Chương 2264

Trình Trình quay đầu lại nở nụ cười với em gái, trong lúc cậu muốn mở miệng giải thích cho con bé nghe thì trên lầu lại truyền đến âm thanh của Dương Dương: “Đương nhiên là em sẽ không bắt được bọn nó rồi, bởi vì bọn nó sẽ “tránh” mà, lúc mà em muốn bắt bọn nó thì bọn nó sẽ “vụt” một phát tránh đi ngay.”

“Ồ… Hóa ra là như thế này, chả trách.”

Nhìn dáng vẻ của Cửu Cửu, xem ra là hình như đã tin tưởng lời nói của Dương Dương là thật.

“Bắc Minh Tư Dương, tự em học kiến thức nửa vời, em đừng có dạy hư em gái.” Trình Trình trừng mắt nhìn Dương Dương, sau đó lại nói với Cửu Cửu: “Đừng có nghe nó nói, sai hết đó, sở dĩ em không bắt được những ngôi sao đó là bởi vì bọn chúng cách chúng ta rất là xa.”

“Có thể xa bao nhiêu vậy ạ? Xa giống như nơi này cách với Sabah không anh?” Cửu Cửu lộ ra một tư thế hỏi cho ra ngọn nguồn.

“Hì hì, ai nói em kiến thức nửa vời chứ, lúc nãy chẳng qua là em muốn kể chuyện cười cho em gái mà thôi.”

Dương Dương nói xong thì lại nhìn Cửu Cửu, bày ra bộ dạng là một người có học vấn, duỗi ngón trỏ ra lắc lắc ở trước mặt của Cửu Cửu: “No no no… Sabah cách nơi này không xa bằng nước Mỹ cách xa nơi này đâu, khoảng cách của những ngôi sao đó cách với chúng ta gấp mấy tỷ lần so với khoảng cách từ Sabah đến chúng ta.”

“Hơn mấy tỷ lần lận hả…” Cửu Cửu nghe xong thì mở to đôi mắt, con bé duỗi bàn tay nhỏ trắng nõn của mình ra bắt đầu đếm: “Một, hai, ba, bốn, năm…”

Dương Dương đi đến trước mặt của Cửu Cửu, nhẹ nhàng khoác tay lên trên bờ vai của con bé: “Em không cần phải đếm nữa đâu, dù sao thì em cũng không đếm hết được.”

Sau đó cậu quay đầu lại nói với Trình Trình: “Em cho anh một cảnh báo, chúng ta phải chuẩn bị tốt để nghênh chiến.”

Câu nói này làm cho Trình Trình và Cửu Cửu không hiểu ra làm sao.

“Dương Dương, em không thể nói cho hoàn Quân một chút nữa hả, rốt cuộc là có chuyện gì, cái gì mà chuẩn bị nghênh chiến chứ?”

Dương Dương ra vẻ thần bí: “Bây giờ ở dưới lầu có một người đang tạo thành nguy hiểm cho chúng ta, chúng ta phải suy nghĩ ra một đối sách, nếu như người đó đi lên đây thì chúng ta nên làm cái gì.”

Dưới lầu có một người…

Đương nhiên là Trình Trình không biết là Dương Dương đang chỉ người nào, cậu nhíu mày: “Bây giờ ở dưới lầu có tất cả hai người, một người là mẹ một người là dì Anna, bất kỳ ai trong bọn họ cũng sẽ không tạo thành uy hiếp gì với anh và em gái, ngược lại là em không giống như vậy. Mấy ngày nay em chọc mẹ tức giận không ít, anh thấy là em vẫn suy nghĩ lại đường lui đi.”

Dương Dương khoát tay chặn lại: “Em không cần phải lo lắng về mẹ đâu, từ nhỏ đến lớn em cũng không phải là chưa từng bị đánh, sớm đã tạo thành thói quen rồi. Em nói là hiện tại ở dưới lầu có một người đến.” Nói xong, cậu dùng tay chỉ chỉ ngồi biệt thự lưng chừng núi xuyên qua cái cửa sổ.

Trình Trình vừa nhìn liền hiểu ngay, sắc mặt của cậu cũng thay đổi: “Em nói là ba hả?”

Dương Dương trịnh trọng nhẹ gật đầu: “Cũng may là dưới lầu có mẹ đang ứng phó, chắc có lẽ là ba sẽ không lên trên lầu đâu.”

“Không thể lơ là được, anh hiểu tính tình của ba nhất, bây giờ ba đã nhìn thấy em dẫn theo em gái ở trên tivi, lần này đến đây chắc có lẽ là để điều tra một chút tình huống cụ thể, cho nên chúng ta cũng phải chuẩn bị biện pháp cho thật tốt.”

Dương Dương nhíu mày, đôi mắt nhỏ đảo quanh, sau đó búng tay một cái: “Em đã nghĩ ra cách rồi!” Sau đó đi đến bên tai của Trình Trình nhỏ giọt thì thầm vài câu.

Trình Trình vừa nghe vừa nhíu mày một cái.

Đợi đến lúc Dương Dương nói xong, cậu liên tục khoác tay: “Vậy không được đâu, chuyện này sao có thể được chứ.”

Dương Dương cười hì hì nói: “Sao lại không được, cứ dựa theo cách em nói mà làm đi, bắt đầu hành động!”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương