Cô Vợ Bỏ Trốn
Chương 17

Trời ơi! Anh càng như vậy thì tội của cô càng thêm nặng, cô không thể nào tiếp nhận nổi những hành động vượt qua tình cảm anh em, cô nên suy nghĩ biện pháp để ngăn cản những hành động này kéo dài.

Minh Hạ mặt không thay đổi sắc nhìn vào người đàn ông đang ngồi đối diện cô, nghe đối phương tự biên tự diễn nói về gia đình.

Nhưng đối với cô mà nói, những lời này không quan trọng, cô muốn lần xem mắt này xuất hiện cơ hội, để kiếm người đóng giả làm bạn trai của cô, để Thức Minh rời cô đi, đem mọi chuyện trở về quỹ đạo vốn có của nó.

" Minh Hạ, con nói mấy câu được không? Dù gì đối phương cũng là Sasaki của tập đoàn Tiểu Khai nha". Úy tử đặc biệt vì con gái mà sắp xếp xem mặt, còn mang cô đến tokyo, chẳng lẽ cô không có thể hiện tích cực nào sao?

" Con không biết phải nói chuyện gì?" chưa bao giờ có ai nói với cô xem mắt phải làm sao cả.

" Tịch Mộc tiểu thư thật thuần khiết". Sasaki trẻ tuổi đối với cô thân thiết cười, bày tỏ ý tốt của mình.

Cô cũng lễ độ đáp lại một nụ cười, cho là như vậy thì không có gì sai cả

" Nếu không cho bọn họ đi vườn hoa tâm sự, tản bộ, mấy người trẻ tuổi đều có chuyện riêng để nói, chúng ta đừng ngăn cản bọn chúng". Trưởng bối nhà Sasaki thấy động tác của hai người, sợ rằng hôn sự không thể diễn ra.

Hai người họ thong thả đi bộ trong công viên, do không biết nói gì hết.

" Tiên sinh Sasaki tuổi còn trẻ như vậy, sao lại phải tới đây em mắt?". So với anh ta cô lớn hơn một tuổi, đẹp trai lại có tiền, phải có rất nhiều cô gái giành nhau muốn làm vợ anh ta mới đúng

" Nếu trưởng bối đã an bài, coi như có thêm một người bạn, huống chi lấy thân phận của tôi và cô có lí do khó nói nên lời chứ?

" Xem ra anh không quá vui mừng khi gặp mặt tôi?". Cô cười cười, cảm thấy đối phương thẳng thắn, người như vậy, có thể làm bạn nha.

" Không biết, có thể gặp cô là vinh hạnh của tôi, nếu như có thể, hi vọng chúng ta có thể phát triển thêm". Đây hoàn toàn là lời nói thật lòng, so với những tiểu thư ngang ngược khác, cô tốt hơn nhiều.

" Trời ơi". Nếu cô và người này cùng nhau yêu đương có thể khiến Thức Minh hết hi vọng rồi.

" Không được". Mặc tây trang phẳng phiu, Tịch Mộc Thức Minh đột nhiên đi vào vườn, ôm lấy vai Minh Hạ:" Bởi vì cô ấy đã có bạn trai".

Sasaki không biết rõ thân phận người đàn ông trước mắt này, nhưng anh hiểu rõ quan hệ mà anh ta đang nói:" Bạn trai của Tịch Mộc tiểu thư quả nhiên là nhân tài, tôi quả thật không sánh bằng"

" Anh ta là........." anh sao lại đến đây? Mỗi lần có một ai đó theo đuổi cô đều bị anh phá hư, cô không thể không nghi ngờ, có phải anh vẫn luôn phái người giám sát cô?

" Cám ơn cô hôm nay đã cùng tôi nói chuyện phiếm, sau này gặp lại". Sasaki cười cười,biết điều rời đi.

Minh Hạ nhìn chằm chằm vào Thức Minh, bắt đầu kháng cự sự dịu dàng của anh

" Anh nói láo"

" Anh có sao?". Anh lạnh nhạt phủi sạch quan hệ:" Anh không phải người đàn ông của em?"

" Tại sao không cho chúng ta cơ hội sửa sai vấn đề của chúng ta?"

Tịch Mộc Thức Minh cuối cùng cũng nghe cô nói nguyên nhân của việc đi xem mắt, sắc mặt biến đổi thành xanh mét

" Anh không cần sửa sai chuyện gì". Cô không bị ép tới mà là tự nguyện đến xem mặt

Cô thấy sắc mặt anh khó coi, không muốn tiếp tục cùng anh tranh luận nữa, quay đầu muốn đi

" Em đứng lại đó cho anh". Anh kéo cô lại không cho cô rời đi, trợn mắt lên nói:" Anh còn chưa nói xong".

Cô im lặng cúi đầu, khóe mắt đã ửng đỏ

" Em nghĩ sao hướng người đàn ông khác để trốn tránh anh, em biết không? Như vậy rất uất ức". Vừa nghĩ tới cô cùng người đàn ông khác, anh liền tức giận

" Em là người mềm yếu, chịu uất ức. Đừng quên, em căn bản không phải là con gái Tịch gia, không phải anh luôn nói vậy sao? Anh thậm chí chưa bao giờ thừa nhận em, để em đường đường chính chính gọi anh một tiếng anh Tư". Cô vô cùng đau khổ, đem tất cả mâu thuẫn nói ra hết:" Khiến em lúc nào cũng nhút nhát là ai anh biết không?"

Gương mặt anh lạnh lùng, nhìn chằm chằm người trước mắt. Thình lình, một cảm xúc bỗng dâng lên, tức giận lớn tiếng nói:" Anh chưa bao giờ coi em là em gái anh! Rốt cuộc em muốn gì?"

Anh không muốn nhìn bộ dạng cô độc của cô, nhanh chóng bước đến, đem cô ôm vào lòng mình, hôn cái miệng nhỏ nhắn mềm mai của cô

Anh hơi rời khỏi môi của cô để cho cô có thể thở:" Đừng quên mẹ em là mẹ kế, là chủ mẫu của Tịch Mộc gia, mà em... Phải luôn ở bên cạnh anh, vĩnh viễn đừng nghĩ rời đi"

Một sự bất an mãnh liệt khiến anh lai tiếp tục hôn cô, muốn cô luôn luôn nhớ những câu nói của anh. Anh sớm nghĩ mang cô cùng đến Tokyo sống cùng anh, như vậy ý nghĩ rời bỏ anh của cô sẽ không còn

Anh hôn cô, không hề có ý nghĩa gì, đây chẳng qua là một phương thức trừng phạt phụ nữ của anh

Anh không thấy được sự đáp lai của cô, chỉ còn cách dừng lại

Anh khó chịu đẩy cô ra:" Đây được coi là sự kháng cự?"

" Anh đừng chọc em như vậy nữa, em là em gái duy nhất của anh, một em gái không kiên cường và uất ức"

" Minh Hạ! Em là người phụ nữ của anh, đừng bao giờ nhắc đến hai chữ em gái, đây là lần cảnh cáo cuối cùng của anh!" anh nổi giận quát lên

Anh không muốn cô khống chế cảm xúc của mình, như vậy khiến anh không giống là anh:" Còn nữa, không cho phép đi! Chỉ cần ba mẹ  khỏe mạnh một ngày, em cả đời đừng hy vọng thoát khỏi Tịch Mộc gia"

Cô nhìn anh rời khỏi, đột nhiên cảm thấy mình không thể tiếp tục đối mặt với cục diện này. Cô không thể không đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương