Hơn nữa cuộc đối thoại vừa rồi của Thịnh Hoàn Hoàn và Chu Tín sẽ làm khẩu cung của các cao tầng khá bất lợi với Chu Tín và Dương Lập.

Ở đây có không ít cao tầng đều là cựu thần của Thịnh Thế, họ chứng kiến Thịnh Thế lớn mạnh từng chút từng chút như thế nào, biết Thịnh Thế trải qua bao nhiêu gian nan vất vả mới có sự huy hoàng của hôm nay.

Cho nên họ không cho phép kẻ nào phá hoại Thịnh Thế, làm tổn thất lợi ích của công ty.

Sau khi cảnh sát rời đi, phòng họp lập tức lặng ngắt như tờ.

Lúc này Lý Vệ Lâm đi đến đưa tay gõ nhẹ lên cửa hai cái, mọi người mới phát hiện có người ngoài xuất hiện.

Thịnh Hoàn Hoàn lập tức đứng lên đi về hướng Lý Vệ Lâm: “Xin long trọng giới thiệu với mọi người, từ hôm nay nhân viên trung tâm dự án Đường Thị có thêm một người, anh ấy tên là Lý Vệ Lâm.”

Hôm qua Thịnh Hoàn Hoàn đã thông báo với mọi người chuyện điều động nhân viên dự án trong nhóm, cho nên họ cũng không kỳ quái khi Lý Vệ Lâm xuất hiện.

Họ lo lắng là dự án Đường Thị này còn có thể tiến hành thuận lợi hay không, công ty đã đầu tư quá nhiều nhân lực và tài chính vào dự án này rồi.


Lý Vệ Lâm giới thiệu sơ qua, nhưng cảm xúc của các cao tầng đều không cao.

Thịnh Hoàn Hoàn ra hiệu cho Lý Vệ Lâm ngồi xuống, sau đó trở lại vị trí của mình rồi chống hai tay lên bàn, nhìn các cao tầng mà nói: “Nếu cảnh sát đã tìm được tủ sắt thì tôi có cách thuyết phục phía Đường Thị tiếp tục hợp tác với chúng ta, cho nên mọi người đừng nản chí.”

Sau đó Thịnh Hoàn Hoàn lui lại một bước rồi chân thành cúi đầu.

Thịnh Hoàn Hoàn làm vậy khiến các cao tầng đều sững sờ nhìn nhau.

Tiếp đó chỉ nghe Thịnh Hoàn Hoàn thành khẩn nói: “Tôi rất xin lỗi về chuyện tối hôm qua, kỳ thật tôi và quản lý Tống đã sớm hoài nghi có người sẽ gây bất lợi với dự án nên đã lắp định vị sẵn trong tủ sắt. Tối hôm qua tôi bất kính với các vị là muốn Chu Tín và Dương Lập buông lỏng cảnh giác, Hoàn Hoàn xin nhận lỗi với các vị tiền bối.”

Đám người nghe Thịnh Hoàn Hoàn giải thích, lại thấy cô chân thành như vậy thì oán giận trong lòng đối với cô cũng triệt để tan biến.

“Thịnh tổng chỉ suy xét vì công ty thôi, là chúng tôi hiểu lầm Thịnh tổng.”


“Không ngờ Chu Tín lại là loại người này, cũng may Thịnh tổng nhìn rõ mọi việc, nếu không Thịnh Thế sẽ bị tổn thất rất lớn.”

“Đúng vậy, lần này nhờ có Thịnh tổng…”

“Đúng vậy, lần này nhờ có Thịnh tổng…”

Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng nhìn nhau cười một tiếng, trải qua lần này cô mới thật sự ngồi vững trên vị trí này.

Không có Chu Tín và Dương Lập, Cao Tễ và Phương Tử Hiên lập tức thấp thỏm lo âu như rắn mất đầu.

Phương Tử Hiên còn trẻ nên lập tức không bình tịnh được mà đứng lên: “Thịnh tổng, tôi muốn vạch trần tội ác của Dương Lập…”

Cao Tễ cũng biết công ty đã biến thiên, chuyện tối hôm qua là cái bẫy của Thịnh Hoàn Hoàn và Tống Chí Thượng, Chu Tín và Dương Lập muốn xoay người là không thể.

Chu Tín và Dương Lập ngã xuống thì tiếp theo sẽ đến phiên ông ta, cho nên ông ta phải nghĩ cách tự vệ.

Cao Tễ chần chờ mấy giây rồi cũng đứng lên theo Phương Tử Hiên: “Thịnh tổng, tôi có tội…”

“Ồ? Vậy các người nói với mọi người xem ông có tội gì.”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương