Cô Vợ Gả Thay Của Tổng Giám Đốc Cố Chấp
-
Chương 40: Cô nhất định không cầu xin tôi?
“Cô chắc chắn?"_Tông Minh Hạo nhướn mày, cho dù hắn mới tỉnh ngủ nhưng vẫn rất đẹp trai đến nỗi không ai so sánh được.
Tần Lục Nguyệt hận không thế võ ngực bảo đảm: “Vâng!”
“Nghe nói, cuộc họp hàng năm của công ty cô đều phải mang theo bạn trai?"_Những lời này, Tông Minh Hạo dường như phải nghiến răng nghiến lợi mới nói ra được.
Sao cũng được, bản thiếu gia đã nói đến mức này rồi, cô còn không mau cầu xin tôi làm bạn trai cô đi?
Cô mau cầu xin tôi đi!
Cầu xin tôi đi!!!
"Đúng vậy!"_Tần Lục Nguyệt vẫn cảm thấy rất mơ hồ, không hiểu gì cả.
Vì sao anh lại hỏi mình chuyện này?
"Vậy cô có người nào thích hợp chưa?"_Bên ngoài vẫn là dáng vẻ cực kì bình tĩnh nhưng thật ra trong lòng Tông Minh Hạo đang gào thét.
Tần Lục Nguyệt vẫn mơ hồ lắc đầu: "Không có!"
"Nếu cô không có bạn trai, vậy cô định làm như thế nào?"_Tông Minh Hạo cảm thấy làm người tốt rất mệt.
Những người giao tiếp với hắn trước đây, người nào cũng đa mưu túc trí, tâm tư sâu nặng. Hắn chỉ cần ám chỉ một chút là bọn họ có thể hiểu ra ngay. Nhưng ngược lại là nó, hắn đã ám chỉ đến mức độ này rồi mà nó vẫn không hiểu! Trong lòng Tông Minh Hạo hơi tức giận.
Cô rốt cục có cầu xin mình hay không đây?
Nghe Tông Minh Hạo hỏi, Tần Lục Nguyệt bình tĩnh cúi đầu nhìn xuống.
Nếu anh biết cuộc họp hàng năm mình phải có một người bạn trai, có lẽ là anh không muốn mình không biết liêm sỉ mà chạy đến cầu xin anh đúng không? May mà mình rất biết điều, không định đến cầu xin anh. Anh tôn quý như thế, làm sao có thể hạ mình xuống làm bạn trai mình được. Cho nên, bây giờ anh nói những lời này có lẽ là để ám chỉ cho mình biết, đừng không biết liêm sỉ mà đưa ra những yêu cầu không hợp lí, đúng không?
Tông Minh Hạo không nói một lời, quay đầu bước đi.
Làm sao bây giờ? Thật muốn đánh người.
Tần Lục Nguyệt nhìn theo bóng dáng Tông Minh Hạo, ý nghĩ càng thêm kiên định!
Nhìn xem, mình biết điều như vậy, anh quả nhiên rất vừa lòng!
Nếu mình mà cầu xin anh đi cùng mình đến cuộc họp hàng năm, chắc chắn anh sẽ vô tình từ chối, sau đó sẽ đá mình ra khỏi nhà ngay lập tức.
Mình không thể phạm sai lầm cấp thấp như vậy!
Lúc ăn sáng, Tông Minh Hạo không thèm liếc Tần Lục Nguyệt, chỉ có quản gia hỏi nó: “Thiếu phu nhân, hôm nay cô ở nhà nghỉ ngơi, vậy xe của cô có phải mang đi bảo dưỡng một chút không?"
Tân Lục Nguyệt bây giờ mới nhớ ra hôm nay là cuối tuần, cười nói: “Làm phiền rồi!"
Đang ăn, điện thoại của Tần Lục Nguyệt vang lên, Tần Lục Nguyệt vừa thấy dãy số kia, mặt lập tức vui vẻ bắt máy nói: “Tiểu Nặc?”
"Đến chơi!"_Nghiêm Nặc nói đúng hai từ.
"Nhưng mà, xe của tôi mang đi bảo dưỡng rồi!"_Tần Lục Nguyệt thành thật trả lời: “Tôi không đi được!"
"Mình bảo anh hai đến đón cậu"_Nghiêm Nặc lập tức nói. Tần Lục Nguyệt do dự một chút, Nghiêm Nặc lại nói thêm: “Mình ở một mình rất buồn!"
"Được!"_Tần Lục Nguyệt lập tức trả lời: “Mình đưa cậu ra ngoài chơi!”
Tắt điện thoại, Tông Minh Hạo nói: “Cô phải ra ngoài? Vậy bảo quản gia đưa thêm cho cô một chiếc xe nữa!"
Tần Lục Nguyệt vội đáp: "Không cần đâu! Nghiêm nhị thiếu vừa lúc đến đây, anh ấy sẽ đón tôi đi qua đó!"
Nghiêm Sâm? Lại là Nghiêm Sâm!
Không đợi Tông Minh Hạo nói thêm câu nào, Tần Lục Nguyệt đã đứng dậy nói: "Tôi ăn no rồi, tôi đi trước!"
Nhìn theo bóng dáng Tần Lục Nguyệt, Tông Minh Hạo đột nhiên cảm thấy không muốn ăn gì nữa, chiếc thìa được chạm khắc đẹp đẽ đang cầm trên tay, "bộp" một cái, bị vứt xuống bàn.
Quản gia lập tức tiến đến, nhỏ giọng hỏi: "Thiếu gia, đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
"No rồi!"_Tông Minh Hạo đứng lên, Tiểu Triệu lập tức đi theo, vừa đi vừa báo cao: "Chủ tịch, lịch trình của chúng ta tổng cộng là 2 ngày 2 đêm…"
"Đêm nay trở về."_Tông Minh Hạo bỏ lại 4 từ, quay đầu rời đi.
Tiểu Triệu sửng sốt.
Không phải là phải đi công tác 2, 3 ngày sao, sao đột nhiên bây giờ lại...?
“Vâng, thưa Tổng giám đốc!"_Tiểu Triệu cung kính đáp, rồi lập tức đi đổi lịch trình.
Đợi Tông Minh Hạo thay quần áo xong, toàn bộ lịch trình đã được đổi xong xuôi.
Tiểu Triệu lại báo cáo lại lịch trình một chút: "Lịch trình của chúng ta hôm nay là... Có lẽ đến lúc rạng sáng là có thể trở về."
Lúc này Tông Minh Hạo mới hài lòng gật đầu.
"Lập tức đi làm đi."_Tông Minh Hạo đi nhanh như dưới chân có gió, hận không thể xử lí công việc nhanh hơn một chút, sau đó lập tức trở về.
....
Tần Lục Nguyệt đi đến cửa, đúng lúc thấy Nghiêm Sâm đang bước ra từ một chiếc Lamborghini mui trần màu xám.
Nghiêm Sâm xuống xe, vô cùng phong độ mà mở cửa xe cho Tần Lục Nguyệt: “Tần tiểu thư, thật ngại quá! Tiểu Nặc chỉ có một mình cô là bạn, cho nên chỉ có thể tìm cô rủ đi chơi.”
Tần Lục Nguyệt cười cười xua tay: "Không sao cả! À, tôi có làm một chút điểm tâm cho cô ấy, hôm trước ở buổi tiệc, tôi thấy hình như cô ấy rất thích ăn đồ ngọt, cho nên đã mua sách dạy nấu ăn về, tự làm một ít."
"Tần tiểu thư thật là có lòng, mời!"_Nghiêm Sâm cực kì phong độ mời nó lên xe.
Tần Lục Nguyệt vuốt váy, ngồi xuống ghế phụ lái.
Nghiêm Sâm chờ Tần Lục Nguyệt ngồi xuống xong xuôi, mới đóng cửa rồi quay về ghế lái của mình.
Ở phía xa, xe của Tông Minh Hạo đang đỗ lại.
Đôi mắt chim ưng của hắn bình tĩnh nhìn vẻ tươi cười trên mặt Tần Lục Nguyệt rất lâu không đời đi.
Mãi lúc sau, Tông Minh Hạo mới mở miệng nói: "Đi thôi!"
Người phụ nữ này nên bị trừng phạt thêm lần nữa.
Nghiêm Sâm chở Tần Lục Nguyệt đến Nghiêm gia, sau đó nó và Nghiêm Nặc đi chơi suốt một ngày.
Tần Lục Nguyệt đưa Nghiêm Nặc đi dạo phố, mua sắm, xem phim,…
Chơi mệt rồi, Tần Lục Nguyệt rủ Nghiêm Nặc đi ăn, tiện thể nghỉ ngơi một lúc.
Hai người cùng lắm chỉ mới 23 tuổi, đang là thời kì thanh xuân dào dạt, sức sống tràn đầy, chơi cả ngày mà vẫn chưa thấy mệt lắm. Vào nhà hàng, 2 người còn thảo luận một chút, chốc nữa ăn xong, có muốn đi xem biểu diễn người cá hay không.
Đúng lúc này, một giọng nói nũng nịu vang lên ở phòng bên cạnh: "Chồng à, em muốn đi xem biểu diễn người cá! Người ta đã muốn đi xem cái này từ rất lâu rồi!"
Sau đó, một giọng nói quen thuộc lại vang lên: "Vợ ngoan, nếu em muốn thì chúng ta sẽ đi ngay."
"Chồng à, anh là tốt nhất! Em yêu anh!"_Người phụ nữ lập tức làm nũng, nói: “Chồng, lúc anh ở bên Tần Lục Nguyệt, hai người đi xem biểu diễn người cá bao giờ chưa?"
Tần Lục Nguyệt đang ăn, lập tức cứng người lại. Đáy lòng kêu gào.
Tại sao lại có thể máu chó như vậy? Trùng hợp như vậy làm gì? Vì sao, mình đi đâu cũng có bọn họ?
Hai giọng nói kia không phải của ai khác mà chính là của Vương Lan và Trần Cao!
Trần Cao nghe Vương Lan hỏi vậy, lập tức trả lời: “Anh làm sao có thể đi cùng cô ta cơ chứ? Một tháng anh chỉ gặp cô ta có 1, 2 lần! Thời gian còn lại, anh đều ở bên em hết mà! Anh làm sao có thể cùng cô ta đi xem biểu diễn người cá được? Hơn nữa, tiền lương của cô ta, anh đều lấy để nuôi em, cô ta làm sao có thể có tiền đến chỗ đó?"
Vương Lan cảm thấy vừa ý, nói: “Thế còn tạm được!"
Tần Lục Nguyệt nghe vậy, buông đũa xuống, trong lòng ngũ vị tạp trần. (Gồm 5 vị: đắng, cay, chua, mặn, ngọt)
Thì ra, bọn họ đã ở bên nhau 2 năm!
Thì ra, mỗi lần anh ta nói với mình là đi công tác, đều là tới chỗ Vương Lan.
Thì ra, mình là một đứa ngốc, bị bọn họ đùa giỡn tận 2 năm mà vẫn không hề hay biết.
Nghiêm Nặc nhìn nó, hỏi: “Cậu quen bọn họ sao?"
Tần Lục Nguyệt cười khổ một tiếng, nói: "Mình chính là Tần Lục Nguyệt mà bọn họ nói đến, bọn mình vừa mới chia tay không lâu, anh ta lập tức có bạn gái mới."
Giây tiếp theo, Nghiêm Nặc cầm cốc nước lên, đi sang phòng bên cạnh, hất vào mặt cả hai người bên đó, cao quý, lạnh lùng, nói: “Đồ đê tiện!"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook