Cô Vợ Đánh Tráo
-
Chương 525: Không có ác ý
Rõ ràng họ đều là mẹ.
Hàn Mộc Tử cười có phần nhạt đi đôi chút, không trả lời Hàn Thanh. Sau khi chơi đùa trong công viên giải trí một lúc, Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ mệt tới mức ngủ gật ngay khi vào xe. Dù sao cả hai đều tận lực tham gia đủ loại trò chơi dưới sự quan sát của Hàn Thanh và Hàn Mộc Tử. “Chúng ta đi ăn cơm chứ?” Hàn Thanh thắt dây an toàn nhìn về phía ghế sau.
Hàn Mộc Tử cũng nhìn lại, nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Về nhà đi, mọi người mệt quá rồi. Chúng ta nghỉ ngơi đã. Buổi tối em làm thêm chút đồ ăn là được." “Ừ” Hàn Thanh gật đầu, cứ để như vậy đi. Hàn Mộc Tử phải đi mua đồ để nấu ăn,
Chương 525: Không có ác ý
Rõ ràng họ đều là mẹ.
Hàn Mộc Tử cười có phần nhạt đi đôi chút, không trả lời Hàn Thanh. Sau khi chơi đùa trong công viên giải trí một lúc, Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ mệt tới mức ngủ gật ngay khi vào xe. Dù sao cả hai đều tận lực tham gia đủ loại trò chơi dưới sự quan sát của Hàn Thanh và Hàn Mộc Tử. “Chúng ta đi ăn cơm chứ?” Hàn Thanh thắt dây an toàn nhìn về phía ghế sau.
Hàn Mộc Tử cũng nhìn lại, nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Về nhà đi, mọi người mệt quá rồi. Chúng ta nghỉ ngơi đã. Buổi tối em làm thêm chút đồ ăn là được." “Ừ” Hàn Thanh gật đầu, cứ để như vậy đi. Hàn Mộc Tử phải đi mua đồ để nấu ăn, chạy về phía cô. "Số điện thoại anh cho em, em làm mất sao?"
Anh hỏi, đi từ từ bên cạnh.
Hàn Mộc Tử mím đôi môi đỏ mọng, mặt lạnh tanh không đáp.
Dạ Mã Thâm cười cười, không quan tâm mà giải thích: “Anh đã đợi em rất lâu, nhưng em không cho anh cách liên lạc, nên anh đành đứng ở siêu thị chờ em.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, dường như phớt lờ lời anh nói. “Khi gặp lại bạn cũ, em có thể miễn cưỡng nói với anh vài lời được không? Một lời chào xã giao cũng được?”
Cô vẫn không trả lời.
Dạ Mạ Thâm đi theo cô đến quầy thanh toán, trước khi Hàn Mộc Tử có thể di chuyển, Dạ Mạc Thâm đưa tay lên đỡ cô, giúp lấy mấy thứ trong xe hàng ra, đặt lên quầy cho nhân viên quét mã.
Hàn Mộc Tử: "..."
Sự kết hợp của mỹ nam mỹ nữ luôn là vũ khí sát thương vô cùng mạnh, huống hồ Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm không phải là trai xinh gái đẹp thông thường, hành động của Dạ Mạc Thâm rất thân mật, khiến cho cô thu ngân không kìm được ghen tị mà nói: “Ôi chị ơi, bạn trai chị đẹp trai thật đó.
Tay của Dạ Mạc Thâm đông cứng lại, anh nhìn về phía Hàn Mộc Tử.
Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt ấy, cô cất tiếng sau thời gian dài im lặng: “Anh ta không phải bạn trai của tôi, tôi cũng không biết anh ta."
Nụ cười trên mặt cô thu ngân biến mất hoàn toàn.
Cô lúng túng cắn môi, sau đó liếc nhìn Dạ Mạc Thâm, nếu không biết nhau, sao người đàn ông này lại lấy đồ cho Hàn Mộc Tử? Hay... chỉ là giúp đỡ đơn thuần?
Hoặc có thể là vô tình nhìn thấy người đẹp trong siêu thị nên muốn bắt chuyện?
Người phục vụ bắt đầu quét mã sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, Hàn Mộc Tử cũng không cho Dạ Mạc Thâm cơ hội, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho thu ngân.
Cô thu ngân đưa máy ra bấm mã, Hàn Mộc Tử chỉ muốn quay đầu nhắc nhở anh quay ra chỗ khác, nhưng nhìn qua đã thấy anh quay đầu về phía khác, không nhìn cô.
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô nhanh chóng nhập mật khẩu, lấy lại thẻ ngân hàng rồi xách túi rời đi,
Ra khỏi siêu thị, Hàn Mộc Tử định đi bộ về, nhưng được nửa chừng phát hiện bóng người sau lưng mình nhờ ngọn đèn đường.
Cô thực sự tức giận và bất lực, không muốn anh đi theo, không muốn anh nhận ra mình, lại càng không muốn nói chuyện với anh.
Đi được một đoạn, Hàn Mộc Tử tức giận dừng lại, Dạ Mạc Thâm đột nhiên tiến lên cầm lấy túi xách của cô. “Có nặng quả không? Để anh cầm cho
Hàn Mộc Tử: "….
Cô gặp ảo giác sao? Tại sao tính cách của người này lại khác hoàn toàn so với năm năm trước?
Tất nhiên thay đổi lớn nhất chính là Dạ Mạc Thâm.
Liệu năm năm thực sự có thể làm một người thay đổi?
Không, không thể.
Dù sao thì Dạ Mạc Thâm cũng từng nhìn thấy cô khi cô đối diện những người khác, dù là nhân viên của công ty anh hay Lâm Thanh Thanh, cô vẫn không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng với bản thân cô....
Trong năm năm qua, chuyện gì đã xảy ra? Cô nhìn vào chiếc túi Dạ Mạc Thâm cầm, định nói rằng cô không muốn dùng đồ anh đụng qua, thì Dạ Mạc Thâm cất tiếng, “Em sống ở khu phức hợp phía trước sao? Anh thấy em đi ra từ đó, đi thôi, anh đưa em về tới cửa."
Hàn Mộc Tử: “...
Nói xong, Dạ Mạc Thâm đi trước, bóng dáng cao gầy kéo dài trên mặt đường.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một lát, nhưng cũng đi về phía trước.
Vừa đến cổng chính, bước chân của Dạ
Mạc Thâm cũng dừng lại, "Tới đây rồi, em đi vào đi, buổi tối em nhớ chú ý an toàn.
Hàn Mộc Tử cầm túi, không chút nghĩ ngợi, xoay người đi vào trong. Đi được mấy bước, cô vẫn cảm thấy ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đang ở sau lưng, cô bước một bước, rồi quay đầu nhìn lại.
Dạ Mạc Thâm vẫn nở nụ cười như gió xuân, giống như trước đây...
Muốn làm thân sao?
Hàn Mộc Tử ánh mắt phức tạp, cô cắn chặt môi dưới, tâm trạng hỗn loạn.
Dạ Mạc Thâm vô cùng ân cần, hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt cô, một lúc sau mới mỉm cười: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, anh không có ý xấu. Anh chỉ muốn gặp lại em, vào đi."
Có thật chỉ là một cuộc gặp của những người bạn cũ?
Hàn Mộc Tử cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Sự xuất hiện của anh khiến cho bánh răng số phận bắt đầu xoay từng vòng một, nhiều thứ.... trở nên phức tạp hơn trước.
Cuối cùng, Hàn Mộc Tử không nói lời nào, xoay người đi mất.
Khi bóng hình trước mắt biến mất hoàn toàn hỏi tầm nhìn, anh mới nhìn lại, nụ cười trên mặt từng chút một biến mất.
Anh lấy điện thoại di động, chạm vào bức ảnh đứa trẻ mà trợ lý gửi cho anh.
Đường nét trên mặt nó giống hệt Dạ Mạc Thâm, chỉ khác là giữa lông mày và mắt có đôi phần lạnh lùng của Hàn Mộc Tử, vẻ ngoài vô cùng thanh tú.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.
Trợ lý tìm kiếm mọi thông tin, mãi một thời gian dài mới tìm ra bức ảnh chính diện có chút mờ ảo này.
Xem ra những năm qua Hàn Mộc Tử bảo vệ đứa trẻ rất tốt.
Đối với việc tại sao lại phải bảo vệ nó tốt như vậy, Dạ Mạc Thâm cất điện thoại di động đi, sự hung ác mờ nhạt lướt qua đôi mắt ấm áp của anh. Anh nghĩ mình sớm sẽ có câu trả ldi.
Hàn Mộc Tử cười có phần nhạt đi đôi chút, không trả lời Hàn Thanh. Sau khi chơi đùa trong công viên giải trí một lúc, Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ mệt tới mức ngủ gật ngay khi vào xe. Dù sao cả hai đều tận lực tham gia đủ loại trò chơi dưới sự quan sát của Hàn Thanh và Hàn Mộc Tử. “Chúng ta đi ăn cơm chứ?” Hàn Thanh thắt dây an toàn nhìn về phía ghế sau.
Hàn Mộc Tử cũng nhìn lại, nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Về nhà đi, mọi người mệt quá rồi. Chúng ta nghỉ ngơi đã. Buổi tối em làm thêm chút đồ ăn là được." “Ừ” Hàn Thanh gật đầu, cứ để như vậy đi. Hàn Mộc Tử phải đi mua đồ để nấu ăn,
Chương 525: Không có ác ý
Rõ ràng họ đều là mẹ.
Hàn Mộc Tử cười có phần nhạt đi đôi chút, không trả lời Hàn Thanh. Sau khi chơi đùa trong công viên giải trí một lúc, Tiểu Nhan và Đậu Nhỏ mệt tới mức ngủ gật ngay khi vào xe. Dù sao cả hai đều tận lực tham gia đủ loại trò chơi dưới sự quan sát của Hàn Thanh và Hàn Mộc Tử. “Chúng ta đi ăn cơm chứ?” Hàn Thanh thắt dây an toàn nhìn về phía ghế sau.
Hàn Mộc Tử cũng nhìn lại, nghĩ một thoáng rồi lắc đầu: “Về nhà đi, mọi người mệt quá rồi. Chúng ta nghỉ ngơi đã. Buổi tối em làm thêm chút đồ ăn là được." “Ừ” Hàn Thanh gật đầu, cứ để như vậy đi. Hàn Mộc Tử phải đi mua đồ để nấu ăn, chạy về phía cô. "Số điện thoại anh cho em, em làm mất sao?"
Anh hỏi, đi từ từ bên cạnh.
Hàn Mộc Tử mím đôi môi đỏ mọng, mặt lạnh tanh không đáp.
Dạ Mã Thâm cười cười, không quan tâm mà giải thích: “Anh đã đợi em rất lâu, nhưng em không cho anh cách liên lạc, nên anh đành đứng ở siêu thị chờ em.”
Nghe vậy, Hàn Mộc Tử hơi khựng lại, nhưng vẫn tiếp tục đi về phía trước, dường như phớt lờ lời anh nói. “Khi gặp lại bạn cũ, em có thể miễn cưỡng nói với anh vài lời được không? Một lời chào xã giao cũng được?”
Cô vẫn không trả lời.
Dạ Mạ Thâm đi theo cô đến quầy thanh toán, trước khi Hàn Mộc Tử có thể di chuyển, Dạ Mạc Thâm đưa tay lên đỡ cô, giúp lấy mấy thứ trong xe hàng ra, đặt lên quầy cho nhân viên quét mã.
Hàn Mộc Tử: "..."
Sự kết hợp của mỹ nam mỹ nữ luôn là vũ khí sát thương vô cùng mạnh, huống hồ Hàn Mộc Tử và Dạ Mạc Thâm không phải là trai xinh gái đẹp thông thường, hành động của Dạ Mạc Thâm rất thân mật, khiến cho cô thu ngân không kìm được ghen tị mà nói: “Ôi chị ơi, bạn trai chị đẹp trai thật đó.
Tay của Dạ Mạc Thâm đông cứng lại, anh nhìn về phía Hàn Mộc Tử.
Không có biểu hiện gì trên khuôn mặt ấy, cô cất tiếng sau thời gian dài im lặng: “Anh ta không phải bạn trai của tôi, tôi cũng không biết anh ta."
Nụ cười trên mặt cô thu ngân biến mất hoàn toàn.
Cô lúng túng cắn môi, sau đó liếc nhìn Dạ Mạc Thâm, nếu không biết nhau, sao người đàn ông này lại lấy đồ cho Hàn Mộc Tử? Hay... chỉ là giúp đỡ đơn thuần?
Hoặc có thể là vô tình nhìn thấy người đẹp trong siêu thị nên muốn bắt chuyện?
Người phục vụ bắt đầu quét mã sau khi nghĩ ngợi hồi lâu, Hàn Mộc Tử cũng không cho Dạ Mạc Thâm cơ hội, trực tiếp đưa thẻ ngân hàng cho thu ngân.
Cô thu ngân đưa máy ra bấm mã, Hàn Mộc Tử chỉ muốn quay đầu nhắc nhở anh quay ra chỗ khác, nhưng nhìn qua đã thấy anh quay đầu về phía khác, không nhìn cô.
Hàn Mộc Tử: "..."
Cô nhanh chóng nhập mật khẩu, lấy lại thẻ ngân hàng rồi xách túi rời đi,
Ra khỏi siêu thị, Hàn Mộc Tử định đi bộ về, nhưng được nửa chừng phát hiện bóng người sau lưng mình nhờ ngọn đèn đường.
Cô thực sự tức giận và bất lực, không muốn anh đi theo, không muốn anh nhận ra mình, lại càng không muốn nói chuyện với anh.
Đi được một đoạn, Hàn Mộc Tử tức giận dừng lại, Dạ Mạc Thâm đột nhiên tiến lên cầm lấy túi xách của cô. “Có nặng quả không? Để anh cầm cho
Hàn Mộc Tử: "….
Cô gặp ảo giác sao? Tại sao tính cách của người này lại khác hoàn toàn so với năm năm trước?
Tất nhiên thay đổi lớn nhất chính là Dạ Mạc Thâm.
Liệu năm năm thực sự có thể làm một người thay đổi?
Không, không thể.
Dù sao thì Dạ Mạc Thâm cũng từng nhìn thấy cô khi cô đối diện những người khác, dù là nhân viên của công ty anh hay Lâm Thanh Thanh, cô vẫn không muốn nhìn thấy anh.
Nhưng với bản thân cô....
Trong năm năm qua, chuyện gì đã xảy ra? Cô nhìn vào chiếc túi Dạ Mạc Thâm cầm, định nói rằng cô không muốn dùng đồ anh đụng qua, thì Dạ Mạc Thâm cất tiếng, “Em sống ở khu phức hợp phía trước sao? Anh thấy em đi ra từ đó, đi thôi, anh đưa em về tới cửa."
Hàn Mộc Tử: “...
Nói xong, Dạ Mạc Thâm đi trước, bóng dáng cao gầy kéo dài trên mặt đường.
Hàn Mộc Tử suy nghĩ một lát, nhưng cũng đi về phía trước.
Vừa đến cổng chính, bước chân của Dạ
Mạc Thâm cũng dừng lại, "Tới đây rồi, em đi vào đi, buổi tối em nhớ chú ý an toàn.
Hàn Mộc Tử cầm túi, không chút nghĩ ngợi, xoay người đi vào trong. Đi được mấy bước, cô vẫn cảm thấy ánh mắt của Dạ Mạc Thâm đang ở sau lưng, cô bước một bước, rồi quay đầu nhìn lại.
Dạ Mạc Thâm vẫn nở nụ cười như gió xuân, giống như trước đây...
Muốn làm thân sao?
Hàn Mộc Tử ánh mắt phức tạp, cô cắn chặt môi dưới, tâm trạng hỗn loạn.
Dạ Mạc Thâm vô cùng ân cần, hơi ngạc nhiên khi thấy ánh mắt cô, một lúc sau mới mỉm cười: “Đừng suy nghĩ nhiều quá, anh không có ý xấu. Anh chỉ muốn gặp lại em, vào đi."
Có thật chỉ là một cuộc gặp của những người bạn cũ?
Hàn Mộc Tử cảm thấy chuyện này không hề đơn giản. Sự xuất hiện của anh khiến cho bánh răng số phận bắt đầu xoay từng vòng một, nhiều thứ.... trở nên phức tạp hơn trước.
Cuối cùng, Hàn Mộc Tử không nói lời nào, xoay người đi mất.
Khi bóng hình trước mắt biến mất hoàn toàn hỏi tầm nhìn, anh mới nhìn lại, nụ cười trên mặt từng chút một biến mất.
Anh lấy điện thoại di động, chạm vào bức ảnh đứa trẻ mà trợ lý gửi cho anh.
Đường nét trên mặt nó giống hệt Dạ Mạc Thâm, chỉ khác là giữa lông mày và mắt có đôi phần lạnh lùng của Hàn Mộc Tử, vẻ ngoài vô cùng thanh tú.
Chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhớ kỹ.
Trợ lý tìm kiếm mọi thông tin, mãi một thời gian dài mới tìm ra bức ảnh chính diện có chút mờ ảo này.
Xem ra những năm qua Hàn Mộc Tử bảo vệ đứa trẻ rất tốt.
Đối với việc tại sao lại phải bảo vệ nó tốt như vậy, Dạ Mạc Thâm cất điện thoại di động đi, sự hung ác mờ nhạt lướt qua đôi mắt ấm áp của anh. Anh nghĩ mình sớm sẽ có câu trả ldi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook