Nói xong câu đó, An Niên nhìn về phía Lăng Thiên Vũ rồi chậm rãi khép hai mắt lại.

Lăng Thiên Vũ nhìn thi thể An Niên rồi tự nhốt mình vào một góc âm u.

Bây giờ cảnh tượng lúc đó lại xuất hiện, chiếc Ferrari màu lam lắc lư, cả chiếc xe đang phóng nhanh tới chân núi.

Lăng Thiên Vũ nắm chặt ngồi ghế nhi đồng dưới người, nhìn xe cách đống đá càng ngày càng gần thì đột nhiên vươn bàn tay về hướng Lăng Tiêu như muốn nhào qua: “Đừng…”

“Đừng…”

Thịnh Hoàn Hoàn và Lâm Chi Vũ gần như cùng hò hét lên.

“Phanh” một tiếng, Ferrari màu lam đâm vào chân núi, một đống đá vụn rơi xuống.

Thịnh Hoàn Hoàn cảm thấy tim mình như ngừng đập.

Không phải nói không có nguy hiểm sao?


Thì ra hắn nói tái diễn thật sự là tái diễn.

Xe ngừng lại, Lâm Chi Vũ muốn đi xuống, xe lại bị tài xế khóa lại: “Lăng Gia đã ra lệnh các vị không thể xuống xe.”

Lúc này Lâm Chi Vũ đâu thể nghe lời tài xế: “Anh không nhìn thấy xe đã lật sao, lỡ Lăng Tiêu bị trọng thương thì làm sao, anh muốn chúng tôi trơ mắt nhìn ba con họ chết sao?”

Tài xế thờ ơ: “Đây là lệnh của Lăng Gia, các người chỉ cần thành thật ở trong xe rồi giao tất cả cho Đường thiếu xử lý.”

Lâm Chi Vũ lạnh lùng nói: “Anh mở khóa ra trước, tôi chỉ xuống xem một chút…”

“Ngậm miệng.” Thịnh Hoàn Hoàn đột nhiên quát lên một tiếng, ánh mắt sắc bén nhìn về hướng Lâm Chi Vũ: “Cô có thể đừng nói nữa không?”

Các cô nên tin tưởng Lăng Tiêu, lúc này đi xuống thì công sức của Lăng Tiêu sẽ uổng phí.

Hắn dùng bản thân ra cược, cô không cho phép kẻ nào phá hư.

Trong xe yên tĩnh tầm mười giây, Lâm Chi Vũ lạnh lùng nói: “Tôi làm gì còn chưa tới phiên cô dạy dỗ.”


Thịnh Hoàn Hoàn không muốn tranh chấp với cô ta mà lại nhìn ra ngoài cửa sổ, lúc này Đường Dật đã xuống xe, anh đi về hướng Ferrari rồi ngừng lại.

Lúc này Lăng Tiêu đang thở phì phò, trán của hắn đập lên tay lái nên rách da, má chảy từ vết thương xuống lông mày.

Lăng Thiên Vũ bên cạnh hai mắt đỏ rực nhìn hắn: “Đừng… Đừng…”

Giọng của cậu không vang dội giống tiếng rít gào vừa rồi mà trầm thấp khàn khàn giống như một con dao rỉ sét.

Lăng Tiêu nhìn cậu rồi đặt bàn tay lên đầu cậu nhẹ nhàng vuốt ve: “Thiên Vũ, ba không chán ghét con, mà là bị bệnh không thể khống chế hành vi của mình, như người trong bệnh viện thần kinh có làm cái gì bản thân họ cũng không biết, đây không phải là ý muốn của họ.”

Lăng Thiên Vũ cắn chặt môi, nước mắt rơi xuống từng giọt từng giọt.

Lăng Tiêu tiếp tục nói: “Thiên Vũ, là ba có lỗi với con, kỳ thật con là đứa trẻ dũng cảm nhất ngoan nhất trên thế giới, con là niềm kiêu ngạo của ba, là ba không xứng làm ba của con.”

Nước mắt trên mặt Lăng Thiên Vũ càng rơi càng nhiều, cậu thấy máu không ngừng tràn ra từ vết thương của Lăng Tiêu thì thò bàn tay nhỏ về hướng hắn, muốn đè vết thương lại để nó không chảy máu nữa.

Nhưng tay nhỏ quá ngắn nên thử nhiều lần vẫn không thành công.

Lăng Tiêu nắm bàn tay nhỏ bé của cậu trong lòng bàn tay: “Con có thể tha thứ cho ba không?”

Lăng Thiên Vũ lệ rơi đầy mặt lắc đầu, tiếp đó lại gật đầu, lát sau nghẹn ngào gọi một tiếng: “Ba.”

Giờ khắc này, môi Lăng Tiêu không kiềm được mà nhếch lên thật cao: “Con ơi.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương