Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc
-
Chương 28: Ngôi nhà mới của chúng ta (2)
Nhóm dịch: Thất Liên Hoa
Tuy rằng, Nghiêm gia không giàu có bằng Tông gia, nhưng mà ở trong nước, Nghiêm gia cũng được xếp vào top 50 những gia tộc giàu có nhất Trung Quốc. Người của Nghiêm gia, không phải một người như Tần Giai Nhân có thể động vào được.
Bởi vậy, khi nghe xong những lời Nghiêm Nặc nói, sắc mặt của Tần Giai Nhân liền thay đổi.
Mọi người xung quanh đều nhìn vào Tần Giai Nhân chỉ trỏ, cô ta vẫn đứng im ở đó, bị mọi người cười nhạo, giống với Tần Lục Nguyệt lúc nãy.
Nhưng mà, Tần Lục Nguyệt rất thản nhiên thừa nhận thân phận và địa vị của mình cùng với nhưng đối xử không công bằng ở đây.
Nhưng Tần Giai Nhân không thể làm như vậy được.
Cô ta đổ tất cả mọi tội lỗi lên người Tần Lục Nguyệt.
Cô ta cho rằng, nếu không phải vì Tần Lục Nguyệt, cô ta sẽ không phải đến đây để chịu bị mọi người cười nhạo như vậy. Lại càng không bị Nghiêm Nặc châm chọc như thế!
Vì thế, trong lòng Tần Giai Nhân càng thêm oán hận Tần Lục Nguyệt.
Tất cả là tại cô ta!
Nếu không phải tại Tần Lục Nguyệt, vị trí Thiếu phu nhân của Tông gia đã là của cô ta.
Nhất định phải khiến cho Tần Lục Nguyệt phải ly hôn! Ly hôn!
Tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô ta, rốt cục Tần Giai Nhân không chịu được nữa, gấp gáp rời khỏi đây.
Trong lòng âm thầm thề, nhất định phải đem những nhục nhã mà bản thân phải chịu hôm nay, trả lại Tần Lục Nguyệt gấp trăm ngàn lần.
Nghiêm Nặc không thèm để ý Tần Giai Nhân rời đi lúc nào, mà trên thực tế, mọi người ở đây cũng không ai thèm để ý đến cô ta.
Bây giờ, Nghiêm Nặc đòi đi về, Nghiêm Sâm không thể ngăn lại, chỉ có thể rời đi cùng.
Mễ Khả Nhi nhìn thấy Tông Minh Hạo và Nghiêm Sâm đều đi về hết cả, sắc mặt cô ta đã khó coi đến cực điểm.
Hai người đàn ông này đều là nhân trung long phượng, nổi bật hơn người!
Một người là người mà cô ta thích nhiều năm, một người là người thích cô ta nhiều năm.
Vậy mà bây giờ, đều vì Tần Lục Nguyệt mà rời đi!
Đáng chết!
Những người khác thấy như vậy, cũng không ở lại làm gì nữa, lần lượt rời đi.
Khi mọi người đã đi hết, Mễ Khả Nhi rốt cục không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô ta điên cuồng đập vỡ tất cả mọi thứ.
“Tần Lục Nguyệt! Nghiêm Nặc! Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu! Chúng mày được lắm! Cứ chờ mà xem!”
Đám người hầu của Mễ Gia đứng ở một bên không dám nói gì, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Buổi tiệc tối nay là một buổi tiệc tồi tệ nhất từ trước tới giờ.
Toàn bộ quá trình đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Một mình Tần Lục Nguyệt mà đã có chút mất khống chế rồi, lại còn thêm một Nghiêm Nặc mới về nước, căn bản không thể kiểm soát được.
Nếu nói Tần Lục Nguyệt coi như dễ bắt nạt bằng lời nói, thì Nghiêm Nặc chính là một con nhím, gặp ai cũng đâm.
Quái lạ!
Nghiêm Nặc thế mà lại có thể đối xử như vậy với Tần Lục Nguyệt!
Đây là điểm khiến Mễ Khả Nhi không ngờ nhất.
Nghiêm Nặc khi nào mà đối xử tốt với một người như vậy?
Cô ta trừ ghét bỏ người khác ra thì vẫn là ghét bỏ người khác.
Nhưng cô ta lại không ghét Tần Lục Nguyệt, mà ngược lại còn có vẻ rất yêu thích.
Mễ Khả Nhi cô lại có thể không bằng Tần Lục Nguyệt!
Nhưng mà bây giờ Tần Lục Nguyệt không biết Mễ Khả Nhi đang oán hận mình, bởi vì bây giờ chính cô cũng đang bận oán hận ai kia rồi.
Sau khi Tông Minh Hạo ép cô rời khỏi buổi tiệc, chưa đi được bao xa thì đã bị anh mạnh mẽ hôn!
Này này này! Đây là có chuyện gì vậy?
Cô chưa nói một cái gì, cũng chưa làm một cái gì động đến anh mà, tại sao một lời không hợp liền hôn vậy?
Nơi này không có người ngoài, Tần Lục Nguyệt liều mạng chống cự, nhưng mà cô càng chống cự bao nhiêu thì động tác của Tông Minh Hạo lại càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
Tần Lục Nguyệt thấy lễ phục của mình sắp bị cởi bỏ, cô mới tìm được một cơ hội đẩy Tông Minh Hạo ra.
Tần Lục Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt với Tông Minh Hạo, tức giận nói: “Tông Minh Hạo, anh đừng có quá đáng!”
“Quá đáng?!”Khóe miệng Tông Minh Hạo khẽ nhếch lên đầy thách thức, vẫn bá đạo áp cô ở giữa anh và xe, giữa hai người không hề có khoảng cách, dán chặt vào nhau: “Tần Lục Nguyệt, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Tuy rằng, Nghiêm gia không giàu có bằng Tông gia, nhưng mà ở trong nước, Nghiêm gia cũng được xếp vào top 50 những gia tộc giàu có nhất Trung Quốc. Người của Nghiêm gia, không phải một người như Tần Giai Nhân có thể động vào được.
Bởi vậy, khi nghe xong những lời Nghiêm Nặc nói, sắc mặt của Tần Giai Nhân liền thay đổi.
Mọi người xung quanh đều nhìn vào Tần Giai Nhân chỉ trỏ, cô ta vẫn đứng im ở đó, bị mọi người cười nhạo, giống với Tần Lục Nguyệt lúc nãy.
Nhưng mà, Tần Lục Nguyệt rất thản nhiên thừa nhận thân phận và địa vị của mình cùng với nhưng đối xử không công bằng ở đây.
Nhưng Tần Giai Nhân không thể làm như vậy được.
Cô ta đổ tất cả mọi tội lỗi lên người Tần Lục Nguyệt.
Cô ta cho rằng, nếu không phải vì Tần Lục Nguyệt, cô ta sẽ không phải đến đây để chịu bị mọi người cười nhạo như vậy. Lại càng không bị Nghiêm Nặc châm chọc như thế!
Vì thế, trong lòng Tần Giai Nhân càng thêm oán hận Tần Lục Nguyệt.
Tất cả là tại cô ta!
Nếu không phải tại Tần Lục Nguyệt, vị trí Thiếu phu nhân của Tông gia đã là của cô ta.
Nhất định phải khiến cho Tần Lục Nguyệt phải ly hôn! Ly hôn!
Tất cả mọi người ở đây đều dùng ánh mắt châm chọc nhìn cô ta, rốt cục Tần Giai Nhân không chịu được nữa, gấp gáp rời khỏi đây.
Trong lòng âm thầm thề, nhất định phải đem những nhục nhã mà bản thân phải chịu hôm nay, trả lại Tần Lục Nguyệt gấp trăm ngàn lần.
Nghiêm Nặc không thèm để ý Tần Giai Nhân rời đi lúc nào, mà trên thực tế, mọi người ở đây cũng không ai thèm để ý đến cô ta.
Bây giờ, Nghiêm Nặc đòi đi về, Nghiêm Sâm không thể ngăn lại, chỉ có thể rời đi cùng.
Mễ Khả Nhi nhìn thấy Tông Minh Hạo và Nghiêm Sâm đều đi về hết cả, sắc mặt cô ta đã khó coi đến cực điểm.
Hai người đàn ông này đều là nhân trung long phượng, nổi bật hơn người!
Một người là người mà cô ta thích nhiều năm, một người là người thích cô ta nhiều năm.
Vậy mà bây giờ, đều vì Tần Lục Nguyệt mà rời đi!
Đáng chết!
Những người khác thấy như vậy, cũng không ở lại làm gì nữa, lần lượt rời đi.
Khi mọi người đã đi hết, Mễ Khả Nhi rốt cục không giữ nổi bình tĩnh nữa, cô ta điên cuồng đập vỡ tất cả mọi thứ.
“Tần Lục Nguyệt! Nghiêm Nặc! Tao sẽ không bỏ qua cho chúng mày đâu! Chúng mày được lắm! Cứ chờ mà xem!”
Đám người hầu của Mễ Gia đứng ở một bên không dám nói gì, cố gắng giảm đi sự tồn tại của mình.
Buổi tiệc tối nay là một buổi tiệc tồi tệ nhất từ trước tới giờ.
Toàn bộ quá trình đều nằm ngoài tầm kiểm soát.
Một mình Tần Lục Nguyệt mà đã có chút mất khống chế rồi, lại còn thêm một Nghiêm Nặc mới về nước, căn bản không thể kiểm soát được.
Nếu nói Tần Lục Nguyệt coi như dễ bắt nạt bằng lời nói, thì Nghiêm Nặc chính là một con nhím, gặp ai cũng đâm.
Quái lạ!
Nghiêm Nặc thế mà lại có thể đối xử như vậy với Tần Lục Nguyệt!
Đây là điểm khiến Mễ Khả Nhi không ngờ nhất.
Nghiêm Nặc khi nào mà đối xử tốt với một người như vậy?
Cô ta trừ ghét bỏ người khác ra thì vẫn là ghét bỏ người khác.
Nhưng cô ta lại không ghét Tần Lục Nguyệt, mà ngược lại còn có vẻ rất yêu thích.
Mễ Khả Nhi cô lại có thể không bằng Tần Lục Nguyệt!
Nhưng mà bây giờ Tần Lục Nguyệt không biết Mễ Khả Nhi đang oán hận mình, bởi vì bây giờ chính cô cũng đang bận oán hận ai kia rồi.
Sau khi Tông Minh Hạo ép cô rời khỏi buổi tiệc, chưa đi được bao xa thì đã bị anh mạnh mẽ hôn!
Này này này! Đây là có chuyện gì vậy?
Cô chưa nói một cái gì, cũng chưa làm một cái gì động đến anh mà, tại sao một lời không hợp liền hôn vậy?
Nơi này không có người ngoài, Tần Lục Nguyệt liều mạng chống cự, nhưng mà cô càng chống cự bao nhiêu thì động tác của Tông Minh Hạo lại càng mạnh mẽ bấy nhiêu.
Tần Lục Nguyệt thấy lễ phục của mình sắp bị cởi bỏ, cô mới tìm được một cơ hội đẩy Tông Minh Hạo ra.
Tần Lục Nguyệt ngẩng đầu trừng mắt với Tông Minh Hạo, tức giận nói: “Tông Minh Hạo, anh đừng có quá đáng!”
“Quá đáng?!”Khóe miệng Tông Minh Hạo khẽ nhếch lên đầy thách thức, vẫn bá đạo áp cô ở giữa anh và xe, giữa hai người không hề có khoảng cách, dán chặt vào nhau: “Tần Lục Nguyệt, đây mới chỉ là bắt đầu thôi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook