Cô Vợ Cá Tính Của Ôn Thiếu
-
Chương 3
Tác giả: già đầu vẫn ế
Bác tài như ngượng ngùng vì lỡ lời nên chỉ gật gù rồi chỉ " Ừ" một tiếng
" Đệt thật " Cẩm San dần cảm thấy hoang mang về phong cách của bản thân cô...
23 tuổi đầu ra đường người thì nhìn nhầm là học sinh trung học, kẻ thì nói cô là nữ nhân ăn chơi hư hỏng " có lẽ mình nên thay dổi phong cách ăn mặc??"
Mỗi lần bị hiểu nhầm trong lòng lại đau như cắt " Cẩm San tôi đây kiếm ra tiền tỷ, biết ăn biết chơi nhưng không bao giờ hư hỏng " ngoài khóc thầm ra cô còn có thể làm gì?
Taxi từng lại trước quán rượu nổi tiếng ở giữa lòng thành phố...
Là quán rượu lớn nhưng nơi đây chẳng giống những quán rượu bình thường khác...
Phải nói sao nhỉ, người ta gọi nơi đây là quán rượu dành cho những người thích yên tĩnh..
" quán rượu dành cho người thích yên tĩnh ư? thật thú vị" tất nhiên khi nghe đến tên quán ai cũng phì cười, nhưng mà đó là sự thật.
Cẩm San móc trong túi ra tờ 500 ngàn đưa cho tài xế
" Chú không cần thối, hôm nay cháu nghĩ chú nên về sớm với gia đình một hôm.." nở nụ cười xinh đẹp Cẩm San bước xuống xe
" Nhưng mà..." không để cho bác tài xế từ chối thì Cẩm San nhanh chóng đóng cửa rồi vẫy tay chào..
Bác tài mỉm cười nhìn tờ 500 ngàn " Cô gái này thật tốt, đúng là không nên nhìn nhận bằng vẻ bề ngoài.. "
Cẩm San nhìn ánh đèn mờ mờ ảo ảo của quán, phía trên là bảng hiệu với chữ " FINS " rất lớn...phía dưới là một hàng chữ " Quán chỉ dành cho những người thích yên tĩnh "
Cẩm San cười khẩy " Quán dành cho những kẻ cô đơn thì đúng hơn nhỉ "
Sải từng bước dài vào trong Cẩm San dừng lại trước quầy gõ nhẹ mấy tiếng lên bàn, một người đàn tóc vàng đang mải mê pha chế quay mặt lại nở một nụ cười tươi rói
" Chào Cẩm San thân yêu " anh chàng tóc vàng không ngừng cười khi thấy cô tới, ánh mắt rõ vui mừng
" Chào Ryan " anh chàng nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới Cẩm San rồi nháy mắt
" Hôm nay tổng thể sắc thái cũng không tệ "
" Cũng không tệ thật " cô gật gù nhắc lại câu anh chàng nói rồi bất giác cả hai đều cười lớn
Ryan là chủ quán rượu này, Cẩm San quen anh từ lúc còn ở bên Mỹ du học, đến lúc cô về nước một thời gian thì Ryan cũng về thành phố A và mở quán rượu này
Mở được cái quán rượu lạ đời này chắc có lẽ trên đời cũng chỉ mình anh ta mới nghĩ ra...trừ mỗi lần cô tập trung viết kịch bản ra thì hầu như mỗi tuần cô đều đến đây 3 4 lần..
" Như cũ nhé " Cẩm San hướng ánh mắt về một góc khuất nhất của quán
Ryan hiểu ý liền gật đầu " Ok "
Nói đúng hơn thì từ cái ngày cô cãi lời ba cô đòi ra ở riêng và theo nghề viết kịch bản thì nơi đây là nơi giúp cô giải tỏa nỗi cô đơn duy nhất mà cô biết...
Ít ra thì nơi đây có Ryan người ít nói và luôn lắng nghe mỗi khi cô cần tâm sự....
Cởi áo khoác ra vắt đại trên ghế Cẩm San ngồi xuống nặng nề, đưa chân gác lên cạnh bàn duỗi thẳng...
Những bản nhạc nhẹ nhàng du dương cất lên, không gian hầu như yên tĩnh, làm gì có quán rượu nào như thế này cơ chứ??
Không gian rộng rãi thiết kế mỗi bàn đều có vạch cách riêng biệt, có thể nhìn thấy những ai ở trong quán nhưng dường như không gian của mỗi người lại tách biệt hoàn toàn..
Mỗi góc một người, đúng vậy, cô rất thích nơi đây, không có những tiếng nhạc ồn ào, không có mấy tên say xỉn đánh nhau, không có những đôi yêu nhau ôm hôn thắm thiết, mà ở đây chỉ toàn là những con người cô đơn có thể là thất tình hoặc là thất nghiệp, đến đây uống say rồi lặng lẽ về ngủ..thế đấy..
Đây là góc ngồi quen thuộc của Cẩm San, từ đây cô có thể nhìn qua của kính thấy được những chiếc xe thị nhau chạy ngoài đường, mặc dù ngăn bởi bức tường cách âm nhưng cô lại vô cùng thích ngắm những ánh đèn pha và dòng xe nối đuôi nhau qua lại trên con đường lớn...
Ryan đặt trước mặt cô một chai rượu quen thuộc loại nặng, cô mỉm cười đón nhận..
Anh chàng ngồi xuống đối diện Cẩm San ánh mắt ánh cũng nhìn theo hướng mà cô đang chăm chú nhìn..
" Sao vậy, cô đang tìm kiếm nam chính của cuộc đời cô trong dòng người tấp nập ở ngoài kia sao??"
" Ha..ha...anh hài hước hơn rồi đấy " Cẩm San cười trước sự hài hước của anh bạn ngoại quốc của mình..
" Nếu một ngày nam chính của tôi xuất hiện tôi vẫn mong là gặp nơi quán rượu hữu tình của anh " Cẩm San cũng không quên dùng lời trêu chọc lại Ryan
" Ok..ok.. Rất vui nếu là như vậy.." Ryan biết anh không thể nào đấu võ mồm lại với cô gái quỷ quái này nên chuồn lẹ " Uống ít thôi nhé.."
Ryan rời đi Cẩm San bắt đầu rót rượu, mùi hương quen thuộc bốc lên kích thích
Cẩm San đưa ly rượu lên trước mặt lắc qua lắc lại đều đều " Màu sắc rất đẹp "
Nhâm nhi một vài ngụm đầu, độ nồng của rượu xông lên mũi cô, vị đắng của rượu rát cả cổ họng co, nhưng sao chẳng thể ngăn được cô bỏ ly xuống..
Cứ thế một ly, hai ly, ba ly và gần hết một chai rượu loại nặng...
Rượu bắt đầu ngấm dần và khống chế con người cô, ánh mất bắt đầu mờ đi và từng tiếng nấc cụt liên hồi...
Bác tài như ngượng ngùng vì lỡ lời nên chỉ gật gù rồi chỉ " Ừ" một tiếng
" Đệt thật " Cẩm San dần cảm thấy hoang mang về phong cách của bản thân cô...
23 tuổi đầu ra đường người thì nhìn nhầm là học sinh trung học, kẻ thì nói cô là nữ nhân ăn chơi hư hỏng " có lẽ mình nên thay dổi phong cách ăn mặc??"
Mỗi lần bị hiểu nhầm trong lòng lại đau như cắt " Cẩm San tôi đây kiếm ra tiền tỷ, biết ăn biết chơi nhưng không bao giờ hư hỏng " ngoài khóc thầm ra cô còn có thể làm gì?
Taxi từng lại trước quán rượu nổi tiếng ở giữa lòng thành phố...
Là quán rượu lớn nhưng nơi đây chẳng giống những quán rượu bình thường khác...
Phải nói sao nhỉ, người ta gọi nơi đây là quán rượu dành cho những người thích yên tĩnh..
" quán rượu dành cho người thích yên tĩnh ư? thật thú vị" tất nhiên khi nghe đến tên quán ai cũng phì cười, nhưng mà đó là sự thật.
Cẩm San móc trong túi ra tờ 500 ngàn đưa cho tài xế
" Chú không cần thối, hôm nay cháu nghĩ chú nên về sớm với gia đình một hôm.." nở nụ cười xinh đẹp Cẩm San bước xuống xe
" Nhưng mà..." không để cho bác tài xế từ chối thì Cẩm San nhanh chóng đóng cửa rồi vẫy tay chào..
Bác tài mỉm cười nhìn tờ 500 ngàn " Cô gái này thật tốt, đúng là không nên nhìn nhận bằng vẻ bề ngoài.. "
Cẩm San nhìn ánh đèn mờ mờ ảo ảo của quán, phía trên là bảng hiệu với chữ " FINS " rất lớn...phía dưới là một hàng chữ " Quán chỉ dành cho những người thích yên tĩnh "
Cẩm San cười khẩy " Quán dành cho những kẻ cô đơn thì đúng hơn nhỉ "
Sải từng bước dài vào trong Cẩm San dừng lại trước quầy gõ nhẹ mấy tiếng lên bàn, một người đàn tóc vàng đang mải mê pha chế quay mặt lại nở một nụ cười tươi rói
" Chào Cẩm San thân yêu " anh chàng tóc vàng không ngừng cười khi thấy cô tới, ánh mắt rõ vui mừng
" Chào Ryan " anh chàng nhìn chằm chằm từ trên xuống dưới Cẩm San rồi nháy mắt
" Hôm nay tổng thể sắc thái cũng không tệ "
" Cũng không tệ thật " cô gật gù nhắc lại câu anh chàng nói rồi bất giác cả hai đều cười lớn
Ryan là chủ quán rượu này, Cẩm San quen anh từ lúc còn ở bên Mỹ du học, đến lúc cô về nước một thời gian thì Ryan cũng về thành phố A và mở quán rượu này
Mở được cái quán rượu lạ đời này chắc có lẽ trên đời cũng chỉ mình anh ta mới nghĩ ra...trừ mỗi lần cô tập trung viết kịch bản ra thì hầu như mỗi tuần cô đều đến đây 3 4 lần..
" Như cũ nhé " Cẩm San hướng ánh mắt về một góc khuất nhất của quán
Ryan hiểu ý liền gật đầu " Ok "
Nói đúng hơn thì từ cái ngày cô cãi lời ba cô đòi ra ở riêng và theo nghề viết kịch bản thì nơi đây là nơi giúp cô giải tỏa nỗi cô đơn duy nhất mà cô biết...
Ít ra thì nơi đây có Ryan người ít nói và luôn lắng nghe mỗi khi cô cần tâm sự....
Cởi áo khoác ra vắt đại trên ghế Cẩm San ngồi xuống nặng nề, đưa chân gác lên cạnh bàn duỗi thẳng...
Những bản nhạc nhẹ nhàng du dương cất lên, không gian hầu như yên tĩnh, làm gì có quán rượu nào như thế này cơ chứ??
Không gian rộng rãi thiết kế mỗi bàn đều có vạch cách riêng biệt, có thể nhìn thấy những ai ở trong quán nhưng dường như không gian của mỗi người lại tách biệt hoàn toàn..
Mỗi góc một người, đúng vậy, cô rất thích nơi đây, không có những tiếng nhạc ồn ào, không có mấy tên say xỉn đánh nhau, không có những đôi yêu nhau ôm hôn thắm thiết, mà ở đây chỉ toàn là những con người cô đơn có thể là thất tình hoặc là thất nghiệp, đến đây uống say rồi lặng lẽ về ngủ..thế đấy..
Đây là góc ngồi quen thuộc của Cẩm San, từ đây cô có thể nhìn qua của kính thấy được những chiếc xe thị nhau chạy ngoài đường, mặc dù ngăn bởi bức tường cách âm nhưng cô lại vô cùng thích ngắm những ánh đèn pha và dòng xe nối đuôi nhau qua lại trên con đường lớn...
Ryan đặt trước mặt cô một chai rượu quen thuộc loại nặng, cô mỉm cười đón nhận..
Anh chàng ngồi xuống đối diện Cẩm San ánh mắt ánh cũng nhìn theo hướng mà cô đang chăm chú nhìn..
" Sao vậy, cô đang tìm kiếm nam chính của cuộc đời cô trong dòng người tấp nập ở ngoài kia sao??"
" Ha..ha...anh hài hước hơn rồi đấy " Cẩm San cười trước sự hài hước của anh bạn ngoại quốc của mình..
" Nếu một ngày nam chính của tôi xuất hiện tôi vẫn mong là gặp nơi quán rượu hữu tình của anh " Cẩm San cũng không quên dùng lời trêu chọc lại Ryan
" Ok..ok.. Rất vui nếu là như vậy.." Ryan biết anh không thể nào đấu võ mồm lại với cô gái quỷ quái này nên chuồn lẹ " Uống ít thôi nhé.."
Ryan rời đi Cẩm San bắt đầu rót rượu, mùi hương quen thuộc bốc lên kích thích
Cẩm San đưa ly rượu lên trước mặt lắc qua lắc lại đều đều " Màu sắc rất đẹp "
Nhâm nhi một vài ngụm đầu, độ nồng của rượu xông lên mũi cô, vị đắng của rượu rát cả cổ họng co, nhưng sao chẳng thể ngăn được cô bỏ ly xuống..
Cứ thế một ly, hai ly, ba ly và gần hết một chai rượu loại nặng...
Rượu bắt đầu ngấm dần và khống chế con người cô, ánh mất bắt đầu mờ đi và từng tiếng nấc cụt liên hồi...
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook