Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
-
Chương 249: Thâm tình
Nhìn xuyên qua cửa quan sát, ánh mắt Lãnh Phong si ngốc lạc trên người Lâm Tử Hàn đang ngủ say trên giường, biết rõ lúc này không nên xuất hiện trong bệnh viện, anh vẫn nhịn không được.
Anh chỉ có thể đứng ở cửa nhìn cô, khi thấy cô mạnh khỏe, thấy Tạ Vân Triết cẩn thận tỉ mỉ chăm sóc cô, trái tim cuối cùng cũng thả xuống.
Bệnh viện thỉnh thoảng có cảnh sát ra vào. Anh không nên dừng ở chỗ này lâu, cuối cùng sau khi nhìn thoáng qua Lâm Tử Hàn, xoay người, bước nhanh đi đến thang máy.
Tại chỗ rẽ hành lang gấp khúc, gặp Lâm Trúc mặc áo choàng đen cũng vừa vặn đi tới, tuy rằng đối phương hóa trang qua, nhưng có thể liếc mắt thì nhận ra đối phương.
Gặp mặt bất ngờ nhưng bước đi không bởi vì đối phương mà dừng lại, như không nhận thức người vừa đi qua bên người. Chỉ có đôi mắt đen sau kính râm đen tản ra tia sáng lạnh lùng ác liệt. Truyện Tiên Hiệp - Truyện FULL
Hai bên đều rất rõ ràng mục đích tới nơi này, đó chính là Lâm Tử Hàn!
"Lâm ca, đó là Lãnh Phong, có muốn báo cho cảnh sát một tín hiệu hay không?" Gã đàn ông đi phía sau chạy đuổi theo, hiến kế bên tai Lâm Trúc.
"Ta Lâm Trúc cũng không cần dùng đến loại thủ đoạn hạ đẳng này!" Lâm Trúc hơi quay đầu lại, trừng mắt liếc hắn một cái nổi giận nói.
Gã đàn ông biết mồm biết miệng, không dám mở miệng nói tiếp, trong lòng lại nghĩ, lợi dụng Lâm tiểu thư dẫn Lãnh Phong trúng kế lại cao minh hơn sao? Chẳng qua, lời này đánh chết hắn cũng không dám nói.
Lâm Trúc chiếm được kim cương, trong lòng lại không có chút hưng phấn nào, tình hình lúc đó rõ ràng ở trước mắt, thế nào cũng quên không được.
Vốn dĩ kim cương là vật sở hữu của Lãnh Phong, anh vì cứu mạng Lâm Tử Hàn lại ngay cả kim cương gần như có được cũng buông tha, tình cảm của anh với Lâm Tử Hàn quá sâu đậm!
Xem ra ông ta đúng là hiểu lầm anh. Nguy nan gặp chân tình. Những lời này rất có đạo lý. Tại một khắc kia. Ông ta thấy rõ tình cảm của Lãnh Phong với Lâm Tử Hàn!
Đương nhiên, ông ta còn không có vĩ đại đến sẽ nhường kim cương, vốn nên là vật của Lâm gia, ông ta tuyệt đối sẽ không tuỳ tiện buông tay.
Ông ta tin tưởng Lãnh Phong cũng sẽ không, chiến tranh của ông ta và anh vĩnh viễn không kết thúc, vĩnh viễn đều không có khả năng dừng lại.
Cũng giống như Lãnh Phong, ông ta chỉ có thể đứng ở ngoài cửa, nhìn Lâm Tử Hàn xuyên qua cửa quan sát đã khiến ông ta lo lắng một buổi tối. Đứng một thời gian dài, chỉ tới khi xác định cô không có việc gì mới xoay người rời đi.
*********
Nhìn Đỗ Vân Phi trên giường bị băng kín như bánh chưng. Lâm Tử Hàn hổ thẹn cắn môi. Nỗ lực không để cho mình khóc lên.
Trong nhận thức của cô, Đỗ Vân Phi là vì cứu cô mới bị thương, tất cả trách nhiệm đều không tránh không liên quan đến cô.
Bác sĩ nói chân hắn tạm thời không thể đi được, làm cảnh sát, nếu như hai chân vô dụng, làm sao có thể làm được nữa?
Cô cúi người xuống, nhìn chăm chú vào hắn gọi: "Vân Phi, anh nhất định phải nhanh đứng dậy nha"
Đỗ Vân Phi bị cô gọi tỉnh lại, yếu ớt mở mắt, nhìn chăm chú vào cô, lập tức cười tươi: "Tử Hàn, em có khỏe không?"
Lâm Tử Hàn gật đầu, quan sát hắn, thân thiết nói: "Anh thì sao? Có đúng là rất đau? Rất khó chịu hay không?"
"Ừ" Đỗ Vân Phi gật đầu, thấy bộ dạng lo lắng thân thiết của cô, trong lòng hắn lại ấm áp dào dạt, hắn thích thấy biểu tình bây giờ, cho nên, hắn gật đầu.
"Vậy làm sao bây giờ? Em đi gọi bác sĩ"Lâm Tử Hàn nói xong liền xoay người muốn đi ra ngoài, tay nhỏ bé lại bị Đỗ Vân Phi nắm ngay lấy, gian nan cười nói: "Không cần, có em ở đây, so với bác sĩ càng tốt hơn"
Lâm Tử Hàn bất mãn liếc xéo anh, nói: "Đã như thế này rồi, anh còn có tâm tư nói đùa"
Đỗ Vân Phi cười khổ, ánh mắt ôn nhu chỉ nhìn chằm chằm cô, hắn cũng không nói đùa, có thể gặp cô, hắn thực sự rất vui vẻ, đau đớn trên người cũng giảm bớt không ít!
"Tử Hàn, ngày đó bọn họ có làm gì em hay không?" Đỗ Vân Phi nhìn chằm chằm cô, nghiêm trang hỏi thăm. Ngày đó hắn một mình chạy lên lầu ba, mục đích cũng là bởi vì muốn nhanh cứu cô ra.
Lâm Tử Hàn lắc đầu, rũ mắt xuống. Nhắc tới chuyện này, sự hổ thẹn của cô lại thăng lên đáy lòng lần thứ hai, rũ mắt nhìn hắn hổ thẹn nói: "Vân Phi. Đừng như thế, là em hại anh bị thương"
Đỗ Vân Phi cười một tiếng, sờ sờ sợi tóc cô nói: "Đừng ôm trách nhiệm nặng như vậy vào người, bởi vì em gánh không được"
"Em biết…"
"Là vấn đề của anh, không liên quan đến em" Đỗ Vân Phi cắt ngang cô, hắn cho tới bây giờ sẽ không oán cô, vốn chính là trách nhiệm của hắn, vừa rồi mấy vị thủ trưởng cũng đã phê bình hắn.
Rõ ràng đã đồng ý với cấp trên không nổ súng bậy, sau khi tới hiện trường hắn vẫn không thể nào nhịn xuống, quay sang Lãnh Phong điên cuồng bắn.
"Lãnh Phong và Lâm Trúc thật sự là quá giảo hoạt" Đỗ Vân Phi nghiến răng nghiến lợi mắng, một chuyến này lại có thể chạy thoát, hơn nữa cấp trên còn đổ hết trách nhiệm lên đầu hắn.
"Tất cả đều chạy thoát sao?" Lâm Tử Hàn nhìn hắn, dè dặt hỏi thăm, cô rất muốn biết sau đó chuyện gì xảy ra, nhưng mà, không ai có thể nói cho cô.
Sau đó xảy ra chuyện gì, Đỗ Vân Phi cũng không biết, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được một ít tin tức từ trong miệng đồng nghiệp tới thăm hắn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook