Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
-
Chương 257: Sinh mệnh nhỏ 2
Bần thần đi ra khỏi bệnh viện cô mới phát hiện trời đã tối rồi, ngoài ý muốn, ngày hôm nay Tạ Vân Triết lại không gọi điện thoại tới tìm cô. Trước đây chỉ cần cô về muộn một chút, Tạ Vân Triết đều sẽ khẩn trương tự mình đón cô về nhà.
Chưa từng có nhiều tâm tư đi ngẫm nghĩ vấn đề này, Lâm Tử Hàn bắt taxi liền đi vào. Tạ phu nhân đang sai bảo người hầu dưới lầu một, nhìn thấy cô trở về cười tủm tỉm gọi: "Tử Hàn, con đã về rồi?"
"Vâng" Lâm Tử Hàn chột dạ nhìn bà gật đầu, Tạ phu nhân càng đối xử tốt với cô, cô lại càng cảm thấy xấu hổ đến phát hoảng.
Tạ phu nhân quay về phía phòng bếp giương giọng gọi: "Chị Vương! Hầm thức ăn nóng cho Thiếu phu nhân ăn"
"Vâng, phu nhân" Chị Vương lên tiếng, lập tức lại chạy về phòng bếp.
Ăn xong cơm tối. Lâm Tử Hàn tắm rửa xong. Đứng trước gương nhìn bụng vẫn bằng phẳng như cũ. Bên trong thật sự có một sinh mệnh nhỏ đang phát triển sao?
Than nhẹ một tiếng, Lâm Tử Hàn đi về phía giường lớn, xốc chăn lên chuẩn bị ngủ. Vừa lúc đó, ngoài cửa truyền đến vài tiếng tiếng đập cửa.
"Mời vào" Lâm Tử Hàn đáp lại.
Cửa phòng bị đẩy ra, vào là Tạ Vân Triết, sắc mặt của anh có chút ửng đỏ, rất rõ ràng, vừa uống rượu xong.
"Vân Triết, có chuyện gì không?" Lâm Tử Hàn nghi hoặc hỏi thăm, cô cũng không sợ Tạ Vân Triết làm gì với cô, bởi vì cô hiểu rõ việc đối nhân xử thế của anh, anh không có khả năng làm ra chuyện không thân sĩ.
Tạ Vân Triết đi tới, nhẹ nhàng ôm cô vào trong lòng, đau đớn nói ra: "Tử Hàn, anh không muốn đợi nữa, không muốn đợi…"
"Vân Triết, anh uống say!"Lâm Tử Hàn bắt đầu kinh hoảng, giãy dụa trong lòng anh. Đúng vậy, Tạ Vân Triết là một người đàn ông có thân sĩ, nhưng mà, tình huống gặp phải chất cồn, có người đàn ông nào còn có thể thân sĩ được?
"Vì sao bên cạnh em luôn luôn sẽ có nhiều đàn ông vây quanh như vậy. Vì sao?" Tạ Vân Triết khẽ lẩm bẩm. Cúi đầu xuống hôn cổ cô. Thâm tình mà hôn. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Vào giờ khắc này anh tỉnh táo, biết rõ mình đang làm cái gì, chờ? Anh đã chờ ba năm, lẽ nào còn chưa đủ sao? Chờ đợi như thế, khi nào mới là kết thúc?
"Vân Triết! Đừng! Đừng như vậy!" Lâm Tử Hàn kêu lên sợ hãi, giãy dụa. Tạ Vân Triết sao lại biến thành như vậy? Đều nói rượu vào thì loạn tính! Rượu thật không phải là một thứ tốt!
"Tử Hàn… anh mới là chồng của em" Tạ Vân Triết một đường hôn liên tiếp đến bên môi cô, run rẩy hôn. Rõ ràng anh mới là chồng cô, vì sao lại chỉ có Tiêu Ký Phàm có thể hôn cô, có thể lưu lại dấu hôn trên người cô chứ?
Lâm Tử Hàn vừa kinh vừa sợ, nhìn bộ dạng Tạ Vân Triết đêm nay sẽ không bỏ qua cho cô, nhưng, cô không thể làm loại chuyện này với anh, cô không thích anh mà!
"Vân Triết! Em mang thai!" Trái tim bối rối, cô nói ra câu này đủ để cho Tạ Vân Triết tỉnh táo lại. Quả nhiên, cả người Tạ Vân Triết cứng đờ, ngẩng đầu kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
Mang thai? Cô mang thai? Như một quả sấm giáng xuống đầu Tạ Vân Triết, choáng váng!
"Em mang thai…" Nước mắt Lâm Tử Hàn chảy xuống, tàn nhẫn lặp lại những lời này, cô cảm thấy mình không thể giấu giếm Tạ Vân Triết nữa, bởi vì căn bản là giấu giếm không được.
"Là của Tiêu Ký Phàm?" Đôi mắt kinh ngạc của Tạ Vân Triết lập tức bị hai luồng lửa giận hừng hực thiêu đốt thay thế, tức giận trừng mắt vẻ mặt lê hoa đái vũ của Lâm Tử Hàn.
Lâm Tử Hàn nghĩ mà sợ gật đầu, trừ anh ra còn ai vào đây? Đời này, cô cũng chỉ đã làm loại chuyện này với anh. Cô cũng ảo não, ảo não tại sao mình lại không cẩn thận như vậy.
"Vì sao!?" Tiếng rống giận tràn ngập phòng ngủ, Tạ Vân Triết sắp giận điên lên.
"Xin lỗi…" Lâm Tử Hàn rơi lệ nói, cô biết Tạ Vân Triết không thích nghe chữ xin lỗi kia, nhưng mà, ngoại trừ hai chữ kia, cô không biết mình còn có thể nói cái gì.
"Huỵch" một tiếng, là tiếng nắm tay nện trên mặt sàn, Tạ Vân Triết hung hăng đè lửa giận xuống, dùng giọng nói vô cùng cay đắng hỏi: "Em định làm như thế nào?"
Đứa bé đã tồn tại, có tức giận lại có ích lợi gì? Anh còn không nỡ đánh cô, không nỡ mắng cô!
"Em sẽ không bỏ con" Lâm Tử Hàn nhìn chăm chú vào anh nói.
Tạ Vân Triết gật đầu, anh đã đoán được là kết quả này, đau lòng nhắm mắt, sau đó mở, nói, nhìn chằm chằm cô: "Được, chúng ta sẽ giữ lại nó"
Lâm Tử Hàn nắm cánh tay anh, rơi lệ cầu xin nói: "Vân Triết, em muốn con em có một gia đình hoàn chỉnh, xin hãy thành toàn cho bọn em đi…"
"Không có khả năng!" Tạ Vân Triết bỏ cô ra, bá đạo quát: "Vĩnh viễn cũng không có khả năng! Kiếp này, là hắn Tiêu Ký Phàm có lỗi với anh Tạ Vân Triết! Không nên để anh hy sinh hàng loạt như vậy!"
"Đây tất cả đều là lỗi của em, em biết em có lỗi với anh, Tiêu Ký Phàm là vô tội" Anh chẳng qua là không may đến gặp gỡ cô, bị cô sử dụng như con vịt mà thôi.
Tạ Vân Triết cười lạnh một tiếng: "Hắn vô tội? Hai người con đều là của hắn, hắn sao lại vô tội?"
"Em…" Lâm Tử Hàn cứng lại. Không thể nói được lời nào. Quan sát khuôn mặt đầy lửa giận của anh không biết nên làm thế nào cho phải. Thực sự rất hy vọng anh sẽ buông tay!
"Anh không có cách nào thành toàn cho em, anh làm không được!" Tạ Vân Triết lạnh lùng kiên quyết nói xong, xoay người đi đến cửa phòng. Mặc kệ là không đúng lẽ phải, hay là vấn đề thể diện, anh đều không có khả năng thả cô đi!
Lâm Tử Hàn nhìn bóng dáng anh rời đi. Mất mát ngã ngồi trên giường. Cuộc đời cô. Sao lại phức tạp như vậy. Thê thảm như vậy!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook