“Bớt lừa tôi đi, người phụ nữ của cậu Hạng là cha của cậu ta đưa tới, giữ ở trong nhà như báu vật, có ai còn không biết chứ, cô cũng chỉ là một bông hoa dại mà thôi…”
“…”
Người phụ nữ của cậu Hạng là do cha của cậu ta đưa tới, giữ ở trong nhà như báu vật, không ai là không biết.

Cô cũng chỉ là một bông hoa dại.

Ánh sáng trong du thuyền cố ý bị điều chỉnh thành lờ mờ, Giang Ninh Phiến lùi về phía sau một bước, gã đàn ông lại tới gần một bước.

Giang Ninh Phiến nhanh chóng đổi sang hướng khác, tiếp tục lùi về phía sau, thuận thế một lần nữa nhặt mảnh vụn chai rượu từ trên mặt đất lên, một tay xoa lên bụng mình, một tay cầm mảnh vụn chai rượu kề lên yết hầu của mình…
Nếu đã không thể cứu được, con yêu, là mẹ có lỗi với con.

Hạng Chí Viễn.

Tình cảm nợ anh, có thể coi như tôi đã trả hết rồi không?

Tình cảm đã nợ anh, có thể coi như là em đã trả hết rồi không?
Chỉ mong rằng anh sẽ mãi mãi không biết, tất cả những chuyện mà cô làm chỉ là vì muốn trả cho anh một câu chuyện cổ tích thuần túy.

Nghĩ vậy, Giang Ninh Phiến ra sức đâm mảnh vỡ của chai rượu xuống.


Hạng Chí Viễn chưa từng nghĩ sẽ bán đấu giá Giang Ninh Phiến, chỉ muốn dọa cô một chút mà thôi.

Nhưng đến cuối cùng, tất cả đã mất kiểm soát.

Anh không chịu được vẻ lạnh nhạt bình tĩnh ấy ở trên mặt cô, tựa như đang khẳng định rằng anh luyến tiếc cô, muốn chết muốn sống vì cô vậy…
Nhưng cô lại không hề kiêng dè mà mang thai con của tên mù chết tiệt kia.

Chiếc xe Lincoln quay lại, cách tàu du lịch ngày càng xa.


Hạng Chí Viễn ngồi ở ghế sau, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm về phía trước, sắc mặt u ám, toàn thân bao phủ hơi thở người sống chớ tới gần.

Không biết Hạ Tiêm Tiêm thấy hình ảnh ở đâu, đột nhiên nói muốn đi Florence…
Đó là nơi mà anh vẫn luôn muốn dẫn Tiêm Tiêm đi.

Nhưng bây giờ, bỗng nhiên anh lại không muốn đi nữa.

“Cậu chủ, rượu.


Cô Minh Thành cẩn thận quan sát biểu cảm của Hạng Chí Viễn, sau đó lại cẩn thận đưa một ly rượu vang tới.

Với kinh nghiệm anh ta đi theo bên cạnh cậu Hạng nhiều năm như vậy, bây giờ cậu Hạng đang phiền đến mức muốn giết người…
Thế nên nhất định phải cẩn thận, cẩn thận…
Hạng Chí Viễn cầm ly rượu nghiêng từ trên xuống dưới, ngập tràn ý vị cực đoan, chiếc nhẫn đầu hồ ly trên ngón trỏ phản chiếu ra ánh sáng sắc bén.

Anh cụp mắt liếc nhìn rượu đang dập dờn trong ly.



Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương