Cô Vợ Bỏ Trốn
-
Chương 27
"Anh không phải là giám đốc sao? Tại sao anh không thể tự mình tới ký?" Minh Hạ ảo não vừa lật tài liệu, vừa oán giận với người bên kia điện thoại.
"Nhưng chúng ta ngay cả họp cũng chưa họp, Tứ thiếu gia cũng đã nói sẽ tự mình ký hợp đồng, tôi không thể làm thay." Thần Điền Vũ cũng nhức đầu đàm phán với cô.
"Nhưng các anh đã xem văn kiện đề xuất của chúng tôi rồi, cũng đã nói không có vấn đề gì lớn nha!"
"Nhưng vẫn muốn mở thêm một cuộc họp để thương lượng chứ?"
Anh bắt đầu hoài nghi trái tim của Ngũ Tiểu Thư được làm từ sắt, nếu không làm sao có thể vào lúc Tứ thiếu gia sinh bệnh nặng lại giống như không có gì cùng anh bàn công việc.
Điện thoại yên lặng mấy giây, rồi truyền đến thanh âm ảm đạm của cô: "Anh ấy có khỏe không?"
"Tại sao Ngũ Tiểu Thư không tự mình đến xem một chút?"
"Có mọi người chăm sóc anh ấy thì được rồi." Cô đợi ở bên cạnh anh thì như thế nào, tỉnh lại nhất định lại sẽ bị anh biến thành nơi trút giận, huống chi cô còn là thủ phạm làm anh bị bệnh nha!
"Chúng tôi mười mấy người cũng không bằng một mình cô."
"Chúng ta vẫn nên bàn công việc đi!" Cô không muốn cùng người khác nói quá nhiều vấn đề liên quan đến anh.
"Đối với trường hợp này, tôi thật sự không dám tự tiện quyết định."
Làm sao mà người dưới tay anh cứ vâng lệnh nghe theo anh như vậy? "Tôi nói lại một lần nữa, nếu như trước tuần sau các anh không phái người qua đây ký hợp đồng, chúng tôi có quyền ngưng hẳn toàn bộ hợp tác."
Hiện tại cô chỉ muốn mau mau hoàn thành hợp đồng này, sau đó sẽ vạch rõ giới tuyến với người và việc Nhật Bản.
"Tại sao có thể như vậy? Chúng ta từng có thỏa thuận ngoài miệng rồi mà."
"Trước khi kí hợp đồng, tất cả không thể thừa nhận. Sau khi các anh suy nghĩ kỹ càng, lại gọi điện thoại cho tôi đi!"
Thần Điền Vũ bất đắc dĩ để điện thoại xuống, than thở người đứng giữa thật khó làm. Anh cho rằng Ngũ Tiểu Thư bề ngoài mềm mại ưu nhã sẽ dễ nói chuyện, nhưng sự thật chứng minh cô có thể có tác phong rất cứng rắn.
"Tuần sau tôi sẽ đi Đài Loan." Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên đi vào phòng khách, rõ ràng nghe được nội dung cuộc điện thoại.
"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ bước nhanh về phía anh, đỡ anh cẩn thận, "Anh nên nghỉ ngơi nhiều."
"Hai tháng rồi, đã khỏe lại gần như bình thường rồi." Không thể tưởng tượng được trừ ngoại thương, còn có bệnh khác có thể làm cho anh nằm trên giường lâu như vậy. "Tôi có thể đi ký hợp đồng."
"Đừng miễn cưỡng chính mình được không? Cô Minh Hạ không trốn thoát được, anh sớm muộn gì cũng có thể tìm được cô ấy." Nhìn bộ dáng cậu chủ như vậy, ngay cả anh một người đàn ông cũng có chút đau lòng.
"Tôi muốn tìm cô ấy tính sổ!" Nếu như không phải là thân thể của anh còn yếu, anh sớm ngay cả một ngày cũng không muốn đợi.
"Chuyện này…"
"Tôi quyết định rồi!" Anh cứng rắn tỏ rõ lập trường, rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải mau bồi dưỡng thân thể thật tốt, mới có thể "có tâm có sức" báo thù.
Đến bây giờ anh mới biết, anh đối với cuộc sống năm năm qua của cô, cơ hồ là không biết gì cả. Anh thậm chí không biết nên đi đâu tìm cô, hoặc là làm sao liên lạc được với cô.
Ra khỏi sân bay Đào Viên, ngồi lên chiếc xe thể thao hoàn toàn mới có định vị vệ tinh, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì anh mới đột nhiên nhớ tới sự thật này.
Minh Hạ cô ấy quá thông minh, từ đầu đến cuối đều bảo vệ chính mình rất tốt, khiến anh giống như bị đẩy vào một thế giới khác, chỉ có cô có thể tự do ra vào thế giới của anh, còn anh đang ở thế giới của cô nhưng lại nửa bước khó đi.
Tịch Mộc Thức Minh nghĩ đến đây, một cỗ tức giận liền bốc cháy lên. Anh dùng sức đạp lên chân ga, lái xe đi.
Đài Bắc nhỏ như vậy, anh cũng không tin không tìm được cô!
Anh vừa đi tới tòa nhà công ty Thiên Thu, cô nhân viên tiếp tân lại có bộ dáng bất đắc dĩ có miệng khó trả lời, "Tịch Mộc tiên sinh… tôi…"
"Tôi hiểu tiếng Trung." Tịch Mộc Thức Minh xa cách nhìn cô ta một cái, liền hỏi: "Minh Hạ trở về chưa?"
"Cái này…"
"Nói mau." Anh không chút khách khí, quả thật đã coi đối phương như thuộc hạ của mình, bộc lộ toàn bộ tính tình lãnh khốc của anh.
Âm thanh của cô tiếp tân có chút run rẩy, "Tôi đã nhắn lại cho cô Kiều nên rất nhanh sẽ nghe được…"
"Nhắn lại? Cô ấy đang làm gì?" Cô lại đang tránh không gặp mặt anh? Sẽ không, anh đã tới sớm ba ngày so với ngày dự định diễn ra hội nghị, cô sẽ không biết.
"Tôi không biết…" Cô không dám đoán, sợ tự mình nói sai.
"Không biết?" Đây là đang qua loa lấy lệ với anh sao? Đáng chết!
Cô nhân viên tiếp tân bất chấp nguy cơ sẽ bị gương mặt đen thui của Tịch Mộc Thức Minh dọa sợ, nói: "Xin lỗi… Cô Kiều thật không có ở công ty."
Tịch Mộc Thức Minh không nói hai lời, quay đầu đi!
Anh chịu những người này đủ rồi, anh cũng không tin chính anh không tìm thấy người.
Chỉ là sau ba ngày, anh vẫn không tìm được cô, thậm chí ngay cả ở trong hội nghị cũng không thấy cô. Anh bắt đầu hoài nghi, có phải công ty Thiên Thu cố ý muốn chống lại anh hay không? Hay là cô cố ý muốn trốn tránh không gặp anh?
--- ------ ------ ------ ------
Mệt mỏi quá!
Bắt đầu từ tối hôm qua, cô đã bận chuẩn bị tài liệu, mãi cho đến buổi trưa hôm nay mới xong việc.
Trên đường về công ty, cô không biết tại sao đột nhiên lại có một cảm giác muốn ói, cô vậy mà lại ở trên đường nôn mửa.
Sao lại thế này? Ăn thức ăn thiu sao? Sao thân thể của cô giống như càng ngày càng yếu? Là do gần đây quá bận rộn, có quá nhiều chuyện phiền lòng sao?
Cô lau đi mồ hôi lạnh dưới cằm, đang muốn đi đón taxi thì đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, lảo đảo một phen, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã xuống, rơi vào trong bóng tối hôn mê.
Minh Hạ cả người ngã vào trong lồng ngực dày rộng của Tịch Mộc Thức Minh, an toàn được anh đỡ lấy. Anh lập tức ôm lấy cô, chạy về phía bệnh viện gần đó.
Trời ạ! Cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đột nhiên té xỉu ở trên đường? Nếu như không phải anh vừa khéo lái xe ngang qua, thấy cô xuất hiện mà vội vàng xuống xe, thì cô chẳng phải là cứ như vậy té xuống đất mà bị thương sao?
"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy té xỉu, mau cứu cô ấy!" Lòng nóng như lửa đốt nên giọng điệu của anh có phần không tốt, quả thật giống như đang hung hăng với bác sĩ vậy. Anh lần đầu tiên cảm thấy bản thân luống cuống tay chân, cảm giác hốt hoảng nơm nớp lo sợ này có lẽ là mãnh liệt nhất kể từ lúc chào đời cho tới nay.
"Anh đi ra ngoài trước, để cho tôi kiểm tra thật tốt cho cô ấy." Bác sĩ đẩy anh đi ra ngoài.
Một lát sau, bác sĩ không nói hai lời liền kêu các y tá đưa Minh Hạ đến phòng bệnh.
"Cô ấy sao rồi?" Thấy giường của cô được đẩy ra ngoài, Tịch Mộc Thức Minh vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Cô ấy mệt nhọc quá độ, phải nghỉ ngơi nhiều; người có thai còn không để ý như vậy!" Bác sĩ cười khổ lắc tay.
"Cái gì?" Tịch Mộc Thức Minh cho là mình nghe lầm, cẩn thận hỏi lại: "Ông nói cô ấy… mang thai?"
"Anh không biết sao?" Người đàn ông tuấn lãng này không phải là bạn trai của cô ấy sao? Thấy anh ta mới vừa rồi thật khẩn trương a!
Minh Hạ mang thai? Mang thai đứa bé của anh? Đầu của anh đột nhiên có chút khó suy nghĩ, chỉ có thể lắc tay.
"Chăm sóc cô ấy thật tốt đi, hiện tại mới hai tháng, thai nhi còn chưa quá ổn định đâu."
Anh phục hồi lại tinh thần, mỉm cười gật đầu, lập tức đi theo giường bệnh đến phòng bệnh.
"Nhưng chúng ta ngay cả họp cũng chưa họp, Tứ thiếu gia cũng đã nói sẽ tự mình ký hợp đồng, tôi không thể làm thay." Thần Điền Vũ cũng nhức đầu đàm phán với cô.
"Nhưng các anh đã xem văn kiện đề xuất của chúng tôi rồi, cũng đã nói không có vấn đề gì lớn nha!"
"Nhưng vẫn muốn mở thêm một cuộc họp để thương lượng chứ?"
Anh bắt đầu hoài nghi trái tim của Ngũ Tiểu Thư được làm từ sắt, nếu không làm sao có thể vào lúc Tứ thiếu gia sinh bệnh nặng lại giống như không có gì cùng anh bàn công việc.
Điện thoại yên lặng mấy giây, rồi truyền đến thanh âm ảm đạm của cô: "Anh ấy có khỏe không?"
"Tại sao Ngũ Tiểu Thư không tự mình đến xem một chút?"
"Có mọi người chăm sóc anh ấy thì được rồi." Cô đợi ở bên cạnh anh thì như thế nào, tỉnh lại nhất định lại sẽ bị anh biến thành nơi trút giận, huống chi cô còn là thủ phạm làm anh bị bệnh nha!
"Chúng tôi mười mấy người cũng không bằng một mình cô."
"Chúng ta vẫn nên bàn công việc đi!" Cô không muốn cùng người khác nói quá nhiều vấn đề liên quan đến anh.
"Đối với trường hợp này, tôi thật sự không dám tự tiện quyết định."
Làm sao mà người dưới tay anh cứ vâng lệnh nghe theo anh như vậy? "Tôi nói lại một lần nữa, nếu như trước tuần sau các anh không phái người qua đây ký hợp đồng, chúng tôi có quyền ngưng hẳn toàn bộ hợp tác."
Hiện tại cô chỉ muốn mau mau hoàn thành hợp đồng này, sau đó sẽ vạch rõ giới tuyến với người và việc Nhật Bản.
"Tại sao có thể như vậy? Chúng ta từng có thỏa thuận ngoài miệng rồi mà."
"Trước khi kí hợp đồng, tất cả không thể thừa nhận. Sau khi các anh suy nghĩ kỹ càng, lại gọi điện thoại cho tôi đi!"
Thần Điền Vũ bất đắc dĩ để điện thoại xuống, than thở người đứng giữa thật khó làm. Anh cho rằng Ngũ Tiểu Thư bề ngoài mềm mại ưu nhã sẽ dễ nói chuyện, nhưng sự thật chứng minh cô có thể có tác phong rất cứng rắn.
"Tuần sau tôi sẽ đi Đài Loan." Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên đi vào phòng khách, rõ ràng nghe được nội dung cuộc điện thoại.
"Cậu chủ!" Thần Điền Vũ bước nhanh về phía anh, đỡ anh cẩn thận, "Anh nên nghỉ ngơi nhiều."
"Hai tháng rồi, đã khỏe lại gần như bình thường rồi." Không thể tưởng tượng được trừ ngoại thương, còn có bệnh khác có thể làm cho anh nằm trên giường lâu như vậy. "Tôi có thể đi ký hợp đồng."
"Đừng miễn cưỡng chính mình được không? Cô Minh Hạ không trốn thoát được, anh sớm muộn gì cũng có thể tìm được cô ấy." Nhìn bộ dáng cậu chủ như vậy, ngay cả anh một người đàn ông cũng có chút đau lòng.
"Tôi muốn tìm cô ấy tính sổ!" Nếu như không phải là thân thể của anh còn yếu, anh sớm ngay cả một ngày cũng không muốn đợi.
"Chuyện này…"
"Tôi quyết định rồi!" Anh cứng rắn tỏ rõ lập trường, rồi tự mình trở về phòng nghỉ ngơi. Anh phải mau bồi dưỡng thân thể thật tốt, mới có thể "có tâm có sức" báo thù.
Đến bây giờ anh mới biết, anh đối với cuộc sống năm năm qua của cô, cơ hồ là không biết gì cả. Anh thậm chí không biết nên đi đâu tìm cô, hoặc là làm sao liên lạc được với cô.
Ra khỏi sân bay Đào Viên, ngồi lên chiếc xe thể thao hoàn toàn mới có định vị vệ tinh, khi mọi thứ đã chuẩn bị sẵn sàng thì anh mới đột nhiên nhớ tới sự thật này.
Minh Hạ cô ấy quá thông minh, từ đầu đến cuối đều bảo vệ chính mình rất tốt, khiến anh giống như bị đẩy vào một thế giới khác, chỉ có cô có thể tự do ra vào thế giới của anh, còn anh đang ở thế giới của cô nhưng lại nửa bước khó đi.
Tịch Mộc Thức Minh nghĩ đến đây, một cỗ tức giận liền bốc cháy lên. Anh dùng sức đạp lên chân ga, lái xe đi.
Đài Bắc nhỏ như vậy, anh cũng không tin không tìm được cô!
Anh vừa đi tới tòa nhà công ty Thiên Thu, cô nhân viên tiếp tân lại có bộ dáng bất đắc dĩ có miệng khó trả lời, "Tịch Mộc tiên sinh… tôi…"
"Tôi hiểu tiếng Trung." Tịch Mộc Thức Minh xa cách nhìn cô ta một cái, liền hỏi: "Minh Hạ trở về chưa?"
"Cái này…"
"Nói mau." Anh không chút khách khí, quả thật đã coi đối phương như thuộc hạ của mình, bộc lộ toàn bộ tính tình lãnh khốc của anh.
Âm thanh của cô tiếp tân có chút run rẩy, "Tôi đã nhắn lại cho cô Kiều nên rất nhanh sẽ nghe được…"
"Nhắn lại? Cô ấy đang làm gì?" Cô lại đang tránh không gặp mặt anh? Sẽ không, anh đã tới sớm ba ngày so với ngày dự định diễn ra hội nghị, cô sẽ không biết.
"Tôi không biết…" Cô không dám đoán, sợ tự mình nói sai.
"Không biết?" Đây là đang qua loa lấy lệ với anh sao? Đáng chết!
Cô nhân viên tiếp tân bất chấp nguy cơ sẽ bị gương mặt đen thui của Tịch Mộc Thức Minh dọa sợ, nói: "Xin lỗi… Cô Kiều thật không có ở công ty."
Tịch Mộc Thức Minh không nói hai lời, quay đầu đi!
Anh chịu những người này đủ rồi, anh cũng không tin chính anh không tìm thấy người.
Chỉ là sau ba ngày, anh vẫn không tìm được cô, thậm chí ngay cả ở trong hội nghị cũng không thấy cô. Anh bắt đầu hoài nghi, có phải công ty Thiên Thu cố ý muốn chống lại anh hay không? Hay là cô cố ý muốn trốn tránh không gặp anh?
--- ------ ------ ------ ------
Mệt mỏi quá!
Bắt đầu từ tối hôm qua, cô đã bận chuẩn bị tài liệu, mãi cho đến buổi trưa hôm nay mới xong việc.
Trên đường về công ty, cô không biết tại sao đột nhiên lại có một cảm giác muốn ói, cô vậy mà lại ở trên đường nôn mửa.
Sao lại thế này? Ăn thức ăn thiu sao? Sao thân thể của cô giống như càng ngày càng yếu? Là do gần đây quá bận rộn, có quá nhiều chuyện phiền lòng sao?
Cô lau đi mồ hôi lạnh dưới cằm, đang muốn đi đón taxi thì đột nhiên cảm thấy có chút hoa mắt chóng mặt, lảo đảo một phen, cuối cùng không chống đỡ nổi ngã xuống, rơi vào trong bóng tối hôn mê.
Minh Hạ cả người ngã vào trong lồng ngực dày rộng của Tịch Mộc Thức Minh, an toàn được anh đỡ lấy. Anh lập tức ôm lấy cô, chạy về phía bệnh viện gần đó.
Trời ạ! Cô rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra? Tại sao lại đột nhiên té xỉu ở trên đường? Nếu như không phải anh vừa khéo lái xe ngang qua, thấy cô xuất hiện mà vội vàng xuống xe, thì cô chẳng phải là cứ như vậy té xuống đất mà bị thương sao?
"Bác sĩ, bác sĩ, cô ấy té xỉu, mau cứu cô ấy!" Lòng nóng như lửa đốt nên giọng điệu của anh có phần không tốt, quả thật giống như đang hung hăng với bác sĩ vậy. Anh lần đầu tiên cảm thấy bản thân luống cuống tay chân, cảm giác hốt hoảng nơm nớp lo sợ này có lẽ là mãnh liệt nhất kể từ lúc chào đời cho tới nay.
"Anh đi ra ngoài trước, để cho tôi kiểm tra thật tốt cho cô ấy." Bác sĩ đẩy anh đi ra ngoài.
Một lát sau, bác sĩ không nói hai lời liền kêu các y tá đưa Minh Hạ đến phòng bệnh.
"Cô ấy sao rồi?" Thấy giường của cô được đẩy ra ngoài, Tịch Mộc Thức Minh vội vàng tiến lên hỏi thăm.
"Cô ấy mệt nhọc quá độ, phải nghỉ ngơi nhiều; người có thai còn không để ý như vậy!" Bác sĩ cười khổ lắc tay.
"Cái gì?" Tịch Mộc Thức Minh cho là mình nghe lầm, cẩn thận hỏi lại: "Ông nói cô ấy… mang thai?"
"Anh không biết sao?" Người đàn ông tuấn lãng này không phải là bạn trai của cô ấy sao? Thấy anh ta mới vừa rồi thật khẩn trương a!
Minh Hạ mang thai? Mang thai đứa bé của anh? Đầu của anh đột nhiên có chút khó suy nghĩ, chỉ có thể lắc tay.
"Chăm sóc cô ấy thật tốt đi, hiện tại mới hai tháng, thai nhi còn chưa quá ổn định đâu."
Anh phục hồi lại tinh thần, mỉm cười gật đầu, lập tức đi theo giường bệnh đến phòng bệnh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook