Thư Tuyết…, thân thể Lâm Tử Hàn cứng đờ, đúng rồi, cô chết, Tiểu Thư Tuyết làm sao bây giờ? Con bé đã mất cha, chẳng lẽ còn phải mất mẹ sao?

Tiểu Thư Tuyết có Tiêu phu nhân chăm sóc, cô vốn là không cần lo lắng, nhưng vẫn không bỏ xuống được, bỏ không được đứa trẻ đáng thương kia.

"Lẽ nào anh sẽ không sợ Tiểu Thư Tuyết biết là anh tự tay giết chết ba nó sao? Tôi sao lại để nó nhận kẻ giết ba nó làm người thân chứ?" Lâm Tử Hàn lau giọt nước mắt trên mặt, lạnh lùng nói: "Tiểu Thư Tuyết hiện tại tại ở một nơi rất an toàn, nếu như anh còn có một chút lương tri, xin đừng quấy rầy nó nữa"

"Lẽ nào em không nhớ nó sao…"

"Không nhớ! Một chút cũng không nhớ!" Lâm Tử Hàn rống lớn nói: "Tôi không muốn gặp nó, gặp nó sẽ chỉ làm tôi càng nhớ Lãnh Phong mà thôi!" Nước mắt cuồn cuộn không ngừng tích tích nhỏ lên chăn, trời biết cô có bao nhiêu nhớ Tiểu Thư Tuyết của cô, đặc biệt vào giờ khắc này, cô nhớ con bé, nhớ đến sắp nổi điên.

Chỉ là, cô rất rõ ràng Tiêu phu nhân chắc là không thể giao Tiểu Thư Tuyết cho cô, Lãnh Phong đã chết, cô muốn gặp con bé lại càng khó. Hơn nữa, cô không thể để cho Đỗ Vân Phi biết con bé ở tại Tiêu gia!

Hắn ôm cô, đau lòng vỗ về lưng cô: "Tử Hàn..."

"Câm miệng!" Lâm Tử Hàn cắt ngang hắn, hoàn toàn không cảm giác được nhu tình của hắn, ở trong lòng cô, ngoại trừ hận thì cái gì cũng không có!

"Tôi không muốn nghe anh nói chuyện nữa, đời này cũng không nghe được giọng của anh!" Lâm Tử Hàn giãy dụa lần thứ hai, Đỗ Vân Phi cũng ôm sát thân thể cô lần thứ hai. Cô nóng nảy, há miệng hung hăng cắn lên cánh tay hắn.

Đỗ Vân Phi đau đến kinh hô một tiếng, phút chốc buông cô ra, Lâm Tử Hàn nhảy xuống từ trên giường, ngay cả dép đều chưa kịp đi, bước nhanh phóng qua cửa.

Nơi này là nhà của hắn, cô không có cách nào bảo hắn cút, cô đi là được, coi như là ngủ đầu đường, cô cũng sẽ không ở chỗ này!

Thất hồn lạc phách đi trên đường cái, cô đột nhiên cảm giác mình là người đáng thương nhất trên thế giới này, lưu lạc khắp nơi, phiêu bạt khắp nơi, cuối cùng cũng chỉ có thể lưu lạc tại đầu đường.

Nhà Vương Văn Khiết cũng không thể đến, bởi vì cô cũng không muốn phải liếc mắt nhìn Đỗ Vân Phi nữa. Lãnh Phong chết, cô đột nhiên mất phương hướng, những ngày sau này, cô nên sống thế nào?

Giống ba năm trước đây, tìm một chỗ trốn đi, một mình nuôi nấng con nhỏ? Ba năm trước đây, cô đi hào hiệp như vậy, là bởi vì trong lòng không có bất luận lo lắng gì, hôm nay là không đồng dạng như vậy.

Ba năm trước đây có Vương Văn Khiết cho cô nương nhờ, cô mới miễn cưỡng không chết đói, ngày hôm nay, còn có ai có thể cho cô nương nhờ? Trên thế giới này không có người thứ hai giống Vương Văn Khiết.

Vì con nhỏ, ba năm qua lần đầu tiên cô bước vào Lâm gia, Lâm phu nhân kinh ngạc qua đi, cũng không dám nói thêm một câu nói mát. Sẽ không dám đối xử với cô giống ba năm trước đây, bởi vì bà ta biết Lâm Trúc còn sống trên thế giới này.

Lâm Tử Y lại vui mừng đến hỏng rồi, vây bắt cô líu ríu nói chuyện không ngừng, khuôn mặt tươi cười vui sướng kia, khiến Lâm Tử Hàn nhìn ước ao từ trong đáy lòng. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - http://qtruyen.net

"Tử Y, em thích Vân Triết, không có được Vân Triết, lẽ nào em không thương tâm sao?" Lâm Tử Hàn ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ cuối cùng cũng không nhịn xuống, hỏi ra những lời này.

Lâm Tử Y sửng sốt một chút, dáng tươi cười từ miệng cô lại nhạt đi, nhìn khuôn mặt như mất hồn của Lâm Tử Hàn. Thân thiết nói: "Chị, chị làm sao vậy? Tạ Vân Triết bắt nạt chị sao?" Nói xong đứng lên từ trên giường, đứng theo tư thế một ấm trà mắng: "Tạ Vân Triết dám bắt nạt chị, em không tha cho anh ta!"

"Tử Y, em trả lời vấn đề của chị" Ánh mắt Lâm Tử Hàn trống rỗng đến dọa người.

Lâm Tử Y có chút không được tự nhiên ngồi trở lại trên giường, nhìn chằm chằm cô nói: "Chị, thật ra em thương tâm, nhưng anh ấy là anh rể của em, em không thể thích anh ấy nữa"

"Vì sao chị sẽ không thể ngừng thích Lãnh Phong chứ?" Lâm Tử Hàn khẽ lẩm bẩm, nhẹ nhàng ôm lấy Lâm Tử Y, khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào đầu vai cô thấp giọng khóc nức nở.

Nếu như Đỗ Vân Phi có thể có phân nửa lòng dạ như Tử Y thì thật tốt, nếu như hắn không cực đoan thì thật tốt…

"Chị với Tạ Vân Triết ly hôn, Tử Y, em nên nắm chặt hạnh phúc của mình, không thể hy sinh tiếp nữa" Lâm Tử Hàn nhẹ giọng nói.

"Anh ấy quả nhiên là bắt nạt chị!" Lâm Tử Y lại muốn nhảy vọt lên, bị Lâm Tử Hàn kéo lại, Lâm Tử Hàn lắc đầu: "Là chị xin anh ấy ly hôn chị"

"Vì sao?"

"Bởi vì chị không yêu anh ấy"

"..."

~~~~~~~

Trong biệt thự cạnh biển, mấy vị cảnh sát đang kiểm tra toàn bộ tư liệu cùng manh mối anh lưu lại, nỗ lực tìm kiếm ra càng nhiều chứng cứ, đủ để đưa anh vào chỗ chết.

Đáng tiếc, ở một tòa nhà lớn, bọn họ cái gì cũng không phát hiện, thu hoạch gì cũng không chiếm được.

Một vị cảnh sát đánh giá gian nhà siêu xa hoa này, thoả mãn gật đầu, cười nói: "Một tòa nhà lớn như vậy, bán đấu giá nhất định để cho quốc gia kiếm không ít tiền, Lãnh Phong quả nhiên là tay giàu có!"

Đỗ Vân Phi lạnh lùng liếc mắt nhìn anh ta, dựa trên ghế sofa lật xem tài liệu trong tay.

Một vị cảnh sát đi tới, nói: "Anh Lý, theo người thẩm tra nói, quyền của bất động sản biệt thự cũng không phải Lãnh Phong, mà là một người phụ nữ tên Lâm Tử Hàn"

"Cái gì?" Cảnh sát Lưu sửng sốt, kinh ngạc đánh giá anh ta. Đỗ Vân Phi cũng sửng sốt trong lòng, nghĩ thầm thì ra Lãnh Phong sớm đoán được mình sẽ có một kết quả như thế, tất cả đều chuẩn bị tốt rồi.

Hắn cũng không tin Lâm Tử Hàn sẽ có tiền mua căn phòng lớn như này.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương