Cô Vợ Bỏ Trốn Của Sát Thủ Tổng Tài
-
Chương 239: Van xin 2
"Tử Hàn!" Tiêu Ký Phàm ấn hai vai cô gầm nhẹ một tiếng, nói: "Đừng ép anh nữa, đừng cầu xin anh, em biết rất rõ ràng tầm quan trọng của kim cương đối với anh, em cũng biết rõ nước mắt trời sinh của em chính là thiên địch của anh, anh sẽ bởi vì nó, phá hủy niềm tin duy nhất hai mươi năm qua của mình!"
"Lâm Trúc nói với em, Ngôi sao thiên thần là của ông ta!" Lâm Tử Hàn hô, hai tay Tiêu Ký Phàm cứng đờ, lại vẫn đang vịn trên vai cô, kinh ngạc nhìn chằm chằm cô.
"Ưm…" Lâm Tử Hàn đóng lại khép miệng, nói lắp: "Lần trước… chính là lần… Lâm Trúc bắt em, ông ta nói với em"
"Ông ta nói cho em cái gì?"
"Ông ta nói lúc trước có hai người đạt được "Ngôi sao thiên thần" ở Châu Phi, một là ba ông ta, người còn lại ông ta cũng không biết là ai, người kia bởi vì nhất thời nổi lên lòng tham, sát hại ba ông ta, sau khi cướp được kim cương về nước một mình…"
"Không có khả năng!" Tiêu Ký Phàm một tay đẩy ra cô ra trước rồi đứng lên, rống lớn nói: "Ông nội tuyệt đối không có khả năng là người như thế! Lâm Trúc ông ta đang lừa em, là ông ta để em khuyên anh buông tha cho kim cương có đúng không?" Nhất định là như vậy, nhất định là Lâm Trúc để cô tìm đến anh.
Tiêu lão thái gia là một người thiện lương như vậy, làm sao có thể làm ra loại chuyện này? Tuy rằng anh khi đó mới mười tuổi, nhưng mà các hành vi cử chỉ của ông anh vẫn còn nhớ rõ rõ ràng ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Tiêu gia có rất nhiều tiền, Tiêu lão gia thậm chí hàng năm chí ít quyên ra một nghìn vạn giúp đỡ người nghèo, người như vậy, làm sao lại sinh lòng tham với một viên kim cương.
"Không phải, ông ta căn bản không bảo em làm như vậy, hơn nữa ông ta cũng biết em không có nghĩa vụ phải giúp ông ta" Lâm Tử Hàn đứng lên theo anh: "Ông ta thậm chí không biết người cướp đi kim cương là ông nội của anh"
"Ký Phàm…" Lâm Tử Hàn cầm tay anh, thật thà nói: "Em cũng chưa nói lời của Lâm Trúc sẽ đúng, nhưng sao anh không nghĩ qua, Tiêu lão gia vì sao sau khi về nước đột nhiên hậm hực, nếu như không phải trong lòng có thẹn, ông ấy sao lại phong bế chính mình, cho đến khi hậm hực mà chết chứ…?"
"Được rồi!" Tiêu Ký Phàm lạnh giọng cắt ngang cô, hờ hững nói: "Tử Hàn, chuyện này em vĩnh viễn cũng không được phép quan tâm, không cho phép hỏi đến, bởi vì đây không phải vấn đề em nên hỏi đến!"
Anh không muốn nghe được càng nhiều từ miệng cô, khả năng sẽ tan rã hảo cảm của anh với ông nội tồn tại suốt ba mươi năm. Nhưng mà, trong lòng anh lại rõ ràng, chợt nghe vào lời của cô.
Ông nội vì sao hậm hực mà chết, anh không phải không nghĩ qua, lại thế nào cũng không nghĩ ra sẽ là loại nguyên nhân này. Anh thực sự hy vọng là Lâm Trúc đang nói dối, hoặc là Lâm Tử Hàn đang nói dối, vì vậy nguyên nhân thực sự có sức thuyết phục!
"Anh nghĩ rằng em muốn quản sao?" Nước mắt Lâm Tử Hàn chảy xuống gò má, nước mắt lượn quanh quan sát anh: "Ngay từ đầu anh không nên mang em vào vòng xoáy này, đưa em vào rồi, lại bảo em không được quản, anh sẽ không thể lo lắng một chút cho cảm thụ của em sao?"
"Tử Hàn!" Tiêu Ký Phàm đưa tay ôm cô vào trong lòng, hôn sợi tóc cô trấn an: "Anh đồng ý với em anh sẽ xử lý tốt chuyện này…"
Lâm Tử Hàn đẩy đánh anh, thống khổ lớn tiếng lên án: "Anh mỗi lần đều như vậy, mỗi lần đều hôn hôn ôm ôm lừa gạt qua đi, lại không giải quyết vấn đề thực chất"
Tiêu Ký Phàm chỉ ôm cô, yên lặng tiếp thu sự lên án của cô, anh vẫn đều tin tưởng mình có thể xử lý tốt chuyện này. Nhưng không nghĩ tới nửa đường xuất hiện một đường rẽ làm cho anh trở tay không kịp, Lâm Tử Hàn lại có thể là con gái Lâm Trúc! Bởi vậy, thật nhiều chuyện cũng khó làm!
Anh còn có thể không cố kỵ chỗ nào đối kháng tiếp nữa với Lâm Trúc sao? Giết ba ruột của người phụ nữ mình thương yêu? Nếu như anh thực sự làm như vậy, Lâm Tử Hàn đời này cũng không có khả năng tha thứ cho anh, còn có Tiểu Thư Tuyết…
Lâm Tử Hàn biết mình ép buộc anh như thế không đúng, biết trong lòng anh cũng mâu thuẫn như mình, thống khổ như mình. Nhưng là vì Tiêu Ký Phàm và Lâm Trúc đều có thể hoàn chỉnh mà sống, cô phải ép buộc anh!
"Đừng khóc, anh buông tha…" Tiêu Ký Phàm vẫn hôn sợi tóc cô, gian nan nói ra những lời này, khi nói xong câu đó, cảm giác toàn bộ trái tim đều bị người ta đào thành trống rỗng. Giống như một khắc thay cô đeo nhẫn kim cương bốn cara, giao cô cho Tạ Vân Triết, đau lòng như bị dao đâm trúng.
Lâm Tử Hàn kinh ngạc ngẩng đầu lên trừng mắt nhìn anh, anh vừa nói cái gì? Đồng ý buông tha kim cương? Nhưng mà trong đôi mắt anh toát ra thống khổ, sâu đặc hơn, cô sai lầm rồi sao?
Anh vừa nãy nói không sai, tìm kiếm kim cương là lòng tin duy nhất hai mươi năm qua của anh, cô lại miễn cưỡng loại bỏ đi lòng tin này, cô cảm giác mình rất tàn nhẫn!
Tiêu Ký Phàm và Lâm Trúc, dù sao phải một người đồng ý buông tay! Nếu như Tiêu Ký Phàm không đồng ý, cô còn có thể đi cầu xin Lâm Trúc, cho đến khi bọn họ có một bên đồng ý nhượng bộ mới thôi!
"Xin lỗi. .." Nước mắt Lâm Tử Hàn chảy vào trong ngực anh, ướt áo sơ mi trắng của anh: "Em chỉ muốn anh tốt hơn, thầm mong Tiểu Thư Tuyết được tốt hơn…, xin lỗi…"
"Anh hiểu" Tiêu Ký Phàm nhẹ nhàng hít vào một hơi, gắt gao ôm cô vào trong lòng, hy vọng như vậy có thể giảm bớt một chút trống rỗng dưới đáy lòng. Anh không trách cô, không hận cô, mặc kệ cô làm cái gì, cũng vẫn thế!
Điện thoại di động Lâm Tử Hàn vang lên vào lúc này, không cần đoán, cô cũng có thể biết nhất định là Tạ Vân Triết gọi tới, lúc này Tạ Vân Triết nhất định phải tức chết rồi.
Lấy tay lau nước mắt trên mặt, cô nhanh chóng nhìn Tiêu Ký Phàm, ấn điện thoại di động để nghe, quả nhiên, Tạ Vân Triết đầu kia lại lo lắng, nôn nóng nói: "Tử Hàn! Em bây giờ ở đâu? Anh bây giờ lập tức đi tới đón em"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook