Chương 2288

“Hừ, cách đó gọi là “bỏ xe giữ tướng”, chẳng lẽ tôi còn không hiểu nữa à? Tôi chỉ biết Lục Lộ ăn thức ăn của cậu ta đưa đến mà qua đời, mặc kệ các người có muốn che giấu như thế nào đều không thể che giấu được tội lỗi của các người.” Nói đến đây, Lý Thâm hung ác trừng mắt nhìn Dư Như Khiết: “Tất cả những tai họa này đều là do bởi vì bà mà tạo thành, cho nên bà cũng đừng nghĩ là mình không có liên quan.”

Những lời nói tàn nhẫn mà Lý Thâm thốt ra thật sự làm cho Mạc Cẩm Thành và Bắc Minh Quân phải cảnh giác thêm.

“Ông muốn làm gì, đừng cho rằng tôi không biết cái chết của ba tôi cùng với một vài chuyện sau đó đều không thoát khỏi liên quan với ông. Tôi nể tình ông là ba ruột của Tịch Dao cho nên mới không tính toán với ông, nếu như ông lại dám động vào mẹ của tôi thì tôi nhất định sẽ không để cho ông yên bình đâu, tính nợ mới với nợ cũ cùng nhau luôn, cũng đừng trách tôi trở mặt vô tình!”

Bắc Minh Quân thật sự đã nổi giận rồi, cho dù nói như thế nào thì Lý Thâm cũng đã chạm đến ranh giới cuối cùng của anh, nếu như Lý Thâm thật sự gây ra chuyện bất lợi cho Dư Như Khiết, như vậy Bắc Minh Quân cũng sẽ ra tay không lưu tình.

“Đủ rồi, nơi này là linh đường của mẹ tôi, không phải là nơi để các người đến đây cãi nhau, nếu như các người vẫn muốn gây chuyện vậy thì tôi mời các người đi ra ngoài mà cãi, đừng để sau khi mẹ của tôi mất rồi mà còn không yên bình!”

Cố Tịch Dao thật sự không chịu đựng được mà nổi nóng, đến lúc này rồi mà bọn họ vẫn không quên cãi nhau về những chuyện đó.

Cô vừa nổi giận, ngược lại đã để Lý Thâm và Bắc Minh Quân đều dừng lại.

Điều này cũng làm cho nghi thức từ biệt Lục Lộ được diễn ra thuận lợi.

Cố Tịch Dao không an táng mẹ ở phần mộ, mà cô lựa chọn hỏa táng.

“Nếu như bệnh của mẹ tốt rồi thì mẹ nhất định phải đi du lịch toàn thế giới để đền bù khuyết điểm cả đời này, nếu như mẹ chết đi rồi, vậy thì hãy rải tro cốt của mẹ ra biển cả, bởi vì bọn nó cũng sẽ mang mẹ đến mỗi một nơi trên thế giới này.”

Đây cũng là những lời mà lúc mẹ còn sống đã nói với cô.

Cả đời này, khoảng thời gian ở một chỗ của bà quá dài, làm mất quá nhiều thời gian, lại thêm khoảng thời gian sau đó cứ luôn nằm trên giường bệnh.

Biển cả chứa đựng vô số sinh mệnh, nơi này đã nhận lấy lễ an táng của rất nhiều người, trong cơn mưa phùn, mặt biển vô cùng yên tĩnh.

Gió biển nhẹ nhàng thổi qua gương mặt của Cố Tịch Dao, dễ chịu giống như là mẹ đã từng dùng tay vỗ vỗ vào mặt của mình, nhưng mà bây giờ mẹ cũng đã hóa thành một hũ tro cốt ở trong tay của mình.

Chiếc thuyền màu trắng đưa cô và mẹ đến nơi sâu nơi biển cả.

Chiếc thuyền này là do Bắc Minh Quân điều khiển, đây cũng là món quà mà ba của anh đã tặng cho anh lúc anh trưởng thành vào năm mười tám tuổi.

Trước kia anh chưa từng lái nó đi ra biển, đó là bởi vì lúc đó mình vẫn còn hận ba, chiếc thuyền này vẫn được đậu ở bến cảng tư nhân.

Thẳng cho đến sau đó ba qua đời, trong một lần vô tình anh mới nhớ đến chiếc thuyền này nó đã được đậu ở bến cảng rất lâu rất lâu.

Nhưng mà cũng may nơi này vẫn luôn có người phụ trách giữ gìn, cho nên thân tàu với lại tất cả các thiết bị gần như vẫn còn mới.

Lần này anh quyết định muốn dùng chiếc thuyền này đưa Lục Lộ đi đến đoạn đường cuối cùng, đây cũng là một chuyện hàm chứa ý nghĩa đặc biệt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương