“Ngọc Châu.”
“Ngọc Lan.” Hai giọng nói cùng lúc vang lên, ông Bạch đơ người lại nhìn sang Bạch Ngọc Lan, con bé này quên mẹ nó đang bị bắt giữ trong nhà họ Bạch sao? “Hừ, Bạch Chấn Hưng, ta cho anh nói lại một lần nữa, con bé là ai, nếu anh còn nói dối chúng ta cũng không cần bàn chuyện nữa, anh nghĩ ta là lão già nên có thể lừa sao?” Giọng nói của ông Dương đã có chút tức giận, đôi mắt hơi híp lại, trán cũng nhăn thành một đoàn.

Dương Bạch Chấn Hưng sợ toát cả mồ hôi lại không dám đưa tay ra lau, nói thế nào ông ta cũng đường đường là chủ tịch của một tập đoàn tâm trung vậy mà đối mặt với một người cũng là chủ tịch giống mình lại tỏ ra e sợ.

Nói ra cũng phải dù sao đối phương cũng có quyền thế hơn ông ta, hơn nữa bây giờ ông ta cũng mang tư thái của một người nhờ vả nên có thái độ e sợ cũng là điều dễ hiểu.

Trước ánh mắt nguy hiểm của ông Dương, Bạch Chấn Hưng lắp bắp nói: “Là, là Ngọc Lan”
“Hay cho anh Bạch Chấn Hưng” Ông Dương gằn giọng nói làm Bạch Chấn Hưng giật bản cả người.

“Chủ, chủ tịch Dương, mặc dù, mặc dù con bé là Ngọc Lan nhưng nó vẫn là con gái của tôi.” Bạch Chấn Hưng vội vã biện bạch.


Bạch Ngọc Lan bên cạnh cười lạnh nhưng không nói gì, muốn cô gả thay cũng phải có cái giá.

“Ban đầu anh đã lừa ta nhưng con gái anh lại thành thật, xét về điểm này ta không suy xét, anh ra ngoài đi, ta muốn nói chuyện với con bé” Ông Dương đột nhiên đuổi Bạch Chấn Hưng ra ngoài làm ông ta hoang mang không hiểu chuyện gì.

“Chủ tịch Dương, chuyện đầu tư…
Bạch Chấn Hưng đang nói lại nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của ông Dương bèn câm nín không còn cách nào khác chỉ có thể đi ra ngoài, trước khi đi còn trừng Bạch Ngọc Lan một cái.

Lúc này trong phòng chỉ còn có một ông già cùng một cô gái trẻ, ông Dương có chút thưởng thức cô nói: “Ta cho người điều tra biết được cô cùng mẹ ruột sống ở bên ngoài nhà họ Bạch, có phải không?”
“Không phải mẹ con cháu sống ngoài nhà họ Bạch mà vốn dĩ trước giờ đã sống bên ngoài” Bạch Ngọc Lan sửa lại nói.


“Tốt lắm cô bé, ta cũng không vòng vo với cháu, cháu là người thẳng thắn ta thích điểm này của cháu, chắc hẳn cháu cũng biết cháu trai của ta như thế nào đúng không, vậy cháu có đồng ý gả cho nó hay không?” Ông Dương nhìn thẳng vào cô hỏi, mặc dù cuộc hôn nhân này trên phương diện là hôn nhân thương mại nhưng ông cần một người toàn tâm toàn ý với cháu trai mình.

Bạch Ngọc Lan lại lanh lảnh nói: “Cháu đã đến đây rồi có nghĩa là cháu đã đồng ý gả cho anh ấy”
“Cháu không ngại cháu trai ta bị liệt chứ?”
“Chồng cháu thế nào cháu chấp nhận thể đó” Bạch Ngọc Lan khôn khéo trả lời, cô có quyền e ngại sao? Mẹ cô đang ở trong tay Bạch gia, cô buộc phải gả cho Dương Tử Sâm, nói chính xác hơn là phải thỏa thuận được với ông Dương đầu tư cho Bạch thị.

“Rất tốt, ta không cần biết cháu vì sao nguyện ý gả cho cháu trai ta nhưng một khi đã làm dâu họ Dương cháu phải thật lòng thật dạ đối với cháu trai ta, cháu có làm được không?” Ông Dương hỏi xong lại nhìn kỹ cô.

Bạch Ngọc Lan cũng không do dự, kiên định đáp: “Được.

Đến bước này rồi cô có do dự cũng vô dụng chỉ có thể dứt khoát quyết định, cũng chỉ là gả cho người mà thôi, cô không có người yêu gả cho ai mà không được, còn về chuyện thật lòng thật dạ cô làm tốt nghĩa vụ của người vợ thì tốt rồi.

Thấy Bạch Ngọc Lan đáp nhanh chóng như vậy ông Dương vô cùng hài lòng, lại nói: “Ba ngày nữa nhà họ Dương sẽ đưa sính lễ tới lại bảy ngày sau sẽ tiến hành tổ chức hôn lễ, cháu có ý kiến gì không?”
“Không có thưa ông nhưng cháu có điều kiện.” Sớm hay muộn đều phải gả, mà càng sớm mẹ cô càng được thả ra sớm nên cô không có ý kiến gì..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương