Cô Vợ Câm: Tổng Tài, Hãy Yêu Đi!
-
Chương 42: Mộ Viên Bách Tức Giận
Nhân viên phục vụ dẫn Mộ Viên Bách đến phòng nghỉ, anh đặt Ninh Hinh lên giường, sau đó lau khô người cho cô.
" Tôi sẽ đi chuẩn bị bộ đồ mới cho cô ấy " Nữ phục vụ lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng.
Mộ Viên Bách gấp gáp cởi đồ của Ninh Hinh ra, anh tìm khăn rồi lau người cho Ninh Hinh, khi không cô lại rơi xuống biển như vậy, nếu không được cứu kịp thời thì sao đây?
" Để em xa anh chút là gặp chuyện mà " Mộ Viên Bách lẩm bẩm, đỡ cô lên rồi tiếp tục lau khô người cho Ninh Hinh.
Ninh Hinh còn tỉnh táo, lúc này rơi xuống nước như vậy thật sự đáng sợ lắm, cô cứ nghĩ mình đã bị chìm xuống đó mãi mãi rồi.
"Không sao rồi, không sao rồi " Mộ Viên Bách thấy cô liên tục run rẩy, anh vội trấn an cô.
Phục vụ lúc này mang đến cho anh một bộ đồ mới, Mộ Viên Bách nhận lấy rồi giúp cô thay đồ nốt luôn.
Ninh Hinh vẫn run vì lạnh lẫn sợ hãi, Mộ Viên Bách cũng hết cách, anh chỉ biết ôm cô như vậy thôi.
" Nói anh nghe, làm sao em rơi xuống nước thế hả?".
Ninh Hinh không bất cẩn đến mức mà tự rơi xuống nước như vậy đâu. À mà khoan...đây là bữa tiệc của Ninh gia, nhất định là có...
" Là Ninh Tuyết đẩy em?" Mộ Viên Bách gấp gáp hỏi.
Ninh Hinh dùng sức gật đầu.
Nghe đến đây, máu điên trong người anh nổi lên, anh đặt Ninh Hinh nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cô.
" Em ở đây đợi anh, anh giải quyết xong sẽ về liền ".
Anh nói, sau đó ra ngoài, gọi phục vụ vào xem chừng Ninh Hinh giúp mình.
Mộ Viên Bách đi thẳng đến phòng Ninh lão gia, không cần lịch sử phép tắt cm gì hết, đạp cửa mà đi vô thôi.
Rầm
Mộ Viên Bách đạp hư cái cửa, anh tiến vào, đứng nhìn Ninh lão gia và Ninh Tuyết đang ngồi đó.
" Con...con rể..." Ninh lão gia sợ hãi, ông run lên, có phải Mộ Viên Bách đã biết chuyện rồi không?
Mộ Viên Bách tiến đến chỗ Ninh Tuyết, cô ta cảm nhận được sát khí của anh hết sức đáng sợ, đang sợ cả xanh mặt ra cả rồi.
"Ư...".
Mộ Viên Bách đưa tay bóp lấy cổ Ninh Tuyết, anh hung hăng nhìn cô ta.
" Là cô đã đẩy Ninh Hinh xuống biển?" Anh hỏi.
" B..buông ra..." Ninh Tuyết đánh vào tay Mộ Viên Bách, muốn kéo tay anh ra khỏi cổ mình nhưng không thành.
" Nói, có phải cô đã đẩy Ninh Hinh?" Mộ Viên Bách không quan tâm đến Ninh Tuyết đang muốn tắt thở, chỉ lo chất vấn cô ta.
Ninh lão gia sợ con gái mình bị bóp đến chết, ông vội đi đến kéo tay Mộ Viên Bách ra.
" Con rể...con bé...con bé...".
" Tránh ra "Mộ Viên Bách quay sang nhìn Ninh lão gia, bây giờ anh thật sự rất đáng sợ đấy.
Mộ Viên Thần lúc này chạy đến, anh đã nghe Dụ Bạch Ngôn nói lại, thể nào cũng đoán được Mộ Viên Bách đến đây làm càng, cũng may là anh biết chút chuyện về Ninh Hinh cũng như Ninh gia, nên đến đây kịp lục.
" Viên Bách, bình tĩnh lại đi " Mộ Viên Thần đi đến lôi Mộ Viên Bách ra, nếu để thằng nhóc này giết cô ta thì chỉ bẩn tay thôi.
Mộ Viên Bách buông tay ra, đẩy ngã Ninh Tuyết xuống sàn. anh tiến đến, đưa chân đạp lên tay cô ta.
" Đau...đau..." Ninh Tuyết thét lên, cô ta đầy bi thảm nhìn Mộ Viên Bách.
Anh cúi thấp người xuống, nắm lấy tóc của Ninh Tuyết kéo dựng lên.
" Cô...có biết hậu quả khi động vào người phụ nữ của Mộ Viên Bách này sẽ có kết cục ra sao không?" Mộ Viên Bách bây giờ rất đáng sợ, đây chính là bộ dạng mà mọi người hay đồn thổi, hay nói rằng anh là người có tính tình khác thường ra sao.
Chuyện này thì Mộ Viên Thần không xen vào ngăn cản, vừa...
Mộ Viên Bách đang làm vậy cũng vừa lắm với cô ả kia!
" Đau...đau...làm ơn...thả ra đi..." Ninh Tuyết vì đau mà khóc lóc van xin, Mộ Viên Bách bây giờ như một con quỷ hóa điên vậy, khiến Ninh Tuyết vừa sợ vừa lo, sức ép lớn đến mức không dám thở.
Mộ Viên Bách bỏ tóc của Ninh Tuyết ra, chân vẫn đạp lấy tay Ninh Tuyết.
Bàn tay đẹp như vậy mà chỉ đi làm chuyện xấu, anh đạp cho hư cũng được, để cô ta khỏi phải đi hại người khác.
Tay của Ninh Tuyết bị Mộ Viên Bách dẫm lên đau đến thấu xương, dường như bàn tay của cô ta sắp gãy hết xương trong đó rồi.
Ninh lão gia muốn cứu con gái mình, nhưng bây giờ đại thiếu gia lẫn nhị thiếu gia của Mộ gia đứng đây, ông ta chính là không dám.
Sự nghiệp của ông ta đều phải nhìn sắc mặt hai người đàn ông này, không thể vì đứa con gái gây chuyện lớn rồi bản thân gánh chịu hậu quả giúp Ninh Tuyết.
Mộ Viên Bách dẫm đến hả giận rồi anh mới đưa chân ra khỏi tay Ninh Tuyết, ánh mắt đầy sát khí, như dao như kéo đang muốn nả vào hai cha con của nhà họ Ninh.
" Tôi nói cho các người biết, nếu các người còn chạm vào Ninh Hinh hay làm gì tổn thương đến cô ấy...".
" Tôi sẽ biến các người thành mồi cho cá mập ăn đấy ".
" Tôi sẽ đi chuẩn bị bộ đồ mới cho cô ấy " Nữ phục vụ lên tiếng, sau đó ra khỏi phòng.
Mộ Viên Bách gấp gáp cởi đồ của Ninh Hinh ra, anh tìm khăn rồi lau người cho Ninh Hinh, khi không cô lại rơi xuống biển như vậy, nếu không được cứu kịp thời thì sao đây?
" Để em xa anh chút là gặp chuyện mà " Mộ Viên Bách lẩm bẩm, đỡ cô lên rồi tiếp tục lau khô người cho Ninh Hinh.
Ninh Hinh còn tỉnh táo, lúc này rơi xuống nước như vậy thật sự đáng sợ lắm, cô cứ nghĩ mình đã bị chìm xuống đó mãi mãi rồi.
"Không sao rồi, không sao rồi " Mộ Viên Bách thấy cô liên tục run rẩy, anh vội trấn an cô.
Phục vụ lúc này mang đến cho anh một bộ đồ mới, Mộ Viên Bách nhận lấy rồi giúp cô thay đồ nốt luôn.
Ninh Hinh vẫn run vì lạnh lẫn sợ hãi, Mộ Viên Bách cũng hết cách, anh chỉ biết ôm cô như vậy thôi.
" Nói anh nghe, làm sao em rơi xuống nước thế hả?".
Ninh Hinh không bất cẩn đến mức mà tự rơi xuống nước như vậy đâu. À mà khoan...đây là bữa tiệc của Ninh gia, nhất định là có...
" Là Ninh Tuyết đẩy em?" Mộ Viên Bách gấp gáp hỏi.
Ninh Hinh dùng sức gật đầu.
Nghe đến đây, máu điên trong người anh nổi lên, anh đặt Ninh Hinh nằm xuống, kéo mền lên đắp cho cô.
" Em ở đây đợi anh, anh giải quyết xong sẽ về liền ".
Anh nói, sau đó ra ngoài, gọi phục vụ vào xem chừng Ninh Hinh giúp mình.
Mộ Viên Bách đi thẳng đến phòng Ninh lão gia, không cần lịch sử phép tắt cm gì hết, đạp cửa mà đi vô thôi.
Rầm
Mộ Viên Bách đạp hư cái cửa, anh tiến vào, đứng nhìn Ninh lão gia và Ninh Tuyết đang ngồi đó.
" Con...con rể..." Ninh lão gia sợ hãi, ông run lên, có phải Mộ Viên Bách đã biết chuyện rồi không?
Mộ Viên Bách tiến đến chỗ Ninh Tuyết, cô ta cảm nhận được sát khí của anh hết sức đáng sợ, đang sợ cả xanh mặt ra cả rồi.
"Ư...".
Mộ Viên Bách đưa tay bóp lấy cổ Ninh Tuyết, anh hung hăng nhìn cô ta.
" Là cô đã đẩy Ninh Hinh xuống biển?" Anh hỏi.
" B..buông ra..." Ninh Tuyết đánh vào tay Mộ Viên Bách, muốn kéo tay anh ra khỏi cổ mình nhưng không thành.
" Nói, có phải cô đã đẩy Ninh Hinh?" Mộ Viên Bách không quan tâm đến Ninh Tuyết đang muốn tắt thở, chỉ lo chất vấn cô ta.
Ninh lão gia sợ con gái mình bị bóp đến chết, ông vội đi đến kéo tay Mộ Viên Bách ra.
" Con rể...con bé...con bé...".
" Tránh ra "Mộ Viên Bách quay sang nhìn Ninh lão gia, bây giờ anh thật sự rất đáng sợ đấy.
Mộ Viên Thần lúc này chạy đến, anh đã nghe Dụ Bạch Ngôn nói lại, thể nào cũng đoán được Mộ Viên Bách đến đây làm càng, cũng may là anh biết chút chuyện về Ninh Hinh cũng như Ninh gia, nên đến đây kịp lục.
" Viên Bách, bình tĩnh lại đi " Mộ Viên Thần đi đến lôi Mộ Viên Bách ra, nếu để thằng nhóc này giết cô ta thì chỉ bẩn tay thôi.
Mộ Viên Bách buông tay ra, đẩy ngã Ninh Tuyết xuống sàn. anh tiến đến, đưa chân đạp lên tay cô ta.
" Đau...đau..." Ninh Tuyết thét lên, cô ta đầy bi thảm nhìn Mộ Viên Bách.
Anh cúi thấp người xuống, nắm lấy tóc của Ninh Tuyết kéo dựng lên.
" Cô...có biết hậu quả khi động vào người phụ nữ của Mộ Viên Bách này sẽ có kết cục ra sao không?" Mộ Viên Bách bây giờ rất đáng sợ, đây chính là bộ dạng mà mọi người hay đồn thổi, hay nói rằng anh là người có tính tình khác thường ra sao.
Chuyện này thì Mộ Viên Thần không xen vào ngăn cản, vừa...
Mộ Viên Bách đang làm vậy cũng vừa lắm với cô ả kia!
" Đau...đau...làm ơn...thả ra đi..." Ninh Tuyết vì đau mà khóc lóc van xin, Mộ Viên Bách bây giờ như một con quỷ hóa điên vậy, khiến Ninh Tuyết vừa sợ vừa lo, sức ép lớn đến mức không dám thở.
Mộ Viên Bách bỏ tóc của Ninh Tuyết ra, chân vẫn đạp lấy tay Ninh Tuyết.
Bàn tay đẹp như vậy mà chỉ đi làm chuyện xấu, anh đạp cho hư cũng được, để cô ta khỏi phải đi hại người khác.
Tay của Ninh Tuyết bị Mộ Viên Bách dẫm lên đau đến thấu xương, dường như bàn tay của cô ta sắp gãy hết xương trong đó rồi.
Ninh lão gia muốn cứu con gái mình, nhưng bây giờ đại thiếu gia lẫn nhị thiếu gia của Mộ gia đứng đây, ông ta chính là không dám.
Sự nghiệp của ông ta đều phải nhìn sắc mặt hai người đàn ông này, không thể vì đứa con gái gây chuyện lớn rồi bản thân gánh chịu hậu quả giúp Ninh Tuyết.
Mộ Viên Bách dẫm đến hả giận rồi anh mới đưa chân ra khỏi tay Ninh Tuyết, ánh mắt đầy sát khí, như dao như kéo đang muốn nả vào hai cha con của nhà họ Ninh.
" Tôi nói cho các người biết, nếu các người còn chạm vào Ninh Hinh hay làm gì tổn thương đến cô ấy...".
" Tôi sẽ biến các người thành mồi cho cá mập ăn đấy ".
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook