Cô Vợ Đáng Gờm Của Lăng Thiếu
-
C1144: Chương 1144
Cảm giác mát mẻ truyền đến từ mu bàn tay làm lông mày Lăng Tiêu giãn ra, ánh mắt nhìn vào vào người phụ nữ đang cúi mặt băng bó vết thương cho mình, khóe miệng lén giật giật nhếch lên như đạt được âm mưu.
Thịnh Hoàn Hoàn thuần thục băng bó cho Lăng Tiêu rồi ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang thản nhiên nhìn chằm chằm loại thuốc trên tay cô mà hỏi: “Cái này là thuốc gì, thật dễ chịu.”
Thịnh Hoàn Hoàn hào phóng đưa cả hộp cao cho hắn: “Mang về đi, sáng, trưa, chiều tối bôi một chút, thuốc ông ngoại của tôi làm có hiệu quả tốt hơn mấy loại thuốc đại trà bán ngoài tiệm thuốc đấy.”
Lăng Tiêu không nhận, hắn đột nhiên để tay lên ngực rồi tháo từng cái từng cái nút áo sơ mi ra.
“Anh làm gì đó?” Nhìn động tác đột ngột của hắn, tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nâng cao.
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nằm xuống giường cô: “Giúp tôi xem vết thương sau lưng.”
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu sai hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng rồi cúi người vén áo sơmi của Lăng Tiêu lên, vết roi sau lưng hắn xuất hiện trước mắt cô.
Mặc dù không máu thịt be bét như đêm đó, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương đã sưng đỏ cả lên.
“Anh không đi bệnh viện sao?”
“Không có thời gian.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.
Xem ra người đàn ông này thật không biết yêu quý thân thể của mình, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?
Thuốc của Thịnh Tư Nguyên có công hiệu giảm nhiệt giảm sưng, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn khử trùng cho hắn thì bôi một lớp thuốc lên vết thương của hắn.
Lăng Tiêu nằm trên giường của Thịnh Hoàn Hoàn, ngửi mùi hương của cô mà thoải mái nhắm nghiền hai mắt, đã thật lâu hắn không thả lỏng như thế.
Nhìn vết roi trên lưng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Những vết thương này là sao vậy?”
Giọng Lăng Tiêu mang theo vài phần lười biếng, lời ít mà ý nhiều: “Gia pháp.”
Gia pháp…
“Phạm sai cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp.
Lăng Tiêu nhẹ như mây gió mà trả lời: “Lật lọng, huỷ hôn ước với Lâm Chi Vũ.”
Bàn tay nhỏ đặt trên lưng hắn đột nhiên cứng đờ.
Lăng Tiêu nói tiếp: “Lâm Chi Vũ là ân nhân của Thiên Vũ, lúc tôi đến nước M đón Thiên Vũ đã từng gặp cô ta một lần.”
Chỉ gặp một lần?
Vậy người bạn gái trước trông rất giống cô, làm hắn nhớ mãi không quên là ai?
Không phải là hắn bịa đặt, thật ra là không có người này?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta chính là người bạn gái cũ làm anh nhớ mãi không quên chứ.”
Lăng Tiêu nhíu mày lại, hiển nhiên đã sớm quên chuyện mình từng nói, hắn nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không có bạn gái cũ, chỉ có vợ cũ.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Lăng Tiêu rất hài lòng phản ứng của cô.
Thịnh Hoàn Hoàn thuần thục băng bó cho Lăng Tiêu rồi ngẩng đầu thấy Lăng Tiêu đang thản nhiên nhìn chằm chằm loại thuốc trên tay cô mà hỏi: “Cái này là thuốc gì, thật dễ chịu.”
Thịnh Hoàn Hoàn hào phóng đưa cả hộp cao cho hắn: “Mang về đi, sáng, trưa, chiều tối bôi một chút, thuốc ông ngoại của tôi làm có hiệu quả tốt hơn mấy loại thuốc đại trà bán ngoài tiệm thuốc đấy.”
Lăng Tiêu không nhận, hắn đột nhiên để tay lên ngực rồi tháo từng cái từng cái nút áo sơ mi ra.
“Anh làm gì đó?” Nhìn động tác đột ngột của hắn, tiếng nói của Thịnh Hoàn Hoàn bất giác nâng cao.
Lăng Tiêu lạnh nhạt liếc cô một cái rồi nằm xuống giường cô: “Giúp tôi xem vết thương sau lưng.”
Thịnh Hoàn Hoàn hiểu sai hơi xấu hổ, cô ho nhẹ một tiếng rồi cúi người vén áo sơmi của Lăng Tiêu lên, vết roi sau lưng hắn xuất hiện trước mắt cô.
Mặc dù không máu thịt be bét như đêm đó, nhưng cũng không tốt hơn bao nhiêu, vết thương đã sưng đỏ cả lên.
“Anh không đi bệnh viện sao?”
“Không có thời gian.”
Thịnh Hoàn Hoàn hít một hơi thật sâu rồi không nói gì nữa.
Xem ra người đàn ông này thật không biết yêu quý thân thể của mình, chẳng lẽ hắn không biết đau sao?
Thuốc của Thịnh Tư Nguyên có công hiệu giảm nhiệt giảm sưng, sau khi Thịnh Hoàn Hoàn khử trùng cho hắn thì bôi một lớp thuốc lên vết thương của hắn.
Lăng Tiêu nằm trên giường của Thịnh Hoàn Hoàn, ngửi mùi hương của cô mà thoải mái nhắm nghiền hai mắt, đã thật lâu hắn không thả lỏng như thế.
Nhìn vết roi trên lưng Lăng Tiêu, Thịnh Hoàn Hoàn nhịn không được thấp giọng hỏi một câu: “Những vết thương này là sao vậy?”
Giọng Lăng Tiêu mang theo vài phần lười biếng, lời ít mà ý nhiều: “Gia pháp.”
Gia pháp…
“Phạm sai cái gì?” Thịnh Hoàn Hoàn hỏi tiếp.
Lăng Tiêu nhẹ như mây gió mà trả lời: “Lật lọng, huỷ hôn ước với Lâm Chi Vũ.”
Bàn tay nhỏ đặt trên lưng hắn đột nhiên cứng đờ.
Lăng Tiêu nói tiếp: “Lâm Chi Vũ là ân nhân của Thiên Vũ, lúc tôi đến nước M đón Thiên Vũ đã từng gặp cô ta một lần.”
Chỉ gặp một lần?
Vậy người bạn gái trước trông rất giống cô, làm hắn nhớ mãi không quên là ai?
Không phải là hắn bịa đặt, thật ra là không có người này?
Thịnh Hoàn Hoàn ngẫm nghĩ rồi cố ý nói: “Tôi còn tưởng rằng cô ta chính là người bạn gái cũ làm anh nhớ mãi không quên chứ.”
Lăng Tiêu nhíu mày lại, hiển nhiên đã sớm quên chuyện mình từng nói, hắn nghiêng mặt qua nghiêm túc nhìn cô: “Tôi không có bạn gái cũ, chỉ có vợ cũ.”
Thịnh Hoàn Hoàn: “…”
Lăng Tiêu rất hài lòng phản ứng của cô.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook