Cô Vợ Câm
-
Chương 38
" Đồ thần kinh "
Nhìn nét mặt đỏ bừng của cô khiến y không khỏi cười nhẹ hôn lên bờ vai trắng ngần của Đoản Ân Nhi có trời mới biết hắn đang muốn cô.. muốn cô đến phát điên
Tay y không an phận mà vuốt ve thân hình Ân Nhi khiến cô không khỏi giật mình mà đẩy tay y ra, không ngờ rằng y có sức lực mạnh đến vậy không phải là
nãy vừa mới chiếm đoạt cô xong sao, bây giờ lại muốn cô điên cuồng cùng y nữa.
Lãnh Thiên Khải vùi đầu vào phía sao tóc cô tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể, tay y ôm chặt cái eo nhỏ của cô
" Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em "
Đoản Ân Nhi cũng không phản khán lại hành động của y, mặc cho y ôm,trong tim cảm thấy có thứ gì đó rất ấm áp, tưởng chừng sẽ không bao giờ có được, nhưng hôm nay y lại trở về..
" Đồ xấu xa.. anh tại sao không đi luôn đi còn trở về làm gì, tiểu Minh hiện giờ đang ở đâu tại sao anh lại phải giấu tôi "
Lãnh Thiên Khải hôn lên đôi môi của cô rồi quay sang lấy áo khoác của mình choàng qua vai cô, y thật tức giận khi cô ăn mặc táo bạo như vậy lại còn đi cũng với người đàn ông khác, khiến y sắp muốn giết chết cái tên chết tiệt đó
" Em xem trời lạnh như vậy mà em lại mặc như vậy, em chỉ được mặc cho tôi xem thôi "
Đoản Ân Nhi tức giận " Tôi đang hỏi anh Tiểu Minh hiện giờ đang ở đâu "
Lãnh Thiên Khải thở dài một cái rồi quay mặt qua phía người phụ nữ đang ngồi cùng y, đã đến nước này y cũng phải nói cho cô biết sự thật... nhưng y lại sợ cô sẽ đau lòng
" Được, tôi sẽ nói cho em biết, thật ra Tiểu Minh đang bệnh rất nguy hiểm nên tôi muốn giấu em vì sợ em đau lòng, còn về phía Thiên Tân thật ra chỉ là một cái bẫy để em mắc phải, em phải nên nhớ đời này, kiếp này em là vủa tôi là người phụ nữ của Lãnh Thiên Khải này "
Y vừa nói vừa mang theo điệu bộ trách cứ trên nét mặt cương nghị của y, Đoản Ân Nhi thiệc là không hiểu nỗi người đàn ông này đang nghĩ gì nữa, nếu đã yêu nhau tại sao lại không tin tưởng nhau chứ, cô xoay mặt nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của y, nhìn kĩ trên khuôn mặt y còn có vài phần mệt mõi, chỉ khi nhìn kĩ mới thấy
" Vậy tại sao anh lại không nói cho tôi biết sớm hơn, tôi thà đau lòng còn hơn anh phải giấu tất cả mọi chuyện với tôi như vậy. Bây giờ Tiểu Minh đang ở đâu thằng bé có làm sao không "
Không biết từ khi nào những giọt nước mắt rơi xuống, Lãnh Thiên Khải nhìn cô như vậy trong lòng y rất đau, vội ôm chặt cô vào lòng ngực khẽ vuốt ve lưng cô để an ũi
" Nha đầu ngốc, tôi không muốn nói cho em biết là vì tôi đang trong thời gian chữa bệnh cho Tiểu Minh, không thể bảo vệ được em, nhưng bây giờ thằng bé đã không sau rồi, tôi có thể bên em cho dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa tôi vẫn luôn bên em bảo vệ em." Thấy Ân Nhi chỉ vùi vào ngực mình má khóc y cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trầm tư một lúc y đặc nhẹ cằm mình lên đầu cô
" Nhi, em có yêu tôi không "
Đoản Ân Nhi thấy y nói vậy có chút sững sờ rồi gật đầu
" Em yêu anh "
Nghe được cô nói yêu y, y lập tức kéo cô ngồi trên đùi mình, đặc môi mình chạm vào môi cô " Anh cũng vậy, anh yêu em, đối với anh em là tất cả, anh sẽ không để vụt mất em lần nào nữa đâu "
Không đợi Đoản Ân Nhi mở miệng y cuối xuống điên cuồng hôn, lần này cô không phản kháng mà còn phối hợp với y khiến dục vọng của y bắt đầu sục sôi, tay Đoản Ân Nhi choàng qua cổ của y đáp trã lại....
Tay Lãnh Thiên Khải bắt đầu di chuyển xuống đôi bồng đào của cô xoa nắn, trong người Đoản Ân Nhi dường như có một dòng điện chạy qua thân nhiệt lúc này bắt đầu tăng lên khiến cô không kìm lòng được mà rên rĩ
"Uhm... Khải " Lãnh Thiên Khải rời khỏi đôi môi của cô bắt đầu hôn xuống cổ, từ từ lột sạch đồ, y nhìn xuống đôi bồng đào của cô rồi ngặm vào tay y không an phận bắt đầu dò xuống nơi ẩm ước của cô bắt đầu luật động
Cự long lúc này đã cương cứng y kéo khóa quần xuống y đặc trước hang động ẩm ướt của cô đùa giỡn
Đoản Ân Nhi đỏ mặt kèm theo bị hắn đùa giỡn như thế thật xấu hổ
" Ân Nhi nói muốn tôi... nói... muốn tôi đi.,"
Bị hắn trêu đùa như vậy thực khiến cô sắp phát điên, Ân Nhi không chịu nỗi nữa ôm chặt lấy y
" Khải... em.. muốn anh.."
Không đợi thêm giây nào nữa, y cho thẳng cự long to lớn lắp đầy cái trống rỗng bên trong cô rồi điên cuồng ra vào, Đoản Ân Nhi không chịu nỗi nữa phát ra những tiếng rên đê mê
" Uhmm... Khải... nhẹ chút "
Trong chiếc xe cảnh người đàn ông đang điên cuồng cùng với người phụ nữa quấn lấy nhau tựa như một bức tranh tuyệt đẹp....
Nhìn nét mặt đỏ bừng của cô khiến y không khỏi cười nhẹ hôn lên bờ vai trắng ngần của Đoản Ân Nhi có trời mới biết hắn đang muốn cô.. muốn cô đến phát điên
Tay y không an phận mà vuốt ve thân hình Ân Nhi khiến cô không khỏi giật mình mà đẩy tay y ra, không ngờ rằng y có sức lực mạnh đến vậy không phải là
nãy vừa mới chiếm đoạt cô xong sao, bây giờ lại muốn cô điên cuồng cùng y nữa.
Lãnh Thiên Khải vùi đầu vào phía sao tóc cô tham lam ngửi mùi hương trên cơ thể, tay y ôm chặt cái eo nhỏ của cô
" Tôi nhớ em, thật sự rất nhớ em "
Đoản Ân Nhi cũng không phản khán lại hành động của y, mặc cho y ôm,trong tim cảm thấy có thứ gì đó rất ấm áp, tưởng chừng sẽ không bao giờ có được, nhưng hôm nay y lại trở về..
" Đồ xấu xa.. anh tại sao không đi luôn đi còn trở về làm gì, tiểu Minh hiện giờ đang ở đâu tại sao anh lại phải giấu tôi "
Lãnh Thiên Khải hôn lên đôi môi của cô rồi quay sang lấy áo khoác của mình choàng qua vai cô, y thật tức giận khi cô ăn mặc táo bạo như vậy lại còn đi cũng với người đàn ông khác, khiến y sắp muốn giết chết cái tên chết tiệt đó
" Em xem trời lạnh như vậy mà em lại mặc như vậy, em chỉ được mặc cho tôi xem thôi "
Đoản Ân Nhi tức giận " Tôi đang hỏi anh Tiểu Minh hiện giờ đang ở đâu "
Lãnh Thiên Khải thở dài một cái rồi quay mặt qua phía người phụ nữ đang ngồi cùng y, đã đến nước này y cũng phải nói cho cô biết sự thật... nhưng y lại sợ cô sẽ đau lòng
" Được, tôi sẽ nói cho em biết, thật ra Tiểu Minh đang bệnh rất nguy hiểm nên tôi muốn giấu em vì sợ em đau lòng, còn về phía Thiên Tân thật ra chỉ là một cái bẫy để em mắc phải, em phải nên nhớ đời này, kiếp này em là vủa tôi là người phụ nữ của Lãnh Thiên Khải này "
Y vừa nói vừa mang theo điệu bộ trách cứ trên nét mặt cương nghị của y, Đoản Ân Nhi thiệc là không hiểu nỗi người đàn ông này đang nghĩ gì nữa, nếu đã yêu nhau tại sao lại không tin tưởng nhau chứ, cô xoay mặt nhìn thẳng vào cặp mắt sắc bén của y, nhìn kĩ trên khuôn mặt y còn có vài phần mệt mõi, chỉ khi nhìn kĩ mới thấy
" Vậy tại sao anh lại không nói cho tôi biết sớm hơn, tôi thà đau lòng còn hơn anh phải giấu tất cả mọi chuyện với tôi như vậy. Bây giờ Tiểu Minh đang ở đâu thằng bé có làm sao không "
Không biết từ khi nào những giọt nước mắt rơi xuống, Lãnh Thiên Khải nhìn cô như vậy trong lòng y rất đau, vội ôm chặt cô vào lòng ngực khẽ vuốt ve lưng cô để an ũi
" Nha đầu ngốc, tôi không muốn nói cho em biết là vì tôi đang trong thời gian chữa bệnh cho Tiểu Minh, không thể bảo vệ được em, nhưng bây giờ thằng bé đã không sau rồi, tôi có thể bên em cho dù có bất cứ chuyện gì đi chăng nữa tôi vẫn luôn bên em bảo vệ em." Thấy Ân Nhi chỉ vùi vào ngực mình má khóc y cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn, trầm tư một lúc y đặc nhẹ cằm mình lên đầu cô
" Nhi, em có yêu tôi không "
Đoản Ân Nhi thấy y nói vậy có chút sững sờ rồi gật đầu
" Em yêu anh "
Nghe được cô nói yêu y, y lập tức kéo cô ngồi trên đùi mình, đặc môi mình chạm vào môi cô " Anh cũng vậy, anh yêu em, đối với anh em là tất cả, anh sẽ không để vụt mất em lần nào nữa đâu "
Không đợi Đoản Ân Nhi mở miệng y cuối xuống điên cuồng hôn, lần này cô không phản kháng mà còn phối hợp với y khiến dục vọng của y bắt đầu sục sôi, tay Đoản Ân Nhi choàng qua cổ của y đáp trã lại....
Tay Lãnh Thiên Khải bắt đầu di chuyển xuống đôi bồng đào của cô xoa nắn, trong người Đoản Ân Nhi dường như có một dòng điện chạy qua thân nhiệt lúc này bắt đầu tăng lên khiến cô không kìm lòng được mà rên rĩ
"Uhm... Khải " Lãnh Thiên Khải rời khỏi đôi môi của cô bắt đầu hôn xuống cổ, từ từ lột sạch đồ, y nhìn xuống đôi bồng đào của cô rồi ngặm vào tay y không an phận bắt đầu dò xuống nơi ẩm ước của cô bắt đầu luật động
Cự long lúc này đã cương cứng y kéo khóa quần xuống y đặc trước hang động ẩm ướt của cô đùa giỡn
Đoản Ân Nhi đỏ mặt kèm theo bị hắn đùa giỡn như thế thật xấu hổ
" Ân Nhi nói muốn tôi... nói... muốn tôi đi.,"
Bị hắn trêu đùa như vậy thực khiến cô sắp phát điên, Ân Nhi không chịu nỗi nữa ôm chặt lấy y
" Khải... em.. muốn anh.."
Không đợi thêm giây nào nữa, y cho thẳng cự long to lớn lắp đầy cái trống rỗng bên trong cô rồi điên cuồng ra vào, Đoản Ân Nhi không chịu nỗi nữa phát ra những tiếng rên đê mê
" Uhmm... Khải... nhẹ chút "
Trong chiếc xe cảnh người đàn ông đang điên cuồng cùng với người phụ nữa quấn lấy nhau tựa như một bức tranh tuyệt đẹp....
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook