải hôn nhân của ngài và Thần tư lệnh xuất hiện nguy cơ hay không?"
"Thần phu nhân, về thân phận người phụ nữ thần bí đó, ngài có biết không?"
"Thần phu nhân, về chuyện ngài vô sinh, thực sự nghiêm trọng như vậy sao?"
"Thần phu..."
Cô giận đến xanh mặt, một chữ cũng không nói, ở dưới sự giúp đỡ của bảo vệ, đi vào căn nhà trống rỗng - -
Nhà, hoàn toàn trống rỗng.
Chồng của cô, đã mấy ngày không có về nhà, đối mặt với căn phòng vắng lạnh, cô có chút khóc không ra nước mắt.
Làm sao mới có thể sắp xếp tâm tình bực bội và khó chịu của cô đây?
Nằm ở trên giường, cô vô cùng mờ mịt.
Khi màn đêm buông xuống, người giúp việc trong nhà gõ cửa phòng, nói:
"Phu nhân, Đông thiếu phu nhân đến đây!"
Chị dâu Ninh Mẫn là người vô sự không lên điện tam bảo.(không có chuyện gì sẽ không thấy mặt/không ra mặt)
Lúc đi ra ngoài gặp mặt, đối mặt với một thân quang vinh chói lọi của chị dâu, càng lộ vẻ chật vật của mình.
Nhìn một vòng ở trên người chị dâu, ánh mắt vô cùng sắc bén, chị ấy nói:
"Sắc mặt khó coi như vậy? Bị tin tức hôm qua chọc giận ah?"
Đông Lôi than một tiếng, vẻ mặt đầy uất ức bước tới ôm chị dâu khéo léo hiểu lòng người này, giọng rầu rĩ nói:
"Em thật sự không muốn tức giận, nhưng lại không liên lạc được với anh ấy. Những người bên cạnh anh, điện thoại cả đám cũng không gọi được!"
Người kia, dường như biến mất, làm cho cô tìm không ra.
Cô không thể giữ bình tĩnh như chị dâu, khi sốt ruột, tâm sẽ loạn thành một đoàn.
Chị dâu nghe xong cũng không thay cô lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, chỉ cúi đầu cười một tiếng, vỗ vai của cô, nói: "Đương nhiên không gọi được. Anh ta đang ở căn cứ không quân... Hai ngày trước đi vào đó với Cẩn Chi, đang tiến hành diễn tập mô phỏng tác chiến ở bộ không quân, trước khi kết thúc, ai cũng không được ra. Chị cũng không thể liên lạc với Cẩn Chi."
Đông Lôi ngây ngốc một chút, chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?
"Anh ấy không có nói với em!"
Cô cúi đầu nói.
"Em cũng không hiểu lòng người rồi, sao người ta phải nói với em? Nghe nói mấy ngày nay, em vẫn cố ý tránh mặt anh ta, không cho anh ta chút thời gian? Anh ta đều chạy tới tố khổ với Cẩn Chi, này em đã oan uổn anh ta rồi, gần đây tâm tình của em không được tốt? Có phải như vậy hay không?"
Chị dâu hỏi ngược lại, làm cho xấu hổ, thiếu chút nữa lại muốn giậm chân:
"Anh ấy còn không biết xấu hổ chạy tới đó nói với anh hai? Em còn khổ hơn nè... Chị dâu, em không thể mang thai, trong lòng em rất khó chịu, anh ấy lại muốn tìm người mang thai hộ.. em..."
Vừa nói nước mắt liền chảy xuống.
Chị dâu vội vàng lau nước mắt cho cô, nói: "Việc này, hai người khẳng định không có ngồi nói chuyện với nhau thật tốt. còn em cũng đừng cảm thấy uất ức, dù sao, ngày mai bọn họ diễn tập quân sự cũng sẽ kết thúc, buổi tối, anh ta về nhà, đến lúc đó, hai người nói chuyện với nhau. Còn chuyện hình ảnh và video trên mạng, cũng nên nói rõ ràng. Chị tin tưởng Thần Huống không phải loại người như vậy. điều này, em phải tin tưởng anh ta đúng không! Tín nhiệm giữa vợ chồng rất quan trọng, nếu ngay cả chút tín nhiệm cũng không có, vậy thì thật không có ý nghĩa rồi! Em nói có đúng hay không?"
Lời này, Đông Lôi rất tán thành.
Vì vậy ngày hôm nay, chị dâu ở lại đây ngủ với cô một đêm, tâm tình bực bội được chị ấy khuyên đã tốt hơn nhiều.
Sáng nay, chị dâu vội vã bay về Ba Thành, ngày hôm qua vì chị ấy không liên lạc được với cô, lúc này mới vội vã chạy tới.
Mà cô vẫn tiếp tục đi làm, buổi sáng đi bệnh viện còn phải tham gia một cuộc phẫu thuật, vừa nhìn đã tới giờ ăn trưa rồi...
Cô nhìn đồng hồ, hơn 12h, đến 5h, hẳn là nhìn thấy anh...
Lúc này, cô khát vọng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút, để cô sớm có thể nhìn thấy người đàn ông kia, nói rõ tâm sự mấy ngày qua.
"Tiểu Đông, điện thoại di động trong ngăn tủ bàn làm việc của cậu vang lên rất vội, em mau qua xem chút đi..."
Đang nghĩ ngợi, Trương Hộc mặc áo blouse dài xuất hiện ở trước mặt cô.
Đông Lôi sờ túi quần của mình, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động bị để quên trong ngăn tủ của bàn.
"Cám ơn!"
Cô khẽ mỉm cười, đi về phía phòng của mình.
Trương Hộc đi theo hai tay để trong túi áo: "Cậu và Thần Huống không có sao chứ... Sắc mặt kém như vậy, hai người còn đang chiến tranh lạnh hả"
Mấy năm này, Đông Lôi và Trương Hộc thành lập tình hữu nghị vững chắc, tình cảm này không quan hệ tới chuyện nam nữ, câu hỏi này, đơn thuần là sự quan tâm giữa bạn bè.
Cô cười một tiếng, tâm tình bình tĩnh hơn ngày hôm qua rất nhiều, nói:
"Không có việc gì. Cậu đó, đừng quan tâm đến chuyện của tôi, có thời gian, nghĩ lại phải dỗ bà xã cậu cho tốt mới là chuyện quan trọng của cậu."
Bây giờ Trương Hộc, trên người kiêm hai chức vụ, trong tối, lão đại là Ngôi Bang, ngoài mặt là bác sĩ.
Người này, vẫn không buông tha cho lý tưởng trở thành bác sĩ của mình. Cậu lấy thiên phú đã có từ lúc sinh ra, sau khi ở sắp xếp ổn thỏa Ngôi Bang, vừa vặn hoàn thành chuyên nghiệp y khoa của mình, đi vào giới bác sĩ, là một người bác sĩ được người kính trong, cũng ở năm ngoái, lừa gạt được cô vợ đáng yêu.
Cũng chính là được sự giúp đỡ của Trương Hộc, năm ngoái hai người cùng hợp tác làm phẫu thuật cho Thần Thản, làm cho một người luôn nằm ở giường, rốt cụôc Thần Thản đứng lên lại lần nữa, tháng chín năm nay, Thần Thản kết hôn với cô hộ sĩ luôn ở cùng anh ta tới nay không rời nữa bước.
"Chúng tôi đã sớm hòa hảo rồi. chính là hai người thật sự làm cho người khác bận tâm. Mấy ngày này, tinh thần của cậu vẫn luôn không tốt, cậu có biết hay không."
Vừa nói Trương Hộc vừa nhìn cô, trên mặt có vẻ lo lắng.
Đông Lôi không tự giác đưa tay sờ mặt, gần đây quả thật mọi chuyện không thuận lợi, không khỏi than một tiếng.
"Chúng ta làm bác sĩ, kiêng kỵ nhất là tinh thần không phấn chấn. Tiểu Đông, vẻ mặt của cậu, thật sự rất kém nếu tâm tình không tốt, tôi đề nghị cậu nên nghỉ dài hạn, tốt nhất đi ra ngoài với Thần Huống, tự cậu nói xem, hai người đã bao lâu không đi ra ngoài giải sầu rồi?"
Đông Lôi suy nghĩ một chút, ngày nghỉ phép, thật giống như bọn họ không có ở gần nhau, trước kia là việc học quá vội, sau này vội cho sự nghiệp... Ngày qua ngày, cô vẫn bận rộn vòng đi vòng lại, trước kia bận rộn rất vui vẻ, rất sung túc, nhưng gần nhất, tâm tình thật sự rất mệt.
Còn Thần Huống, đều luôn bận hơn cô, cho nên bọn họ ở đâu ra thời gian dài để đi chơi, để nghỉ ngơi, đều hận không thể làm việc trỏng thời gian ngủ tối.
"Cám ơn cậu đã quan tâm, tôi sẽ xem xét ý kiến của cậu!"
Hoặc là cô nên để xuống tất cả, để mình thả lỏng thoải mái hơn.
Hai người vừa đi, vừa nói chuyện, đang muốn đi vào phòng làm việc, sau lưng vang lên một giọng nói vội vã:
"Đông Lôi, gọi điện thoại cho em, sau em không nhận?"
Quay đầu lại, Đông Lôi thấy được Thần Thản đầu đầy mồ hôi, bước nhanh chạy vội đến.
"Đang để trong ngăn tủ bàn làm việc, em quên lấy theo."
"Không trách được, gọi cho em hoài mà không ai bắt máy, nhanh lên, nhanh đi theo anh!"
Thần Thản bắt được tay cô kéo ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy? Gấp như vậy?"
Đông Lôi bị kéo ra ngoài, vội vàng dừng lại bước chân, muốn đi lấ điện thoại.
“Diễn tập quân sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh Tử Tuần đã xảy ra chuyện... Mau đi qua đó với anh..."
Kết hôn năm thứ hai tháng 6 cuối năm, bọn họ bắt đầu có cuộc sống vợ chồng bình thường, hơn nữa vẫn luôn nồng nhiệt, kỳ lạ chính là vẫn không mang thai.
Chẳng qua cô cũng không vội, khi đó, bọn họ đang trong tình yêu cuồng nhiệt, việc học lại nặng nề, có đứa nhỏ hay không, cũng không phải chuyện quan trọng.
Kết hôn năm thứ ba, là việc học càng quan trọng, cô ngày càng vội vàng đến không thể phân thân, chuyện mang thai, lần nữa bị cô bỏ qua.
Kết hôn mùa thu năm thứ tư, mẹ chồng lặng lẽ hỏi cô:
"Lôi Lôi, con và Tử Tuần có làm biện pháp tránh thai không? Nếu có, sau này đừng làm, có đứa nhỏ thì mau sinh đi, ông bà nội con quá nóng nảy. Nếu không có, chúng ta nhín chút thời gian đi bệnh viện khác kiểm tra thử xem, rốt cuộc có vấn đề gì..."
Vì vậy mùa đông năm đó, cô và Tử Tuần vào bệnh viện kiểm tra tổng quát, kết luận là miễn dịch tính vô sinh, nguyên nhân có chút phức tạp, phải từ từ điều trị.
Bây giờ đã qua bốn năm, bụng của cô vẫn không có một chút tin tức, cho nên vừa nhắc tới chuyện này, cô đã đầy bụng tâm sự.
Thần Huống cũng không phải để ý, mấy lần ôm cô an ủi nói:
"Không có gì đáng ngại. Đứa nhỏ ầm ĩ như vậy, mang theo cũng phiền toái, chúng ta cứ như bây giờ không phải rất tốt sao. Buổi tối muốn làm trễ hơn cũng không có ai phiền..."
Lời nói như vậy, nhưng một người phụ nữ không thể sinh con, đó tuyệt đối là một chuyện đã kích người.
Người đàn ông này, trước kia có lẽ không thích đứa nhỏ, nhưng theo tuổi một năm một năm lớn hơn, cô nhìn ra được, anh rất thích đứa nhỏ.
Mỗi một lần trở về nhìn anh ôm mấy đứa cháu gái nhỏ xinh của anh đều vui vẻ nhiệt tình, cô nghĩ nếu cô sinh cho anh một đứa con gái có phải anh rất vui hay không.
Nhưng bốn năm nay, mặc kệ thụ tinh nhân tạo hay là ống nghiệm, cô đều thử nhưng kết quả thật sự làm người ta tức điên.
Mặc áo blouse dài màu trắng, lúc Đông Lôi đi ngang qua khoa sản, nhìn thấy mấy đứa nhỏ mới sinh trong phòng, cả đám oa oa kêu lên, hiện rõ sinh mệnh lực, rất đáng yêu.
Nhìn thấy Đông Lôi cảm giác rất thích.
Trước kia trẻ tuổi, không quan tâm đến chuyện có đứa nhỏ, bây giờ cũng đã gần 30 tuổi rồi, nếu còn không sinh, sẽ trở thành sản phụ lớn tuổi, cô có thể không vội sao?
Quan trọng nhất là: Đứa nhỏ mang lại hành phúc cho hai vợ chồng, vợ chồng không có con với nhau, rất dễ dàng đi vào đường cùng trong hôn nhân.
Cô đã từng không cho là vậy, bây giờ cô cảm thấy nó rất có đạo lý.
Bởi vì, bảy năm nhiệt tình trong hôn nhân – sau bảy năm là mối quan hệ vợ chồng mệt mỏi, bắt đầu hiện ra.
Cảm giác mệt nhọc này, đang từng bước ảnh hưởng tới tinh thần trong lúc làm việc của cô.
Chuyện ở nửa tháng trước.
Ngày đó, cô bị chọc tức ở bệnh viện, về đến nhà, thấy Thần Huống đang ôm Thần Niệm cháu gái anh nói chuyện, lúc nói chuyện với đứa nhỏ, trên khuôn mặt của người đàn ông này đều là vẻ mềm mại.
Lúc ấy, cũng không biết đứa bé kia nói gì đó, Thần Huống không khỏi vui vẻ cười to, ôm đứa nhỏ đó lên, còn hôn mấy cái lên mặt bé.
Sau đó đứa bé kia chạy đi, Thần Kềnh cười nói một câu:
"Thích đứa nhỏ tới vậy, sao không tìm người mang thai hộ thử một lần... Chờ hết bận việc trong tay, anh có thể suy nghĩ một chút, nghỉ ngơi đi, trước giải quyết việc này xong rồi nói sau... Đỡ phải làm cho ông bà nội vì chuyện sinh con của anh mà nóng vội..."
Vẻ mặt Thần Huống buồn rầu, suy nghĩ một hồi lâu nói:
"Đúng là phải nghỉ ngơi một chút. Có điều chuyện sinh con, là không thể gấp được, yên tâm, anh và Lôi Lôi sẽ nghiên cứu một chút."
Vốn là trong lòng Đông Lôi đang nóng, vừa nghe Thần Huống có tâm tư tìm người mang thai hộ, đóm lửa nhỏ trong lòng bùng cháy, đá đi vào cửa, gắt giọng nói:
"Không cần nghiên cứu, chuyện này, không có gì để thương lượng! Em sẽ không đồng ý. Mang thai hộ chính là một chuyện làm trái với luân thường đạo lý, cũng không phải chuyện tốt đẹp gì, trực tiếp xem người mang thai hộ con mình là công cụ, loại chuyện thất đức này, thần Tử Tuần, thân là người lãnh đạo quan trọng của Đông Ngải Quốc, anh cảm thấy, cần nói tới chuyện này sao?"
Ở Đông Ngải, quả thật có gia đình quyền quý thông qua mang thai hộ để duy trì mối quan hệ gia đình, nhưng, bởi vì mang thay hộ mà huyên náo tình cảm vợ chồng tan vỡ, cũng không hiếm thấy.
Đông Lôi vẫn vô cùng phản đối chuyện mang thai hộ này, mặc kệ làm gì cô cũng không thể chấp nhận con của mình được sinh ra từ trong bụng người khác.
Chuyện nhục nhã như vậy, cô không tiếp thụ được.
Thần Huống thấy cô đột nhiên nhảy ra nói chuyện, vội vàng giải thích:
"Anh không có ý đó."
Nhưng cô không cho anh cơ hội giải thích, ngay trước mặt Thần Kềnh hai người cãi nhau ầm ĩ một trận.
Cô cảm thấy anh có ý nghĩ đó, anh nói với cô không cần đứa nhỏ, căn bản chính là đang dỗ cô.
Cô mắng anh khẩu thị tâm phi, trong lòng rất thương tâm, liền chạy ra ngoài, ngay cả điện thoại của anh cũng không nhận.
Cũng bởi vì trận cãi nhau này, hai người bắt đầu chiến tranh lạnh.
Suốt nữa tháng này, mỗi ngày cô đi sớm về trễ, vội vàng các cuộc giải phẫu, còn anh, bận rộn nhiệm vụ diễn tập quốc khánh, thường thường cũng không về nhà, ở nhà cũng gọi điện thoại không ngừng, buổi tối ngủ, có khi trực tiếp ngủ một giấc ở thư phòng, ngày hôm sau, đợi cô thức dậy, anh sớm không có ở đây.
Thỉnh thoảng ngủ chung, cũng là anh ngủ chỗ anh, tôi ngủ chỗ tôi, nước sông không phạm nước giếng, phân biệt rõ ràng.
Cô cũng không nhớ bọn họ cũng nhau ăn bữa tối là khi nào.
Tóm lại, cuộc sống này càng ngày càng không có tư vị, càng không có ý nghĩa.
Nhất là ngày hôm qua trên mạng còn tuôn ra một tin tức, cũng không biết là ai chụp được: Người phụ nữ thần bí Thần Huống dẫn theo đi tham gia yến tiệc, đã bảo nổ mạng internet.
Trong video: Thần Huống có cử chỉ thân mật với người phụ nữ thần bí nào đó- - Thần Huống không chỉ ôm cô ta, người phụ nữ kia còn vui vẻ hôn lên mặt anh.
Trưa ngày hôm qua, lúc cô bước vào phòng làm việc, thì nghe mấy đồng nghiệp vây quanh trước phòng làm việc của tiểu Hứa, nói nhỏ, sau khi cô đi vào, những người này vây quanh máy tính, thậm chí có người nháy mắt với tiểu Hứa để cho cô ấy tắt máy tính.
Nhưng tiểu Hứa là một người con gái có tính cách mạnh mẽ, bình thường lại thân mật với cô, nhảy ra từ trong đám người kia, kéo nàng đi vào, hỏi cô chuyện này là sao.
Cô nhìn thấy hình ảnh kia, kinh ngạc đến ngây người.
Cầm lấy con chuột phóng đại hình lên, có thể xác định hình này, cũng không phải photoshop.
Cô còn thấy, không ít người trên mạng đều rối rít bình luận dưới hình này.
Có người cảm thán: "Một cặp vợ chồng ân ái như vậy, không thể tin nối sẽ đi tới bước này. Thần tư lệnh, ngài là thần tượng tình yêu của tôi, nhưng ngài đã làm tôi tổn thương..."
Có người đón nói: "Người đàn ông có tiền có quyền nào mà không ở bên ngoài dưỡng người? Tình yêu toàn tâm toàn ý, đó là cuộc sống trong mơ. Đừng quá ngây thơ. Trong vòng quyền quý rất loạn. Bên ngoài thì thấy vậy, bên trong thế nào thì ai biết. Chỉ cần không có bị bắt tại trận, bọn họ có thể trở thành mẫu vợ chồng."
Có người nói: "Trong hôn nhân, tầm quan trọng cảu đứa nhỏ là không thể coi thường. Thần phu nhân vẫn không sinh con, quan hệ vợ chồng nhất định sẽ chuyển biến xấu!"
Còn có người nói...
Mọi người bình luận, thảo luận vô cùng kịch liệt.
Một khắc kia, cô vô cùng chật vật, lúc ngẩng đầu, tất cả đồng sự đều nhìn cô bằng ánh mắt đồng tình: Hai lần hôn nhân, đều gặp phải chồng ra ngoài lăng nhăn, làm sao cô chịu nổi?
Chuyện đang nháo sôi sùng sục, tất cả video hình ảnh trên mạng liên quan đến tin tức này, tất cả đều bị mất, có thể xóa hết không còn gì, tất cả mọi người cho rằng đây là do chính phủ đã nhúng tay vào.
Tin tức có thể xóa bỏ, nhưng có thể ngăn được miệng người sao?
Tiểu Hứa nói: "Không có lửa làm sao có khói, Tiểu Đông, việc này, cậu phải suy nghĩ kỹ hơn một chút. Trước đừng nóng giận, có lẽ chỉ là hiểu lầm!"
Cô cũng hy vọng là hiểu lầm, với sự hiểu biết của cô với người đàn ông kia, theo lý thuyết, sẽ không xuất hiện tình huống như thế. nhưng hết lần này tới lần khác, điện thoại gọi qua vẫn luôn trong tình trạng tắt máy.
Lập tức, tất cả người nhà đều gọi điện thoại cho cô, đều dùng giọng nói hoảng sợ nói với cô:
"Lôi Lôi, con và Thần Huống làm sao vậy?"
Làm sao vậy? Làm sao vậy? Làm sao vậy?
Sao cô biết?
Tâm tình càng kém tới cực điểm!
Cô sợ chuyện này sẽ ảnh hưởng tới cuộc phẫu thuật chiều nay của mình, tạm thời sửa lại thời gian giải phẫu, xin nghỉ phép nữa ngày, muốn về nhà để tâm tình cô bình tĩnh hơn.
Vấn đề cá nhân, không thể ảnh hưởng đến công việc. Đây là thái độ làm việc của cô.
Cuộc giải phẫu của cô sắp làm là phẫu thuật não bộ, tâm tình cần phải thoải mái, nếu không chính là lấy tính mạng người ra đùa.
Khoảng 3h, Đông Lôi lái xe trở lại nhà, lại bị phóng viên vòng vây ở cửa nhà, cả đám chất vấn như quăng bom vào người cô:
"Thần phu nhân, có phải hôn nhân của ngài và Thần tư lệnh xuất hiện nguy cơ hay không?"
"Thần phu nhân, về thân phận người phụ nữ thần bí đó, ngài có biết không?"
"Thần phu nhân, về chuyện ngài vô sinh, thực sự nghiêm trọng như vậy sao?"
"Thần phu..."
Cô giận đến xanh mặt, một chữ cũng không nói, ở dưới sự giúp đỡ của bảo vệ, đi vào căn nhà trống rỗng - -
Nhà, hoàn toàn trống rỗng.
Chồng của cô, đã mấy ngày không có về nhà, đối mặt với căn phòng vắng lạnh, cô có chút khóc không ra nước mắt.
Làm sao mới có thể sắp xếp tâm tình bực bội và khó chịu của cô đây?
Nằm ở trên giường, cô vô cùng mờ mịt.
Khi màn đêm buông xuống, người giúp việc trong nhà gõ cửa phòng, nói:
"Phu nhân, Đông thiếu phu nhân đến đây!"
Chị dâu Ninh Mẫn là người vô sự không lên điện tam bảo.(không có chuyện gì sẽ không thấy mặt/không ra mặt)
Lúc đi ra ngoài gặp mặt, đối mặt với một thân quang vinh chói lọi của chị dâu, càng lộ vẻ chật vật của mình.
Nhìn một vòng ở trên người chị dâu, ánh mắt vô cùng sắc bén, chị ấy nói:
"Sắc mặt khó coi như vậy? Bị tin tức hôm qua chọc giận ah?"
Đông Lôi than một tiếng, vẻ mặt đầy uất ức bước tới ôm chị dâu khéo léo hiểu lòng người này, giọng rầu rĩ nói:
"Em thật sự không muốn tức giận, nhưng lại không liên lạc được với anh ấy. Những người bên cạnh anh, điện thoại cả đám cũng không gọi được!"
Người kia, dường như biến mất, làm cho cô tìm không ra.
Cô không thể giữ bình tĩnh như chị dâu, khi sốt ruột, tâm sẽ loạn thành một đoàn.
Chị dâu nghe xong cũng không thay cô lo lắng chuyện bất công của thiên hạ, chỉ cúi đầu cười một tiếng, vỗ vai của cô, nói: "Đương nhiên không gọi được. Anh ta đang ở căn cứ không quân... Hai ngày trước đi vào đó với Cẩn Chi, đang tiến hành diễn tập mô phỏng tác chiến ở bộ không quân, trước khi kết thúc, ai cũng không được ra. Chị cũng không thể liên lạc với Cẩn Chi."
Đông Lôi ngây ngốc một chút, chuyện chỉ đơn giản như vậy sao?
"Anh ấy không có nói với em!"
Cô cúi đầu nói.
"Em cũng không hiểu lòng người rồi, sao người ta phải nói với em? Nghe nói mấy ngày nay, em vẫn cố ý tránh mặt anh ta, không cho anh ta chút thời gian? Anh ta đều chạy tới tố khổ với Cẩn Chi, này em đã oan uổn anh ta rồi, gần đây tâm tình của em không được tốt? Có phải như vậy hay không?"
Chị dâu hỏi ngược lại, làm cho xấu hổ, thiếu chút nữa lại muốn giậm chân:
"Anh ấy còn không biết xấu hổ chạy tới đó nói với anh hai? Em còn khổ hơn nè... Chị dâu, em không thể mang thai, trong lòng em rất khó chịu, anh ấy lại muốn tìm người mang thai hộ.. em..."
Vừa nói nước mắt liền chảy xuống.
Chị dâu vội vàng lau nước mắt cho cô, nói: "Việc này, hai người khẳng định không có ngồi nói chuyện với nhau thật tốt. còn em cũng đừng cảm thấy uất ức, dù sao, ngày mai bọn họ diễn tập quân sự cũng sẽ kết thúc, buổi tối, anh ta về nhà, đến lúc đó, hai người nói chuyện với nhau. Còn chuyện hình ảnh và video trên mạng, cũng nên nói rõ ràng. Chị tin tưởng Thần Huống không phải loại người như vậy. điều này, em phải tin tưởng anh ta đúng không! Tín nhiệm giữa vợ chồng rất quan trọng, nếu ngay cả chút tín nhiệm cũng không có, vậy thì thật không có ý nghĩa rồi! Em nói có đúng hay không?"
Lời này, Đông Lôi rất tán thành.
Vì vậy ngày hôm nay, chị dâu ở lại đây ngủ với cô một đêm, tâm tình bực bội được chị ấy khuyên đã tốt hơn nhiều.
Sáng nay, chị dâu vội vã bay về Ba Thành, ngày hôm qua vì chị ấy không liên lạc được với cô, lúc này mới vội vã chạy tới.
Mà cô vẫn tiếp tục đi làm, buổi sáng đi bệnh viện còn phải tham gia một cuộc phẫu thuật, vừa nhìn đã tới giờ ăn trưa rồi...
Cô nhìn đồng hồ, hơn 12h, đến 5h, hẳn là nhìn thấy anh...
Lúc này, cô khát vọng thời gian có thể trôi qua nhanh hơn một chút, để cô sớm có thể nhìn thấy người đàn ông kia, nói rõ tâm sự mấy ngày qua.
"Tiểu Đông, điện thoại di động trong ngăn tủ bàn làm việc của cậu vang lên rất vội, em mau qua xem chút đi..."
Đang nghĩ ngợi, Trương Hộc mặc áo blouse dài xuất hiện ở trước mặt cô.
Đông Lôi sờ túi quần của mình, lúc này mới nhớ tới điện thoại di động bị để quên trong ngăn tủ của bàn.
"Cám ơn!"
Cô khẽ mỉm cười, đi về phía phòng của mình.
Trương Hộc đi theo hai tay để trong túi áo: "Cậu và Thần Huống không có sao chứ... Sắc mặt kém như vậy, hai người còn đang chiến tranh lạnh hả"
Mấy năm này, Đông Lôi và Trương Hộc thành lập tình hữu nghị vững chắc, tình cảm này không quan hệ tới chuyện nam nữ, câu hỏi này, đơn thuần là sự quan tâm giữa bạn bè.
Cô cười một tiếng, tâm tình bình tĩnh hơn ngày hôm qua rất nhiều, nói:
"Không có việc gì. Cậu đó, đừng quan tâm đến chuyện của tôi, có thời gian, nghĩ lại phải dỗ bà xã cậu cho tốt mới là chuyện quan trọng của cậu."
Bây giờ Trương Hộc, trên người kiêm hai chức vụ, trong tối, lão đại là Ngôi Bang, ngoài mặt là bác sĩ.
Người này, vẫn không buông tha cho lý tưởng trở thành bác sĩ của mình. Cậu lấy thiên phú đã có từ lúc sinh ra, sau khi ở sắp xếp ổn thỏa Ngôi Bang, vừa vặn hoàn thành chuyên nghiệp y khoa của mình, đi vào giới bác sĩ, là một người bác sĩ được người kính trong, cũng ở năm ngoái, lừa gạt được cô vợ đáng yêu.
Cũng chính là được sự giúp đỡ của Trương Hộc, năm ngoái hai người cùng hợp tác làm phẫu thuật cho Thần Thản, làm cho một người luôn nằm ở giường, rốt cụôc Thần Thản đứng lên lại lần nữa, tháng chín năm nay, Thần Thản kết hôn với cô hộ sĩ luôn ở cùng anh ta tới nay không rời nữa bước.
"Chúng tôi đã sớm hòa hảo rồi. chính là hai người thật sự làm cho người khác bận tâm. Mấy ngày này, tinh thần của cậu vẫn luôn không tốt, cậu có biết hay không."
Vừa nói Trương Hộc vừa nhìn cô, trên mặt có vẻ lo lắng.
Đông Lôi không tự giác đưa tay sờ mặt, gần đây quả thật mọi chuyện không thuận lợi, không khỏi than một tiếng.
"Chúng ta làm bác sĩ, kiêng kỵ nhất là tinh thần không phấn chấn. Tiểu Đông, vẻ mặt của cậu, thật sự rất kém nếu tâm tình không tốt, tôi đề nghị cậu nên nghỉ dài hạn, tốt nhất đi ra ngoài với Thần Huống, tự cậu nói xem, hai người đã bao lâu không đi ra ngoài giải sầu rồi?"
Đông Lôi suy nghĩ một chút, ngày nghỉ phép, thật giống như bọn họ không có ở gần nhau, trước kia là việc học quá vội, sau này vội cho sự nghiệp... Ngày qua ngày, cô vẫn bận rộn vòng đi vòng lại, trước kia bận rộn rất vui vẻ, rất sung túc, nhưng gần nhất, tâm tình thật sự rất mệt.
Còn Thần Huống, đều luôn bận hơn cô, cho nên bọn họ ở đâu ra thời gian dài để đi chơi, để nghỉ ngơi, đều hận không thể làm việc trỏng thời gian ngủ tối.
"Cám ơn cậu đã quan tâm, tôi sẽ xem xét ý kiến của cậu!"
Hoặc là cô nên để xuống tất cả, để mình thả lỏng thoải mái hơn.
Hai người vừa đi, vừa nói chuyện, đang muốn đi vào phòng làm việc, sau lưng vang lên một giọng nói vội vã:
"Đông Lôi, gọi điện thoại cho em, sau em không nhận?"
Quay đầu lại, Đông Lôi thấy được Thần Thản đầu đầy mồ hôi, bước nhanh chạy vội đến.
"Đang để trong ngăn tủ bàn làm việc, em quên lấy theo."
"Không trách được, gọi cho em hoài mà không ai bắt máy, nhanh lên, nhanh đi theo anh!"
Thần Thản bắt được tay cô kéo ra ngoài.
"Có chuyện gì vậy? Gấp như vậy?"
Đông Lôi bị kéo ra ngoài, vội vàng dừng lại bước chân, muốn đi lấ điện thoại.
“Diễn tập quân sự xảy ra chuyện ngoài ý muốn, anh Tử Tuần đã xảy ra chuyện... Mau đi qua đó với anh..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook