Chương 2293

Những lời nói này thoạt nhìn như là đang nói lời tạm biệt với mẹ, nhưng cho dù là Lý Thâm hay là Bắc Minh Quân, bọn họ đều cảm thấy là đang nói mình.

Ánh mắt của bọn họ đều nhìn về phía Cố Tịch Dao, chỉ nhìn thấy sau khi cô nói xong những lời này thì cô chậm rãi xoay người lại đối mặt với biển cả.

Lúc này, sau khi Dư Như Khiết hít thở một trận gió biển cũng đã tỉnh lại, bọn nhỏ cũng bước ra khỏi khoang tàu.

Quả thật là chuyện lúc nãy đã dọa sợ bọn nhỏ, cho dù là bên nào bọn nhỏ cũng không có cách thiên vị, chuyện của người lớn bọn nhỏ không có cách nào quản được, càng không có quyền để nói chuyện.

“Mẹ ơi…” Cửu Cửu chạy chậm đến bên người Cố Tịch Dao, bàn tay nhỏ ôm chặt lấy bắp đùi của cô: “Lúc nãy Cửu Cửu thật sự rất sợ.”

Sau đó, Trình Trình và Dương Dương cũng đi đến bên cạnh mẹ.

Cố Tịch Dao nghiêng đầu qua nhìn ba đứa con của mình: “Các cục cưng, bọn con không cần phải sợ đâu, có mẹ ở đây, bọn họ ăn no không có chuyện gì làm. Đến đây, chúng ta cùng nhau tiễn bà ngoại đi về nơi xa nhé.”

Nói rồi, cô mở hủ tro cốt, khẽ quỳ xuống. Vươn tay rải từng nắm tro cốt theo cánh hoa vào biển

***

Mấy người tạm dừng công kích, đều lên mạn thuyền, ánh mắt đưa tiễn tro cốt của Lục Lộ cùng các cánh hoa rắc vào biển, tiếp đó dần phiêu đãng.

“Mẹ, hi vọng kiếp sau mẹ không còn bấp bênh như vậy nữa, sống mỗi ngày thật vui vẻ. Nếu con còn có kiếp sau, con hi vọng mình vẫn có thể lại làm con của mẹ. Cảm nhận tình yêu của mẹ từng mất đi. Thời gian mẹ con chúng ta ở cùng nhau thật sự quá ngắn ngủi, ngắn tới mức con còn chưa thể thật sự hiếu thảo với mẹ, mẹ còn chưa cảm nhận được niềm vui con cháu đầy đàn.”

“Bà ngoại, con là Cửu Cửu…”

“Bà ngoại, con là Trình Trình…”

“Bà ngoại, con là Dương Dương…”

Giọng nói của đám cháu nhỏ chạm vào trái tim mỗi người ở đây, dù vẫn có vài người còn tức giận, nhưng giây phút này họ cũng bị lây nhiễm.

Lý Thâm lẳng lặng nhìn tro cốt Lục Lộ rải vào biển, trái tim ông ta như bị người khác moi ra khỏi cơ thể.

Bà là người phụ nữ duy nhất mình yêu cả đời này, cũng là người phụ nữ duy nhất mình từng phản bội.

Đời này của ông ta chưa từng có ai nhìn thấy ông ta rơi nước mắt, dù là người thân cận nhất cũng không có. Nhưng bây giờ ông ta lại không thể che giấu sự đau khổ trong lòng, hàng nước mắt ấm nóng trào ra.

Nhưng rất nhanh ông ta đã lấy chiếc khăn tay định tình Lục Lộ tặng mình ra khỏi túi áo, khẽ lau sạch hàng nước mắt đó.

Người đi rồi, thứ lưu lại cũng chỉ có thứ này.

Đương nhiên còn có con gái…

Nghĩ tới đây, ông ta bất giác dời ánh mắt đến trên người Cố Tịch Dao ở phía trước. Khoảng cách giữa họ chỉ cần vươn tay là có thể chạm tới, nhưng chỉ khoảng cách như vậy lại hình thành một làn ranh giới giữa họ.

Một làn ranh giới gần như không cách nào vượt qua.

Nếu ban đầu khi mình lựa chọn rời đi Lục Lộ, có thể tưởng tượng được kết cục hôm nay thế này, thì ông ta sẽ không chút do dự lựa chọn ở cùng Lục Lộ, dù sẽ mất đi sự giàu sang chỉ cần vươn tay là chạm tới hay đối mặt với họ là sự nghèo khổ gần như cả đời.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương