Cô Vợ Câm
-
Chương 18
Còn hai ngày nữa là ngày sinh nhật cô, Đoản Ân Nhi bước xuống lầu bỗng dưng đứng lại cảnh tượng trước mắt là hai người đang gắp thức ăn cho nhau, trong lòng không khỏi đau khổ vốn định là sẽ hỏi anh còn nhớ ngày sinh nhật mình không nhưng có lẽ không cần nữa rồi, khoảng cách của cô và anh ngày càng xa cách. Đoản Ân Nhi quay trở lại phòng mặc một chiếc váy xanh biển cầm túi sách bước ra ngoài..
- Ân Nhi, lại đây ngồi xuống ăn
Đoản Ân Nhi cười nhẹ từ chối
- Hai người cứ ăn đi, em có việc phải ra ngoài trước
Ngồi trong công viên dưới những hàng cây xanh những chiếc lá vàng rơi khiến lòng cô xao xuyến, Đoản Ân Nhi chỉ biết nhìn về phía xa xăm cằm túi sách cô chạy thật nhanh về phía dòng sông cô la thật lớn, làng gió ngang qua khiến mái tóc cô phản phất, cảm giác như nơi này rất thoải mái khiến những nỗi buồn trong cô điều tan biến..
__________________
" Anh ăn nhiều một chút "
" Tử Yên còn hai ngày nữa là sinh nhật em, em có muốn đi đâu không!?
Tử Yên đang ăn đột nhiên ngừng lại đây là cơ hội tốt để giúp công ty của ba có thể vững mạnh thêm nữa, Tử Yên cười nhẹ đáp
" Công ty ba em đang gặp khó khăn, anh có thể giúp không!?
" Tại sao đến nước này em còn nghĩ đến ông ta"
" Dù sao ông ấy cũng là ba em, em không thể bõ mặt được"
" Em đúng thật ngốc, cái tính lương thiện của em có thể giết em đó, thôi được rồi anh sẽ giúp ông ta"
" Cám ơn anh", Ánh mắt cô ủ rủ mà nói với Lãnh Thiên Khải.
" Em phải dọn ra ngoài ở thôi"
" Tại sao em lại muốn dọn ra ngoài "
" Em thấy Ân Nhi có vẻ không thích em ở nơi này, em xin lỗi vì đã chen vào hạnh phúc của anh, em có thể đi...
" Em không phải đi đâu hết, Ân Nhi sẽ không làm gì em đâu"
" Vâng "
Tử Yên bước vào phòng nơi Tiểu Khải và Tiểu Ái đang nằm, đứng trước mặt chúng mà chỉ thẳng vào ánh mặt chứa đựng sự căm ghét,thù hận..
" Chính mẹ của chúng mày đã cướp đi người ta yêu nhất, ta sẽ khiến Đoản Ân Nhi sống không bằng chết,...
Ánh mắt Tử Yên lúc này sắc bén, cô không còn là Tử Yên đơn thuần của 6 năm trước mà thay vào đó là một người đầy mưu mô thâm độc...
______________
Trước khi về nhà Đoản Ân Nhi vào siêu thị mua một ít đồ ăn, nghĩ tới về nhà được vào bếp làm món mì sủi cảo cho anh trong lòng cô không khỏi vui mừng, kể từ khi Tử Yên bước vào nhà dường như mọi sự chú ý của Lãnh Thiên Khải đều dành cho Tử Yên, mặc dù cô biết là như vậy nhưng cô vẫn không từ bõ, cô muốn anh quan tâm, cô chỉ muốn được anh yêu thương dù chỉ một chút cũng cảm thấy cho cô an lòng, đứng thẫn thờ một lúc lâu cô mới định thần lại tình cảm cô dành cho anh và con không bao giờ phai nhòa...
Bước vào nhà Đoản Ân Nhi đi thẳng xuống bếp mà lơ Tử Yên đã đứng trước mặt mình
" Đoản Ân Nhi cô, tránh né tôi cũng giỏi lắm "
" Cô muốn như thế nào, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm không có thời gian để cãi với cô đâu"
" Bốp " cái tát của Tử Yên giáng xuống mặt Đoản Ân Nhi hằn những dấu tay trên khuôn mặt trắng noãn, dường như khuôn mặt đã sưng lên vì cái tát của Tử Yên, Đoản Ân Nhi vẫn không nói câu nào nhặt túi đồ rồi đứng lên bước vào bếp, cô vẫn không ngờ rằng Tử Yên lại đẩy phía sau khiến cô té đụng vào cạnh bàn phòng bếp cái xô thật mạnh khiến đầu óc cô mơ hồ máu không biết khi nào đã không ngừng chảy xuống, Đoản Ân Nhi vịn vào bàn mà cố gắng đứng dậy, cô vẫn không nói câu gì đi loạng choạng lên phòng, cô cười nhẹ khuôn mặt đau khổ đến đáng thương, đây không phải là lần đầu cô bị ức hiếp có lẽ cô đã quá quen rồi...
Tử Yên nhếch môi cười rồi quay mặt bước lên lầu
Đoản Ân Nhi băng vết thương trên trán khuôn mặt nhăn lại vì đau, cô chợt nhớ hai tiểu bảo bối vẫn chưa được uống sữa cô vội vàng chạy qua phòng thì thấy bảo mẫu đang cho chúng uống sữa, có lẽ cô đã quên mất việc đã mướn bảo mẫu chăm sóc Tiểu Ái và Tiểu Phong.
" A, Ân Nhi đấy à, cháu bị làm sao thế "
" Cháu không sau chỉ là vô tình trược chân ngã "
" Cháu đấy, mai mốt phải cẩn thận đấy, nào lại đây Tiều Ái và Tiểu Phong chúng đang cười nè, trông thật là đáng yêu "
Đoản Ân Nhi tiến lại ôm chúng vào lòng..
" Tiểu Ái và Tiểu Phong ngoan, trong hai tụi con thật đáng yêu làm sao khiến người mẹ như ta muốn ở cạnh tụi con lâu ơi là lâu"
Ngồi chăm con một lúc lâu cô mới đi xuống bếp làm đồ ăn cho anh
Lãnh Thiên Khải bước vào nhà thì mùi thơm đã hấp dẫn anh, lúc nàu Tử Yên cũng xuống nhà bếp
" Khải anh về rồi à, để em xuống phụ Ân Nhi đem thức ăn lên "
Tử Yên bước xuống nhà bếp cô ý hất nước canh nóng Đoản Ân Nhi đang chuẩn bị đem lên bàn vào tay mình
" Choang "
Lãnh Thiên Khải nghe thấy tiếng động liền chạy vào nhà bếp khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn thẳng vào mặt Đoản Ân Nhi
" Ân Nhi, cô điên rồi à "
" Khải nóng quá, đau quá " Tử Yên khóc lóc kêu lên
" Em..Em không có làm"
Lãnh Thiên Khải ôm Tử Yên lên quay mặt về phía Đoản Ân Nhi cười khinh
" Cô đúng thật là độc ác " nói xong anh đưa Tử Yên lên lầu
Đoản Ân Nhi ngấn lẹ quay mặt về phía mì sủi cảo lầm bầm trong miệng
" Không phải em làm cô ấy bị thương đâu, tại sao anh không tin em, em có làm mì sủi cảo em muốn cùng anh ăn tại sao lại thành ra như vậy " Cô ngồi xuống vừa khóc vừa nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vô tình bị chúng đâm phải, ngồi xuống nền gạch cô nắm chặt tay lại đập vào đóng thủy tinh máu từ tay cô chảy xuống ướt đẫm cô đã không còn cảm nhận đau nữa, còn nỗi đau nào bằng khi người yêu lại ra sức bảo vệ một cô gái, đỗ hết lỗi cho cô....
Cầm trên tay tấm hình gia đình gồm cô và hai tiểu bảo bối còn có cả anh nữa, cô ôm thật chặt vào lòng nước mắt cô không ngừng rơi, cô lấy tay lau nước mắt nhìn vào Tiểu Ái và Tiểu Phong mà nói
" Mami sẽ không để các con chịu khổ đâu, ta sẽ bảo vệ các con, chỉ cần thấy các con được hạnh phúc, dù chết ta cũng cam lòng"
Do đây là truyện lần đầu mình viết, có gì sai xót m.n bõ qua cho tuiii ă nha, nếu chưa hay m.n có thể góp ý để tuii sửa lại cho hay hơn 😄 Chúc m.n đọc truyện vv ❤
- Ân Nhi, lại đây ngồi xuống ăn
Đoản Ân Nhi cười nhẹ từ chối
- Hai người cứ ăn đi, em có việc phải ra ngoài trước
Ngồi trong công viên dưới những hàng cây xanh những chiếc lá vàng rơi khiến lòng cô xao xuyến, Đoản Ân Nhi chỉ biết nhìn về phía xa xăm cằm túi sách cô chạy thật nhanh về phía dòng sông cô la thật lớn, làng gió ngang qua khiến mái tóc cô phản phất, cảm giác như nơi này rất thoải mái khiến những nỗi buồn trong cô điều tan biến..
__________________
" Anh ăn nhiều một chút "
" Tử Yên còn hai ngày nữa là sinh nhật em, em có muốn đi đâu không!?
Tử Yên đang ăn đột nhiên ngừng lại đây là cơ hội tốt để giúp công ty của ba có thể vững mạnh thêm nữa, Tử Yên cười nhẹ đáp
" Công ty ba em đang gặp khó khăn, anh có thể giúp không!?
" Tại sao đến nước này em còn nghĩ đến ông ta"
" Dù sao ông ấy cũng là ba em, em không thể bõ mặt được"
" Em đúng thật ngốc, cái tính lương thiện của em có thể giết em đó, thôi được rồi anh sẽ giúp ông ta"
" Cám ơn anh", Ánh mắt cô ủ rủ mà nói với Lãnh Thiên Khải.
" Em phải dọn ra ngoài ở thôi"
" Tại sao em lại muốn dọn ra ngoài "
" Em thấy Ân Nhi có vẻ không thích em ở nơi này, em xin lỗi vì đã chen vào hạnh phúc của anh, em có thể đi...
" Em không phải đi đâu hết, Ân Nhi sẽ không làm gì em đâu"
" Vâng "
Tử Yên bước vào phòng nơi Tiểu Khải và Tiểu Ái đang nằm, đứng trước mặt chúng mà chỉ thẳng vào ánh mặt chứa đựng sự căm ghét,thù hận..
" Chính mẹ của chúng mày đã cướp đi người ta yêu nhất, ta sẽ khiến Đoản Ân Nhi sống không bằng chết,...
Ánh mắt Tử Yên lúc này sắc bén, cô không còn là Tử Yên đơn thuần của 6 năm trước mà thay vào đó là một người đầy mưu mô thâm độc...
______________
Trước khi về nhà Đoản Ân Nhi vào siêu thị mua một ít đồ ăn, nghĩ tới về nhà được vào bếp làm món mì sủi cảo cho anh trong lòng cô không khỏi vui mừng, kể từ khi Tử Yên bước vào nhà dường như mọi sự chú ý của Lãnh Thiên Khải đều dành cho Tử Yên, mặc dù cô biết là như vậy nhưng cô vẫn không từ bõ, cô muốn anh quan tâm, cô chỉ muốn được anh yêu thương dù chỉ một chút cũng cảm thấy cho cô an lòng, đứng thẫn thờ một lúc lâu cô mới định thần lại tình cảm cô dành cho anh và con không bao giờ phai nhòa...
Bước vào nhà Đoản Ân Nhi đi thẳng xuống bếp mà lơ Tử Yên đã đứng trước mặt mình
" Đoản Ân Nhi cô, tránh né tôi cũng giỏi lắm "
" Cô muốn như thế nào, tôi còn rất nhiều chuyện phải làm không có thời gian để cãi với cô đâu"
" Bốp " cái tát của Tử Yên giáng xuống mặt Đoản Ân Nhi hằn những dấu tay trên khuôn mặt trắng noãn, dường như khuôn mặt đã sưng lên vì cái tát của Tử Yên, Đoản Ân Nhi vẫn không nói câu nào nhặt túi đồ rồi đứng lên bước vào bếp, cô vẫn không ngờ rằng Tử Yên lại đẩy phía sau khiến cô té đụng vào cạnh bàn phòng bếp cái xô thật mạnh khiến đầu óc cô mơ hồ máu không biết khi nào đã không ngừng chảy xuống, Đoản Ân Nhi vịn vào bàn mà cố gắng đứng dậy, cô vẫn không nói câu gì đi loạng choạng lên phòng, cô cười nhẹ khuôn mặt đau khổ đến đáng thương, đây không phải là lần đầu cô bị ức hiếp có lẽ cô đã quá quen rồi...
Tử Yên nhếch môi cười rồi quay mặt bước lên lầu
Đoản Ân Nhi băng vết thương trên trán khuôn mặt nhăn lại vì đau, cô chợt nhớ hai tiểu bảo bối vẫn chưa được uống sữa cô vội vàng chạy qua phòng thì thấy bảo mẫu đang cho chúng uống sữa, có lẽ cô đã quên mất việc đã mướn bảo mẫu chăm sóc Tiểu Ái và Tiểu Phong.
" A, Ân Nhi đấy à, cháu bị làm sao thế "
" Cháu không sau chỉ là vô tình trược chân ngã "
" Cháu đấy, mai mốt phải cẩn thận đấy, nào lại đây Tiều Ái và Tiểu Phong chúng đang cười nè, trông thật là đáng yêu "
Đoản Ân Nhi tiến lại ôm chúng vào lòng..
" Tiểu Ái và Tiểu Phong ngoan, trong hai tụi con thật đáng yêu làm sao khiến người mẹ như ta muốn ở cạnh tụi con lâu ơi là lâu"
Ngồi chăm con một lúc lâu cô mới đi xuống bếp làm đồ ăn cho anh
Lãnh Thiên Khải bước vào nhà thì mùi thơm đã hấp dẫn anh, lúc nàu Tử Yên cũng xuống nhà bếp
" Khải anh về rồi à, để em xuống phụ Ân Nhi đem thức ăn lên "
Tử Yên bước xuống nhà bếp cô ý hất nước canh nóng Đoản Ân Nhi đang chuẩn bị đem lên bàn vào tay mình
" Choang "
Lãnh Thiên Khải nghe thấy tiếng động liền chạy vào nhà bếp khuôn mặt vô cùng tức giận nhìn thẳng vào mặt Đoản Ân Nhi
" Ân Nhi, cô điên rồi à "
" Khải nóng quá, đau quá " Tử Yên khóc lóc kêu lên
" Em..Em không có làm"
Lãnh Thiên Khải ôm Tử Yên lên quay mặt về phía Đoản Ân Nhi cười khinh
" Cô đúng thật là độc ác " nói xong anh đưa Tử Yên lên lầu
Đoản Ân Nhi ngấn lẹ quay mặt về phía mì sủi cảo lầm bầm trong miệng
" Không phải em làm cô ấy bị thương đâu, tại sao anh không tin em, em có làm mì sủi cảo em muốn cùng anh ăn tại sao lại thành ra như vậy " Cô ngồi xuống vừa khóc vừa nhặt những mảnh thủy tinh vỡ vô tình bị chúng đâm phải, ngồi xuống nền gạch cô nắm chặt tay lại đập vào đóng thủy tinh máu từ tay cô chảy xuống ướt đẫm cô đã không còn cảm nhận đau nữa, còn nỗi đau nào bằng khi người yêu lại ra sức bảo vệ một cô gái, đỗ hết lỗi cho cô....
Cầm trên tay tấm hình gia đình gồm cô và hai tiểu bảo bối còn có cả anh nữa, cô ôm thật chặt vào lòng nước mắt cô không ngừng rơi, cô lấy tay lau nước mắt nhìn vào Tiểu Ái và Tiểu Phong mà nói
" Mami sẽ không để các con chịu khổ đâu, ta sẽ bảo vệ các con, chỉ cần thấy các con được hạnh phúc, dù chết ta cũng cam lòng"
Do đây là truyện lần đầu mình viết, có gì sai xót m.n bõ qua cho tuiii ă nha, nếu chưa hay m.n có thể góp ý để tuii sửa lại cho hay hơn 😄 Chúc m.n đọc truyện vv ❤
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook